Thạch Vạn San là ai?, thật ra nếu là fan của Kim Dung nhất định có thể nghe thấy, đây chính là kẻ gây ra cái chết cho Linh Tố, cũng không biết Thạch Vạn San có phải siêu cấp may mắn hay không mà bản thân Vô Song quả thật không biết việc này.
Vô Song cái gì cũng chỉ xem qua phim ảnh, cũng không có thời gian đọc truyện lại càng không dám tự nhận là fan trung thành của Kim Dung, rất nhiều cái Vô Song mơ mơ hồ hồ, thời điểm này đến cả việc Linh Tố cón phả là nhân vật trong tiểu thuyết Kim Dung hay không thì Vô Song vẫn không biết, nào nói tới Thạch Vạn San.
Nếu Vô Song biết bản thân Thạch Vạn San là ai, biết kẻ này trong nguyên tác làm gì Linh Tố thì Vô Song nhất định sẽ không chọn giết hắn một cách đơn giản như vậy, rất tiếc là Vô Song thật sự không biết... vì vậy Vô Song lúc này đang tính lấy mạng Thạch Vạn San càng nhanh càng tốt.
Thạch Vạn San lúc này cũng không động, lão tặc này còn cực kỳ cẩn thận mà duy trì một khoảng các tương đối an toàn giữa cuộc chiến của Vô Song cùng Lam Phật, ánh mắt của hắn thủy chung nhìn chằm chằm vào Vô Song.
Thạch Vạn San độc thuật hàng đầu thiên hạ, lòng dạ độc ác vô cùng nhưng bản thân lại sợ chết hơn ai hết, Vô Song để hiển lộ thực lực của mình là đế vị, thực lực rõ mồn một như vậy thì Thạch Vạn San không dám coi thường, càng không dám đường đột ra tay, Thạch Vạn San muốn quan sát thật kỹ trận đấu của Vô Song cùng Lam Phật, đến khi Vô Song lộ ra sơ hở hắn mới chịu xuất thủ.
Về phía ngược lại, Vô Song cũng đang tính cách giải quyết họ Thạch, dù sao trong lòng Vô Song họ Thạch chắc chắn phải chết nhưng mà lão già này cũng quá cẩn thận, tạm thời Vô Song vẫn là vô pháp ra tay.
Lam Phật trước mặt Vô Song đúng là rất mạnh, hoàn toàn có thể ngăn cản bước tiến của Vô Song nhưng mà một trận chiến này thật ra không có ý nghĩa, đánh kiểu gì Vô Song cũng là người chiến thắng.
Lam Phật mạnh thế nào thì cũng chỉ là cái xác không hồn, giống mộ con khôi lỗi chỉ có thể chiến đấu bằng thứ bản năng thuần túy nhất, Vô Song chỉ cần vừa thủ vừa tìm cơ hội, không quá trăm chiêu liền có thể đẩy lùi Lam Phật, ngoài hai trăm chiêu liền có thể hủy Lam Phật.
Cho dù Vô Song không thể giải quyết Lam Phật trong đoạn thời gian kia thì cũng không quan trọng lắm, Giác Viễn trong hai trăm chiêu tuyệt đối có thể làm thay công việc của Vô Song, lấy hai trăm chiêu làm giới hạn chỉ sợ cả Tử La Lan cùng 11 con Bất Tử Địa Thi của nàng đều chết bằng sạch.
Vô Song trước kia còn cảm thấy bất ngờ, đường đường là Thiên Ý Thành Chủ, đường đường là cao thủ sánh ngang với Kiếm Thánh – Mục Nhân Thanh ấy vậy mà Lâm Viễn Đồ nghe thấy Giác Viễn đã sợ xanh cả mặt bất quá hiện tại Vô Song cũng hiểu, nếu không phải dưới Thiên Ý Thành có Hắc Địa, vì Hắc Địa tồn tại nên có đại nhân vật che chở cho Lâm Viễn Đồ nếu không một mình Giác Viễn đã giết vào Thiên Ý Thành.
