Cách thứ hai dành cho tán tu giang hồ, nhất định phải có thông hành lệnh do quan viên địa phương cấp cho, với tiểu thành bình thường chỉ chỉ cần có quan ấn của thất phẩm quan lại bảo đảm liền có thể mang theo khí giới nhưng mà đại thành như Hành Dương chỉ sợ phải dùng quan ấn của tứ phẩm đại quan.
Cách cuối cùng chính là đi theo thương đội, dĩ nhiên phải là đại thương đội mới có quyền mang theo vũ khí vào thành, nếu không phải đại tiêu cục hay thương đội thì hầu hết chọn ngủ lại ngoài thành, đưa người vào mua nhu yếu phẩm sau đó đi vòng qua thành trí, tiếp tục áp tiêu.
Vô Song trên người đương nhiên có vũ khí, hắn mang theo rất nhiều ngân châm cùng ám khí, đấy là chưa kể bộ đồ siêu cấp phức tạp dùng cho thân phận Đông Phương Bạch.
Nhìn bên ngoài Vô Song vẫn là bạch y, áo khoác đen như cũ nhưng mà lớp áo trong cùng đã đổi thành hắc y bó sát, đến cả quần của hắn cũng là hai lớp, bên trong rương đồ chỉ có áo đỏ rộng mặc bên ngoài, áo lót mỏng màu đỏ ở bên trong cùng với đôi giày cao cổ mà thôi, trong hòm cũng không có khí giới.
Vô Song bình thường hắn sẽ lựa chọn trực tiếp dùng khinh công xuyên qua đám thủ vệ này nhưng hiện tại Vô Song lại không chắc chắn như thế, ai biết Hành Dương thành có phải là nơi ngọa hổ tàng long không?, Vô Song tạm thời không muốn gây chú ý.
Rốt cuộc Vô Song vẫn chọn cách đi qua cửa bình thường, khi bị thủ vệ ngăn lại hắn thản nhiên lấy ra một tấm hắc lệnh.
Nhìn thấy tấm hắc lệnh này ánh mắt thủ vệ không khỏi co lại sau đó khẽ gật đầu với Vô Song.
Vô Song cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ khẽ bước lên một bước từ trong ngực móc ra một tấm ngân phiếu.
“Quan gia, làm phiền rồi”.
Thủ vệ quan tay cầm lấy ngân phiếu, có thể nói mặt không đỏ tim không đập, động tác phi thường gọn gàng nhanh lẹ nhét tấm ngân phiếu vào bên trong ngực áo, tiếp theo liền trầm giọng nhìn Vô Song.
“Vào đi, còn ra thể thống gì? không có lần sau”.
Vô Song trong nội tâm là muốn cười, tiền tài đúng là có thể thông lộ hơn nữa còn rất tốt.
Mang theo bảo rương, Vô Song khẽ quan sát đường phố Hành Dương Thành.
Nói về độ sầm uất, nơi này thậm chí phải gấp 3 lần Yến Kinh dù sao thời thế thay đổi, nhà Thanh giàu có là việc không phải bàn, vượt xa nhà Tống, vượt xa luôn cả nhà Kim.
Thanh triều dù gì cũng là một trong các triều đại giàu có cùng phồn thịnh nhất Trung Quốc, đại thành Hành Dương vượt xa Yến Kinh tại thế giới kia cũng không có gì khó hiểu.
Trên đường người đi lại như mắc cửi, hàng quan san sát nhau hơn nữa đủ các loại đèn lồng, màu sắc, bảng hiệu trang trí.
Vô Song thậm chí còn cảm thấy đầu mình có chút loạn, nơi này thực sự quá phồn thịnh, so với thành phố Hà Nội kiếp trước... chỉ sợ cũng không kém bao nhiêu, đương nhiên sự phồn thịnh liền tỷ lệ thuận với ồn ào, những âm thanh trên đường lớn vang lên liên tục, âm chồng lên âm.
Vô Song có chút không quen cái loại không khí này, hắn liền muốn tìm một khách sạn nghỉ chân hơn nữa Vô Song lần này là muốn tìm hiểu thông tin, trong tiềm thức của Vô Song trên đời này làm gì có nơi nào tìm hiểu thông tin tốt hơn khách điếm đây?.
Vô Song đi thêm một đoạn đường, hắn rốt cuộc nhìn thấy một khách điếm lớn tên là Thiên Dương Khách Điếm.
Nhìn thấy bảng hiệu, Vô Song cầm theo bảo rương muốn tiến vào bên trong đặt phòng, dự tính của hắn liền là ngủ một giấc, đến chiều liền đi thu thập thông tin nào ngờ khi còn cách của khách điếm vài bước chân, hắn liền thấy hai thực khách say khướt khoác vai nhau đi ra ngoài.
Vô Song đương nhiên biết nơi này là kỹ viện hơn nữa nếu nói đến việc tìm kiếm thông tin thì kỹ viện chỉ sợ siêu việt khách điếm vài bậc nhưng mà một đời Vô Song thậm chí còn chưa đi kỹ viện bao giờ, hắn chưa bao giờ thiếu nữ nhân việc gì phải đến nơi son phấn lầu xanh này?.
Vô Song cứ như vậy đứng lặng cả nửa phút, đầu hắn mới sực nhớ ra Lệ Xuân Viện là nơi nào.
Lệ Xuân Viện?, Vi Xuân Hoa?, Vi Tiểu Bảo?.
Hắn thực sự bị suy nghĩ này dọa sợ.
Năm nay A Kha mới 8 tuổi, Vi Tiểu Bảo có thể bao nhiêu? hoặc là có thể trùng tên hay không?, tất nhiên trùng tên hay không thì Vô Song vẫn cứ muốn đến nhìn một chút, hắn muốn xem đây có thật sự là Lệ Xuân Viện trong ký ức của hắn hay không.
Nghĩ đến đây Vô Song lập tức xách bảo rương, quay đầu rời đi, bám theo hai nam tử say khướt chân đã siêu siêu vẹo vẹo kia, khóe miệng khẽ cong lên.