Cực Võ

Quyển 3 - Chương 40: Hành Dương Thành – Lệ Xuân Viện (1)



Miêu Cương là vùng đất nằm giữa Tây Vực cùng phía nam Trung Nguyên, từ Miêu Cương đi đến Hành Dương Thành cũng không tính xa đặc biệt là với tốc độ của Vô Song, đại khái hắn mất 2 ngày liền dừng chân ở thành Hành Dương.

Trong hai ngày này tại Miêu Cương chính là thời điểm tổ chức Y – Độc Đại Điển bất quá đại điển này thật ra đã không quan trọng.

Vốn ban đầu Lam Phượng Hoàng muốn từ đại điển này mà quen biết Tương Vân sau đó nhờ Tương Vân xem bệnh cho Đông Phương Bạch nhưng mà hiện tại đã có Vô Song, nàng với đại điển này liền biết thành... có cũng được không có cũng không sao, dù gì kết quả thì nàng cũng biết trước.

Thiên hạ xuất hiện dạng quái thai Thần Nông Dược Thể như Tương Vân, đến cả nàng còn chưa chắc địch lại thì một thế hệ này của Miêu Cương ai địch được?, lần đại điển này chưa mở ra đã xác định trước bên thua là Miêu Cương, chỉ là làm sao để không thua quá khó coi mà thôi.

Về phía Thần Nông Cốc, đại điển trước bọn họ liền thua trong tay Ngũ Độc Giáo, thua trong tay một thiên tài độc sư gọi là Lam Phượng Hoàng nhưng mà đây cũng là việc cả 10 năm trước, thế hệ năm đó đều đã rời khỏi Thần Nông Cốc, việc này tính ra thù oán cũng chưa sâu, hai bên còn chưa đến mức nhục nhã lần nhau, vì điểm này Y – Độc Đại Điển năm nay thực sự coi như kết quả an bài, hai bên vẫn tương đối hòa khí.

_ _ __ _ __ _ __ _

Vô Song... hay lúc này phải gọi là Đông Phương Bạch.

Vô Song rời khỏi Miêu Cương tiến đến Hành Dương khi đó Y – Độc Đại Điển liền đã chuẩn bị bắt đầu, bản thân hắn cũng không chào hỏi qua Lam Đình dù sao cô bé hiện nay đang rất hăng hái chuẩn bị cho lần thi tài này, về phần tại sao Lam Đình đột nhiên hăng hái như vậy thì có trời mới biết.

Vô Song vì không muốn làm phiền nàng thậm chí đến cả Lam Phượng Hoàng hắn đều không nói cho.

Sau hai ngày đi đường rốt cuộc dừng trước của Hành Dương Thành, thành thực sự rất cao, tường thành phải đến 7m hơn nữa nhìn từ góc độ ánh mắt của hắn mà xem ra tường thành cũng rất dày, kể cả có dừng máy bắn đá công kích hoặc trọng pháo của nhà Thanh cũng chưa hẳn có thể đánh sập được một mảng tường thành.

Thành Hành Dương quả nhiên không hổ là trọng địa nam phương, cùng với Giang Lăng Thành trở thành hai tòa đại thành duy nhất không chịu bất cứ ảnh hưởng gì từ phía Ngô Tam Quế.

Vô Song lúc này sau lưng mang theo một cái rương lớn, ánh mắt khẽ nhìn về phía thủ vệ quân của Hành Dương Thành, ánh mắt không khỏi nhíu lại.

Đại Thanh khác xa Đại Tống, ở Đại Thanh có luật cấm mang khí giới.

Cái này thật ra lịch sử đã có sẵn nhưng thế giới này thì có chút khác, nhân sĩ giang hồ bình thường đều không được mang khí giới vào thành, muốn mang khí giới vào thành chỉ có thể bằng ba cách.

Cách thứ nhất có lệnh bài môn phái, là nhị lưu môn phái trên giang hồ trở lên mới được phép mang vũ khí vào thành.