Bởi Lam Phật thật sự không đủ mạnh với Vô Song, Lam Phật chung quy chỉ là cái xác không hồn chiến đấu theo thứ bản năng thuần túy nhất mà Vô Song còn chẳng hiểu nổi, sự tồn tại của Lam Phật không phải là vấn đề khiến Vô Song quan tâm, Vô Song lúc này chỉ nghĩ đến hai việc, đầu tiên là giết Thạch Vạn San, thứ hai là quan sát Giác Viễn.
Vô Song từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ nhưng hiện tại nàng liền suy nghĩ đến một vấn đề, vấn đề làm sao để mạnh lên?.
Khác với chân thân, nàng hiện tại mạnh hơn chân thân nhiều nhưng nếu gặp phải kiếm vực toàn diện mở ra thì cùng lắm chỉ có thể được coi là thắng thảm, chân thân đã tiến rất gần tới vị trí của nàng.
Việc chân chân mạnh lên đương nhiên không quan trọng nhưng Cơ Vô Song bắt đầu thực sự tự hỏi, nàng làm thế nào để mạnh lên?.
Thân thể Cơ Vô Song đến từ tiên giới hoặc một giới nào đõ rõ ràng không thuộc về giới này, một thân thể thậm chí phải nói không giống con người.
Kỳ kinh bát mạch?, lục phủ ngũ tạng?, dịch cân đoán cốt?, mấy thứ này Cơ Vô Song thật sự không có.
Thân là một thần y, Cơ Vô Song hiểu rõ cái cơ thể này, cơ thể được tạo thành từ Liễn Ngẫu, bên trong cơ thể đương nhiên có kinh mạch nhưng không phải là máu thịt thông thường, chỉ có Vô Song mới biết bên trong thân thể của nàng, những vị trí của kỳ kinh bát mạch thật ra giống những thân sen siêu nhỏ màu trắng toát vậy.
Không rõ Độc Cô Cầu Bại đã làm gì, máu của Vô Song vẫn có màu đỏ, nếu mổ thân thể nàng ra thì nàng cũng khá chắc chắn không khác gì người thường, không ai phát hiện ra nhưng chỉ có chính nàng mới biết thân thể này đặc biệt ra sao, nói thẳng ra Cơ Vô Song không phải con người.
Ánh mắt nàng lúc này hơi nhìn về phía Lam Phật, thậm chí trong khoảnh khắc Cơ Vô Song liền nghĩ tới mình cũng giống Lam Phật, bất quá đối phương là một sản phẩm thất bại còn nàng là một sản phẩm hoàn mỹ, cái suy nghĩ này vừa xuất hiện liền rất khó lại làm nó biến mất.
Công tâm mà nói, Lam Phật cùng Vô Song cũng đều do người tạo ra, một bên là do Đế Thích Thiên còn một bên do Độc Cô Cầu Bại, chỉ khác biệt là Lam Phật có lẽ không được Đế Thích Thiên đầu tư quá nhiều tâm lực hoặc Lam Phật cũng không phải tài liệu đủ tốt.
Đương nhiên đám người kia không phải là thứ Cơ Vô Song nên nghĩ lúc này, dù sao bọn họ không thuộc về thế giới này, không thể áp dụng cùng một hệ quy chiếu mà suy nghĩ vì vậy Vô Song cũng trực tiếp không bận tâm.
Điều cần bận tâm là Cơ Vô Song làm sao để mạnh lên?, thân thể Vô Song là tiên thể, luyện Long Tượng Bàn Nhược Công là chính xác nhưng cũng không hẳn là vậy.
Long Tượng Bàn Nhược Công là một loại thần công đúc kết thân thể đến cảnh giới cực hạn, lấy lực phá pháp, thân thể của Vô Song một khi bị đẩy đến cực hạn thì có thể dùng từ vô địch thiên hạ để hình dung, Thập Long Thập Tượng chỉ là một cảnh giới trong truyền thuyết mà ngay cả Long Tượng Cổ Phật cũng mới mường tượng ra nhưng Long Tượng Cổ Phật hoàn toàn tin tưởng Vô Song làm được.
