Cực Võ

Quyển 3 - Chương 212: Trình Linh Tố



Vô Song hiểu Linh Tố, Vô Song biết Linh Tố sợ chứ.

Linh Tố bản thân mang theo Ách Nan Độc Thể, nàng được chú định trở thành tuyệt thế độc sư nhưng mà tâm linh của Linh Tố chưa bao giờ là người xấu, vẫn thiện lương vô cùng, nàng thật sự không thích hợp đi trên con đường này, con đường thuộc về hắc ám.

Những ngày qua Linh Tố sợ lắm chứ chỉ là nàng cố gắng gồng mình lên, cố gắng thể hiện trấn định cùng mạnh mẽ mà thôi, với một cô nương như Linh Tố mà nói thì sự việc ở Dược Vương Thôn quá khủng khiếp với nàng, là thứ không dễ chấp nhận lại càng không dễ đối mặt.

Dược Vương Cốc có những ai?, chỉ có ba người, nàng – Dược Vương cùng Địa Thánh.

Linh Tố biết ngoài kia là những gì, là những sinh vật bất tử người không ra người quỷ không ra quỷ, những sinh vật vốn là những người quen thân của Linh Tố, là những thôn dân nhìn nàng lớn lên, là gia đình của nàng, đối với nàng ở bên ngoài kia chính là địa ngục, là nơi nàng không dám hướng về, không dám nghĩ tới nhưng lại tồn tại hết sức chân thật.

Nếu Dược Vương Thôn là quê hương của Linh Tố thì Dược Vương Cốc là nhà của nàng, quê hương đã biến thành địa ngục nhân gian, là nơi ác quỷ sinh sống thì nhà của nàng sẽ như thế nào?.

Nàng thực sự không dám nghĩ rốt cuộc có ngày cái không khí của địa ngục ngoài kia sẽ tràn vào trong cốc, biến nốt một mảnh đất nhỏ cuối cùng, biến nốt gia đình của nàng thành thứ sinh vật người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Nàng sợ tất cả cảnh tượng đó, nàng đương nhiên cũng sợ chết, sợ trở thành thứ quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Tình trạng của Dược Vương Thôn thực sự có chút giống kịch bản các bộ phim về đại dịch Zombie, đành rằng có thể thủ vững một góc nhỏ ngăn cản Zombie ngoài kia nhưng có thể thủ vững bao lâu?, loại cảm giác này dồn nén lại, từng ngày từng ngày xếp chồng lên nhau, không rõ hôm nay thế nào cũng không rõ ngày mai ra sao cứ như một dây đàn bị kéo căng ra vậy.

Linh Tố thật sự đã gồng mình quá lâu rồi.

Vô Song là người từ ngoài đến đương nhiên Vô Song không thể hiểu những điều mà Linh Tố cùng Dược Vương Cốc gặp phải.

Vô Song từng nghĩ với thực lực của Địa Thánh giết ra một đường máu là rất dễ dàng nhưng sự thực thì sao?, căn bản không thể.

Vô Song đang dùng suy nghĩ của chính mình áp đặt lên người Địa Thánh, Địa Thánh không phải là Vô Song, khi mà xung quanh toàn bộ là chướng khí, khi mà khoảng cách có thể quan sát chỉ là 10 bước chân thì có thể thật sự phá được vòng vây hay không?.

Ngoài cái vấn đề này ra đừng quên dưới tay Tử La Lan còn 25 con Bất Tử Địa Thi, Địa Thánh có thể giết bao nhiêu con Bất Tử Địa Thi khi mà Địa Thánh rõ ràng không mạnh bằng Giác Viễn?.

Đặt trường hợp Giác Viễn thay vào vị trí của Địa Thánh, Giác Viễn chiến đấu trong môi trường chướng khí mù mịt lại không thể vận dụng nội lực thì liệu có thể giết được bao nhiêu con Bất Tử Địa Thi?, ở Dược Điền cho dùng nội lực bản thân Giác Viễn giết cái đám kia còn khó khăn huống hồ môi trường chướng khí?.

Giác Viễn ít ra còn là luyện thể cường giả nhưng Địa Thánh thì không, Địa Thánh lấy thiên địa đại đạo mà tu luyện, dùng nội lực làm chủ đạo, khi mà thiên địa bị ngăn cản, khi mà nội lực không thể sử dụng thì Địa Thánh cũng lực bất tòng tâm.