Thế nào là nhị lưu môn phái?, ví dụ trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái thì Thái Sơn Phái có thể coi là nhị lưu môn phái.

Cách thứ hai dành cho tán tu giang hồ, nhất định phải có thông hành lệnh do quan viên địa phương cấp cho, với tiểu thành bình thường chỉ chỉ cần có quan ấn của thất phẩm quan lại bảo đảm liền có thể mang theo khí giới nhưng mà đại thành như Hành Dương chỉ sợ phải dùng quan ấn của tứ phẩm đại quan.

Cách cuối cùng chính là đi theo thương đội, dĩ nhiên phải là đại thương đội mới có quyền mang theo vũ khí vào thành, nếu không phải đại tiêu cục hay thương đội thì hầu hết chọn ngủ lại ngoài thành, đưa người vào mua nhu yếu phẩm sau đó đi vòng qua thành trí, tiếp tục áp tiêu.

Vô Song trên người đương nhiên có vũ khí, hắn mang theo rất nhiều ngân châm cùng ám khí, đấy là chưa kể bộ đồ siêu cấp phức tạp dùng cho thân phận Đông Phương Bạch.



Nhìn bên ngoài Vô Song vẫn là bạch y, áo khoác đen như cũ nhưng mà lớp áo trong cùng đã đổi thành hắc y bó sát, đến cả quần của hắn cũng là hai lớp, bên trong rương đồ chỉ có áo đỏ rộng mặc bên ngoài, áo lót mỏng màu đỏ ở bên trong cùng với đôi giày cao cổ mà thôi, trong hòm cũng không có khí giới.

Vô Song bình thường hắn sẽ lựa chọn trực tiếp dùng khinh công xuyên qua đám thủ vệ này nhưng hiện tại Vô Song lại không chắc chắn như thế, ai biết Hành Dương thành có phải là nơi ngọa hổ tàng long không?, Vô Song tạm thời không muốn gây chú ý.

Rốt cuộc Vô Song vẫn chọn cách đi qua cửa bình thường, khi bị thủ vệ ngăn lại hắn thản nhiên lấy ra một tấm hắc lệnh.

Nhìn thấy tấm hắc lệnh này ánh mắt thủ vệ không khỏi co lại sau đó khẽ gật đầu với Vô Song.

Hắc Mộc Lệnh của Nhật Nguyệt Thần Giáo, dĩ nhiên có thể sử dụng.

Nhật Nguyệt Thần Giáo là siêu cấp môn phái, cho dù nó có là tà phái đi chăng nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì đến công nhận của Đại Thanh với nó.

Bằng tấm Hắc Mộc Lệnh, Vô Song có thể tránh khỏi việc bị khám người bất quá cái rương sau lưng hắn quá lớn, bắt buộc phải mở ra.

Vô Song cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ khẽ bước lên một bước từ trong ngực móc ra một tấm ngân phiếu.

“Quan gia, làm phiền rồi”.

Thủ vệ quan tay cầm lấy ngân phiếu, có thể nói mặt không đỏ tim không đập, động tác phi thường gọn gàng nhanh lẹ nhét tấm ngân phiếu vào bên trong ngực áo, tiếp theo liền trầm giọng nhìn Vô Song.

“Vào đi, còn ra thể thống gì? không có lần sau”.

Vô Song trong nội tâm là muốn cười, tiền tài đúng là có thể thông lộ hơn nữa còn rất tốt.

Mang theo bảo rương, Vô Song khẽ quan sát đường phố Hành Dương Thành.

Nói về độ sầm uất, nơi này thậm chí phải gấp 3 lần Yến Kinh dù sao thời thế thay đổi, nhà Thanh giàu có là việc không phải bàn, vượt xa nhà Tống, vượt xa luôn cả nhà Kim.

Thanh triều dù gì cũng là một trong các triều đại giàu có cùng phồn thịnh nhất Trung Quốc, đại thành Hành Dương vượt xa Yến Kinh tại thế giới kia cũng không có gì khó hiểu.

Trên đường người đi lại như mắc cửi, hàng quan san sát nhau hơn nữa đủ các loại đèn lồng, màu sắc, bảng hiệu trang trí.