Trong nguyên tác, Kim Luân từng nghĩ Quách Tương có thể thành công luyện tới cảnh giới Thập Long Thập Tượng nhưng cho dù Quách Tương có luyện thành đi chăng nữa nàng gặp Vô Song vẫn chắc chắn phải chết, cực hạn thân thể của Quách Tương cùng Vô Song rõ ràng khác nhau, không thể so sánh.
Chỉ cần Cơ Vô Song đạt đến Thập Long Thập Tượng bản thân nàng tin tưởng lúc đó liền có thể phi thăng thậm chí càng mạnh hơn, tức là đạt đến trình độ của Trương Tam Phong hay cả Đế Thích Thiên thời điểm kẻ này quyết đấu với A Thanh.
Vấn đề ở đây là Long Tượng Bàn Nhược Công không phải là một môn tuyệt học có thể tu luyện nhanh chóng, ngay cả với Vô Song cảnh giới Thập Long Thập Tượng cũng không phải muốn là đạt được tới, nàng có cảm giác... phải 10 năm nữa mình mới chạm tới Thập Long Thập Tượng.
Nếu mang mốc thời gian này so sánh với Kim Luân hay Long Tượng Cổ Phật thì hai người này tuyệt đối xấu hổ đến chết, bởi Vô Song rất có thể luyện Long Tượng Bàn Nhược Công đến đại thành chỉ trong vẻn vẹn 12 năm bất quá Vô Song không có 12 năm này để luyện công, Đế Thích Thiên sẽ không cho Vô Song 12 năm.
Đế Thích Thiên không biết Vô Song tồn tại, theo lý thuyết bản thể cùng phân thân của Vô Song chỉ cần trực tiếp trốn đi, 10 năm sau lại xuất quan mà ra khi đó Đế Thích Thiên chắc chắn không địch lại nhưng Đế Thích Thiên cũng muốn lên thượng giới, hắn sẽ không ở lại hạ giới tới 10 năm để đợi Vô Song xuất quan hơn nữa Vô Song vẫn luôn có một loại cảm giác, Đế Thích Thiên cùng Vô Song chắc chắn sẽ va vào nhau, cho dù bất cứ lý do gì hai bên nhất định sẽ đối đầu, cứ như cuộc chiến số mệnh vậy.
Vô Song có thời gian nhưng Đế Thích Thiên sẽ không cho Vô Song thời gian, vậy làm cách nào để mạnh lên?.
Thêm 3-4 năm nữa Vô Song có thể mạnh đến đâu?, theo nàng phán đoán thì sẽ chạm tới cảnh giới Bát Long Bát Tượng, cảnh giới này đã có thể ngang ngửa Giác Viễn hiện tại nhưng mà vẫn quá chậm quá yếu, Giác Viễn đương nhiên rất mạnh nhưng bảo Giác Viễn đi quyết chiến Đế Thích Thiên thì Giác Viễn không có cơ hội sống mà đi về, đây chẳng khác nào tồn tại sánh ngang Trương Tam Phong thậm chí còn đáng sợ hơn cả.
Ngoài điểm này ra thì Cơ Vô Song cũng hiểu, mình chỉ chiến đấu bằng thân thể liền có chút không đủ, lấy lực phá pháp đương nhiên là một con đường tốt để đi nhưng con đường này không thể đi trong một sớm một chiều, Vô Song nhất định phải thử một con đường khác, ít nhất phải làm ra tăng được chiến lực cho mình.
Phải đi đường nào?, Vô Song lúc này mới bắt đầu nghĩ, trước khi trở về nguyên bản thế giới thì Vô Song đã nghĩ đế vị là một tồn tại hết sức kinh khủng nhưng mà đáng tiếc, chỉ có đạt đến cảnh giới nhất định mới có thể thấy những thứ người thường không bao giờ thấy, đế vị có khi chỉ là cất bước của một khởi đầu mới mà thôi.