Vô Song có thể dùng huyết nhãn để khóa đạo lực của Thiên Đạo nhưng mà đây cũng không phải là thượng sách.
Thiên Đạo tuy không có kinh nghiệm sinh tử chiến nhưng nó đâu có ngu?.
Lần đầu tiên Vô Song có thể xuất kỳ bất ý làm nó không thể phản kháng nhưng trải qua thời gian 27 ngày, chẳng nhẽ Thiên Đạo lại không thể nghĩ ra cách gì sao?.
Minh chứng rõ nhất là xuyên suốt cuộc chiến này, Thiên Đạo đều thay đổi cách thức chiến đấu, không còn như trên Đào Hoa Đảo.
So với lần trên Đào Hoa Đảo, Thiên Đạo mạnh hơn rất nhiều, ra tay cũng đáng sợ hơn rất nhiều, dĩ nhiên việc này cũng có thể giải thích rằng nó nhất mực muốn giết Vô Song bất quá nếu muốn giết Vô Song thì cũng không cần thay đổi hoàn toàn cách thức chiến đấu như vậy.
Lần này nó gần như không tự mình điều động đạo lực mà lựa chọn đám thiên sứ.
Không rõ đám thiên sứ kia có tác dụng gì nhưng mà bọn chúng hoàn toàn do đạo lực hình thành, hoàn toàn tự có khả năng chiến đấu một mình, từ đầu đến cuối trận chiến ngoại trừ việc tạo ra thiên đạo giáp để vận lên kiếm khí, Thiên Đạo cũng không phải tự thân ra tay.
Đám thiên sứ do Thiên Đạo tạo ra chính là thực thể riêng biệt tức là Thiên Đạo chỉ cần triệu hoán bọn chúng, sau đó liền không phải lo.
Thiên Đạo tạo ra bọn chúng bằng cách nào?, mang đạo lực của mình chia làm nhiều phần mà tạo ra những sinh vật này, nếu như nó bị Vô Song phong ấn đạo lực, trên người không còn đạo lực nhưng chỉ cần những sinh vật này còn sống, nó tuyệt không quan tâm.
Đạo lực của nó có thể không dùng được nhưng những sinh vật thiên sứ này sẽ không biến mất, thân thể bọn chúng vẫn được đạo lực mà ban đầu nó tách ra duy trì, trừ khi bị diệt sát hoặc sử dụng hết toàn bộ năng lượng đạo lực trong người, nếu không cho dù Thiên Đạo bị phong bế đạo lực, đám thiên sứ này vẫn vì Thiên Đạo mà chiến.
Ngay từ đầu trận, Thiên Đạo đã cho Vô Song cảm giác nó cố hết sức bởi khi đó chỉ cần không phải người mù đều nhìn ra mạch máu trên người A Thanh nổi lên, đáng sợ vô cùng, gần như bất cứ lúc nào thân thể của A Thanh cũng có thể nổ tung vậy.
Cái này cũng không phải là nó diễn nhưng mà cũng không phải như Vô Song được nhìn thấy.
Cơ Vô Song hiện tại cũng chỉ yếu hơn Long Tượng một chút vậy mà không có cách nào làm đối thủ của Đại Thiên Sứ, vật này quá khủng bố.
Nếu chỉ lấy lực lượng thân thể so sánh, Cơ Vô Song cùng Đại Thiên Sứ có thân thể ngang nhau nhưng mà Đại Thiên Sứ lại có thể vận dụng đạo lực, lấy đạo lực gia trì thân thể, cái dạng này Cơ Vô Song chắc chắn không phải đối thủ của nó.
Để nghĩ cách vòng qua ‘huyết nhãn’ của Vô Song, Thiên Đạo đã bỏ rất nhiều công sức, nghĩ ra cách này nào ngờ nó quên mất bên cạnh Vô Song có một người hiểu nó, người này chính là Tây Thi.
Tây Thi (Ngu Cơ) nàng đương nhiên chẳng thể đoán được Thiên Đạo sẽ đấu với Vô Song ra sao nhưng mà nàng có thể cho Vô Song thông tin, thứ năng lượng đáng sợ nhất của đạo lực vốn không phải như Vô Song nghĩ.
