Tử La Lan là Vũ Sư, nàng đương nhiên không thể một mực thể hiện vũ điệu của mình, chắc chắn có lúc nàng phải dừng lại, thời gian vũ khúc thật ra cũng không thể kéo dài, cũng không phải vì Tử La Lan không đủ khả năng mà bởi... ở một chiến trường khác Giác Viễn đã giải quyết xong Lam Phật.
Trước đây Giác Viễn liên tục bị Lam Phật đẩy lùi thứ nhất là vì yếu tố địa lợi, thứ hai là vì Giác Viễn không dám chắc sau Lam Phật còn có tồn tại nào nữa không, không dám chắc nơi Dược Vương Thôn còn gì kinh khủng nữa không, hiện tại khi mà không cần phải giữ lại chút gì, khi mà lá bài tẩy cũng lật ra thì Lam Phật tuyệt đối không có cửa thắng.
Lúc này Giác Viễn bắt đầu cởi ra tăng bào, vì Lam Phật mà thu thập hài cốt, đối với Giác Viễn bản thân Lam Phật vẫn luôn là bậc tiền bối đáng kính trọng, một đời Lam Phật thực sự rất khó để đánh giá thiện ác, Lam Phật cứu rất nhiều người nhưng cũng giết rất nhiều người, tùy từng người khác nhau mà sẽ đánh giá Lam Phật khác nhau nhưng bất kể là ai cũng không thể phủ định những cống hiến của Lam Phật cho y thuật, người như vậy Giác Viễn trong nội tâm liền bội phục.
Lúc sinh thời Lam Phật hô mưa gọi gió, là cường giả tuyệt đỉnh thiên hạ thì Giác Viễn vẫn chỉ là một thiếu niên đần độn u mê không rõ giang hồ tròn méo ra sau, cả ngày ở Thiếu Lâm Tự tụng kinh, đến khi chân chính được nhìn thấy Lam Phật cũng chỉ là từ xa mà thấy, tại thời điểm đó Giác Viễn còn không có tư cách để Lam Phật nhớ, để Lam Phật nhận biết.
Thời thế thay đổi, nhiều năm trôi qua khi mà Giác Viễn được người đời gọi là Cửu Dương Thần Tăng uy chấn nam phương thì Lam Phật chỉ còn là một nắm tro tàn, bản thân Giác Viễn không cảm khái cũng không được, Giác Viễn tuyệt đối không ngờ mình lại có cơ hội tiễn đưa Lam Phật về miền cực lạc lần nữa.
Giác Viễn sau khi gói lại tro của Lam Phật trên tấm tăng bào liền khoanh chân ngồi xuống niệm kinh cầu siêu cho Lam Phật, Giác Viễn cũng không tiếp tục quan sát trận chiến của Vô Song cùng Tử La Lan.
Lam Phật đã chết tức Thi Khôi Thuật thất bại, bản thân Tử La Lan chưởng khống Lam Phật, giữa hai người có một sợi dây kết nối tinh thần, khi Lam Phật bị hủy diệt người chịu phản phệ lớn nhất cũng chính là Tử La Lan, Tử La Lan chỉ cảm thấy toàn thân run lên, thức hải như vỡ vụn, đau đớn đến mức nàng trực tiếp gập người xuống, hai tay ôm đầu mà gào thét lăn lộn trên mặt đất.
Tử La Lan trực tiếp bị hạ gục cũng làm Vô Song có chút bất đắc dĩ, làm Vô Song từ trong cảnh giới huyên diệu kia mà đi ra ngoài bất quá Vô Song cũng chẳng lo lắng, chỉ cần có Tử La Lan ở đây Vô Song liền có thể chuyên tâm nghiên cứu con đường kia, chuyên tâm tìm cách tăng mạnh thực lực của chính mình.
Thấy Tử La Lan đau đến chết đi sống lại, Vô Song cũng có chút thương hại, rốt cuộc lại rút ra hai cây ngân châm đâm xuống, Tử La Lan chỉ cảm thấy da đầu run lên, ánh mắt trắng dã nhìn Vô Song sau đó tiến vào trạng thái hôn mê.
Làm hôn mê Tử La Lan, Vô Song quen việc dễ làm bắt đầu phong bế kinh mạch trong người nàng, Vô Song tuy mạnh hơn Tử La Lan nhưng cũng không dám không đề phòng nàng, thực lực của nàng dù sao cũng là đế vị, không chế ngự nàng ai biết dị biến gì xảy ra?.
Khống chế xong Tử La Lan, Vô Song liền quay lại nhìn Giác Viễn, lúc này Giác Viễn vẫn đang niệm kinh cầu siêu bất quá Vô Song có thể thấy được cả người Giác Viễn ướt đẫm mồ hôi, thân hình to lớn còn đang không ngừng run lên cứ như chịu phản phệ vậy.
