Cực Võ

Quyển 2 - Chương 352: Kết Thúc (4)



Ma Sơn hiện tại phải nói là không ai có thể tưởng tượng nổi những việc vừa diễn ra, đầu hoàng kim long mấy giây trước còn sinh long hoạt hỗ, vài giây sau liền bị ăn không nhả xương, cái cảm giác này phi thường khó chấp nhận.

Ngay cả Vô Song cũng đang chuẩn bị toàn lực ứng phó với thứ này, cả Cơ Vô Song tại mật thất Mật Tông cũng phá quan mà ra chuẩn bị quyết chiến, mọi thứ cứ như một trò đùa vậy.

Ở Ma Sơn hiện nay chỉ sợ không có ai hiểu chuyện gì xảy ra ngoại trừ Nam Đế.

Nam Đế đứng trên một ngọn núi tại Ma Sơn, dùng ánh mắt sợ hãi mà nhìn nam nhân trước mặt.

Người này có nét cao lớn điển hình của dân Mông Cổ, triều cao phải đến 1m9, mái tóc dài xơ cứng đầy thô ráp, mái tóc bị gió bụi nơi đại mạc ảnh hưởng rất nhiều.

Tóc dài xõa đến tận sống lưng, hai bên là hai phần tóc mai bị buộc lại, trên người mặc một chiếc áo khoác lông sói thuần một màu trắng, ánh mắt người này không có tinh quang sáng lang, cũng không có tia sáng nhiếp người, một ánh mắt rất bình thường nhưng không hiểu tại sao trong ánh mắt của người này Nam Đế cảm nhận một loại ‘hùng vĩ’.

Đứng trên núi cao, ánh mắt Thiết Mộc Chân nhìn về phía đầu kim long bị nuốt chửng, ánh mắt của hắn kéo dài ra tít tắp, Nam Đế nhìn theo Thiết Mộc Chân rồi không khỏi rùng mình, Nam Đế cứ có cảm giác nơi nào ánh mắt Thiết Mộc Chân nhìn đến... liền trở thành con mồi của hắn, liền sẽ lại như đầu hoàng kim long kia, bị huyết lang thôn phệ.

Thiết Mộc Chân hiện tại đã ngoài 40 nhưng dung mạo so với Kiều Phong cũng không khác bao nhiêu, trên người Thiết Mộc Chân không có cái ý vị nam tử nồng đậm như Kiều Phong cũng không cảm thấy khí khái anh hùng như Kiều Phong bất quá Thiết Mộc Chân chỉ cần đứng đó, thế gian đã không có nam nhân nào vượt qua được ông ta, ít nhất về mặt khí thế.

Cả người Thiết Mộc Chân như một cái hố đen vạn trượng, chỉ cần đứng nguyên ở đó cũng hút tất cả mọi vật vào, như trở thành tâm của thế giới, là trục quay của cả thế giới này.

Nhìn vào Kiều Phong có thể thấy chủ nghĩa cá nhân, thấy thế nào là hình dáng anh hùng đầu đội trời chân đạp đất nhưng nhìn Thiết Mộc Chân lại cho người ta cảm nhận được cái gì là ‘đại thế’.

Thiết Mộc Chân giải quyết xong đầu hoàng kim long liền khẽ liếm môi, ánh mắt cũng chưa từng nhìn nhiều Nam Đế một cái.

“Người kia quả không lừa ta, ở đây có thứ ta cần”.

Nói xong Thiết Mộc Chân lại dõi ánh mắt của hắn ra khắp Ma Sơn, Thiết Mộc Chân từ bé ánh mắt đã như vậy, ánh mắt có thể nhìn xa hơn người thường rất nhiều, ánh mắt của Thiết Mộc Chân thậm chí cho người ta cảm giác hắn có thể nhìn thấy được cả chân trời.

Ánh mắt hắn đi đến đâu, nơi đó sẽ là lãnh thổ Mông Cổ, Thiết Mộc Chân ánh mắt có thể thấy cả đường chân trời, hắn đưa tay ra liền nắm gọn cả thiên hạ.