Đạo lực không chỉ có uy lực, đạo lực liền là lực lượng thế giới, đây là loại lực lượng hoàn mỹ nhất, không gì không làm được.
Thiên kiếp lực đại diện cho sử hủy diệt, là lực lượng công phạt của Thiên Đạo thì Đạo lực thật ra đại diện cho sự sáng tạo, đại diện cho sinh mệnh lực lượng.
Chung cực của sự sáng tạo là gì?, đây chính là tạo ra sự sống.
Thiên Đạo hoàn toàn có thể tạo ra sự sống tất nhiên đây không phải là việc một sớm một chiều nhưng mà nếu chỉ tạo ra sinh mệnh thể dựa vào đạo lực sau đó thổi hồn cho sinh mệnh thể thì cũng không có cái gì khó.
Loại sinh mệnh thể như đám thiên sứ kia gọi là Sinh Hồn.
Thiên Đạo lần này tấn công Vô Song, nó liền muốn sử dụng Sinh Hồn.
Sinh Hồn được tạo ra thì như đã nói, nó không sợ Vô Song dùng huyết nhãn phong bế đạo lực của nó, nào ngờ Vô Song vậy mà cũng đang đợi, đợi Thiên Đạo lật ra con át chủ bài – Đại Thiên Sứ.
Phong ấn được Đại Thiên Sứ, thứ này coi như đạo lực diệt tuyệt, biến về hư vô.
Đại Thiên Sứ biến mất, đương nhiên Đông Phương Bạch cũng chẳng tốt lành gì, hắn hiện tại trọng thương rất nặng, không thể tài chiến nhưng mà vẫn còn Cơ Vô Song ở đây.
Mình Cơ vô Song không thể làm đối thủ của Thiên Đạo nhưng mà Thiên Đạo hiện tại cũng không tốt đẹp gì, thân thể A Thanh đã bị đẩy đến giới hạn rồi, A Thanh đã không thể tiếp tục vận dụng đạo lực mà cho dù có thể thì số lượng cũng cực kỳ khiêm tốn.
Dạng chiến lực này của A Thanh hiện giờ, Cơ Vô Song không phải không có sức đánh một trận.
Đặt bản thể của chính mình xuống, Cơ Vô Song bước ra một bước, bàn tay nhẹ nắm lại.
Trên thiên không,A Thanh cũng từ từ hạ xuống mặt đất, Thiên Đạo cũng không lựa chọn đứng trên không trung nữa.
A Thanh có thể bay chính là nhờ đạo lực nhưng mà Cơ Vô Song cũng có ma lực, cũng có thể bay, ưu thế bầu trời thật ra đã không còn lại chút nào.
Thân thể A Thanh đã đến giới hạn, Thiên Đạo liền không muốn sử dụng thêm bất cứ thứ gì liên quan đến đạo lực nữa, nếu như thế chỉ đẩy thân thể này đến tình cảnh nổ tung.
Thiên Đạo rốt cuộc cũng theo kế hoạch Độc Cô đặt ra lúc trước, dùng võ mà chiến.
Cơ Vô Song cũng cực kỳ mong đợi trận chiến này, trận chiến có thể coi là công bằng.
Thiên Đạo vừa hạ xuống đất, Vô Song đã không muốn đợi, thân hình lao vút về phía đối phương, dấu chân ấn mạnh đến nỗi còn in hẳn dấu vết lên mặt đất.
Tốc độ Vô Song cực nhanh nhưng bên kía, Thiên Đạo cũng không chậm.
Không rõ Thiên Đạo lấy từ đâu ra một thanh mộc kiếm, nhìn thấy thanh mộc kiếm này trong mắt Vô Song thậm chí sát cơ bốc lên ngùn ngụt.
Một kiếm này vốn thuộc về bản thân A Thanh, nhưng hiện tại nàng đã không còn là nàng.
Kiếm này vốn gọi là Trường Sinh Kiếm bởi nó được tạo thành từ Trường Sinh Mộc, là bản mệnh vũ khí của A Thanh, kiếm tuyệt đối không bình thường.