Giác Viễn chịu phản phệ?, đáp án quả thật là chính xác, Vô Song hoàn toàn có thể nhìn ra vấn đề này hơn nữa phản phệ không nhẹ từ đó Vô Song cũng không dám lại gần làm phiền Giác Viễn, chỉ có thể đợi vị Cửu Dương Thần Tăng này tự động tỉnh lại.
Giác Viễn tại sao bị phản phệ?, cái này cũng không khó đoán, Vô Song có thể nhìn ra vấn đề nằm tại Hỏa Giới của Giác Viễn.
Vô Song đã đến rất gần Kiếm Giới thậm chí đã từng được nhìn thấy Kiếm Giới, Vô Song có thể mơ hồ hiểu được thế nào là "giới", tuy không rõ vì lý do gì Hỏa Giới của Giác Viễn đúng là "Giới" nhưng thủy chung có cái gì đó thiếu xót.
Vô Song biết theo lẽ thường thì giới được tạo nên từ ý và niệm, đương nhiên mọi thứ cũng không đơn giản như vậy, còn có rất nhiều yêu cầu khác có điều bản thân Hỏa Giới của Giác Viễn lại không có ý niệm, không có "linh" tức vô hồn.
Ví dụ kiếm vực của Vô Song sau này đột phá thì sẽ sản sinh ra Giới Linh từ đó mới thành Kiếm Giới, Giới Linh ở đây cũng chính là huyết nhãn mà Vô Song từng thấy, đương nhiên cũng có thể có một số hình thù khác hoặc trực tiếp tan vào trong "Giới".
"Giới" của Giác Viễn thực sự không có linh, nó gần như chỉ có một cái xác và được duy trì bởi thứ nội lực kinh khủng khiếp dưới hình dạng đại nhật sau lưng Giác Viễn khi trước, đây là lỳ do khiến Giác Viễn phí rất rất nhiều sức lực để gọi ra và duy trì Hỏa Giới của mình, sau khi Hỏa Giới thu về bản thân Giác Viễn tất chịu phản chấn.
Trong Ngũ Đại Đế của Trung Nguyên bất cứ ai đều nắm giữ "Giới" của mình, đương nhiên đây là Ngũ Đại Đế ngày xưa còn tại thời điểm hiện tại cũng khó mà nói.
Năm đó Giác Viễn thua Vô Danh Thần Tăng không chỉ vì kỹ kém hơn người mà còn vì Vực của Giác Viễn thua khá xa so với Vực của Vô Danh Thần Tăng.
Tại thời điểm hiện tại, Giác Viễn bất kể võ kỹ hay nội lực đều đã có thể sánh ngang với Vô Danh Thần Tăng hoặc cùng lắm chỉ kém một chút nhưng Vô Danh Thần Tăng đã nắm giữ "Giới", về phần Giác Viễn thì còn chưa thể chạm tới, đây là lý do tại sao Giác Viễn thủy chung vẫn không sánh được với Vô Danh Tăng, khoảng cách của cả hai thậm chí không hề nhỏ.
Giác Viễn dùng bí pháp để sử dụng Hỏa Giới, muốn hồi phục thoạt nhìn còn cần một chút thời gian thế là Vô Song liền đi đến chỗ Thạch Vạn San, Vô Song bắt đầu lục đồ trong người kẻ này.
Trong người Thạch Vạn San có gì?, đầu tiên là một chút bạc vụn cùng một xấp ngân phiếu, mấy thứ này Vô Song dĩ nhiên sẽ không nhìn nhiều.
Tiếp theo Vô Song chỉ có thể tìm được một túi ngân châm cùng một quyển sách.
Túi ngân châm thì không có gì để nói bất quá quyển sách này tựa hồ không đơn giản, quyển sách không ghi tên bìa, chữ bên trong toàn bộ đều là chữ viết tay thoạt nhìn đây là bản bút ký của Thạch Vạn San.
Thạch Vạn San thân là Độc Thánh, bút ký của hắn có giá trị thế nào thì không phải nói, Vô Song vừa mở ra đọc vài trang ánh mắt liền híp lại sau đó trực tiếp cất vào vạt áo của mình, quyển sách này đối với Vô Song không thể không quý, về độ toàn vẹn nó không thể sánh bằng Dược Vương Phần Thiên nhưng nhìn thoáng qua bút ký của Thạch Vạn San thì Vô Song có thể cảm nhận được quyển bút ký này dĩ nhiên đi sâu vào tìm hiểu cùng nghiên cứu nhân thể con người.
Thu được một hộp kim châm, một quyển bút ký đương nhiên cũng không phải mục đích của Vô Song, mục đích của Vô Song là Đế Thi Cổ bản thân Thạch Vạn San đã dùng tuy nhiên sau khi lục khắp ngực đối phương Vô Song lại không nhìn thấy thứ tương tự.
