Cực Võ

Quyển 3 - Chương 117: Đuổi Đi



Tốc độ của Vô Song nhanh thế nào không nói cũng biết, theo hướng Hồ Phỉ chỉ bản thân Vô Song vừa mang theo vị huynh đệ này vừa di chuyển không bao lâu sau liền phát hiện ra dấu tích chiến đấu.

Ánh mắt Vô Song quét qua mặt đất hắn có thể dễ dàng nhìn thấy vết máu lưu trên mặt đất đồng thời từng quãng đường đi không thiếu xác chết đám người Thiên Địa Hội cùng Hồng Hoa Hội.

Những người này chết đều có chung một đặc điểm, trên cổ đều xuất hiện một vết cắt nhè nhẹ, vết kiếm mỏng vô cùng nhưng cắt xuyên qua động mạch cổ mà chết, người ra tay không chỉ tốc độ cực nhanh mà kiếm pháp cũng tương đối đáng sợ.

Vô Song lại tiếp tục di chuyển đồng thời trên đường không quên hỏi Hồ Phỉ một số thông tin.

Lần này nói ra thì Thiên Địa Hội cùng Hồng Hoa Hội có thể nói là lọt vào cái bẫy của Thanh triều.

Thiên Địa Hội hoạt động ở phương Bắc trong khi Hồng Hoa Hội hoạt động ở phương Nam, hai hội bình thường tuy quan hệ rất khăng khít nhưng cũng sẽ không dễ dàng hội họp bất quá lần này thì khác.

Xà Vương – Viên Thừa Chí không biết vì lý do gì lại đột nhập vào Trấn Nam Vương Phủ sau đó bị bại lộ, gặp phải cao thủ trong Trấn Nam Vương Phủ truy sát.

Viên Thừa Chí từ trong vòng vây giết ra nhưng thương thế rất nặng, một đường đào thoát nhưng cũng không cách nào cắt đuôi kẻ thù, tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Trên đường nếu không phải có nhân mạch của Hồng Hoa Hội cùng nghĩa sĩ Phản Thanh Phục Minh giúp đỡ thì Viên Thừa Chí chỉ sợ sớm chết bất quá cho dù hiện tại vẫn chưa có thông tin Xà Vương bị bắt nhưng tính mạng Xà Vương lúc này đang cực kỳ lâm nguy, trước lâm nguy của Xà Vương hai hội Hồng Hoa cùng Thiên Địa nhất định phải tập kết, nhất định phải tìm cách cứu được Xà Vương khỏi vòng vây đám người Ngô Tam Quế.

Việc tiếp theo thì không khó đoán, lần tập kết này trong hai hội có nội gián, quân triều đình lập tức ập vào chém giết, người hai hội vừa đánh vừa lùi thảm thương vô số, các anh em trong hội liều mạng mở đường máu cho Trần tổng đà chủ chạy thoát nhưng hy vọng cũng không lớn, Trần Cận Nam bị thương rất nặng hơn nữa cũng gặp phải cao thủ triều đình truy sát, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Điều bất ngờ nhất là chỉ có Trần Cận Nam gặp nguy hiểm còn Trần Gia Lạc thì không, lần này nghe nói Trần Gia Lạc đang ở ngoài đại mạc, đến cả việc của Xà Vương bản thân Trần Gia Lạc cũng không biết đương nhiên không thể về ước hội còn lý do tại sao Trần Gia Lạc ở đại mạc thì cũng không người hiểu rõ chỉ nghe đồn Trần Gia Lạc muốn đặt mối quan hệ hữu hảo với Hồi Tộc, muốn xin Hồi Tộc phát binh trợ giúp đại nghiệp Phản Thanh Phục Minh về phần thực hư chuyện này ra sao khó mà chứng thực.

“Cũng đủ biến thái “.

Mang theo Hồ Phỉ bên người, Vô Song không thể không thầm nói một câu.

Vô Song võ công bực nào, hắn chỉ cần nhìn kẻ ra chiêu là biết đối phương cao thấp thế nào, kẻ ra tay thực lực rất mạnh chỉ sợ cũng là ngũ tuyệt cao thủ hơn nữa cũng không có thương thế, một kẻ như vậy đánh bại Trần Cận Nam là quá dễ dàng.

