Tương Vân không biết tại sao, hôm nay nàng rất lạ, từ sau sự kiện kia nàng đã lâu lắm không khóc nhưng hôm nay lại khác.
Nàng cũng không đi tìm hiểu, tự coi như là tiếng lòng của mình, nàng cũng hiểu đôi khi khóc ra, lòng liền nhẹ hơn nhiều lắm... nhiều lắm.
Nàng cũng không cho rằng đây là sai, ở ngàn năm sau dĩ nhiên sai nhưng tại thời điểm này khi mà nho giáo vẫn làm chủ, khi mà tam tòng tứ đức đặt lên hàng đầu, năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường như ăn cơm uống nước, có gì lạ sao?.
Năm đó nàng mới tiếp xúc với Cổ, loại Cổ đầu tiên mà nàng học... là Đồng Tâm Cổ.
Đồng Tâm Cổ không phải bùa yêu, không phải Sinh Tử Cổ, nó là một loại ‘Cổ’ cấp thấp nhưng mà cực khó điều chế, cái giá để khống Đồng Tâm Cổ cũng không nhẹ nhàng gì, chính là dùng khí huyết của Tương Vân nuôi dưỡng nó, kéo dài sinh mệnh của nó.
Đương nhiên với Thần Nông Dược Thể mang theo lực lượng sinh mệnh này, Tương Vân không sợ hao tổn khí huyết, cùng lắm nàng lấy đan dược bù lại.
Bắt đầu nói một chút về Đồng Tâm Cổ, nàng hạ vào người mình Mẫu Cổ, trong người Vô Song là Tử Cổ.
Năm đó Vô Song đương nhiên không lợi hại như hiện tại hắn cũng chưa từng đề phòng qua Tương Vân, bị hạ Cổ là việc dĩ nhiên đồng thời không thể phát hiện ra.
Đồng Tâm Cổ cũng không làm Vô Song mạnh hơn lại càng không làm hắn yếu đi, nó chỉ có tác dụng duy nhất chính là giúp Tương Vân... đại khái nắm được vị trí của Vô Song đồng thời biết được trạng thái cơ thể của Vô Song.
Cái này gọi là Mẫu Tử Đồng Tâm, mẫu sẽ luôn quan tâm đến tử, lo lắng, chăm sóc cho tử.
Khi Vô Song tiến vào Hắc Địa cũng là lúc hắn bị hạ Cổ, bản thân Tương Vân liền muốn biết Vô Song an nguy, chỉ cần Vô Song gặp nguy hiểm hoặc bị trọng thương nàng cũng sẽ là người đầu tiên biết, sau đó tiến vào Hắc Địa nhất định phải chữa trị cho Vô Song.
Nếu Vô Song... thực sự bị uy hiếp đến tính mạng, nếu Hắc Địa thực sự quá nguy hiểm, nàng nguyện ý van xin Cốc Chủ tiến về Thiên Ý Thành cứu Vô Song ra hơn nữa đừng quên nàng còn có một vị gia gia, một lão ‘già mà không kính’, lão nhân này chỉ cần xuất thế liền đủ sức mang Vô Song rời khỏi Thiên Ý Thành.
Năm đó Tương Vân vẫn rất ương ngạnh thậm chí là tinh quái, nàng không phục, tại sao Vô Song lại bị đày vào Hắc Địa?, hơn nữa Vô Song lại không cho nàng trợ giúp hắn?.
Nàng khi đó liền âm thầm nắm tay nhỏ, nếu Vô Song xảy ra việc gì nàng liền nháo lật trời, cho Thiên Ý Thành từ trên xuống dưới một cái bài học.
Đoạn thời gian tiếp theo thì ai cũng biết, Vô Song tại Hắc Địa thật ra cũng có thương thế nhưng cũng không quá nguy hiểm gì, Tương Vân tạm thời cũng yên lòng... bất quá cho đến một ngày kia, nội tâm Tương Vân tuyệt không bình tĩnh, lòng của nàng như muốn nát ra.
Ngày đó là ngày Vô Song xuyên giới.
Đồng Tâm Cổ ở khoảng cách tương đối xa đã bắt đầu mất linh chứ đừng nói là cách cả hai giới.
Ngày đó Tương Vân không cách nào cảm giác được Tử Cổ trên người Vô Song tồn tại.
Vô Song vốn ở Hắc Địa, nơi này chung quy vẫn thuộc về Vương Bản Sơn, Mẫu Cổ không thể nào không cảm nhận được.
Tiếp theo nàng liền bất chấp, nàng đi xuống Hắc Địa.
Bằng thân phận của nàng việc này dĩ nhiên không được, quá mức nguy hiểm nhưng Tương Vân thực sự quá mức không bình thường, nàng như mặc kệ tất cả nhất định phải tiến vào Hắc Địa.
Lần đó đến cả Thiên Ý Thành Chủ cũng tự mình đi theo nàng, tuyệt không để Thánh Nữ Thần Nông Cốc gặp một tia nguy hiểm.
Trong một giây, nàng như điên cuồng nhưng rất nhanh trong nội tâm chỉ còn thê lương, mấy lời cuối cùng kia nàng cũng không nói, trong nội tâm không còn tức giận hay thù hận... trong nội tâm chỉ còn khoảng trống.
_ _ _ _ _ __ _ _ _
Tương Vân vốn tưởng đã quên đi Vô Song, đã thành công gây tê chính mình nhưng đoạn được đến Miêu Cương... nàng càng ngày càng cảm thấy không tốt, nàng nhớ Vô Song.
Cho đến khi thật sự đặt chân vào Miêu Cương, vào làng của người Miêu, vết thương vốn tưởng đã gây tê thành công lại rỉ máu, nội tâm nàng không hiểu tại sao... chưa từng bình tĩnh.
Nằm trên giường, Tương Vân cứ như vậy mà khó, nàng cũng chẳng rõ mình thiếp đi lúc nào.
_ _ _ _ _ _ _ _ __
Không rõ lúc nào thiếp đi cũng không rõ khi nào nàng tỉnh lại.