Vô Song thân ở Miêu Cương, hắn dĩ nhiên không biết Lý Thu Thủy cùng Mai Siêu Phong gặp phải cái gì hơn nữa hai người này cũng là hai người mà hắn bớt lo lắng nhất, đặc biệt là Lý Thu Thủy.
Lý Thu Thủy không gây họa cho người ta đã là phi thường tốt, đợi người ta hãm hại nàng?, cái này căn bản Vô Song không tin cho lắm.
Vô Song hiện nay vẫn đang bồi tiếp Lam Đình, hắn rất thoải mái cùng cô nàng này dạo chơi trong rừng sâu, hai người vào rừng tìm kiếm Trùng Vương, mãi đến khi mặt trời xuống núi mở trở lại.
Khi hai người sắp trở về làng, đi qua một ngã rẽ, tiểu Lam Đình vẻ mặt vốn đang cực kỳ vui vẻ lại lộ ra sợ hãi, nàng nhanh chóng núp sau lưng Vô Song.
Vô Song không hiểu sao cô bé này đột nhiên thay đổi như vậy?, hắn cũng dõi mắt mà nhìn về phía thôn làng người Miêu, rất nhanh Vô Song không khỏi mỉm cười.
“Thế nào?, sợ hả cô nương”.
Tiểu Lam Đình cúi gằm mặt lại, lúc này nàng cũng không dám đi ra.
Ở bên ngoài làng người Miêu lúc này dĩ nhiên có Diệu di đợi sẵn.
Nàng ta chưa phát hiện ra Lam Đình có điều chỉ bằng việc Diệu di đứng đó, Lam Đình cũng đã không dám trở về.
Lam Đình hiện tại gần như... trẻ em hậu thế trốn học đi chơi vừa về thấy mẹ đứng trước cửa vậy, không sợ không được.
Lam Đình đương nhiên cảm thấy mình có lỗi, dù sao nàng đi chơi quên cả đất trời, quan tâm gì bài vở đâu, nay Diệu di đứng đó nhất định là đợi nàng về.
Lam Đình không lạ gì Diệu di, Diệu di đầu tiên nhất định sẽ tìm khắp cả làng, đến khi không thấy nàng liền dứng ngoài cổng làng đợi, mội lần nàng trở về liền sẽ bị Diệu di đánh mông, làm cho mông nhỏ sưng đỏ lên.
Trưởng lão Miêu tộc có rất nhiều nhưng mà nàng sợ Diệu di nhất, Diệu di là người tỷ tỷ nàng chỉ định chăm sóc lấy nàng.
Cha mẹ nàng mất sớm, nàng từ nhỏ liền sống với tỷ tỷ nhưng mà tỷ tỷ của nàng lại trở thành Miêu Tộc Tộc Trưởng, tỷ tỷ sau đó bận trăm công nghìn việc, tỷ tỷ căn bản không có thời gian chăm sóc nàng, tất cả đều để Diệu di lo liệu, nhiều năm trôi qua bản thân Lam Đình thậm chí coi Diệu di là mẹ nuôi, tình cảm giữa hai người phi thường sâu sắc bất quá tình cảm là tình cảm, sợ thì vẫn là sợ.
Vô Song không biết quá rõ quan hệ của Diệu di cùng Lam Đình, hắn chỉ nhẹ vỗ lưng nàng.
Diệu di căn bản không kịp phản ứng, thật sự quá mức bất ngờ, hai người cứ như từ hư không xuất hiện vậy, sau đó Diệu di anh mắt liền trừng lớn, dần dần trở nên không có tiêu cự.
Thuật thôi miên của Vô Song khó mà sánh bằng Lý Thu Thủy nhưng tạm cũng coi như là cao thủ đặc biệt hắn làm người hai kiếp... thậm chí càng nhiều hơn nữa, linh hồn lực của Vô Song phi thường mạnh mẽ.
Cũng như Lý Thu Thủy sử dụng thuật thôi miên với Lý Văn Tú, trước làm đối phương bất ngờ thậm chí rơi vào tình trạng hoảng hốt sau đó dùng Di Hồn Đại Pháp, trực tiếp tấn công linh hồn mục tiêu.
Diệu di cả người liền sững lại, sau đó Vô Song thản nhiên ôm lấy lưng của Lam Đình, lách qua Diệu di, mở hết tốc lực đưa Lam Đình trở về phòng.
Lam Đình hiện tại vẫn cảm thấy tất cả như mơ vậy, nàng chỉ thấy Vô Song mang theo mình đến trước mặt Diệu di sau đó thần kì ở chỗ Diệu di căn bản không phản ứng gì, không mắng chửi gì nàng, cứ thế để cho hai người lách qua.
