Gia Luật Lưu Ca cũng nhìn thấy từng xe công thành bắt đầu lùi lại, hắn cũng ý thức được việc mình phải làm, giờ là đến lượt hắn kéo dài thời gian, kéo dài thời gian cho khí giới công thành trở về doanh trại.
Đương nhiên đây thật ra không hẳn đã là việc hắn phải quan tâm, từ trong doanh trại kỵ binh Mông Cổ rất nhanh lao ra, bọn họ là muốn bảo vệ những công trình khổng lồ này.
Gia Luật Lưu Ca hoàn toàn có thể lựa chọn rút lui nhưng mà hắn không cam tâm đồng thời trong đại doanh vẫn chưa có tiềng tù và báo hiệu lui binh, Gia Luật Lưu Ca ánh mắt rốt cuộc chuyển rời đếm Phúc Kiến An cưỡi ngựa thản nhiên đứng đó cùng với đội kỵ binh của triều đình nhà Thanh đang bày trận ngay ngoài thành Vĩnh An.
Bắt giặc phải bắt vua, Gia Luật Lưu Ca biết đội kỵ binh của mình muốn thắng chỉ có thể bằng cách bắt sống Phúc Kiến An, chỉ có như thế mới có thể chuyển bại thành thắng.
Gia Luật Lưu Ca nội tâm lúc này thực sự cực kỳ bạo nộ, hắn thậm chí cảm thấy sỉ nhục không biết dấu mặt đi đâu cho hết.
Đường đường là đội kỵ binh mạnh nhất thiên hạ, đường đường là danh tướng mang họ kép Gia Luật, hắn vậy mà để một chi kỵ binh còn ít hơn kỵ binh của mình đán tan, hắn không phục cũng không chấp nhận.
Hắn rốt cuộc vẫn không rời mắt được khỏi Phúc Kiến An, lập tức hung tính đại thịnh, đại đao trong tay liền tục chém ra vài đường, theo đại đao vung vẩy trực tiếp chém chết vài Chính Bạch Kỳ kỵ binh đang gần đó, tiếp theo chỉ thấy hắn quay ngược sống đao một tay còn lại kéo dây cương ngựa, con ngựa của hắn hí lên một tiếng thật dài.
“Huynh đệ theo ta, thoát vây tấp át”.
Gia Luật Lưu Ca nói xong trên người hắn hiện lên một đoàn huyết khí màu đỏ, sau đó hai tay nắm lấy đại đao cứ như chiến thần hàng lâm, một đường loạn chém, lúc này không phải binh lính có khả năng ngăn cản hắn, quả thật để Gia Luật Lưu Ca giết ra một đường máu.
Gia Luật Lưu Ca lao ra, kỵ binh Mông Cổ như tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng lập tức thúc ngựa đi theo đối phương, lướt thẳng ra khỏi sự kiềm tỏa của Chính Bạch Kỳ kỵ binh, khói bụi tung bay hướng về phía Phúc Kiến An mà chém giết.
Nhìn thấy hành động của Gia Luật Lưu Ca, trên tường thành Quách Tĩnh cũng giật mình sau đó lập tức cũng muốn lao xuống tường thành trợ giúp Phúc Vương.
Quách Tĩnh đương nhiên biết tại chiến trường đôi khi sự xuất hiện của một siêu cấp cao thủ có thể thay đổi được thế cục, dù sao đạo lý đánh giặc phải bắt vua không ai không biết, nhiệm vụ bắt vua liền phải giao cho siêu cấp cao thủ đi làm, nhiệm vụ bảo vệ vua cũng phải cần siêu cấp cao thủ đến gánh.
Quách Tĩnh rất nhanh phi thẳng xuống tường thành, hắn còn mạnh hơn cả Kim Hộ Pháp đương nhiên tiếp đất không gặp khó khăn gì, thân hình như long hành hổ bộ muốn lướt đến chỗ Phúc Kiến An, vì Phúc Kiến An đánh chết Gia Luật Lưu Ca.