Với trình độ của con người này muốn giết Địa Thi dễ vô cùng, chỉ cần trong tay có kiếm liền mặc sức chém giết Địa Thi nhưng Bất Tử Địa Thi lại là một phạm trù khác, đấy là chưa kể Tử La Lan tồn tại, Tử La Lan dù có thế nào đi nữa thì vẫn cứ là đế vị, một đế vị chuyên về thân thể, khả năng Địa Thánh giết ra được một con đường máu nhỏ vô cùng.

Phía trên là vấn đề thực lực còn bây giờ là vấn đề tâm lý, cũng như Giác Viễn bản thân Địa Thánh sao biết được rốt cuộc có gì đợi mình nơi chướng khí mù mịt này?, đi càng xa thì cảm giác lo lắng kia càng lớn, khi mà chỉ có 10 bước chân xung quanh được coi là an toàn, khi ở một môi trường khắc chế đủ đường, khi phải đối mặt với những đối thủ không thể tưởng tượng thì cho dù là Địa Thánh cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.

Có lẽ Địa Thánh cũng thử đột phá chướng khí chạy ra ngoài nhưng đều thất bại mà về, rốt cuộc lựa chọn ở lại Dược Vương Cốc thủ hộ nơi này, chí ít còn có thể trở thành lá cờ niềm tin cho Linh Tố, thử hỏi nếu Địa Thánh rời đi không trở lại thì Linh Tố ở lại Dược Vương Cốc sẽ có cảm giác gì?, Địa Thánh rời đi càng lâu thì Linh Tố càng dễ dàng sụp đổ, càng dễ dàng rơi vào hoảng loạn.

Ôm thân ảnh còn đang run rẩy trong ngực, Vô Song cũng không lên tiếng nữa, cứ thế lẳng lặng mà giữ lấy nàng.

Linh Tố cũng cứ như vậy để Vô Song mặc sức ôm mình, nàng không nhìn thấy người sau lưng nhưng mà trong lòng liền ấm áp đến lạ, trong lòng liền có một loại cảm giác bình yên đến lạ.

Nàng không biết sau lưng mình là ai nhưng nước mắt đã lã chã rơi từ bao giờ, từng giọt nước mắt làm ướt cả ống tay áo của Vô Song, hai người cứ đứng lặng như vậy, không có lấy một âm thanh, tĩnh lặng mà bình yên.

Căn nhà bếp nhỏ với ánh lửa bập bùng liền trở thành thế giới của hai người.

Mười năm trước trên Tử Ngọc Sơn, đây cũng là thế giới của hai người, lúc này sau mười năm, lần đầu tiên gặp lại nhau không ngờ cũng chính là tại nhà bếp.

Linh Tố rốt cuộc là người phá vỡ sự yên tĩnh này trước, bàn tay của nàng có chút run rẩy, nàng khẽ chạm vào tay Vô Song, thân hình nhẹ cục cựa.

Vô Song thấy vậy, đôi tay liền nới lỏng ra bởi Vô Song biết Linh Tố chuẩn bị làm gì.

Linh Tố chậm rãi quay đầu lại trước mặt Vô Song, nàng lúc này thấp hơn Vô Song khoảng nửa cái đầu, khuôn mặt ngước lên nhìn dung mạo Vô Song sau đó Linh Tố gần như không thể tin được mà đưa một tay lên che miệng, một tay khác run rẩy vuốt ve khuôn mặt Vô Song, ánh mắt càng ngày càng nhòa đi.

Vô Song một tay luồn ra phía sau giữa lấy vòng eo của Linh Tố, một tay cũng nhẹ vuốt trên khuôn mặt của nàng.

Linh Tố vẫn như vậy, nàng tuyệt đối không phải nữ nhân xinh đẹp nhất mà Vô Song thấy thậm chí so với những nữ nhân ở bên Vô Song nhan sắc của nàng liền rơi xuống tiểu thừa tuy nhiên nàng vẫn luôn có một vị trí trong lòng Vô Song.

Nàng là Trình Linh Tố, nhẹ nhàng, giản dị mà bình yên.

Nàng là Trình Linh Tố, một thiếu nữ tuổi 18, nàng không quá xinh đẹp, không quá giỏi giang, không quá thông minh nhưng nàng là chính nàng, từ trước tới giờ không giống ai, nàng sống theo cách của nàng, nàng không phải là đẹp nhất, là tuyệt vời nhất nhưng chắc chắn là duy nhất.

Năm 4 tuổi là cô nhi được Dược Vương thu về nuôi nấng, năm đó Dược Vương cũng không phải Dược Vương hiện tại, năm đó Dược Vương là một người cha với nỗi đau mất con gái, Linh Tố khi đó tồn tại chỉ có một nghĩa vụ duy nhất là kế thừa y bát của Dược Vương, bản thân Dược Vương chưa từng coi nàng là thân nhân thậm chí còn không coi nàng là đệ tử, Dược Vương chỉ coi nàng là một loại dụng cụ, một loại dụng cụ để truyền thứ y bát mà mình học được của sư phụ cho thế hệ sau, không hơn không kém.