Đế Thi Cổ chắc chắn phải là sinh vật sống, cái này Vô Song sẽ không nhầm bất quá nếu là sinh vật sống tại sao Vô Song không nhìn ra?, tại sao Vô Song không tìm ra?.
Vô Song ngồi trên mặt đất, bắt đầu hồi tưởng lại một chút rốt cuộc nhìn về phía tay phải Thạch Vạn San.
Thạch Vạn San từ đầu đến cuối khi dùng ngân châm đều sử dụng tay phải, nếu muốn phóng Đế Thi Cổ công kích Vô Song chắc hẳn cũng dùng cánh tay này.
Vô Song trực tiếp bắt lấy tay phải của Thạch Vạn San thậm chí xé nát cả tay áo của hắn, Vô Song thực sự muốn xem bên trong có cái gì.
Cánh tay của Thạch Vạn San vốn ẩn trong ống tay áo rộng thùng thình, nay khi bị Vô Song kéo ra liền lộ ra vẻ khô đét, cánh tay cứ như một thân cây sắp chết héo vậy, cánh tay này rất khác so với khuôn mặt hồng hào của Thạch Vạn San.
Vô Song cũng chẳng nghĩ nhiều lại trực tiếp xé nát tay áo bên trái của Thạch Vạn San để theo dõi, quả nhiên tay trái cũng hết sức bình thường, chỉ có tay phải như bị cái gì đó hút sạch vậy.
Ánh mắt Vô Song dần dần trở nên nghiêm túc, bắt đầu kiểm tra khắp cánh tay của Thạch Vạn San để tìm Đế Thi Cổ nhưng rất hiển nhiên bằng mắt thường Vô Song không thể nhìn ra.
"Kỳ quái, con trùng nhỏ kia sẽ ở đâu? ".
Vô Song không thể không tự hỏi mình, cho dù với năng lực của Vô Song cũng không có cách nào phát hiện ra vật kia, ít nhất trên cánh tay phải này Vô Song tìm không thấy.
"Chẳng nhẽ bên trong? ".
Lại một lần nữa tự hỏi, lần này Vô Song trực tiếp lấy kim châm rạch ra một đường trên cánh tay Thạch Vạn San, máu tưoi lập tức theo khe rãnh mà chảy ra, máu trên tay phải của Thạch Vạn San thuần một màu đen.
Máu của Thạch Vạn San đương nhiên sẽ không phải màu đen dù sao lúc trước Vô Song đánh thổ huyết người này thì máu của hắn màu sắc hết sức bình thường.
Vô Song thậm chí có xúc động muốn chặt cánh tay này của Thạch Vạn San xuống mà nghiên cứu,xé ra từng phần mà tìm kiếm bất quá ngay thời điểm này may mắn là Vô Song lại cảm thấy sinh mệnh lực, cảm thấy một loại di chuyển nhè nhẹ.
Vô Song lần này sao có thể để cho vật nhỏ kia thoải mái rời đi như vậy, cây ngân châm dài nhẹ xoay trên ngón tay, Vô Song trực tiếp kéo dài đường rạch, từ cánh tay kéo thẳng đến đầu ngón tay.
Đế Thi Cổ chính là nằm trong đầu ngón tay của Thạch Vạn San.
Theo đường rạch của Vô Song, máu bắn tung tóe ra mặt đất, toàn bộ đều là màu đen hơn nữa máu này còn tanh đến mức bất bình thường, tiếp tục sau đó ngón giữa của Thạch Vạn San bị rạch nát ra, từ trong thịt của Thạch Vạn San có một vật nhỏ bắn lên, Vô Song trực tiếp dùng ngón tay bắt lấy vật này.
Vật nhỏ tựa hồ cũng biết chống cự, Vô Song lại cảm thấy cảm giác tê liệt kia nhưng mà lần này là ở trên cổ truyền xuống toàn thân.
Tay Vô Song vẫn cầm vật nhỏ, vì cái gì chỗ cổ lại bị tấn công?.
Vô Song gần như chỉ rùng mình một cái liền có thể từ trong tê liệt thoát ra, ánh mắt lại gắt gao nhìn vật này.
Thứ sinh vật gọi là Đế Thi Cổ thực sự giống với một con sát tuy nhiên lại to hơn nhiều, chiều ngang của nó phải đến 3mm, chí ít mắt thường nhìn thấy được, cầm được, nắm được.
Vật nhỏ tấn công một lần tựa hồ cần nghỉ ngơi, thân thể liên tục cựa quậy nhưng hiển nhiên nó không có cách nào thoát ra.
Quan sát vật nhỏ không ngừng cử động Vô Song cũng chỉ biết thở dài, vật nhỏ này không rõ là sinh vật gì càng không rõ được nuôi thế nào, đến cả cách nó tấn công Vô Song cũng chẳng rõ.