Ngay lúc Quách Tĩnh lướt đến hắn rất nhanh liền khựng lại, hắn chỉ thấy bên cạnh Phúc Kiến An có một người cũng khẽ động, người này thản nhiên bước ra một bước chắn cho Phúc Kiến An, đương nhiên người này chính là Kim Hộ Pháp.
Sau đó lại thấy Phúc Kiến An đưa tay lên cao rồi mạnh mẽ nắm lại.
“Hãm Trận Doanh, liệp trận”.
Binh đoàn bộ binh này gọi là Hãm Trận Doanh, đây là dựa vào một chi bộ binh cực cường đại trong thời Tam Quốc mà gây dựng thành.
Phúc Kiến An cũng không rõ Hãm Trận Doanh của mình xây dựng cùng Hãm Trận Doanh của Trương Liêu ngàn năm trước có thật sự giống nhau hay không nhưng mà hắn đúng là dựa trên chi bộ binh này mà đào tạo ra một nhánh bộ binh chuyên dùng để hãm trận, chuyên dùng khắc chế kỵ binh đột kích.
Một lệnh của Phúc Kiến An chỉ thấy từng Phương Sĩ người Mãn rút ra đại kỳ sau lưng bắt đầu điều động đại kỳ, theo đại kỳ khẽ điều động binh sỹ Hãm Trận Doanh bắt đầu liệp trận, từ đội hình góc cạnh lập tức thu gọn lài thành hình tròn sau đó di chuyển theo phương vị hàng ngang như con cua bò vậy, từng Phương Trận ráp lại với nhau như tường thành, mũi kích đâm ngược về phía trước, bọn họ đang đợi kỵ binh Mông Cổ xung kích.
Càng đáng nói hơn trong mỗi Phương Trận đều có Phương Sĩ, bọn họ bắt đầu ném móc sắc về phía nhau, dùng móc sắt kết nối với nhau thành từng hàng, từng lối, lập tức tạo ra một cái trận doanh trên đại địa, một trận doanh được xây dựng bằng chính con người.
Đây là trận liên hoàn của Phúc Kiến An, chuyên dùng chống kỵ binh đột kích đương nhiên trận này có một điểm yếu cố hữu là khả năng di chuyển, chỉ cần gặp phải chiến thuật thả diều của kỵ binh Mông Cổ liền sẽ bị đánh tan nát, cũng vì vậy Phúc Kiến An mới nhất định phải xây dựng cả trọng bộ binh cùng trọng kỵ binh, dùng hai loại quân đội bổ khuyết cho nhau chỉ có như thế mới dám cường đấu với kỵ binh Mông Cổ một trận.
Hãm Trận Doanh di chuyển, Gia Luật Lưu Ca đương nhiên cũng thấy, ánh mắt hắn không khỏi mang theo chút sợ hãi.
Hãm Trận Doanh không hẳn là trọng bộ binh mà chia làm hai loại Công Binh cùng Thủ Binh.
Thủ Binh không mang theo bất cứ vũ khí gì, trên người chỉ có trọng giáp cùng khiên chắn, Công Binh thì trực tiếp cắm một thanh kích, một thanh thương sau lưng, bên hông có loan đao đồng thời còn mang theo cả nỏ.
Gia Luật Lưu Ca cũng nhìn ra loại Hãm Trận Doanh này thực sự cũng chỉ mạnh ở liệp trận còn lại rất bị động nhưng mà vì nó mạnh ở liệp trận liền có thể khóa chặt khả năng xung kích tốc độ cao của kỵ binh Mông Cổ.
Gia Luật Lưu Ca nội tâm mang theo hàn khí, thậm chí hắn bắt đầu nghĩ đến việc rút lui nhưng mà Chính Bạch Kỳ kỵ binh sau lưng cũng đang biến đổi.
