A Mạn bị bắt đi lúc nào thì Lý Thu Thủy không để ý cho lắm, A Mạn bị bắt đi dẫn đến ảnh hưởng ngoài kia thế nào?, Lý Thu Thủy càng chưa từng quan tâm chỉ là nàng rất nhanh lại nhận biết được, kẻ giả ác quỷ kia bắt đầu di chuyển.
Kẻ này tạm thời không động đến A Mạn, Lý Thu Thủy có thể không để ý, đồng thời lúc này Lý Văn Tú cũng tỉnh dậy.
“Đêm qua ác quỷ trở về liền bắt theo cô bé mang tên A Mạn kia, chỉ sợ tiểu tình nhân của ngươi lại máu dồn lên não, một đường muốn đuổi theo ác quỷ, muốn cùng chết với nó”.
Người bước ra chính là Lý Văn Tú, nàng đối mặt với Tô Phổ cũng có chút mất tự nhiên.
Kế lão vốn đang lo lắng cho Lý Văn Tú bị Lý Thu Thủy bắt đi không thấy tung tích, nay thấy Lý Văn Tú liền vui vẻ nhưng mà không dám kêu ra thành tiếng, ánh mắt đục ngầu khẽ quan sát nàng từ đầu đến chân.
Mấy ngày qua Lý Văn Tú đi theo Lý Thu Thủy thoải mái vô cùng, căn bản cũng không có gì mệt mỏi, không thể nhìn ra chút ủy khuất nào.
“Tại sao ngươi lại ở đây, trước đây chúng ta đâu có thấy ngươi? “.
Bọn họ hoài nghi Lý Văn Tú dĩ nhiên là chính xác, nàng bị Lý Thu Thủy bắt đi, bọn họ đương nhiên nhìn thấy nhưng mà hiện tại lại thần bí xuất hiện trong mê cung, nói không có gì khả nghi thì không ai tin.
Quan trọng nhất, bọn họ còn chưa quên Lý Thu Thủy, nếu cả người nữ nhân đáng sợ kai cũng đến đây thì sao?, hay là người nữ nhân kia chính là ác quỷ?.
“Mấy ngày trước tiền bối mang ta ra ngoài, muốn hỏi ta tung tích một người sau đó liền thả ta ở ngoài sa mạc, trong lúc ta đang muốn trở về thì lại gặp đoàn người Cáp Tát Khắc đang hướng về nơi này mà đi, ta tò mò đi theo, một đường liền nhìn thấy Cao Xương Mê Cung, đêm hôm qua ta nhân lúc... ác quỷ tấn công các ngươi liền lẻn vào bên trong, một đường đi tới đây”.
“Trong này có rất nhiều đường lớn đường nhỏ nhưng tựa hồ đều có ký hiệu do các ngươi ghi lại, ta cũng không có bị lạc đường, rất nhanh liền xuất hiện chỗ này”.
Lý Văn Tú hay Lý Thu Thủy đương nhiên không biết hôm qua ác quỷ làm cái gì nhưng bằng việc nó bắt được A Mạn vậy cũng chẳng khó đoán, nó muốn tấn công đoàn người, giả thần giả quỷ cho chót.
Tô Lỗ Khắc bản tính vốn nóng như lửa, lập tức lên tiếng.
“Hừ, ngươi tốt nhất đi ra ngoài, người gầy gò như vậy có bao nhiêu sức lực?, không muốn bị ác quỷ giết chết tốt nhất đi thật xa khỏi nơi đây”.
“Ngươi ăn mặc đồ của người Cáp Tát Khắc, nói ngôn ngữ Cáp Tát Khắc nhưng mà tại sao ta chưa từng thấy ngươi trong tộc?, hơn nữa đã là người đồng tộc vì cái gì phải lén lén lút lút, không dám quang minh chính đại mà đi “.
Tô Lỗ Khắc càng nói càng kích động, thậm chí như muốn phán định Lý Văn Tú là người xấu.
Lý Văn Tú với phụ thân của Tô Phổ chưa từng có ấn tượng tốt, bấ quá nàng hiện tại cũng không muốn quá cương với đối phương, chỉ đưa tay ra trước miệng, làm dấu im lặng.
Thấy lão nhân này im miệng, Lý Văn Tú mới nói.
“Ta vào đây từ đêm qua, liền một mực trốn trong này, ác quỷ vốn không phải là quỷ mà là người đóng”.
“Hắn đội lên một đầu tóc trắng, chân đi cà kheo nên mới cao như vậy... tối hôm qua ta cũng thấy hắn mang A Mạn về, cũng thấy loáng thoáng hắn bỏ mặt nạ ra nhưng vì tị hiềm kẻ này lợi hại ta cũng không dám hiện thân “.
Nhắc đến A Mạn, đoàn người hoàn toàn bị hấp dẫn, đặc biệt là Tô Phổ kích động không thôi, hai tay đưa ra nắm lấy bả vai của Lý Văn Tú, động tác của hắn mạnh đến mức làm nàng có chú đau.