Linh Tố đương nhiên cảm nhận được Dược Vương đối với mình thế nào chứ?, nàng đương nhiên cũng thấy lạnh lẽo lắm chứ nhưng mà nàng lựa chọn im lặng, không oán không hối.

Vết thương trong lòng của Linh Tố lớn lắm nhưng ở bên Dược Vương nàng mãi mãi không thể hiện ra, ngay từ khi 4 tuổi trong thâm tâm nàng đã tâm niệm một điều... nàng không cần gia gia phải xoa dịu nàng, là nàng xoa dịu nỗi đau của gia gia.

Bề ngoài Linh Tố trưởng thành cùng mạnh mẽ, là một thiếu nữ tràn đầy sức sống nhưng trong nội tâm của nàng thế nào cũng chỉ có nàng biết.

Nàng ở Dược Vương Thôn 4 năm, năm 8 tuổi là lúc nàng gặp Vô Song.

Tại sao Linh Tố lại thích Vô Song?, nàng thích cảm giác ở bên Vô Song, sự xuất hiện của Vô Song như ánh mặt trời chiếu qua tâm hồn của chính nàng, sự tồn tại của Vô Song như sinh khí thổi vào trái tim của Dược Vương, khiến Dược Vương lại có hy vọng sống, lại có lý do sống, năm đó Dược Vương thu được tân sinh... và Linh Tố cũng vậy, nàng thu được tân sinh.

Nếu không có Vô Song có lẽ bản thân Dược Vương liền truyền toàn bộ y bát cho Linh Tố đồng thời thực hiện lời hứa với Trương Tam Phong sau đó liền chọn một chỗ nhắm mắt xuôi tay, bản thân Dược Vương thực sự không tìm được lý do để sống trên đời này, vì danh vọng?, địa vị?, tiền tài?, những thứ bất cứ ai đều thèm khát thì Dược Vương từ lâu đã không quan tâm, thế giới của Dược Vương chỉ còn một màu xám.

Nếu không có Vô Song, Linh Tố sẽ sống một cuộc đời khác, có lẽ một đời của nàng sẽ không biết cái gì gọi là tình thương, một đời của nàng cũng sẽ là một màu xám, sống và chết đi với thứ nghĩa vụ Dược Vương giao cho.

Sau khi trở về Dược Vương Thôn, Linh Tố rốt cuộc có thể được Dược Vương coi như cháu gái, Dược Vương gửi gắm Vô Song cho Linh Tố, tác duyên hai đứa trẻ cho nhau đồng thời trong những năm tháng ở Dược Vương Cốc ông liền lấy Linh Tố thay thế cho Vô Song, chân tâm mà đối đãi với nàng.

Dược Vương cũng không biết mình sống được bao lâu dù sao việc tương lai ai có thể đoán trước?, Dược Vương liền để Linh Tố thay thế mình, là người theo Vô Song cả đời, là Độc Thủ Dược Vương của một mình Vô Song, đây có lẽ là thứ cuối cùng Dược Vương có thể để lại cho cháu trai, đây cũng là lý do tại sao năm đó Linh Tố nhất định phei theo ông về Dược Vương Thôn chứ không ở lại trên Tử Ngọc Sơn.

Ở lại Tử Ngọc Sơn có thể làm gì?, Vô Song rốt cuộc sẽ tung cánh bay lượn cửu thiên, Linh Tố khi đó đến cả bóng lưng của Vô Song cũng chẳng có tư cách nhìn, mãi mãi chỉ có thể làm một bình hoa, một bình hoa ngày ngày chờ đợi Vô Song trở về.

Chỉ có quay về Dược Vương Thôn, kế thừa y bát của Dược Vương trở thành Độc Thủ Dược Vương đời thứ 3 bản thân Linh Tố mới có tư cách ở bên Vô Song, cùng Vô Song bay lượn cửu thiên chứ không phải là bình hoa, không phải là gánh nặng của hắn.

Linh Tố đương nhiên hiểu điều Dược Vương mong muốn, Dược Vương chưa từng nói ra nhưng Linh Tố coi đây là sứ mạng của mình, có lẽ không ai ngờ được sau 10 năm bản thân Linh Tố đã là thần y, một thần y 18 tuổi.