Không ngoại trừ khả năng Trần Cận Nam sau 5 năm đã bước vào hàng ngũ tuyệt nhưng mà Vô Song vẫn chưa bao giờ đánh giá cao chiến lực của Trần Cận Nam lại thêm việc Trần Cận Nam bị thương lại càng thêm bất lợi, bị cao thủ kiếm thuật kia truy sát quả thực là việc thập tử nhất sinh.

Từ tốc độ xuất kiếm cùng khoảng cách giữa các xác chết với nhau Vô Song có thể tưởng tượng ra khinh công của kẻ kia tốt đến mức nào, kẻ này thật ra đã sớm có thể đuổi theo Trần Cận Nam nhưng mà một mực không làm vậy, hắn đang muốn chơi mèo vờn chuột.

Kẻ này bản thân liền muốn từ từ mài chết Trần Cận Nam, từ từ để từng người bên cạnh Trần Cận Nam lần lượt ngã xuống sau đó hắn mới giải quyết món chính.

Ở trên lưng Vô Song bản thân Hồ Phỉ cũng nhìn thấy tất cả, ánh mắt không khỏi tỏ ra lo lắng lập tức cắn răng mà nói.

“Thủ đoạn ra tay thật độc ác, tiền bối xin người thả ta ở đây mà đi cứu Trần tổng đà chủ, ta lúc này chỉ là gánh nặng cho người mà thôi “.

Vô Song nghe Hồ Phỉ nói vậy chỉ cười, so với Trần Cận Nam thì Hồ Phủ quan trọng hơn nhiều, để Hồ Phỉ ở đây chẳng may có chuyện gì thì Vô Song chỉ sợ sẽ tự trách vô cùng.

Vô Song không đáp lời Hồ Phỉ bản thân lại mượn Lăng Ba Vi Bộ, tốc độ di chuyển lập tức lại tăng lên gấp rưỡi.

_ _ _ __ _ _ _

Dựa vào dấu vết trận chiến để lại thêm vào Quỳ Hoa Thân Pháp cùng Lăng Ba Vi Bộ rốt cuộc rất nhanh trong tai Vô Song đã xuất hiện âm thanh chiến đấu.



Từ trong tán cây nhìn ra Vô Song chỉ thấy một đạo nhân đang tấn công Trần Cận Nam.

So với 5 năm trước bản thân Trần Cận Nam khí tức đã nội liễm hơn nhiều, kẻ này không ngờ cũng đã bước vào hàng ngũ tuyệt tuy nhiên thực lực cũng không cao, trong mắt Vô Song chiến lực của Trần Cận Nam chỉ ngang với Đàm Công hay Đàm Bà của cái thế giới kia.

Vị đạo nhân đối thủ của Trần Cận Nam thì khác, võ công rất cao, chỉ từ thân pháp cùng kiếm pháp của người này đã cho Vô Song cảm giác không thua kém bất cứ vị nào trong tứ bá tại thế giới kia, thực lực đã đạt tới ngũ tuyệt trung kỳ.

Đạo nhân này một đường xử kiếm, lưỡi kiếm cong như cành liễu đầu thời đường kiếm mềm mại vô cùng, kiếm không hẳn đâm vào chỗ hiểm của Trần Cận Nam nhưng liên tục đâm vào cơ thể hắn, mỗi lần liễu kiếm đâm tới trên người Trần Cận Nam liền xuất hiện một lỗ máu nhỏ.

Trần Cận Nam hiện tại tuyệt đối bị coi là huyết nhân, cả người toàn máu là máu đến cả ánh mắt cũng đỏ như máu, Trần Cận Nam như đang bất chấp lao tới đạo nhân kia nhưng mà đến góc áo đối phương cũng không chạm vào được.

Trần Cận Nam bản ý đương nhiên Vô Song nhìn ra, đây là muốn liều chết mà đánh, tìm đường sống trong chỗ chết nhưng mà cách biệt giữa hai người quá xa lại thêm Trần Cận Nam trọng thương thực lực 10 phần không đủ 5 phần dĩ nhiên thua là điều chắc chắn.