Chỉ nghe lại là âm thanh của nữ nhân kia vang lên, âm thanh làm trái tim Gia Luật Lưu Ca trở nên sợ hãi.
“Thu Trận – Trọng Đột”.
Chính Bạch Kỳ kỵ binh vốn đang chia làm bốn đường, như bốn bức tường thành cắt ngang quân đội kỵ binh Mông Cổ tuy nhiên vì Gia Luật Lưu Ca phá vây mà ra, phần sau lưng của Chính Bạch Kỳ lại trở nên trống không, Chính Bạch Kỳ tướng lĩnh nghe thấy Hoàn Nhan Tuyết Y lên tiếng lập tức ghìm cương ngựa, một loạt thay đổi phương vị biến phía sau làm phía trước, bốn đạo phòng tuyến như dạt ra biến thành hai hình vòng cung tựa lưng vào nhau.
Một vòng cung mạnh mẽ như tường thành, trực tiếp cùng kỵ binh Mông Cổ quần nhau, một vòng cung thì quay đầu thúc ngựa chạy thẳng xuống, chạy thẳng về phía Gia Luật Lưu Ca như sài lang đang há miệng vậy.
Gia Luật Lưu Ca cắn răng, hắn biết mình không có đường lui chỉ có thể nắm lấy đại đao hét lên.
“Huynh đệ, theo ta xung trận, chỉ là một đám bộ binh mà thôi, giết”.
Kỵ binh Mông Cổ không hổ là kỵ binh mạnh nhất thiên hạ, đám kỵ binh này chỉ có hơn 5000 người lại vừa trong chỗ chết chém giết mà ra vốn phải tỏ ra cực kỳ mệt mỏi nhưng theo một tiếng ‘giết’ của Gia Luật Lưu Ca thì lại như sói đói thấy con mồi, đồng bộ nắm chặt loan đao bất chấp mà xông trận.
Phúc Kiến An vẫn cưỡi trên con huyết mã, ánh mắt của hắn trở nên sáng hơn, hắn như nhận ra người đang dẫn đầu đạo quân kỵ binh thứ hai kia.
Nhận ra người này, Phúc Kiến An quay đầu nhìn Hoàn Nhan Tuyết Y, thản nhiên nói.
“Giải quyết hắn đi”.
Hoàn Nhan Tuyết Y nghe lời lập tức lên ngựa, nàng không cần mang theo vũ khí một đường thúc ngựa lao về phái Gia Luật Lưu Ca.
Hoàn Nhan Tuyết Y vừa động, Phúc Kiến An cũng đưa tay ra, chạm lấy một cây tù và đeo bên hông ngưa, hắn đưa lên miệng thổi.
Tiếng tù và vang lên, toàn bộ Phương Trận lại chuyển động đồng thời toàn bộ Chính Bạch Kỳ kỵ binh cũng di chuyển, tiến thẳng vào bên trong Phương Trận.
Khiên chắn nâng lên, một binh lính người Hán hai tay giữ chặt khiên chắn trực tiếp quỳ một chân xuống, đập rầm thứ này xuống đất sau đó binh lính người Hán thứ hai lập tức cũng đặt khiên chắn lên tạo thành một lớp khiên chắn hai tầng.
Cứ như vậy một vòng tròn khiêng chắn rất nhanh thành hình, toàn bộ chỉ bao lấy phương viên xung quanh lại.
Lần này bất kể là Thủ Binh hay Công Binh đều quy về làm Thủ Binh.
Thủ Binh trên người không có vũ khí, chỉ biết cầm khiên chắn, trên người mỗi Thủ Binh đều sẽ có hai tấm khiên chắn, một cầm ở tay một đeo sau lưng, lúc này từng tấm khiên chắn sau lưng cũng bị gỡ ra, từng Công Binh đều nắm lấy trực tiếp thiết lập phòng thủ.