Quyền đầu của Vô Song lần đầu tiên va chạm vào Trường Sinh Kiếm.
Lực quyền của Vô Song kinh khủng đến mức có thể đánh ngã thân thể Đại Thiên Sứ nhưng khi va chạm vào Trường Sinh Kiếm, lực quyền lập tức bị phân hóa ra bốn phương tám hướng, không thể chân chính gây tổn hại cho thanh kiếm này.
Nắm lấy Trường Sinh Kiếm, Thiên Đạo cũng khẽ lùi lại, bàn chân nhẹ dẫm, thân thể cũng nhẹ xoay, nhìn Thiên Đạo hiện tại như đang múa vậy.
Dĩ nhiên không phải là nó múa mà là A Thanh như đang múa, kiếm của nàng hòa vào thiên nhiên, hòa vào thiên địa, kiếm pháp của A Thanh là vậy, kiếm pháp đại diện cho hai chữ ‘tự nhiên’.
Đây là lần đầu tiên, Vô Song được tự mình công bình chiến đấu cùng A Thanh.
Kiếm khí của A Thanh dung nhập vào bốn phương đất trời, kiếm khí... vô hình.
Vô Song căn bản không cảm nhận được kiếm khí của A Thanh phóng ra, theo động tác múa của nàng, đến cả khí tức của nàng cũng hòa vào thiên địa, khí tức càng ngày càng mỏng, Vô Song thậm chí không phát hiện ra được A Thanh nữa.
A Thanh đang ở trước mặt nhưng với Vô Song, trước mặt hắn cứ như là ngọn núi sừng sững, như là dòng suối trong mát thậm chí là trời cao mây trắng.
Cảnh vật xung quanh như yên tĩnh lại, Vô Song chân chính lạc giữa thiên địa.
Thân ảnh Cơ Vô Song cứ như vậy lướt đến trước mặt A Thanh, một tay ngăn lại Trường Sinh Kiếm, một tay nắm thành quyền, quyền xuất thẳng vào đan điền A Thanh.
Một đòn này siêu nhanh, cũng siêu chuẩn xác nhưng mà khi quyền của Vô Song đụng vào bụng A Thanh đột nhiên một luồng khí nhè nhẹ xuất hiện, vì A Thanh ngăn cản một chiêu này.
Trường Sinh Kiếm trong tay A Thanh khẽ rung lên, sau đó thanh kiếm chém xuyên qua cánh tay của Vô Song.
Thân hình Cơ Vô Song lập tức run lên, chân dẫm mạnh xuống mặt đất, bắn ngược về phía sau, ánh mắt đầy rung động nhìn A Thanh.
Kiếm trước là Việt Nữ Kiếm, kiếm sau là Giai Nhân Kiếm.
Tất nhiên Vô Song không biết tên loại kiếm pháp này, chỉ là... kiếm pháp này có thể bẽ gãy không gian.
Giai Nhân Kiếm có phần giống Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp, bằng cách nào đó Giai Nhân Kiếm khiến người ta sinh ra ảo giác, cảm nhận về không gian lập tức vặn vẹo, cứ như thời cổ đại nhìn thấy tuyệt thế giai nhân vậy.
Có Đông Phương Bạch ở kia, Cơ Vô Song sẽ không rơi vào ý cảnh của kiếm pháp nhưng mà bản thân Cơ Vô Song không ngừng run lên, Giai Nhân Kiếm mới chỉ bộc lộ ra ý cảnh đã khiến Vô Song lập tức bắn ngược, hắn cảm thấy trong nụ cười giai nhân kia có một loại khí tức tử vong, cực kỳ đáng sợ.
Vô Song đang cực độ đề phòng A Thanh, tất nhiên Thiên Đạo trong thân xác A Thanh lúc này cũng nhíu mày thật sâu, nó không hiểu vì cái gì Vô Song không nhập mộng cảnh?.
Một lần có thể do may mắn nhưng mà lần thứ hai?.
Hai ‘nữ nhân’ lần đầu giao thủ đều lựa chọn dừng lại, chậm rãi quan sát đối phương.