Trong lúc thiên hạ đang đổ dồn ánh mắt về Hành Dương Thành thì ở một nơi cách xa không biết bao nhiêu dặm đường, nơi mà bốn phương tám hướng đâu đâu cũng là cát vàng bao phủ.
Tòa ốc đảo này như báu vật của tự nhiên, báu vật của toàn bộ đại sa mạc này vậy, nơi này gọi là Bán Nguyệt Đảo.
Tại sao gọi là Bán Nguyệt Đảo?, đơn giản vì vùng hồ nước bao quanh tiểu đảo có hình bán nguyệt còn lại là cát vàng phủ kín, từ trên không nhìn xuống nơi này cứ như là thiên đường vậy.
Bán Nguyệt Đảo diện tích không lớn, so với một tòa tiểu thành của Trung Nguyên còn nhỏ hơn nhưng mà đây là một khối bảo địa, là nơi rất nhiều đoàn thương buôn đều đi qua và ở lại tiếp tế lương thực cùng nước uống.
Nhà dân tại Bán Nguyệt Đảo đa số nằm ở phía tây ốc đảo nhỏ này, dân số cũng không cao khoảng gần ba trăm người, đương nhiên bọn họ cũng không phải sinh ra và lớn lên ở Bán Nguyệt Đảo, bọn họ thậm chí còn không thể coi là ‘người dân’.
Bán Nguyệt Đảo như một công ty còn bọn họ là nhân viên, những người sinh sống ở Bán Nguyệt Đảo chủ yếu làm việc phục vụ thương khách dừng lại tiếp tế hoặc trực tiếp lựa chọn nghỉ ngơi.
Có một điều kỳ lạ là Bán Nguyệt Đảo phi thường phi thường quy củ, cho dù là đạo tặc cũng thường không bén mảng tới đây, thương hành đến nơi này cũng lựa chọn im lặng làm việc của mình, đển cả tranh chấp cũng hiếm khi xảy ra chứ đừng nói là bạo động.
“Vâng vâng, khách nhân cứ lên nghỉ ngơi trước, bản điếm rất nhanh dọn đồ lên”.
Dứt lời hắn lấy một tấm mộc bài mặt sau có chữ Thiên, mặt trước đánh số 11, dùng hai tay cung kính đưa cho hắc giáp nữ tử.
Nàng một tay đưa ra nắm lấy bài phòng bất quá như nhớ ra cái gì đấy lại quay đầu lại.
“Con ngựa của ta có chút đặc biệt, nó chỉ ăn cỏ tươi hơn nữa phải đổ chút rượu lên trên cỏ, nước cũng như vậy tỷ lệ 5 nước, 1 rượu, đừng có nhớ sai”.
Nàng lại tiện tay ném thêm một quan bạc lên bàn, chuẩn bị lê thân lên lầu.
Ngay lúc này, tấm rèm lại mở ra.
Tầng 1 vốn đang yên tĩnh vì sự xuất hiện của hắc giáp nữ tử thì một lần nữa bị hấp dẫn, chỉ thấy có hai nữ tử đi vào bên trong.
Một người thân cao khoảng hơn 1m7, nàng dùng mạng che mặt không ai thấy dung mạo nhưng ăn mặc bỏng mắt vô cùng, quần áo hầu như chỉ làm bằng lụa mỏng, khiến da thịt nửa kín nửa lộ, tại sa mạc này mà nói... ăn mặc như nàng thực sự cực kỳ hiếm gặp.
Nữ tử này che mặt đương nhiên không ai nhận biết được nàng nhưng mà vòng eo tinh mỹ tuyệt luân lộ ra cùng với đôi chân dài miên man yểu điệu bước đi, khiến cho không biết nam nhân ở đây nuốt nước miếng.
Nữ tử còn lại thì lại ăn mặc quấn kín người, dạng trang phục chuyên đi trong sa mạc bất quá từ màu sắc cùng hoa văn mà xem thì giống với người Hồi.
Nữ tử ăn mặc kín đáo này thấp hơn người bên cạnh khoảng nửa cái đầu nhưng mà khuôn mặt trắng ngần lộ ra vẻ thanh tú, chỉ nhìn thoáng qua cũng khiến người khác cảm thấy nàng cũng là một đại mỹ nữ.
Hai nữ tử này cũng bước đến quầy, nữ tử ăn mặc như Hồi tộc lúc này lên tiếng.
“Lão nhân gia, phiền người xếp cho chúng ta một phòng đôi, ở bên ngoài có một đầu bạch mã, nó chỉ thích ăn cỏ tươi, phiền người chuẩn bị một chút”.
“Chuẩn bị cho hai người chúng ta một thùng nước tắm, về phần đồ ăn thì có món gì ngon bày hết lên cũng được, thêm 2 bình rượu sữa dê”.
Văn Tú – Văn Thanh, quả thật nghe cũng giống tỷ muội trừ việc hai người... khí chất hoàn toàn khác nhau ra.
Lý Văn Tú đương nhiên gật đầu.
“Tỷ tỷ ta biết rồi, người cứ nghỉ ngơi đi”.
_ _ __ _ _ __ _
Lý Thu Thủy nằm xuống sau đó xoay người, cũng không ai biết nàng có thực sự ngủ không hay lại nghĩ ra trò gì, trong phòng chỉ còn Lý Văn Tú cùng Hoắc Thanh Đồng.
Lý Văn Tú là người Hán nhưng sinh sống nơi Nội Mông.
Hoắc Thanh Đồng là người Nội Mông nhưng lại sống nơi đất Hán từ rất sớm.
Giữa hai người chẳng hiểu sao lại có chút cảm giác ‘tha hương gặp cố nhân ‘, không mất bao lâu liền có thể trở thành bằng hữu.