Trước chỉ là lô cốt, sau chính là tường thành.
Muốn từ bốn phương tám hướng bắn cung tiêu diệt đối thủ... nói thật nhìn ngợp trời khiên chắn kia chính kỵ binh Mông Cổ cũng không tự tin.
Ngoài ra còn một việc nữa phải nói, trận hình này của Phúc Kiến An có tổng cộng 8 cửa ra, 8 thông lộ để nhập trận nhưng mà cũng không có bất cứ ai nghĩ đây là thông lộ, đây vốn là tử lộ.
Bên trong trận này còn có trọng kỵ binh của người Mãn Thanh, lao vào thông lộ mở sẵn kia chẳng khác nào đưa đầu ra cho đối phương chém.
Rốt cuộc chỉ thấy vị đại tướng dẫn binh kia dương cung, bắn ra một mũi tên.
Mũi tên của người này tốc độ như xé gió, tiếng gió rít nghe ghê cả người, hướng thẳng về phía Phúc Kiến An.
Đương nhiên Phúc Kiến An được bảo hộ bởi khiên trận, mũi tên sẽ không thực sự bắn được đến bên người hắn, quan trọng hơn mà nói đối thủ cũng không nghĩ sẽ bắn được Phúc Kiến An.
Mũi tên kia vốn đang bay với tốc độ kinh khủng lại bỗng như có ma chú ám lên vậy mà từ từ chúc đầu xuống, cắm thẳng xuống mặt đất.
Một binh sỹ vội cầm lấy mũi tên, cung kính đưa cho Phúc Kiến An.
Một tay nắm lấy mũi tên, Phúc Kiến An chậm rãi tháo một lớp giấy trắng bên trên ra, đây là Thư Tiễn.
Ánh mắt khẽ đảo qua vài dòng chữ, Phúc Kiến An mỉm cười nhếch miệng.
“Tuyết Y, thả người thôi”.
Hoàn Nhan Tuyết Y cũng không nghĩ nhiều, cưỡi ngựa của nàng một người rời khỏi phương trận hướng về phía đội kỵ binh của Mông Cổ cách đó vài trăm m, trên vai nàng vẫn đang mang theo Gia Luật Lưu Ca không rõ sống chết.
Hoàn Nhan Tuyết Y thản nhiên ném Gia Luật Lưu Ca xuống đất, ánh mắt híp lại nhìn đối phương.
“Thần tiễn Triết Biệt, tiễn thuật vẫn làm cho người ta lau mắt mà nhìn”.
Triết Biệt cũng không xuống ngựa đỡ lấy Gia Luật Lưu Ca, chỉ thấy hắn tự mình thúc ngựa, hai chân bám trên lưng ngựa, cả người nghiêng sát mặt đất một tay nhấc lên Gia Luật Lưu Ca.
Triết Biệt kiểm tra thương thế của Gia Luật Lưu Ca một chút sau đó rốt cuộc với mỉm cười.
“Đa tạ Tuyết Y nguyên soái hạ thủ lưu tình”.
Hoàn Nhan Tuyết Y cũng chỉ nhếch vai.
“Nghe lệnh làm việc mà thôi, cũng không phải nguyên soái gì, ngươi không phải muốn đổ cho ta tội phạm thượng chứ? “.
Triết Biệt cũng không nói, hắn mang theo Gia Luật Lưu Ca rời đi, trước khi đi không khỏi cúi người với Hoàn Nhan Tuyết Y sau đó ánh mắt như diều hâu nhìn về phía Phúc Kiến An.
Hắn khóa chặt thân ảnh của Phúc Kiến An vài giây tiếp theo hai tròng mắt nhẹ lưu chuyển, hắn nhìn thấy Quách Tĩnh, Quách Tĩnh cũng nhìn thấy hắn.
Triết Biệt thậm chí có thể nhìn thấy trong mắt Quách Tĩnh có một tia trốn tránh.