“Đại sư, chuyến đi lần này đa tạ ngươi dẫn đường rồi”.

Thiết Mộc Chân quay lại khẽ cười với Nam Đế, thực sự mà nói bản thân Thành Cát Tư Hãn – Thiết Mộc Chân cũng không phải chỉ biết sát phạt, chỉ biết đánh đánh giết giết, đây là một nam nhân tràn ngập mị lực và đầy tài hoa chỉ là tại hoa của ông bị khả năng quân sự kinh khủng hoàn toàn che mờ đi mà thôi.

Tại thời điểm này, Thiết Mộc Chân còn trẻ, Mông Cổ tại thế giới này vẫn chưa đên lúc khí thốn sơn hà, Thiết Mộc Chân vẫn chưa hoàn toàn lộ ra vẻ lăng lệ của chính mình, bảo kiếm vẫn chưa ra khỏi vỏ, kiếm vẫn chưa thấy máu.

Thiết Mộc Chân hiện tại đối với Nam Đế vẫn tương đối kính trọng.

Nam Đế thấy Thiết Mộc Chân cảm ơn mình liền rất nhanh lắc đầu.

“Thí chủ, không cần phải cảm ơn lão nạp, ta cũng không làm được cái gì”.

Thiết Mộc Chân chỉ cười cười, từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội.

“Đại sư không nên khiêm tốn, chuyến đi này người giới thiệu cho ta rất nhiều về phong thổ Trung Nguyên làm ta mở rộng tầm mắt, đây coi như là một phần tâm ý của Thiết Mộc Chân này”.

“Sau này có cơ hội, lại mời đại sư đến đại mạc một phen, Thiết Mộc Chân nhất định sẽ mở yến tiệc khoản đãi”.

Thiết Mộc Chân nói xong liền cười lớn, cưỡi lên thớt bảo mã của mình, xoay người rời đi Ma Sơn.

Nhìn theo bóng lưng của Thiết Mộc Chân, Nam Đế bỗng run lên, trong lòng mơ hồ có một loại sợ hãi.

Lúc này Nam Đế không còn là Nam Đế, ông đang nhìn Thiết Mộc Chân với cái ánh mắt của Đoàn Trí Hưng.

Đoàn Trí Hưng cảm thấy... sau này chỉ sợ Đại Lý rất khó thoát khỏi nanh vuốt cảu đầu hung lang bắc phương này.

_ _ _ _ _ _ _ _ _

Hạng Vũ cùng Thiên Đạo song song thất bại, thế giới này rốt cuộc đã không có quá nhiều việc phải suy nghĩ.

Đã không có gì để bận tâm về giới này, Vô Song liền theo A Thanh đến tìm Độc Cô, hắn muốn biết làm sao trở về thế giới cũ.

Trước đây A Thanh nói với hắn, nàng có thể giúp hắn quay về nhưng mà hiện tại việc này A Thanh trực tiếp đá cho Độc Cô, lý do cũng thật đơn giản.

A Thanh trước đây mạnh thế nào?, A Thanh bây giờ mạnh thế nào?, căn bản không thể so sánh, A Thanh không đưa được hắn về thế giới cũ cũng là bình thường.

Độc Cô quả thật không hổ là Độc Cô, bản thân hắn quyết đấu với Hạng Vũ nguyên 3 ngày vậy mà ngay hôm sau khi Vô Song ngụ ý muốn gặp Độc Cô, A Thanh lập tức dẫn hắn đi có điều trên mặt A Thanh thủy chung xuất hiện một nụ cười ‘khó lường’.

Cái nụ cười này làm Vô Song đầy khó chịu, đáng tiếc khi hắn hỏi A Thanh nào sẽ trả lời?.

Một lần nữa trở lại ngôi nhà phong cách Nhật Bản của Độc Cô, lại nhìn thấy Độc Cô đang một mình uống rượu, Vô Song liền tự nhiên như nhà của mình, đi xuống ngồi ngay cạnh hắn.

“Thương thế sao rồi?”.

