Hắn không chế nội lực phi thường tốt, căn bản cũng không có bất cứ ai cảm nhận được cái gì khác thường, ngay cả Mộng Oánh ngay sát Vô Song cũng như vậy.
Hàn khí làm những người xung quanh bất giác có chút không quen, bọn họ đều thấy sống lưng mình lạnh lại, không tự chủ được mà khẽ di chuyển thân hình một chút, đám người này gần như cộng động dì chuyển lộ ra một khoảng trống nhỏ cho Vô Song đi vào.
Vô Song tiến vào còn Mộng Oánh đương nhiên không đi theo, nàng ta bây giờ còn không hiểu tại sao Vô Song dĩ nhiên không muốn đi trải nghiệm cái gọi là ‘thiên thượng nhân gian’ mà lại ngồi nghe vài ba câu chuyện tầm phào của Vi Tiểu Bảo.
Vô Song trên người còn mang theo một cái rương lớn, hắn khi tiến tới trước bàn này liền làm người chung quanh chú ý sau đó không khỏi vô tình lại tránh ra thêm một chút.
Rốt cuộc Vô Song rất nhanh liền có thể đối mặt với VI Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo đang thao thao bất tuyệt không ngờ lại thấy có người tiến đến, hắn dương ánh mắt lên nhìn Vô Song một chút, ánh mắt hơi kinh ngạc bất quá sau đó vẫn tiếp tục nhập tâm làm việc của mình, đối với Vi Tiểu Bảo mà nói bản thân Vô Song đương nhiên là khách nhân về phần dung mạo của Vô Song?, ai lại quan tâm cái này.
Vi Tiểu Bảo từ trước đến nay chỉ quan tâm dung mạo nữ tử, dung mạo nam tử hắn tuyệt đối chưa bao giờ nhìn nhiều vài lần thậm chí nam nhân dung mạo đẹp... còn gây ra phản cảm rất lớn với Vi Tiểu Bảo, dù sao bản thân thằng nhóc này là ganh tỵ.
Vô Song thấy Vi Tiểu Bảo vẫn đang tiếp tục kể chuyện, hắn hơi mỉm cười từ trong ngực lấy ra một quan bạc lớn, ròng rã 50 lượng bạc đặt lên bàn.
Tiếng quan bạc đập lên bàn gỗ thực sự rất nặng, lập tức tất cả mọi người đang nghe Vi Tiểu Bảo trò chuyện đều hướng ánh mắt nhìn Vô Song, nhìn thấy quan bạc đặt ở kia ai nấy đều không khỏi hít một hơi lãnh khí.
Vi Tiểu Bảo thấy thỏi quan ngân này thậm chí còn cảm giác miệng đắng lưỡi khô, vốn không quan tâm đến Vô Song nhưng hiện tại vội thay đổi, khuôn mặt không khỏi hiện lên nụ cười lấy lòng.
“A khách quan, khách quan mời ngồi, người muốn nghe chuyện gì Tiểu Bảo liền kể cho ngươi nghe, hay là ngươi nghe Trần tổng đà chủ đại chiến gian tặc Ngao Bái, chuyện này từ trước đến giờ lá bí mật nha, ta còn chưa kể cho ai bao giờ”.
Vô Song nghe vậy cười cười, hắn cũng thật sự ngồi xuống ghế dài, hướng về Vi Tiểu Bảo.
“Tiểu huynh đệ năm nay bao nhiêu tuổi?”.
VI Tiểu Bảo vốn tượng Vô Song muốn nghe chuyện nào ngờ lại hỏi mình câu nnày bất quá Vi Tiểu Bảo cũng không có suy nghĩ gì trực tiếp trả lời.
“Ta năm nay 11 tuổi, đại ca ngươi hỏi làm gì?”.
Lần này đến phiên Vô Song bất ngờ, hắn vốn nhớ theo nguyên tác tuổi của A Kha còn lớn hơn Vi Tiểu Bảo, hiện tại A KHa mới chưa đến 9 tuổi vì cái gì Vi Tiểu Bảo đã 11?.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua dù sao tại cái thế giới này những điều ghi lại trong nguyên tác đã bị thay đổi quá nhiều, Vi Tiểu Bảo sinh sớm vài năm cũng không phải là quái sự.
50 lượng bạc... đây thực sự là số tiền lớn với đứa nhóc như Vi Tiểu Bảo nhưng mà ‘đối phương’ thực sự có chút kỳ quái ít nhất Vi Tiểu Bảo cảm thấy ánh mắt Vô Song nhìn hắn có chút gì đó không đúng, cảm giác này không khỏi làm Vi Tiểu Bảo rợn cả gáy.
Hắn không ít lần nghe mẫu thân nói... tại Lệ Xuân VIện đôi khi gặp phải loại nam nhân đặc biệt... loại nam nhân này không thích nữ nhân mà chỉ thích nam nhân, đặc biệt là nam nhân hoặc tiểu hài tử trắng trẻo mập mạp.
Vi Tiểu Bảo cũng biết mình không đẹp trai gì nhưng mà trước mặt Vô Song... đứa bé này thực sự vẫn cảm thấy có chút không yên.
“Hai vị Trần tổng đà chủ võ công cao cường, trừ gian phạt ác giúp đỡ thế nhân, là đại anh hùng trong thiên hạ, Tiểu Bảo đương nhiên hâm mộ, sau này Tiểu Bảo cũng phải trở thành Trần tổng đà chủ, lấy hai vị Trần tổng đà chủ làm gương”.
Vô Song lần này triệt để bật cười.
Ai lấy Trần Cận Nam làm gương thì Vô Song không rõ nhưng Vi Tiểu Bảo thì chắc chắn không, nếu Vi Tiểu Bảo lấy Trần Cận Nam làm gương, hắn sau này chỉ sợ cũng chẳng sống lâu được.
Vô Song lần này từ ngực lại lấy ra một thỏi quan ngân trị giá 50 lượng, ánh mắt hắn sáng lên nhìn Vi Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo, không biết trong mắt ngươi, thế nào gọi là anh hùng? “.
............
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan