Vô Song cũng không nghĩ nhiều, một lần nữa bước vào nhà trúc, sau đó lần này đã quen thuộc hơn trước, hắn đi vào chính phòng lúc này chỉ thấy Đông Phương Bạch đang tự rót tự uống, lần này Vô Song rốt cuộc nhìn ra chút mỏi mệt trên người Đông Phương Bạch.
Thân thể của hắn... chỉ sợ không thích hợp để chiến đấu, hắn không biết vì cái gì khiến cho đệ nhất cao thủ dưới đế vị lại thành cái trạng thái này nhưng mà ngay cả thế Đông Phương Bạch vẫn cứ là Đông Phương Bạch.
Nhật Xuất Đông Phương, Duy Ngã Bất Bại.
Câu nói này đến tận hiện tại vẫn không hề thay đổi, ít nhất là Vô Song cảm thấy thế.
Vô Song đến hiện tại thực sự còn chẳng nắm rõ trận chiếu giữa mình cùng Đông Phương Bạch nhưng mà từ cảm giác mà nói Đông Phương Bạch chỉ sợ còn mạnh hơn cả Thiên Sơn Đồng Lão, ít nhất là một bậc.
Nói Đông Phương Bạch đạt đến đế vị... chỉ sợ Vô Song cũng tin.
Trước khi Vô Song quyết đấu với Đông Phương Bạch, hắn còn cảm thấy người này chưa đủ sức chạm đến đế vị nhưng mà hiện tại suy nghĩ của Vô Song bắt đầu lung lay.
Ngồi xuống đối mặt với Đông Phương Bạch, Vô Song lần này nghiêm túc mà nhìn đối phương.
“Ta cũng không phải tự cao tự đại nhưng mà... không biết chừng ta thật sự có thể giúp ngươi”.
Đông Phương Bạch lúc này đưa hai ngón tay trắng dài cầm ly rượu, ánh mắt mị mị nhìn Vô Song, thản nhiên nói.
“Cũng không có gì, đại khái trong giáo có phản đồ, Ngụy Trung Hiền cấu kết với một bằng hữu cũ của ta, hạ độc ta sau đó liền truy phái toàn bộ cao thủ đại nội truy sát ta, việc cũng chỉ có thế”.
Đông Phương Bạch nói cực kỳ nhẹ nhàng, cứ như đang nói về con gà con chó vậy, cứ như chuyện không liên quan gì đến hắn.
Dĩ nhiên Vô Song sẽ không tin lời nói Đông Phương Bạch cho lắm.
Nói đùa gì thế?, bị hạ độc, bị truy sát?, kết quả nếu Đông Phương Bạch chết thì cũng thôi nhưng mà Đông Phương Bạch cũng không chết hơn nữa... bằng cái thực lực của chính hắn hiện tại, chẳng nhẽ không thể báo thù?.
Đông Phương Bạch hiện tại cứ như là đang đi nghỉ dưỡng vậy, nào có chút thù hận nào?.
Đông Phương Bạch cũng hiểu Vô Song đang nghĩ ngợi gì có điều hắn không giải thích thêm, lúc này Đông Phương Bạch chẳng biết tại sao từ trong tay lấy ra một tấm lệnh bài.
Hắn nhìn Vô Song khẽ mỉm cười.
“Vô Song, ngươi từ chỗ nào học được nguyên bản Quỳ Hoa Bảo Điển của lão già kia? “.
Vô Song lần này cũng lập tức trả lời.
“Đệ xuất thân từ Tử Ngọc Sơn, Quỳ Hoa Bảo Điển là do Vô Hà Tử tiền bối giao cho “.
Nhắc đến Vô Hà Tử, Đông Phương Bạch gật đầu, có vẻ như cũng đoán được câu trả lời này.
“Ngươi gọi ta một tiếng Bạch đại ca, lại tự mình xưng đệ, ta và ngươi đều nhận chân truyền của lão già kia, cũng có thể coi là đồng môn “.