Ngoài việc này ra còn một việc nữa, Trần Cận Nam không tiếp tục chạy là bởi hắn đang liều mạng che cho một nữ tử.

Chỉ thấy sau lưng Trần Cận Nam có một nữ tử thân hình dong dỏng cao, làn da trắng bạch, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp hơn nữa mang theo vẻ phong vận hấp dẫn lạ thường có điều sắc mặt nàng cũng đã trắng bệch, nữ nhân này bị thương không hề nhẹ, đến cả đứng lên chỉ sợ cũng không làm được.

Không chỉ Vô Song nhìn thấy nữ tử này mà Hồ Phỉ cũng nhìn thấy nữ tử này liền cực kỳ lo lắng mà lên tiếng.

“Lạc Băng tỷ tỷ”.

_ _ _ __ _ _ _

Âm thanh của Hồ Phỉ không lớn nhưng mà cũng không nhỏ lập tức làm cả Trần Cận Nam cùng đạo nhân kia phân tâm.

Đạo nhân kia ánh mắt không khỏi liếc nhìn Vô Song đang cõng Hồ Phỉ, hình ảnh thật sự có chút buồn cười.

Vô Song chỉ cao hơn 1m7 trong khi Hồ Phỉ lên đến 1m9, thân hình cao lớn như một đầu mãnh hổ đứng bằng hai chân, nhìn khác biệt giữa hai người thực sự quá rõ ràng.

Đạo nhân ánh mắt hơi nhíu lại, hắn nhận ra Hồ Phỉ, trong mắt đạo nhân Hồ Phỉ còn mạnh hơn Trần Cận Nam một chút đương nhiên đạo nhân cũng nhìn ra Hồ Phỉ bị thương rất nặng.

Đạo nhân bị phân tâm liền là cơ hội cho Trần Cận Nam chỉ thấy năm ngón tay của hắn hướng thẳng về phía đạo nhân đánh tới.

“Ưng Huyết Thần Trảo”.

Trần Cận Nam gầm lên một tiếng, dùng hết sức bình sinh đánh ra một chiêu này, thế công như hùng ưng săn mồi quả thật có chút môn đạo.

Đạo nhân cũng không kịp phản ứng cũng chỉ có thể ngạnh kháng một chưởng nhưng vì thời gian phản ứng quá ít, chưởng pháp xuất ra gượng ép vô cùng thân thể lập tức bị đẩy lùi, lùi lại hơn 5 bước mới ổn định thân hình về phần Trần Cận Nam không ngờ một chiêu lại thắng thế nhưng cũng chẳng thể tiến thêm được nữa, một chân quỳ xuống miệng ho ra máu, hắn bị thương thật sự quá nặng.

Đạo nhân lúc này đưa tay phải của mình lên nhìn một chút, hai người vừa đối chưởng xong không ngờ tay của hắn lại bị đánh rách, máu tươi bắt đầu chảy ra, đối với đạo nhân mà nói đây tuyệt đối là sỉ nhục.

“Sâu kiến, muốn chết”.

Hắn lạnh giọng lên tiếng nhưng mà đổi lại Trần Cận Nam chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.

“Bại tướng của Xà Vương cũng dám hoang ngôn, nếu Xà Vương ở đây ngươi liền sẽ bị ngài đánh như chó nhà có tang “.

Nói được một câu Trần Cận Nam lại ôm bụng miệng tiếp tục ho ra máu, hắn lần này cố hết sức nhìn về phía Vô Song như muốn nói Vô Song mang Hồ Phỉ chạy đi nào ngờ Trần Cận Nam thấy... Vô Song buông Hồ Phỉ xuống.

Hành động của Vô Song tựa hồ cũng không thoát được khỏi ánh mắt đạo nhân, đạo nhân cũng nhíu mày nhìn lại sau đó ánh mắt hắn trợn tròn, đạo nhân chỉ thấy Vô Song bước ra một bước... sau đó trước mặt hắn xuất hiện một bàn tay.