Đứng trước cửa phòng nhỏ, Lam Đình cười tươi như hoa vậy.
“Vô Song ca ca thực sự là thần nhân”.
Lời này nàng nói thực sự không giả, nàng cảm thấy Vô Song ca ca rất thần kỳ.
Đơn cử như vào rừng tìm Trùng Vương, nàng cùng với Vô Song ca ca đi đông đi tây căn bản không có ý định thật sự tìm.
Nàng ban đầu chỉ cảm thấy chơi vui bởi Vô Song quả thật không có ý định quan sát hay tìm tòi cái gì, hắn đơn giản chỉ dẫn tiểu Đình đi chơi nhưng mà Vô Song dĩ nhiên vừa chơi vừa tìm cũng được 3 đầu Trùng Vương cho Lam Đình, cái này phải dùng từ bất khả tự nghị để hình dung.
Cách cuối cùng chính là dùng thiên tài địa bảo đến hấp dẫn Trùng Vương, để nó vì mình mà ra tay, đây gần như một dạng trao đổi, bản thân có thể có một đầu Trùng Vương, về phần Trùng Vương lại có cơ hội tiến hóa cấp cao hơn, coi như hai bên cùng đạt được lợi ích bất quá cách này không dựa trên tình cảm, nhất định phải liên tục bồi đắp tình cảm với Trùng Vương nếu không nó hoàn toàn có thể phản, thậm chí giết ngược chủ nhân.
Bất kể là cách nào trong ba cách trên... đều không phải là cách Lam Đình thu nhận được Trùng Vương.
Mấy đầu Trùng Vương qua tay Vô Song... sau đó cứ như thế nhận Lam Đình làm chủ, thực sự thần kỳ không thể tả.
_ _ _ __ _ _ _ __
Vô Song đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục ở lại với Đình Đình, dù sao hiện giờ mặt trời đã xuống núi, cô nam quả nữ căn bản không nên ở cùng một phòng hơn nữa bất cứ lúc nào nữ nhân được Lam Đình gọi là Diệu di kia cũng sẽ quay về tìm Lam Đình, Vô Song lại càng không có cớ mà ở lại.
Vô Song sau khi tạm biệt Lam Đình liền trở về nhà, dĩ nhiên là ngôi nhà khi mà Vô Song lần đầu tỉnh lại.
Trong phòng vẫn không một bóng người, vị trí ngôi nhà cũng là tương đối heo hút bất quá Vô Song thực sự thích mấy chỗ như này.
Khoanh chân bắt đầu tiến vào trạng thái thiền định, Vô Song dần dần ngồi xuống tu luyện.
Trước kia hắn chủ tu Quỳ Hoa Bảo Điển, có ngồi tĩnh tu cũng chỉ để thả lỏng cơ thể, hắn rất ít khi thực sự tu luyện nội công dù sao Quỳ Hoa Bảo Điển không phải thuần tu luyện, chỉ ngồi im một chỗ mà tu luyện nội lực chỉ phí hoài Quỳ Hoa Bảo Điển.
Hiện giờ thì khác, Vô Song nắm trong tay Cửu Dương Thần Công cùng Nhiên Đăng Bảo Điển, nhất định phải tiến vào trạng thái thiền định, liên tục tu luyện nội lực.
Có một câu hỏi là hiện tại Vô Song mạnh hay yếu?.
Vô Song hiện tại không thể điều động ma lực, không thể ma hóa vì thế thực lực của hắn phải nói là giảm cực mạnh nhưng trong hai năm cuối cùng ở lại thế giới kia, Vô Song một mực tu luyện nội lực, một mực tu luyện võ công, dùng hai năm thời gian thực lực của Vô Song hiện tại tạm coi như là ngũ tuyệt hậu kỳ, chiến lực thập tinh.
Vô Song hiện tại còn yếu hơn cả Lý Thu Thủy một chút bất quá hắn vẫn tương đối tự tin vào chính mình, không bao lâu nhất định sẽ đuổi kịp nàng.
Vô Song chỉ cần đột phá Cửu Dương Thần Công tầng thứ tư liền sẽ chân chính trở thành ngũ tuyệt đỉnh phong, khi đó hắn bắt đầu có vốn đi lại trên giang hồ, có vốn để bắt đầu tự gây dựng thế lực của riêng mình.
Đấy là phần của bản thể, thế còn phân thân thì sao?, nói ra cũng thực xấu hổ, từ ngày phân thân xuất hiện, phân thân vẫn luôn đè lên bản thể.
Tại thế giới trước, Đông Phương Bạch căn bản đánh không lại Cơ Vô Song, dù sao thân thể Cơ Vô Song quá bá đạo.