Độc Cô lúc này cũng không mặc bộ quần áo tím thường thấy kia nữa, quần thì vẫn giữ nguyên nhưng áo đã sớm không có, nửa thân trên đều đang dùng vải trắng băng bó lại, thương thế nhìn cũng đã thấy không nhẹ.

“Yên tâm, nhẹ hơn ngươi”.

Nghe Độc Cô trả lời, Vô Song liền lười đấu võ mồm với hắn, tự vì mình rót lấy một ly rượu nhỏ.

“Thiên Đạo đã giải quyết xong, Hạng Vũ có lẽ cũng là như vậy, không biết hắc thủ sau màn như ngươi còn có dự định gì không?”.

Độc Cô bật cười, đơn giản chỉ lắc đầu.

“Gì mà hắc thủ sau màn?, cái này không có bằng chứng cũng không thể hắt nước bẩn lên người ta “.

Vô Song đương nhiên sẽ không tin mấy lời này của hắn, bất quá hắn cũng không muốn đi sâu vào cái vấn đề này, Độc Cô đã không chịu nhận ắt cũng có lý do của mình.

Độc Cô cũng coi như là quan chức âm giới, hắn bày mưu tính kế giải quyết Hạng Vũ vốn là trách nhiệm, là nghĩa vụ, sẽ không ai nói gì hắn nhưng nếu hắn ra tay đối phó với Thiên Đạo dương gian thì việc liền không dễ giải quyết, chỉ sợ là trọng tội.

Tự rót tự uống đến 3 ly rượu, Vô Song mới thở ra một hơi.

“Ta muốn trở về rồi, là A Thanh bảo ta đến hỏi ngươi”.

Độc Cô cầm lấy ly rượu trong tay, hơi hơi gật đầu.

“Ừ, cũng đến lúc trở về bất quá trước khi trở về nhất định phải làm nốt một việc”.

Vô Song nhìn Độc Cô, nghĩ nghĩ một chút, buột miệng nói ra.

“Tây Thi? “.

Độc Cô thản nhiên gật đầu.

“Ừ, là nàng, việc cuối cùng liền phải để nàng trở thành Thiên Đạo giới này”

“Nàng trở thành Thiên Đạo, có nàng toàn lực giúp đỡ, cả ngươi và ta trở về đều dễ hơn nhiều”.



“Muốn xuyên giới nhanh nhất hoặc là được Thiên Đạo giới đó cho phép hoặc đi qua giới môn”.

“Ngươi xuất hiện ở cái thế giới này không nói cũng biết là đi qua giới môn nhưng giới môn cũng có nhiều loại, có rất nhiều giới môn chỉ có đi chứ không có đường về, ngươi muốn trở về tốt nhất là phải nhờ đến Thiên Đạo mở đường “.

Với câu nói của Độc Cô, Vô Song cũng không hề phản đối, hắn chỉ hỏi.

“Giúp nàng thế nào? “

Độc Cô không cần nghĩ, rất nhanh đáp.

“Bản thể của Thiên Đạo thực sự chưa có chết, ngươi đánh bại chỉ là phân thân của nó, là ý thức tách rời của nó bất quá bản thể Thiên Đạo hiện tại cũng chỉ còn là cái xác”.

“Trở thành một đời Thiên Đạo mới, vấn đề này Tây Thi nàng ta quá biết phải làm thế nào nhưng năng lực của nàng có chút yếu, theo kế hoạch là ta đến giúp nàng hoàn thành truyền thừa nhưng mà bây giờ liền để ngươi đi “.

“Phân thân của ngươi là tiên thể lại có thể hấp thu được đạo lực, luyện hóa đạo lực, ngươi giúp nàng là dễ dàng nhất, bản thân ta nếu không phải vạn bất đắc dĩ cũng không muốn liên quan quá nhiều tới dương giới”.

Vô Song dĩ nhiên sẽ giúp Tây Thi, nàng làm Thiên Đạo thực sự vẫn tốt hơn nhiều Thiên Đạo cũ, tốt hơn nhiều so với Hạng Vũ lên ngôi.

“Nếu ta toàn lực trợ giúp nàng, ta phải mất bao lâu? “.

Độc Cô trầm ngâm một chút rồi đáp.