Nói tới đây Đông Phương Bạch dừng lại một chút, chạm vào chiếc lệnh bài màu đen trên bàn sau đó đẩy nhẹ nó về phía Vô Song.
“Đại ca hiện tại không thể rời đi nơi này, ngươi có hứng thú không?, từ nay trở đi ngươi liền thay đại ca, làm Đông Phương Bất Bại? “.
“Thiên hạ này trừ đại ca và ngươi cũng chỉ có Ngụy Trung Hiền biết Quỳ Hoa Bảo Điển, chỉ cần ngươi đeo mặt nạ vào lại sử dụng Tiên Thiên Quỳ Hoa, thiên hạ liền không ai biết được thật giả, thế nào?”.
Cái câu nói này của Đông Phương Bất Bại thực sự quá kinh người, hắn dĩ nhiên lại muốn Vô Song đóng giả mình?.
Đóng giả Đông Phương Bất Bại... đương nhiên sẽ bị Ngụy Trung Hiền cùng toàn bộ Đông Xương truy sát nhưng mà Vô Song hiện tại sợ gì Đông Xưởng?.
Ngoài vấn đề này ra, nếu Vô Song trở thành Đông Phương Bất Bại liền có thể trở thành Nhật Nguyệt Giáo Chủ, nắm trong tay Nhật Nguyệt Thần Giáo quyền khuynh thiên hạ, triệt để giúp kế hoạch của Vô Song lại gần một bước.
Vô Song thực sự không hiểu, ánh mắt đăm chiêu nhìn Đông Phương Bạch.
“Bạch đại ca, thứ cho Vô Song không thể nhận, ít nhất ta không thể làm việc ta không hiểu rõ”.
Đông Phương Bạch nghĩ nghĩ một chút, hai vai nâng lên.
“Trên người ta toàn bộ đều là tử khí, cái này là ta muốn chết, chỉ khi ta muốn sống ta mới rời khỏi nơi này, mạng Đông Phương Bạch vốn thuộc về chính ta, không phải do trời”.
“Mấy cái này hiện tại nói với ngươi, ngươi cũng không hiểu, chỉ biết hiện tại đại ca tạm thời không muốn sống, chỉ thế mà thôi”.
“Cái thân phận Đông Phương Bất Bại này... có hay không cũng đã không quan trọng, ta lần này đến cả sinh mệnh cũng có thể buông, những thứ như dạnh vọng, tiền tài, quyền lực ta đều đã sớm không quan tâm, tại Hắc Mộc Nhai chỉ còn duy nhất một người ta không yên tâm”.
Nói đến đây, ánh mắt của Đông Phương Bạch trở nên nhu hòa.
Vô Song nhìn thấy ánh mắt này, trong lòng không khỏi cảm khái.
Đông Phương Bạch không phải nam nhân chân chính, hắn không có may mắn như Vô Song.
Vô Song không rõ tại sao Đông Phương Bạch lại đi con đường này nhưng mà hắn đã không thể quay lại.
Hình bóng làm ánh mắt của một đại ma đầu trở nên nhu hòa... có lẽ phải đẹp lắm.
Đông Phương Bạch thực sự rất khó hiểu, đến tận bây giờ Vô Song vẫn chưa hiểu người trước mặt đang muốn làm cái gì, cái gì mà không thích sống, cái gì mà muốn chết, rồi khi muốn sống thì lại đi ra?.
Vô Song không thể hiểu nhưng mà Vô Song hiểu cái ánh mắt kia.
Vô Song không rõ nư nhân này là ai nhưng để một người đã buông tha cả sự sống cũng không nở quên đi... người này Vô Song cũng muốn gặp một lần.
“Là đại tẩu sao? “.
Vô Song quyết định cắt ngang lời Đông Phương Bạch.
Đông Phương Bạch nghe vậy có chút cười khổ, nụ cười của hắn tương đối đắng.
“Là muội muội”.
Sau đó Đông Phương Bạch nhìn Vô Song từ đầu đến chân một chút rồi cười rộ lên.