Lúc đầu Vô Song không để ý lắm, con mắt của hắn vốn không thể quan sát khắp căn phòng này nhưng mà hiện tại Vô Song rốt cuộc cũng phát hiện, hai nam tử kia đều để tóc tết quá chấm lưng, đây là vương tộc người Mãn.
Tất nhiên tại đất phương nam này vương tộc thật ra cũng có thể là người Hán, cũng có thể là con cháu trực hệ của Trấn Nam Vương Phủ, con cháu trực hệ của Ngô Tam Quế.
Vô Song cùng nam tử người Mãn nhìn nhau, trong mắt cả hai đều có chút ẩn ý về phần trận chiến trong đại sảnh thật ra Vô Song không quan tâm cho lắm.
Hắn ban đầu còn thấy hứng thú nhưng nhìn một chút liền bỏ qua tuy nhiên trong nội tâm Vô Song cũng đang cảm thấy tương đối ‘kinh sợ’ với cái đám người này.
Vô Song luyện Quỳ Hoa Bảo Điển chân chính hắn chỉ cần nhìn thân pháp liền phát hiện ra đối phương thân pháp tương đồng rất lớn với Quỳ Hoa Bảo Điển nhưng mà chắc chắn không thể nào là Quỳ Hoa Bảo Điển chân chính.
Vô Song không chắc Quỳ Hoa Bảo Điển nguyên bản có ai còn học được ngoài hắn cùng Đông Phương Bạch hay không dù sao thế gian có rất nhiều việc khó nắm chắc nhưng mà hắn chắc chắn bốn kẻ kia không thể nào học Quỳ Hoa Bảo Điển.
Vô Song trong đầu liền nghĩ tới Tàn Hoa Bảo Giám, loại bí kíp võ công cực kỳ tàn độc dựa trên chính Quỳ Hoa Bảo Điển.
Thời Vô Song chưa dời khỏi thế giới này, Vô Song mơ hồ biết được Tàn Hoa Bảo Giám đang được Ngụy Trung Hiền phát triển rộng rãi hơn, đến khi trở về hắn mới một lần nữa hiểu được mức độ ‘phổ cập’ của thứ này.
Ngụy Trung Hiền thân ở Đông Xưởng, là cơ quan quyền lực không khác gì thanh tra của hậu thế vốn ở phương Bắc không ngờ sau gần 5 năm bằng một cách nào đó thứ võ công này xuất hiện ở phương Nam.
Đám thư sinh này một mặt thanh tú trắng trắng bạch bạch, Vô Song còn nghĩ là tài tử Giang Nam nhưng mà hắn hiện tại chỉ có thể bật cười, bốn người này rõ ràng là thái giám, nào có phải là tài tử gì, mặc áo dài che kín chân tay thậm chí còn hơi che phần cổ lại khiến yết hầu rất khó quan sát, hóa ra là để che dấu thân phận thái giám của mình.
Tàn Hoa Bảo Giám đương nhiên so không được với Quỳ Hoa Bảo Điển nhưng mà cũng cực kỳ đáng sợ, tốc độ tu luyện của Tàn Hoa Bảo Giám còn kinh dị hơn cả Quỳ Hoa Bảo Điển.
Bước đầu tiên đương nhiên là thiến, bước thứ hai liền đốt cháy tuổi thọ, rút tuổi chọ từ 60-70 năm xuống còn hơn 20 năm, biến tuổi thọ thành tiềm năng, dùng tiềm năng mà thay đổi thân thể, không tu nội lực chỉ rèn luyện thân thể cùng tốc độ, đẩy tốc độ đến cực hạn của thể chất, không rèn nội công chỉ rèn võ kỹ, sau khoảng từ 2-3 năm một tam lưu cao thủ thậm chí... có thẻ giết cả Đại Tông Sư.
Đương nhiên Tàn Hoa Bảo Giám không phải ai cũng có thể luyện được, vì vậy mới gọi là ‘tàn hoa’.
Bước thứ hai mới là đáng nói, nhiều người sau khi dùng bế pháp đốt tuổi thọ liền lập tức chết luôn, không phải ai cũng có tư cách để mà làm ‘tàn hoa’.