Vô Song quá nhanh, nhanh cứ như thuấn di vậy, chỉ là một loạt bóng ảnh mơ hồ xuất hiện sau đó đã đứng trước mặt đạo nhân, Vô Song một tay đưa ra túm lấy ‘củ hành’ búi cao trên đầu đạo nhân này kéo mạnh một cái, kéo đến lệch cả người đạo nhân đi sau đó ném bay hắn ra, đến khi bàn tay của Vô Song mở ra trong tay hắn đã xuất hiện một nhúm tóc dài.

Đạo nhân bị ném đi hắn có cảm giác da đầu mình như bị Vô Song xé rách đau đến chảy nước mắt, một tay ôm đầu một tay cầm kiếm khó khăn đứng lên, gằn giọng mà đáp.

“Ngươi là ai?, dám xen vào việc của bản quan?, xen vào việc của triều đình Đại Thanh?, chẳng nhẽ cũng muốn như đám người Thiên Địa Hội mà tạo phản? “.

Đạo nhân thật sự sợ rồi nhưng mà hắn vẫn muốn mang triều đình ra, nếu có thể dọa được Vô Song thì tốt nếu không dọa được Vô Song... hắn liền muốn bỏ chạy.

Đạo nhân bản lĩnh không những cao mà ánh mắt còn đủ độc, hắn vừa nhìn một động tác của Vô Song đã biết Vô Song không thể trêu đến.

Vô Song hướng ánh mắt nhìn đối phương, hắn thật sự không nhận ra vị đạo nhân này thế là lại hướng về Trần Cận Nam mà hỏi.

“kẻ kia là ai?”.

Trần Cận Nam như còn chưa hoàn hồn, đến khi Vô Song hỏi mới khó khăn mở miệng.

“Là con cẩu của Thanh Triều, hắn gọi Ngọc Chân Tử”.

Nhắc đến tên Ngọc Chân Tử bản thân Vô Song không khỏi ‘à’ một tiếng, hắn rốt cuộc hiểu sao kẻ này mạnh như thế.

Tại Bích Huyết Kiếm kẻ này chính là nhân vật phản diện chủ yếu, là kẻ gần như ngang ngửa với Viên Thừa Chí, thực lực như vậy chẳng có gì là lạ.

Vô Song hơi nhếch miệng, nhìn Ngọc Chân Tử thản nhiên nói.

“Thế gian gọi ta là Đông Phương Bất Bại, vậy theo ngươi ta có nên sợ triều đình không đây? “.

Vô Song vừa dứt lời hai ngón tay hắn khẽ động, gần như trong tích tắc theo hai ngón tay cử động Ngọc Chân Tử liền quỳ cả hai chân xuống.

Hai chân của hứn không ngờ đều bị xuyên thủng hai lỗ, lỗ bên trái máu huyết bắn ra còn lỗ bên phải chẳng biết tại sao... lại bị hàn khí đông lại, máu tươi không cách nào xuất hiện.

Ngọc Chân Tử lần này tuyệt đối bị dọa sợ, lúc này đừng nói là Đông Phương Bất Bại, cho dù Vô Song tự xưng là Ngọc Hoàng Thượng Đế thì hắn cũng tin, cũng may cho Ngọc Chân Tử kẻ này Vô Song tạm thời không muốn động tới, hắn xuất ra một chiêu rồi thản nhiên nói.

“Cút”.

Ngọc Chân Tử là ngũ tuyệt cao thủ, hai chân bị xuyên thủng cũng không phải không thể động vì vậy nghe một chữ này cứ như được ân xá lập tức cắm đầu bỏ chạy.

Ngọc Chân Tử chạy trốn đương nhiên làm Trần Cận Nam hận không thể tả, Trần Cận Nam thậm chí còn muốn chất vấn Vô Song nhưng lại nhớ đến Vô Song tự xưng là Đông Phương Bất Bại thì cũng có chút run lên, đành phải nuốt lời nói vào trong bụng.

Nếu Vô Song thật sự là Đông Phương Bất Bại, Trần Cận Nam căn bản không dám nói gì.

Đông Phương Bất Bại chính tà không quản, đúng sai không để ý, làm việc chỉ theo ý mình bất chấp mọi loại đạo lý, bản thân chỉ cần thấy thích là được, người như vậy Trần Cận Nam sao dám nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.