Linh Tố không giống Tương Vân, Tương Vân trời sinh liền ngậm thìa vàng lớn lên, Tương Vân hồn nhiên mà không cần lo nghĩ nhưng Linh Tố rất khác, nàng có nơi mình thuộc về, có nơi mình phải đi, có nghĩa vụ của mình, có người để nàng cố gắng.

Nàng có nhớ Vô Song không?, nàng đương nhiên nhớ, muốn ở bên cạnh hắn, nhè nhẹ dựa vào lồng ngực hắn mà quên đi tất cả.

Nàng muốn trở về ngày xưa, những ngày 2 đứa trẻ chiếm lấy căn bếp nhỏ biến nó thành thế giới riêng của mình.

Nàng muốn có một vùng trời của riêng nàng với Vô Song như cái lần Vô Song tổ chức sinh nhât cho nàng.

Tất cả những việc đó nàng đều muốn lắm chứ nhưng mà nàng lựa chọn im lặng, lựa chọn một thân một mình cố gắng, đến khi nàng có thể hoàn thành mục tiêu, đến khi nàng không còn là gánh nặng của bất cứ ai khi đó nàng liền tự mình gặp hắn.

Thần Nông Cốc ở Tô Châu còn Dược Vương Cốc ở Nam Thiếu Lâm.

Đường từ Tô Châu tới Thiên Ý Thành... xa gấp 30 lần đường từ Nam Thiếu Lâm đến Thiên Ý Thành.

Với địa vị của Dược Vương, thân là truyền nhân của Dược Vương chẳng nhẽ bản thân Linh Tố không thể tới Thiên Ý Thành?.

Địa Thánh gần như mỗi năm đều qua Thiên Ý Thành vài lần chẳng nhẽ Linh Tố chưa từng muốn đi theo?.

Đây chính là tính cách của Linh Tố, nàng vẫn luôn yên lặng như vậy, luôn chấp nhất như vậy, luôn thích tự mình nhấm nháp vết thương, tự mình chịu đựng, chính tính cách này tạo nên Linh Tố trong lòng Vô Song.

Nàng là một Linh Tố đầy mạnh mẽ nhưng cũng yếu đuối vô cùng.

Những ngày qua có mấy ai biết Linh Tố hận bản thân mình thế nào?, nuối tiếc thế nào?.

Nàng hận mình không có dũng khí, không đi nhìn Vô Song một lần... nàng thật sự không biết mình có còn sống được đến lúc gặp Vô Song hay không, có còn thấy được Vô Song lần nào nữa hay không.

Nàng năm 18 tuổi trở thành thần y, nàng cũng biết năm nay Vô Song 16 tuổi, năm nay cũng là năm Vô Song tốt nghiệp rời khỏi Thiên Ý Thành.

Nàng thậm chí đã chuẩn bị khăn gói lên đường, chuẩn bị đi đón Vô Song nhưng mà tất cả chỉ là giả tưởng của nàng, thế giới của nàng cứ như thế mà sụp đổ, thứ tương lai mỹ diệu mà nàng mơ ước rốt cuộc bị biến thành địa ngục nhân gian, tất cả những thứ trước mắt của nàng liền đổ vỡ.

Trong lòng nàng nghĩ gì có lẽ chỉ mình nàng biết, ở bên ngoài nàng mạnh mẽ, độc lập mà tự chủ, thông minh và gan dạ nhưng nàng hiểu chỉ cần mình mềm yếu mình liền sẽ gục ngã, gục ngã liền lại không thể đứng lên lần nữa.

_ _ _ __ _ _

Lúc này đây, nàng nhìn Vô Song, bàn tay như muốn lưu giữ từng đường nét trên khuôn mặt quen thuộc kia.

Người nàng yêu vẫn như vậy, vẫn đáng ghét như vậy, vẫn xinh đẹp hơn nàng quá nhiều nhưng biết sao được?, ai bảo nàng yêu con người này.

Linh Tố có cảm giác như mình đang mơ vậy, mọi lời nói liền nghẹn lại trong lòng, cứ như có ai đó lấy mất đi giọng nói của chính nàng vậy, có chăng chỉ còn những giọt nước mắt lã chã rơi.

Đôi chân của nàng khẽ kiễng, cái cổ hơi ngước lên nhìn Vô Song, đôi mắt to tròn ngập nước nhẹ nhắm lại cùng với hai hàng lông mi run run.

Vô Song cũng ôm chặt lấy nàng, nhẹ cúi xuống đặt môi lên đôi bờ môi run rẩy kia.

Thiên địa lúc này liền chỉ còn hai người, thế giới bên ngoài kia có cái gì... Linh Tố thật ra cũng không quan tâm nữa rồi.

Đây là mơ cũng được, nếu là giấc mơ nàng xin nguyện không tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.