Khi quay về thế giới này, Đông Phương Bạch càng đánh không lại Cơ Vô Song, bản thân Đông Phương Bạch hiện tại còn là ngũ tuyệt hậu kỳ nhưng... Cơ Vô Song chính là đế vị hàng thật giá thật.
Mất đi ma lực chẳng ảnh hưởng gì đến thân thể biến thái của Cơ Vô Song.
Trong thời gian 2 năm cuối cùng kia, Cơ Vô Song cũng không chân chính tu luyện lấy một ngày nào nhưng cho dù thế khoảng cách giữa hai bên vẫn là cực lớn, đây là sự khác biệt cốt yếu của tiên thể cùng phàm thể.
Cho dù Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể của Vô Song tên nghe kiêu ngạo thế nào thì nó vẫn cứ là phàm thể, là thể chất của phàm nhân, vẫn là không so nổi với tiên thể của liên ngẫu.
Cũng vì vẫn để Cơ Vô Song ở trong Huyền Sinh Quan, Vô Song hiện tại gần như có một siêu cấp đế vị thủ hộ bên người, căn bản không sợ bất cứ nguy hiểm nào.
Hắn hiện tại tiến vào tu luyện, trong đầu cũng đang chuẩn bị chia tay Lam Đình, sau đó chuyển hướng đến Ngũ Độc Giáo.
Nếu Vô Song có thời gian, hắn nhất định sẽ bồi cô bé này lâu hơn nhưng đáng tiếc hắn không có, tiến vào Ngũ Độc Giáo gặp mặt Hà Thiết Thủ, hỏi tung tích Mạc Sầu sau đó liên lạc với người Thiên Long Giáo.
Sau khi liên lạc được với Thiên Long Giáo liền trở về làng của người Miêu, đi tìm Tương Vân, từ Tương Vân đại khái nắm được tình hình Thiên Ý Thành, sau đó liền theo Tương Vân về Thiên Ý Thành.
Đây chính là kế hoạch cụ thể của Vô Song, đáng tiếc kế hoạch là hắn đặt ra nhưng kế hoạch có thể thực hiện hay không... cũng không phải do hắn.
Căn nhà của Vô Song dĩ nhiên không phải là nơi quan trọng gì, bản thân Diệu di mang hắn tới đây chính là tránh ánh mắt đám sắc nữ trong tộc, thực sự kín đáo vô cùng.
Cho dù là việc Vô Song tỉnh lại cũng không phải ai cũng biết, chỉ sợ ngoài Lam Đình ra cũng chỉ có Diệu di dù sao nữ nhân này thỉnh thoảng vẫn đi qua nhìn Vô Song.
Hôm nay nàng đi qua nơi này phát hiện Vô Song biến mất sau đó cũng phát hiện Lam Đình biến mất chỉ sợ gấp chết, Vô Song cũng hoàn toàn tin tưởng vị Miêu Tộc Trưởng Lão này đêm nay rất có thể đi tìm hắn, hỏi cho rõ trắng đen.
Nếu coi Diệu di như mẫu thân của Lam Đình, làm gì có mẫu thân nào để cho con gái đi chơi cả ngày bên trai lạ?, hơn nữa lại còn là trốn học đi chơi, đây nhất định là trọng tội.
Vô Song trong lòng đoán là Diệu di đến, hắn buông thõng hai chân mà đứng lên.
“Cửa không đóng, mời vào”.
Hắn đi thẳng ra chiếc bàn giữa phòng, chậm rãi rót nước.
Diệu di dù sao cũng có chăm sóc qua Vô Song hắn, gặp mặt người ta cũng nên thể hiện chút cảm kích.
Xoay người về hướng cửa, Vô Song rót một chén nước sau đó mới chậm rãi quay người lại.
Vừa quay lại Vô Song liền có chút giật mình, trước mặt hắn không phải là nữ nhân được gọi là Diệu di mà là một nữ tử trẻ tuổi hơn nhiều.
Diệu di năm nay đã ngoài 30 còn nữ tử này chỉ khoảng 23-34 tuổi.
Nàng cũng không tính là cao, khoảng 1m65, trên người không mặc y phục Miêu Tộc mà là một thân quần áo đen bó sát, tương đối đặc biệt.
Loại quần áo này không phải dạng bó chặt người như Lãnh hay Cơ Vô Song khi trước mà là vải đan thành áo, gần giống như dạng váy liền quần của nữ nhân châu Âu thời trung cổ vậy, đương nhiên bên dưới của nàng cũng không phỉa là váy, là một lớp quần bó màu đen.
Nói thật mang nàng ném về ngàn năm sau... phong cách ăn mặc cũng không tính lỗi thời.