Thứ sinh vật này đủ để cầm, đủ để nhìn thấy bằng mắt thường nhưng chung quy vẫn quá nhỏ, mắt thường không thể quan sát được nó đặc biệt cỡ nào, không thể quan sát được ẩn sau cái hình dáng nhỏ bé kia rốt cuộc là thứ gì.
Thu được Đế Thi Cổ nhưng lại không tìm hiểu được gì, Vô Song trực tiếp lấy ra một cái bình sứ trong ngực mình, đổ vài viên đan dược ra ngoài rồi nhét vật nhỏ vào bên trong, đương nhiên Vô Song cũng không dám thả lỏng, nàng rất sợ vật nhỏ này chạy đi.
Vật nhỏ có thể công kích lên da thịt Vô Song vậy chẳng có gì đảm bảo cái bình sứ nhỏ này sẽ ngăn được nó, cũng may vật nhỏ sau khi bị ném vào bình sứ tựa hồ không có cách nào thoát ra, Vô Song thậm chí còn trực tiếp mở nắp bính sứ để quan sát.
Nó không đủ khỏe để dãy đổ cái bình, thân thể cũng không tự bò lên miệng bình được càng không thể xuyên qua thành bình mà chạy ra ngoài, đến khi thấy thế Vô Song mới yên tâm đạy nắp vào nhưng mà cũng không còn dám cất cái bình này vào trong ngực nữa, trực tiếp lấy một sợi dây treo sang bên hông.
Thu được Đế Thi Cổ, thu được bút ký của Thạch Vạn San, Vô Song liền không còn cảm thấy hứng thú với kẻ này, dĩ nhiên hiện tại Vô Song còn chưa có hứng thú giết người này, ít nhất Vô Song phải đợi Thạch Vạn San tỉnh laiin, phải hỏi được thông tin chính xác về Dược Vương Cốc mới có thể tiễn kẻ này đi chết.
Vô Song sau khi thu chiến lợi phẩm bên người Thạch Vạn San liền lại đến tìm bên người Tử La Lan.
Vô Song dĩ nhiên sẽ không quan tâm cái gì nam nữ, trực tiếp thò tay vào bên trong vạt áo của nữ nhân này, đáng tiếc túi áo trong của nàng cũng không có gì.
Lại lục khắp người nàng một lần, Vô Song rốt cuộc chỉ tìm thấy một tấm lệnh bài màu đỏ, ở mặt trước có khắc một đại cung điện, mặt sau liền có hình tế đàn với vài 7 tế tự đứng xung quanh, đương nhiên đây chỉ là hình tượng trưng không có cách nào dựa vào đó để quan sát thêm cái gì.
Tấm lệnh bài này không cần nói Vô Song cũng biết đây là lệnh bài của Thất Đế Tử, tuy chưa rõ công dụng lắm nhưng Vô Song đương nhiên sẽ tịch thu, ai biết sau này có thể dùng làm gì?.
Lại thu thêm một chiến lợi phẩm, Vô Song rốt cuộc muốn làm việc chính.
Vô Song là người cực kỳ mẫn cảm với ma khí, cực kỳ hiểu biết với ma khí, ban đầu trước khi vào Dược Vương Thôn thì Vô Song đã nghĩ ra rất nhiều giả thuyết, ngay cả khi tiến vào thăm dò Dược Vương Thôn cũng vậy nhưng khi đến Dược Điền thì lại khác.
Lúc trước còn phải chiến đấu Vô Song không thể đi sâu vào tìm hiểu cũng không thể nói cho ai nhưng mà hiện tại Vô Song liền muốn thăm dò một chút, Vô Song có thể chắc chắn lý do Dược Vương Thôn bị ma khí xâm nhập nằm ở bên trong Dược Điền, tại nơi này có một thứ cực kỳ tà ác đang liên tục sản xuất ma khí.
Dược Vương Thôn bị ma khí xâm chiếm... cũng không phải vì vết rách không gian, rõ ràng là do nhân tạo mà thành đồng thời thứ chủ yếu đang sinh ra ma khí kia còn nằm dưới lòng đất của Dược Điền.
Suy nghĩ và cảm giác của Vô Song sẽ không sai chí ít nàng tin tưởng vào điều này bất quá Vô Song cũng không thể hành động vội mà lựa chọn ngồi xuống hồi phục, Giác Viễn chưa tỉnh lại việc bỏ mặc Giác Viễn ở đây chắc chắn là không đúng hơn nữa nếu Vô Song một mình xem xét vật kia chỉ sợ có nguy hiểm, sự tình nếu có biến rất có có thể sửa lại, Vô Song rốt cuộc vẫn làm ra lựa chọn chờ đợi.