“Nhanh thì một năm, chậm thì hai năm, quá trình này không ngắn”.

Cũng không để Vô Song kịp lên tiếng, Độc Cô lại nói thêm.

“Ta khuyên ngươi, thời gian cuối cùng tại thế giới này, chịu khó cường hóa võ đạo của mình, tại thế kia của ngươi cái gọi là ma lực chỉ sợ không hữu dụng”.

Vô Song ánh mắt chớp động, nhìn chằm chằm vào Độc Cô, hắn không nói gì mà đang đợi đối phương giải thích.

“Ma lực là năng lực của âm giới, nơi dương gian đây vốn là cấm kỵ lực lượng”.

“Sẽ không có Thiên Đạo dương giới nào chấp nhận ma lực âm giới tồn tại hơn nữa quy tắc dương gian cũng rất khó cho phép ma lực tồn tại “.

“Cái giới này ốc còn không lo nổi mình ốc, Thiên Đạo điêu linh, ma khí hay ma lực từ âm giới đã sớm phủ kín thiên địa, vì vậy ngươi mới có thể sử dụng ma lực “.

“Trở về thế giới cũ, khả năng này không cao, chỉ sợ cả Ma Long ngươi cũng không triệu ra được”.

“Thiên Đạo dù sao vẫn là chủ nhân của thế giới, có những thứ chủ nhân cực kỳ không thích, cũng không nên trêu ngươi nó”.

“Dĩ nhiên nếu ngươi muốn từ bỏ tất cả, đến âm giới, ta liền cho ngươi một chức quan nha sai “.

Độc Cô nói vậy, Vô Song liền không khỏi phải nghiêm túc suy nghĩ.

Dĩ nhiên lời Độc Cô nói không phải là không có lý, thế là Vô Song liền đưa tay ra.

“Đưa đây”.

Độc Cô khó hiểu nhìn hắn.

“Đưa gì? “.

Vô Song nhoẻn miệng cười.

“Ngươi không phải bảo ta cần tìm cách tăng chiến lực sao?, đưa Độc Cô Cửu Kiếm đây”.

_ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _

Cứ tưởng Vô Song có thể rất nhanh quay về có điều hắn vẫn ở lại thế giới này thêm 2 năm.

Thời gian 2 năm ở đây tất nhiên cũng không phải vô nghĩa, trong 2 năm này Vô Song gần như đi khắp thiên hạ, cùng với những nữ nhân của mình chân chính ‘tiếu ngạo nhân gian’.

Nếu không phải hắn có nơi phải trở về, tại thời điểm này cũng đã có thể coi là kết thúc viên mãn.

Khoảng thời gian này, Vô Song liền mang theo Hoàng Dung, Lý Thu Thủy cùng Niệm Từ đi khắp thiên hạ.

Từ Trung Nguyên đại phái đến Tây Vực xa xôi, sau đó là đại mạc rộng lớn, hắn đi rất nhiều, cũng thấy rất nhiều.

Dĩ nhiên chuyến đi này cũng không có bất cứ nguy hiểm gì, thiên hạ này ai có thể làm đối thủ của Vô Song hắn?, tuyệt không có ai.

Trong thời gian 2 năm này, có vài chuyện đáng được coi là đại sự.

Đầu tiên là một phân thân khác của hắn – Cơ Vô Song.

Cơ Vô Song liền theo trợ giúp Tây Thi, đưa nàng trở thành Thiên Đạo.

Vô Song lúc trước còn không hiểu lắm câu hỏi của A Thanh khi hắn đánh bại Thiên Đạo nhưng mà khi chính thức trợ giúp Tây Thi thì hắn liền biết vấn đề của Thiên Đạo.

Hắc long của Vô Song ngoại trừ đạo lực ra còn có thể thôn phệ cả ma lực,vì vậy hắn cảm giác rất rõ ràng trong người Thiên Đạo vậy mà có ma lực, bản thể Thiên Đạo chảy xuôi ma lực chỉ là bình thường sẽ không có người nhìn ra mà thôi.

Nếu không phải vì cái ma lực này, Độc Cô có lẽ tuyệt không đối phó Thiên Đạo hơn nữa chưa chắc Thiên Đạo đã chủ động đoạt xá A Thanh.