Vô Song thậm chí còn cảm thấy đầu mình có chút loạn, nơi này thực sự quá phồn thịnh, so với thành phố Hà Nội kiếp trước... chỉ sợ cũng không kém bao nhiêu, đương nhiên sự phồn thịnh liền tỷ lệ thuận với ồn ào, những âm thanh trên đường lớn vang lên liên tục, âm chồng lên âm.

Vô Song có chút không quen cái loại không khí này, hắn liền muốn tìm một khách sạn nghỉ chân hơn nữa Vô Song lần này là muốn tìm hiểu thông tin, trong tiềm thức của Vô Song trên đời này làm gì có nơi nào tìm hiểu thông tin tốt hơn khách điếm đây?.

Vô Song đi thêm một đoạn đường, hắn rốt cuộc nhìn thấy một khách điếm lớn tên là Thiên Dương Khách Điếm.

Nhìn thấy bảng hiệu, Vô Song cầm theo bảo rương muốn tiến vào bên trong đặt phòng, dự tính của hắn liền là ngủ một giấc, đến chiều liền đi thu thập thông tin nào ngờ khi còn cách của khách điếm vài bước chân, hắn liền thấy hai thực khách say khướt khoác vai nhau đi ra ngoài.

“A Ngưu, lần này ngươi đến Hành Dương lão ca liền giúp ngươi đón gió tẩy trần, hắc hắc”.

Trung niên râu kẽm bước chân liêu xiêu vừa đi vừa nói.

Bên cạnh là nam tử da ngăm đen, cũng đã say đến đỏ cả mặt đáp lời.

“Dịch đại ca, tiểu đệ lần đầu đến Hành Dương còn cần đại ca giúp đỡ rồi”.

Trung niên râu kẽm gọi là Dịch đại ca kia trực tiếp bật cười sau đó khoát tay.

“Hắc hắc, lão đệ yên tâm theo đại ca liền có chỗ ăn chỗ chơi, trước hết ta liền đưa ngươi đến Lệ Xuân Viện đi, cho ngươi thưởng thức mỹ nữ Hành Dương”.

Chính là ba chữ ‘Lệ Xuân Viện’ kia làm Vô Song khựng lại.

Lệ Xuân Viện?, cái danh từ này thực sự rất rất quen.

Vô Song đương nhiên biết nơi này là kỹ viện hơn nữa nếu nói đến việc tìm kiếm thông tin thì kỹ viện chỉ sợ siêu việt khách điếm vài bậc nhưng mà một đời Vô Song thậm chí còn chưa đi kỹ viện bao giờ, hắn chưa bao giờ thiếu nữ nhân việc gì phải đến nơi son phấn lầu xanh này?.

Tất nhiên còn một lý do nữa, hắn cảm thấy kỹ viện... có chút bẩn, hắn mới không hứng thú tuy nhiên Lệ Xuân Viện... thì khác.

Vô Song cứ như vậy đứng lặng cả nửa phút, đầu hắn mới sực nhớ ra Lệ Xuân Viện là nơi nào.

Lệ Xuân Viện?, Vi Xuân Hoa?, Vi Tiểu Bảo?.

Hắn thực sự bị suy nghĩ này dọa sợ.

Năm nay A Kha mới 8 tuổi, Vi Tiểu Bảo có thể bao nhiêu? hoặc là có thể trùng tên hay không?, tất nhiên trùng tên hay không thì Vô Song vẫn cứ muốn đến nhìn một chút, hắn muốn xem đây có thật sự là Lệ Xuân Viện trong ký ức của hắn hay không.

Nghĩ đến đây Vô Song lập tức xách bảo rương, quay đầu rời đi, bám theo hai nam tử say khướt chân đã siêu siêu vẹo vẹo kia, khóe miệng khẽ cong lên.

Nếu gặp Vi Tiểu Bảo tựa hồ không tệ, hắn có thể lại có thểm một cái tiểu bằng hữu để kết giao.

............

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.