Để tạo nên khoảng 4 kẻ như đám thư sinh kia chỉ sợ phải lấy mạng 20 kẻ đến thế, tỷ lệ thành công là 5 chọn 1, hoặc là trực tiếp chết luôn hoặc là sống thêm vài năm mà bán mạng cho chủ, đây là Tàn Hoa Bảo Giám.
Đương nhiên sau khi biết đối phương sử dụng Tàn Hoa Bảo Giám thì Vô Song đã không cần lo lắng cho Mạc Ly, nếu đám người này đều sử dụng Quỳ Hoa Bảo Điển thì khác nhưng Tàn Hoa Bảo Giám thì còn chưa kém nhiều lắm.
Một quyền đánh ra nàng liền thu tay lại, sau đó hai tay thành quyền, mạnh mẽ đánh ra.
“Đề Hồ Thiên Cương Quyền”.
Hai quyền song song đánh ra trực tiếp nện lên người một ‘thư sinh khác’, chỉ nghe tiếng xương vỡ vụn, kẻ này cũng lập tức bị đánh chết, cả người nghẹo ra đằng sau.
Hai lần xuất thủ giải quyết hai người, Mạc Ly một lần nữa thể hiện khả năng công kích siêu cường của mình bất quá nàng cũng thật không ngờ hai tên thư sinh còn lại không biết sống chết đã vọt đến bên người nàng.
Đám thư sinh này vốn là tử sĩ thì ngại gì sống chết hơn nữa bản thân luyện Tàn Hoa Bảo Giám cũng sẽ không sống được quá lâu, kiểu gì cũng chết, trong mắt những kẻ này vốn không quan tâm tới cái chết từ lâu rồi.
Vấn đề nàng sợ nhất là xuân dược, nàng chỉ sợ đối phương bỏ xuân dược trong quạt sắt kia.
Mạc Ly nội tâm không khỏi trầm xuống bất quá nàng cũng thấy lạ, không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy mát rượi, sau đó càng ngày càng có chút lạnh.
Vốn đang ở một bên xem kịch vui, nam tử người Mãn nãy giờ vẫn đang ngồi một chỗ không khỏi mở miệng.
“Nội lực đáng sợ thật”.
Theo kẻ này mở miệng, Mạc Ly mới phát hiện có gì không đúng, Vô Song từ lúc nào đã hiện ra sau lưng nàng, hai tay hắn đưa ra, vòng qua cơ thể Mạc Ly như muốn ôm nàng vào lòng vậy, đương nhiên hắn cũng không chạm vào nàng.
Hai tay Vô Song đưa ra hư không, hắn vậy mà mang chí âm nội lực đông kết lại toàn bộ bột phấn đang bay đến, thậm chí cả không gian xung quanh, cho dù là máu đang bắn tới Mạc Ly cũng bị hàn khí cản lại, chỉ một chiêu Vô Song liền lộ ra kinh người nội lực.
Lần này ánh mắt Vô Song thực sự lạnh, hắn thân là thần y đương nhiên nhận ra thứ bột kia là gì, thứ này chính là đại danh đỉnh đỉnh Âm Dương Hợp Hoan Tán.
Vô Song không khỏi âm thầm thở ra, nếu hắn không gặp Mạc Ly ở đây, nếu hắn đến chậm một ngày hoặc nếu hắn không đến Lệ Xuân Viện, tối nay Mạc Ly thực sự sẽ xảy ra chuyện.
_ _ _ __ _ _ _
Vô Song rốt cuộc cũng thu tay lại, hắn kéo Mạc Ly ra phía sau, ánh mắt khóa lấy hai người kia.
Ánh mắt hắn lạnh vô cùng, lạnh đến mức làm hai vị vương tộc người Mãn không khỏi run lên, đặc biệt là kẻ đáng đứng kia.
Hắn bị khí thế Vô Song ép thẳng đến, sắc mặt nào còn cái vẻ tự tin kia, trong mặt không khỏi hoảng sợ mà lùi lại một bước bất quá kẻ này quả thật không phải phế vật, hắn vừa lùi lại một bước nhưng cũng có thể ổn định lại bản thân, hắn nắm lấy quạt giấy trong tay ánh mắt trầm hơn không ít.
“Dám dùng ánh mắt này nhìn bản vương, Gia Minh giết hắn cho ta”.
Gia Minh?, phải Gia Minh chính là để gọi kẻ từ đầu đến cuối vẫn đang ngồi kia.