Nguồn ma lực này trong người Thiên Đạo không ngờ lại là hậu thủ của Đế Thích Thiên, người này không chỉ cướp đi tâm giới mà còn muốn cướp luôn ‘giới’ này.

Chỉ cần Thiên Đạo có thể một lần nữa lấy lại tâm, ổn định lại quá trình tự hủy của mình, hậu thủ của Đế Thích Thiên liền lộ ra, hắn có thể đoạt xá Thiên Đạo, biến Thiên Đạo thành phân thân của mình.

Thiên Đạo không biết vì sao lại không thể phát hiện ra hậu thủ của Đế Thích Thiên hơn nữa theo vết thương của Đế Thích Thiên gây ra cho nó càng ngày càng nặng, thần trí của nó càng ngày càng chịu ảnh hưởng để rồi bị chính luồng ma lực kia thúc đẩy, nhanh chóng tìm lại ‘tâm’ của chính mình.

Vô Song chưa bao giờ gặp qua Đế Thích Thiên nhưng là với thủ đoạn của kè này, cho dù là đối thủ Vô Song cũng không thể không bội phục.

Độc Cô cùng Đế Thích Thiên không hổ là hai người song song thành lập Ác Nhân Cốc, cả hai người căn bản không thể coi thường, chỉ là mục tiêu, chỉ là con đường của bọn họ khác nhau mà thôi.

Hiểu ra tình trạng của Thiên Đạo, Vô Song liền bỏ được câu hỏi cuối cùng, tâm tình hắn khi đó trở nên tương đối thoải mái.

Về phần trợ giúp Tây Thi thì cũng không có gì, Tây Thi như thực hiện một nghi thức nào đó mà Vô Song không thể hiểu cũng không muốn đi hiểu, sau đó Tây Thi coi Vô Song như một cỗ máy lọc đạo lực,nhiệm vụ của Vô Song chỉ là hấp thu đạo lực của Thiên Đạo sau đó truyền lại cho Tây Thi mà thôi.

Công việc không dễ dàng bởi nó phi thường tốn thời gian nhưng cũng không có bất cứ độ khó nào.

Đại sự thứ hai đối với Vô Song đương nhiên là Dung nhi.

Dung nhi là một vết đau trong lòng Vô Song, trải qua hai năm, cuộc sống của nàng rất tốt, nàng cũng một mực ở bên cạnh Vô Song... nhưng mà Hoàng Dung mất đi trí nhớ thuộc về mình.

Vô Song là người ở bên cạnh nàng, chăm sóc nàng, hắn đương nhiên là người quan trọng nhất của nàng, với một người mất toàn bộ trí nhớ cùng ký ức như Hoàng Dung, thế giới của nàng cũng chỉ có Vô Song.

Càng vì việc này, Vô Song càng cảm thấy đau lòng.

Trí nhớ của Hoàng Dung cũng sẽ không thật sự mất đi mà là bị phong ấn lại, nàng bị Độc Cô cho dùng một loại bí thuốc của âm giới, một loại thuốc làm từ Mạnh Bà Thang.

Nếu muốn Dung nhi hoàn toàn trở lại làm Dung nhi mà Vô Song biết, hắn liền phải đợi đến lúc Tây Thi trở thành Thiên Đạo.

Đương nhiên nói gì thì nói, mang theo Lý Thu Thủy, Hoàng Dung, Niệm Từ ngao du nhân gian trong 2 năm cũng không thể coi là xấu, khoảng thời gian 2 năm ở ‘dị giới ‘ này thực sự là quãng thời gian thoải mái nhất cuộc đời Vô Song.

Không tranh đấu, không tính toán, không lo nghĩ, chỉ chân tâm làm bạn chúng nữ, sau đó đi khắp thiên hạ trải nghiệm nhân sinh đồng thời tăng cường kiến thức của chính bản thân mình.

_ _ _ _ _ _ _ _ _

Hai năm, Vô Song từng đến Thiếu Lâm, từng tiến vào Thiếu Lâm Tàng Kinh Các đồng thời cũng thu về Dịch Cân Kinh cùng Cửu Dương Thần Công của Thiếu Lâm.

Thiếu Lâm – Vô Danh Tăng người này thật ra Vô Song còn chưa có gặp, người này như có quan hệ cực sâu với Độc Cô, bản thân Độc Cô hy vọng Vô Song tốt nhất thần không biết quỷ không hay mà tiến vào Thiếu Lâm, đừng xung đột với Vô Danh Tăng.

Việc này quả thực Vô Song vẫn làm được, hắn trong trạng thái ma hóa ngũ long hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay mà đột nhập Thiếu Lâm Tự bất quá để đạt được Dịch Cân Kinh cùng Cửu Dương Thần Kinh, Vô Song phải tìm suốt 1 tháng.

Rời khỏi Tung Sơn, Vô Song lại dẫn ba nữ đến gặp Đồng Mỗ, đương nhiên đây chỉ là thăm hỏi.

Đồng Mỗ hiện tại tinh thần rất tốt, nàng hiện tại cùng Vô Nhai Tử hoàn toàn ẩn cư, Vô Nhai Tử thương thế so với trước kia càng nặng, tính mạng không lo nhưng đã triệt để tàn phế hơn nữa Vô Nhai Tử thủy chung vẫn không thích Đồng Mỗ... nhưng mà có hề gì?.

Đồng Mỗ cảm thấy đáng là được.

Bản thân Đồng Mỗ liền không muốn tái xuất giang hồ, Đồng Mỗ liền muốn cùng sư đệ sống nốt quãng đời còn lại nơi thâm sơn.

Vô Song cũng không có ý định gặp Vô Nhai Tử, hắn tương đối ngứa mắt với kẻ này, thế là đoàn người là tiếp tục di chuyển, trước khi đi Đồng Mỗ liền đưa cho Vô Song một cái hộp gỗ, Đồng Mỗ cũng vì Vô Song đưa ra một ngón tay cái >

Cũng như Vô Song không thích Vô Nhai Tử thì Đồng Mỗ vẫn cực chán ghét Lý Thu Thủy nhưng giữa hai người... rốt cuộc cũng coi như không có hận thù.

Tại thế giới này đã không có trận Lôi Cổ Sơn, không có Vô Nhai Tử, không có Linh Thứu Cung – Thiên Sơn Đồng Mỗ, không có Tây Hạ – Lý Thu Thủy.

Phái Tiêu Dao... chân chính biến mất khỏi dòng chảy võ lâm.

_ _ _ _ _ _ _

Rời khỏi nơi Đồng Mỗ ẩn cư, Vô Song dẫn ba nàng ra biển, theo hộp gỗ của Đồng Mỗ chỉ đường, Vô Song tìm được Bất Lão Trường Xuân Cốc của Từ Phúc, tìm được nơi đánh dấu truyền kỳ của Đế Thích Thiên.

Tại đây Vô Song cũng tìm được vài bình Bất Lão Tuyền Thủy, đương nhiên Bất Lão Tiền Thủy sẽ không giúp Vô Song bất tử hay trẻ ra, trước đây Từ Phúc cỏ cả hồ Bất Lão Tuyền Thủy, hắn cũng sẽ không thực sự bất tử.

Bất Lão Tuyền Thủy chính là thuốc dẫn, thuốc dẫn để tu luyện kỳ công đứng đầu Tiêu Dao Phái – Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công.

_ _ _ _ __ _ _ _

Lại dong thuyền ra khởi, từ Bất Lão Trường Sinh Cốc, Vô Song lại đưa tam nữ đến Phù Tang.

Ở đây Vô Song đơn giản chỉ là du lịch, thăm thú cảnh sắc Nhật Bản hậu đại nhân tiện dành thời giant ham ngộ Thiên Vũ Kỳ Kiếm cùng Độc Cô Cửu Kiếm.

Ở lại Nhật Bản nửa năm, Vô Song lại dẫn tam nữ rời đi, trở về Trung Nguyên.

_ _ _ _ _ _ _

Trở về Trung Nguyên, nơi đầu tiên Vô Song muốn đến là Tây Vực.