Điểm đặc biệt tiếp theo trên đầu đội một chiếc mũ lông, mũ lông cũng màu đen hơn nữa phần đuôi mũ kéo rất dài.
Khuôn mặt tinh xảo nhưng lại điểm lên những đường hoa văn màu đen, những đường hoa văn cắt ngang qua khuôn mặt cứ như chiến văn vậy, làm người ta rất khó nhìn thấy toàn bộ dung mạo của nàng.
“Không phải Lam tộc trưởng vừa tới cũng trêu đùa ta sao?, hơn nữa còn muốn giáo huấn ta thật thảm, loại nữ nhân như vậy cũng không hiền lành gì, chúng ta coi như là cùng một loại người”.
Lam Phượng Hoàng lần này từ chối cho ý kiến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vô Song từ trên xuống dưới.
Nàng nhìn Vô Song một lúc sau đó liền nhận ra hai điều.
Điều đầu tiên... Vô Song phi thường đẹp trai.
Điều thứ hai... nàng không nhìn thấy nam tử tóc trắng này, một chút cũng không nhìn thấu.
Nàng lần này về tộc, đầu tiên là muốn tìm muội muội nhưng mà lại không thấy muội muội đâu, sau đó nàng đương nhiên đi tìm Diệu di.
Diệu di nghe vậy cũng hoảng sợ, suy nghĩ đầu tiên của nàng là chạy đến nhìn Vô Song, quả nhiên Vô Song cũng đã biến mất.
Nàng thực sự lo lắng Vô Song là do thế lực thù địch Miêu tộc cử đến bắt cóc Lam Đình, thậm chí nàng còn đang muốn vận động toàn bộ Miêu nhân lục tung đất Miêu Cương lên, cũng may là Lam Phượng Hoàng ngăn lại.
Nàng có tặng cho Lam Đình một đầu Tam Thải Trùng Vương, bằng con Trùng Vương này chỉ cần không phải ngũ tuyệt cao thủ Lam Đình hoàn toàn có thể vô sự, từ miêu tả của Diệu di mà nói, Vô Song vẫn cực kỳ trẻ tuổi.
Diệu di cũng không phải cô văn quả lậu, nam tử trẻ tuổi mà nàng không nhận ra thì chắc chắn không phải tuyệt thế thiên tài phương nam, đã như vậy khó có khả năng là ngũ tuyệt cao thủ.
Ngoài cái này ra Lam Phượng Hoàng còn có tự tin của chính mình, đây là đất người Miêu, là địa bàn người Miêu, không phải ai cũng có tư cách gây hại cho Miêu Tộc tiểu công chúa.
Đến khi chiều tà, Lam Đình rốt cuộc trở về, sau đó nàng liền gặp tỷ tỷ của mình.
Vô Song nhìn nhìn nàng một chút, khuôn mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo hiếm có.
“Ta là thần y”.
Bốn chữ như tiếng sấm nổ trong đầu Lam Phượng Hoàng vậy, nàng trừng mắt mà nhìn Vô Song.
“Đừng đùa?, ta không có hứng thú nói chuyện đùa”
Lần này nàng thật sự sinh khí, Vô Song vậy mà lần thứ hai dám trêu đùa nàng.
Nàng thật sự không ngờ Vô Song vẫn giữ khuôn mặt kiêu ngạo kia, ánh mắt thản nhiên nhìn nàng.
“Ta cũng không đùa, bản thân ta đến từ Tử Ngọc Sơn, Thẩm Thần Y là sư huynh của ta, Tương Vân có thể coi là sư chất của ta, vì cái gì ta không thể là Thần Y đây? “.
“Cũng như Lam cô nương, năm nay chưa đến 30 cũng đã có thể khống được Trùng Đế, ta cũng chưa thấy ai hoài nghi tư cách của cô nương”.
Đệ nhất truyền nhân thế hệ này của Thần Nông Cốc, nàng có thể không biết sao?, dĩ nhiên thân phận của Thẩm Tương Vân không chỉ là vậy.
Thẩm Tương Vân là con gái của Thẩm Thần Y, một trong tam đại Thần Y hiện nay còn hiện thân trên giang hồ, địa vị trong Y Giới cực cao.
Thẩm Tương Vân có thể nói... là thánh nữ của Y Giới cũng không quá, địa vị của nàng chưa hẳn đã dưới Thánh Cô của Nhật Nguyệt Thần Giáo bao nhiêu, đấy là chưa kể Lam Phượng Hoàng nghe nói sau lưng Thẩm Thần Y còn một nhân vật cực kỳ kinh khủng chống lưng, bằng vào nhân vật này ngay cả Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng không dám dễ dàng đắc tội.