Vô Song nhìn Vi Tiểu Bảo một chút, lại lấy từ trong ngực ra một tấm chi phiếu.
Tấm chi phiếu này vừa đặt lên bàn, ánh mắt Vi Tiểu Bảo liền không cách nào trở thành bình tĩnh.
Hắn không biết tấm chi phiếu này giá trị bao nhiêu bởi hắn không biết chữ nhưng mà Vi Tiểu Bảo nhìn thấy con dấu của tiền trang Đại Thanh.
Chi phiếu vốn là một tờ giấy không hơn không kém, nó chỉ có giá trị khi được chính triều đình Đại Thanh đóng dấu lên.
“Trần Gia Lạc hay Trần Cận Nam, bất kể là ai trong hai người nếu có thể lật đổ nhà Thanh, ấy không phải công lao truyền thế?, sau này triều đình mới xuất hiện thay thế nhà Thanh, hai người bọn họ liền là khai quốc công thần “.
“Trần Gia Lạc năm nay bao nhiêu tuổi?, Trần Cận Nam năm nay bao nhiêu tuổi?, nhà Thanh chiếm Trung Nguyên đã bao nhiêu năm?, bọn họ làm gì được trải qua thời đại nhà Minh, bọn họ làm sao biết được những năm cuối đời nhà Minh thối nát ra sao? “.
“Phản Thanh thì ta không rõ đúng hay sai nhưng Phục Minh thì chắc chắn không, phản Thanh xong chỉ cần là người Hán lên ngôi vậy mọi chuyện đều hợp tình hợp lý “.
Vô Song đã ở bên cạnh Thiết Mộc Chân tại thế giới kia, hắn đủ hiểu Thiết Mộc Chân là nhân vật như nào, đây tuyệt đối là người cực kỳ đáng sợ.
Không bàn về khả năng chính trị, quân sự chỉ nói về thiên tư võ học, thiên tư võ học của Thiết Mộc Chân có thể dùng từ kinh khủng khiếp để hình dung.
Một năm kia khi hắn hấp thụ Ngũ Trảo Kim Long nơi Hắc Địa, Vô Song khi nhìn vào bóng lưng của Thiết Mộc Chân luôn cảm nhận được một đầu lang không lổ, một đầu lang muốn thôn thiên nuốt địa.
Vô Song chưa từng gặp người này nhưng đại khái có thể nắm được thân phận hắn, chỉ sợ là trực hệ nhà Minh chạy trốn được ra ngoài, nhà Minh có Chu Nguyên Chương, có Đài Loan Trịnh gia, có Thiên Địa Hội, Hồng Hoa Hội cùng cả Minh Giáo, cơ hội đông sơn tái khởi đúng là vẫn còn.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Trong lúc Vô Song đang miên man nghĩ về Chu Nguyên Chương thì Vi Tiểu Bảo ngồi đối diện cũng lặng im, đứa bé này hiện tại vẫn đang yên lặng suy nghĩ về từng lời Vô Song nói.
Cũng chẳng biết suy nghĩ qua bao lâu, Vi Tiểu Bảo mới lại ngước nhìn Vô Song.
“Vậy theo đại ca ngươi, thế nào gọi là anh hùng?”.
Vô Song suy nghĩ một chút rồi đưa ngón tay ra chỉ thẳng về phía Vi Tiểu Bảo.
“Mới 11 tuổi, vì tránh để cho mẫu thân phải tiếp khách không phải liều mạng kiếm bạc sao? “.
“Trần Cận Nam có thể làm gì?, đứa bé như ngươi không làm được, Trần Cận Nam không thể làm gì?, đứa bé như ngươi chưa chắc đã không làm được”.
“Nếu cho mẫu thân ngươi chọn lựa, nói xem Trần Cận Nam là anh hùng hay ngươi là anh hùng? “.
Thấy Vi Tiểu Bảo một mặt mờ mịt nhưng vẫn vô thức gật đầu, Vô Song đứng lên, có chút đưa tay ra xoa đầu hắn.
Đầu tiểu tử này thực sự vẫn rất tròn.
“Anh hùng trong mắt ta rất đơn giản, anh hùng không cần hô phong hoán vũ, không cần cái gì đầu đội trời chân đạp đất, cũng không cần chém giết ngàn vạn địch nhân, anh hùng chỉ cần thủ vững phía sau lưng mình là được, đừng để một mực đi về phía trước, đến khi quay lại sau lưng chỉ còn một mảnh chiến trường”.
Những lời này Vi Tiểu Bảo thực sự không hiểu nhưng mà hắn giờ phút này cảm thấy cực kỳ thâm ảo, thậm chí bắt đầu ghi nhớ xuống.
Vô Song rốt cuộc cũng không tiếp tục lên tiếng nữa, hắn một lần nữa lại xoa đầu Tiểu Bảo, khuôn mặt lần này hướng về phía ngoài.
“Chuộc thân cho mẹ ngươi đi, hai mẹ con sau này rời khỏi Lệ Xuân Viện đi thôi, một đứa trẻ như ngươi ở nơi này cũng không tốt”.
Vi Tiểu Bảo đương nhiên muốn rời khỏi Lệ Xuân Viện, thú thật có đứa trẻ nào lại muốn nhìn mẹ mình làm kỹ nữ... bất quá Vi Tiểu Bảo muốn là một chuyện, Vi Xuân Hoa có muốn không lại là chuyện khác.
Vi Xuân Hoa từ khi còn trẻ đã ở bên trong Lệ Xuân Viện, sống bằng nghề buôn bán xác thịt, nay rời ra ngoài nàng có thể làm gì?.
Một số người bằng tuổi Vi Xuân Hoa sau khi ‘giải nghệ’ liền trở về quê, mang theo một số tiền sau đó cưới chồng sinh con, ấy cũng coi là đi hết một kiếp nhân sinh nhưng mà Vi Xuân Hoa có Vi Tiểu Bảo, ai còn có thể cưới nàng?.
Vi Xuân Hoa một đời này rất khó rời khỏi Lệ Xuân Viện hoặc ít nhất phải đợi, đợi đến khi Vi Tiểu Bảo trưởng thành, có thể nuôi lấy mẫu thân.
Việc này Vô Song hiểu, đáng tiếc Vi Tiểu Bảo không hiểu, bàn tay nhỏ đưa ra lập tức chạm vào ngực mình, như muốn xác nhận ngân phiếu vẫn ở trong ngực áo vậy, thậm chí Vô Song có thể nghe thấy tiếng tim đập của Tiểu Bảo.