Vô Song đi đến Ba Tư, đến tổng đàn Minh Giáo.

Không ai biết Vô Song đến cũng không ai biết Vô Song làm gì, chỉ biết Nhật Tôn Giả ngày hôm sau bị phát hiện chết trong thư phòng, toàn bộ Ba Tư liền đại loạn.

_ _ _ _ _ _ _ _

Vô Song tiếp tục thăm thú các chùa chiền Tây Vực, đặc biệt hắn đi đến Hoan Hỉ Tông.

Tại nơi này hắn gặp Nhiên Đăng Cổ Phật, dùng Cửu Dương Thần Công trao đổi Nhiên Đăng Bảo Điển của Hoan Hỉ Tông.

_ _ _ _ __ _ _ _

Xuôi theo đường Tây Vực, Vô Song cùng chúng nữ đến Đại Lý, ở Đại Lý một lần nữa Vô Song gặp qua Đoàn Dự bất quá Đoàn Dự hiện tại đúng là rất khác.

Đoàn Dự lúc này đã là đệ nhị cao thủ Đại Lý, không tính Nhất Đăng khắp Đại Lý đã không có người làm đối thủ của Đoàn Dự, trải qua vài năm nữa chỉ sợ Đoàn Dự liền dễ dàng siêu việt Nhất Đăng thậm chí có hy vọng đột phá đế vị, trở thành cường giả đế vị thứ hai của Đại Lý sau tổ tiên Đoàn Tư Bình.

Dĩ nhiên Đại Lý chỉ là điểm qua đường của Vô Song mà thôi.

_ _ _ _ _ _ __ _ _ _

Vô Song mượn đường Đại Lý, đến Nam Cương gặp Miêu Tộc.

Vô Song y thuật đã được coi là thần y, y thuật của hắn làm toàn bộ Miêu Tộc bội phục không thôi, Vô Song dẫn chúng nữ ở lại Miêu Tộc 3 tháng, hắn muốn học sử dụng độc thuật của người Miêu Cương.

_ _ _ _ _ _ __ _ _

Từ Nam Cương – Miêu Tộc, Vô Song không ngờ lại tìm thấy một dãy núi cực lớn gọi là Hắc Mộc Nhai.

Dĩ nhiên Hắc Mộc Nhai hiện tại không có Nhật Nguyệt Thần Giáo, không có Đông Phương Bất Bại.

Tại đây, Vô Song nổi hứng xây dựng một ‘mật thất’, hắn để lại Quỳ Hoa Bảo Điển đồng thời dùng Tịch Tà Kiếm Pháp viết lên vách tường 8 chữ.

“Nhật Xuất Đông Phương – Duy Ta Bất Bại”.

Vô Song không biết hậu nhân ai có thể tìm được mật thất này mà nhận được truyền thừa võ công, hắn cũng không phải thực tâm muốn biết, đây chung quy chỉ là hắn nổi hứng mà thôi.

_ _ _ __ _ _ _ _ _ _

Ở Hắc Mộc Nhai đợi 3 ngày, Linh Thứu của Linh Thứu Cung liền đón nhóm người Vô Song rời đi, một đường theo Linh Thứu, Vô Song lại hướng về bắc cương.

Hắn đến gặp Thiết Mộc Chân, gặp vị danh nhân lịch sử này.

Chặng đường của Vô Song cũng coi như dừng lại ở đây, Vô Song trở thành Mông Cổ quốc sư, cái vị trí vốn phải thuộc về Kim Luân, tất nhiên tại thế giới này Kim Luân gặp mặt Vô Song chỉ có thể đi vòng.

Vô Song ở bên cạnh trợ giúp Thiết Mộc Chân thành đại nghiệp đồng thời học tập chính khả năng của Thiết Mộc Chân.

Tại nơi này, Vô Song bắt đầu ngồi xuống tu luyện Cửu Dương Thần Công cùng Nhiên Đăng Bảo Điển.

_ _ _ _ _ __ _

Hai năm, cứ như thế đi qua, nhẹ nhàng mà thanh bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.