“A Mạn?, ngươi gặp A Mạn?, nàng thế nào, nàng có an toàn không?, ác quỷ...”.
Tô Phổ vừa nói tới đây, liền bị Lý Văn Tú gạt tay ra, Tô Phổ sức lớn hơn người nhưng so sao được với kẻ luyện võ đã có căn cơ như Lý Văn Tú, lập tức chỉ cảm thấy một luồng sức lực đẩy mình ra.
Tô Phổ còn đang âm thầm kinh ngạc thì Lý Văn Tú đã nói.
“Ta không biết A Mạn thế nào dù sao cũng không dám lại gần kẻ kia, kẻ kia ta đã nói rồi, là người chứ không phải là ác quỷ “.
Sau đó Lý Văn Tú nhìn chằm chằm Tô Phổ, trong lòng nàng cứ như rỉ máu vậy, nhìn thấy người mình yêu đang điên cuồng vì một người khác, có thể không đau lòng sao?.
“Ta cũng không muốn A Mạn chết, nếu muốn cứu nàng chúng ta nhất định phải phối hợp”.
“Hắn cũng là người, hắn có thể ra tay giết người thần bí như vậy vốn là nhờ ám khí, nay chúng ta hô lên mang đại đội nhân mã tìm A Mạn, tất có thể dọa sợ hắn, không chừng hắn thật sự bỏ chạy”.
Tô Lỗ Khắc, Xa Nhĩ Khố và Tô Phổ hoàn toàn bị Lý Văn Tú thuyết phục, lập tức cùng theo kế đó lớn tiếng la lên:
“A Mạn, A Mạn, đừng có sợ, tất cả mọi người đến cứu ngươi đây.”
Các điện đường trong mê cung đều trống không, tiếng bốn bề dội lại oang oang. Đi một hồi nữa, bỗng nghe tiếng đàn bà kêu thét lên, giọng đúng là A Mạn.
Tô Phổ vội theo âm thanh chạy đến, đẩy một cánh cửa, thấy A Mạn nằm co ở một góc phòng, hai tay bị trói quặt ra đằng sau. Hai người vừa mừng vừa sợ, cùng kêu lên. Tô Phổ chạy đến cởi dây trói, hỏi:
“Con ác quỉ đâu?”
A Mạn đáp:
“Y không phải là quỉ, mà là người. Y vừa mới ở đây, nghe thấy tiếng của các người, định ôm em bỏ chạy. Em cố hết sức dãy dụa, y nghe thấy đông người nên vội hốt hoảng chạy mất.”
Tô Phổ thở phào một hơi, hỏi tiếp:
“Thế... thế người đó hình dáng ra sao? Tại sao y lại bắt em đến đây?”
A Mạn đáp:
“Trên đường y bịt chặt mắt em, đến mê cung rồi tối đen nên không nhìn rõ tướng mạo y ra sao cả.”
Tô Phổ quay lại nhìn Lý Văn Tú, ánh mắt đầy vẻ cảm kích.
Ngay lúc này A Mạn nhìn Xa Nhĩ Khố, nghi hoặc mà nói
“ Cha, người này nói tên y là Ngõa Nhĩ Lạp Tề, cha có biết... “
Nàng nói chưa dứt câu, Xa Nhĩ Khố và Tô Lỗ Khắc cùng kêu lên:
“ Ngõa Nhĩ Lạp Tề? “
Hai người kêu lên như thế thật đã rõ ràng, không những họ biết Ngõa Nhĩ Lạp Tề mà còn biết rành là khác. Xa Nhĩ Khố đáp:
“Người đó là Ngõa Nhĩ Lạp Tề ư? Không thể được. Chính y nói y là Ngõa Nhĩ Lạp Tề? Ngươi không nghe nhầm đấy chứ?”
A Mạn nói:
“Y nói y có quen mẹ con.”
Tô Lỗ Khắc nói:
“ Thế thì đúng rồi, đúng là Ngõa Nhĩ Lạp Tề rồi.”
Xa Nhĩ Khố lẩm bẩm nói:
“ Y quen với mẹ ngươi? Là Ngõa Nhĩ Lạp Tề? Vì cớ gì... cớ gì y lại biến thành ác quỉ trong mê cung?”
A Mạn nói:
“Y không phải quỉ, y là người. Y nói từ lúc còn nhỏ đã yêu mẹ con, nhưng mẹ con lại có mắt không tròng, đi lấy cái thằng khùng là cha con... Ấy chết, cha ơi, cha đừng giận, cái tên đê tiện đó nói đó.”
Tô Lỗ Khắc cười sằng sặc, nói:
“ Ngõa Nhĩ Lạp Tề là thằng đê tiện, nhưng y nói đâu có sai, cha ngươi đúng là thằng khùng...”
Xa Nhĩ Khố giơ quyền đấm ra, Tô Lỗ Khắc vừa cười vừa né tránh, nói tiếp:
“ Ngõa Nhĩ Lạp Tề trước đây giành mẹ ngươi với cha ngươi, y bị thua. Y không phải là người tử tế gì, nửa đêm mang dao vào giết cha ngươi. Ngươi xem, bên mang tai y có cái sẹo, chính là do Ngõa Nhĩ Lạp Tề chém đó.”
Mọi người nhìn Xa Nhĩ Khố, quả nhiên bên cạnh tai có một vết sẹo dài. Cái sẹo đó ai ai cũng đã thấy nhưng có điều không biết tại sao. A Mạn nắm tay cha, nhỏ nhẹ nói:
“Cha, lúc đó cha bị thương có nặng lắm không?”
Xa Nhĩ Khố đáp:
“ Cha ngươi tuy bị trúng ám toán của y, nhưng cũng đánh gục được y, đè được y xuống trói gô lại.”
Y nói mấy câu đó, trong giọng có vẻ tự hào, nói tiếp:
“ Hôm sau tộc trưởng họp mọi người lại, tuyên bố trục xuất tên vô lại đó ra khỏi bộ tộc, vĩnh viễn không cho quay về, nếu lén lút trở lại sẽ xử tử. Từ đó đến nay không còn thấy y đâu nữa, tên khốn kiếp đó ẩn nấp trong mê cung làm trò gì? Còn ngươi làm sao lại để cho y bắt được?”
A Mạn nói:
“ Hôm nay lúc trời vừa sáng, con vào rừng đi giải, ngờ đâu tên tồi bại đó nấp ở đằng sau, đột nhiên xông ra, bịt miệng con lại, ôm chạy thẳng lên đây. Y nói y không lấy được mẹ con thì bắt con thay thế. “
“Con van xin y thả con về, nói mẹ con không thích y thì con cũng không thể nào thích y được. Y nói: “Ngươi thích ta cũng được mà không thích ta cũng không sao, nhưng ngươi là người của ta rồi. Bọn Cáp Tát Khắc nhát gan, không đứa nào dám vào mê cung cứu ngươi đâu”.
Xa Nhĩ Khố hậm hực nói:
“Y giết chết Lạc Đà, Tang Tư Nhi, mình đuổi theo mau, bắt nó đem xử tử.”
Tô Lỗ Khắc biết được con ác quỉ chẳng qua chỉ là Ngõa Nhĩ Lạp Tề giả ra thì đâu còn sợ gì nữa. Huống chi họ cũng biết tên này võ công bình bình, nếu gặp phải làm gì chẳng tóm được? Xa Nhĩ Khố thì muốn báo thù giết học trò mình nên cầm đuốc giơ lên, đi trước mọi người.
Kế lão nắm vạt áo Lý Văn Tú nói nhỏ:
“Đó là chuyện trong bộ tộc người Cáp Tát Khắc, bọn mình chẳng liên quan gì, đứng bên ngoài chờ họ cũng được.”
Lý Văn Tú dùng ánh mắt nhìn đoàn người đi trươc,s thấy khoảng cách cũng tương đối mới nhìn Kế lão, lại cảm nhận giọng ông run run, quả là sợ hãi lắm, ôn tồn nói:
“Kế gia gia, ông ngồi ở trong sân này chờ cháu, có được không? Gã Cáp Tát Khắc xấu xa kia võ công ghê lắm, chỉ sợ bọn Tô... Lỗ Khắc đánh không lại, cháu phải giúp họ một tay.”
Kế lão thở dài nói:
“Thế thì mình cùng đi vậy.”
Lý Văn Tú nở môt nụ cười hiền hòa với ông, nói:
“ Chuyện này sẽ xong xuôi, ông đừng lo gì cả.”
Kế lão đi song song với Lý Văn Tú nói:
“Chuyện này xong rồi, ta sẽ về Trung Nguyên. A Tú, ngươi có đi về cùng với ta chăng?”
Lý Văn Tú thấy thật khó nghĩ, hình ảnh quê cũ đất Trung Nguyên, trong lòng nàng chỉ còn mờ mờ ảo ảo. Nàng đã sống nơi thảo nguyên này mười hai năm, chỉ yêu thích gió tuyết, cát bụi, với cánh đồng bao la ngút ngàn, những đàn cừu, đàn bò và tiếng chim thiên linh nửa đêm cất tiếng hót...
Càng có một việc quan trọng hơn, nàng thật ra cũng không phải người ngu, nàng cảm thấy tiền bối đối với nàng có chút đặc biệt, cũng là tiền bối để nàng ra ngoài nói với đám người Tô Phổ, nàng biết tiền bối vẫn đang ẩn thân nơi này, nếu tiền bối không cho phép, nàng sao có thể rời đi.
Nghĩ nghĩ một chút, Lý Văn Tú nhẹ lắc đầu.
“Ông ơi, việc này cháu tạm thời không nghĩ tới, hay là đợi chuyến này trở về an toàn, ông cháu mình lại bàn tiếp “.
Nói rồi nàng cũng không muốn Tô Phổ bỏ mình quá xa, cứ thế đi theo đoàn người.
............
Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.