Nàng không mở miệng nhưng âm thanh vẫn vào được tai Ngọc Huyền, đây cũng là truyền âm nhập mật, cái này không phải chỉ có Vô Song biết.
Ngọc Huyền nghe vậy thụ ý cúi đầu, nàng từ trường kỷ đi vòng ra ngoài, đối mặt với ba vị khách nhân cung kính nhún chân, đầu hơi cúi xuống.
“Gia Minh công tử, Vô Song công tử, tiểu thư nhà chúng ta muốn hai người tấu một khúc nhạc không biết có được không? “.
Gia Minh cùng cả Vô Song căn bản không có bất cứ khó khăn gì đều gật đầu bất quá hai người cũng cảm nhận được lời nói của đối phương có lỗ thủng.
Nàng rõ ràng nói là ‘muốn’ chứ không phải là ‘thử thách’, một khúc nhạc này tấu dù hay thế nào cũng không liên quan tới thử thách mà nàng đặt ra ở cửa thứ hai, đương nhiên tấu nhạc tốt thật sự có tác dụng của chính nó.
Tại sao lại có tác dụng?, một bản nhạc hay có thể làm mỹ nhân cảm thấy vui vẻ, mỹ nhân cảm thấy vui vẻ cửa ải thứ hai liền dễ hơn nhiều, nói thẳng ra khúc nhạc ban đầu là để hống nàng vui.
Gia Minh là người đầu tiên hướng về Ngọc Huyền mà lên tiếng.
“Phiền Ngọc Huyền cô nương cho ta mượn một cây đàn huyền cầm”.
Ngọc Huyền đúng là không nói, trở lại sau tấm bình phong rồi rất nhanh liền mang ra một cây đàn huyền cầm dài đặt lên bàn, nàng làm xong mới khẽ lùi lại ngỏ ý Gia Minh có thể.
Gia Minh ngồi xuống, nhẹ gấp ống tay áo lên lộ ra đôi tay thon dài, hơn nữa làn da của hắn cũng rất trắng, Gia Minh cho dù dịch dung nhưng chân thân của hắn có lẽ là một vị ‘tiểu bạch kiểm’, về khoản này liền tương đối giống Vô Song.
Gia Minh khẽ đặt tay lên cây huyền cầm, nhè nhẹ rung lên từng giây đàn.
Âm thanh lúc trầm lúc bổng, khi xa khi gần, bất quá cũng không phải là một khúc nhạc nào cả, hắn đang thử âm.
Chỉ từ thử âm chứ không cần chân chính đánh ra từ khúc, Gia Minh đã lộ ra hắn tuyệt đối là đại tông sư cầm đạo.
Nhạc khí ở nơi này thực sự không thể không tốt bởi đây đều là nhạc khí của Khẩn Na La, Khẩn Na La cho dù là phản đồ Tiên Âm Động nhưng vẫn cứ xuất thân từ Tiên Âm Động, đệ tử Tiên Âm Động coi trọng nhạc khí còn viễn siêu binh khí thông thường.
Một khúc nhạc này vừa ra, trong phòng tất cả mọi người như bị hút vào, một khúc nhạc này chỉ sợ ở đây trừ Ngô Tam Quế ra không ai không nhận thấy.
Khúc này gọi là Phượng Cầu Hoàng.
Một khúc này đương nhiên là kinh điển hơn nữa cực kỳ thích hợp.
Năm xưa Tư Mã Tương Như đoạt trái tim của Trác Vân Quân cũng không phải chỉ là một khúc này sao?, nay lại mang ra đánh trước mặt Yêu Cơ ngụ ý không nói cũng biết đáng tiếc lại có chút không ổn dù sao Gia Minh cũng là thay người làm việc, khúc nhạc này cho dù hoàn mỹ như thế nào đi chăng nữa cũng là hắn đánh chứ không phải Ngô Ứng Hùng đánh.
Điều này Gia Minh đương nhiên cũng nghĩ đến nhưng mà hắn lại không biết làm sao cho tốt, đây là giới hạn thân phận.
Đương nhiên bất kể thế nào cầm kỹ của Gia Minh phải gọi là kinh người, cầm kỹ của hắn cao siêu đến mức ảnh hưởng được cả không gian xung quanh, cho người ta một loại mộng cảnh như thật như ảo.
“Phượng hề, phượng hề quy cố hương,
Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng,
Thời vị ngộ hề vô sở tương,
Hà ngộ kim tịch đăng tư đường.
Hữu diệm thục nữ tại khuê phường,
Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường.
Hà duyên giao cảnh vi uyên ương
Tương hiệt cương hề cộng cao tường.”
Chim phượng, chim phượng về cố hương,
Ngao du bốn bể tìm chim hoàng
Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng.
Hôm nay bước đến chốn thênh thang.
Có cô gái đẹp ở đài trang,
Nhà gần người xa não tâm tràng.
Ước gì giao kết đôi uyên ương,
Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường.
.............
Tiếng đàn của Gia Minh tạo ra một loại mộng cảnh của riêng hắn, trời đất cao vời vợi, thiên địa bốn phương rộng lớn, thế gian gần như vô bờ.
Nhật nguyệt quay vòng, thiên không như xa mà lại gần, bốn phương gió nhẹ thổi, nơi thiên không là Phượng cùng Hoàng.
Khổng tước đài gió vi vu thổi, Hoàng bay lượn cửu thiên.
Cây Ngô Đồng trên đất, Phượng uy nghiêm mà đứng, ánh mắt như si như mê nhìn Hoàng vũ cửu thiên.
Phượng tung cánh, hỏa vũ che lấy cả bầu trời, một đôi hỏa vũ che phủ cửu thiên như muốn ôm chọn Hoàng vào lòng, đôi Phượng – Hoàng cứ như vậy quấn lấy nhau xoay vòng, bay khắp cửu thiên thập địa, bay khắp nhân gian phù hoa, đi đến chân trời góc biển.
Cầm kỳ kẻ này cao đến đáng sợ.
Cầm kỹ kẻ này cho dù là Yêu Cơ ẩn ở kia cũng không khỏi động dung, nàng không khỏi ngồi thẳng lưng lên.
Nàng không thể bị cảm động bởi một khúc Phượng Cầu Hoàng này bởi Gia Minh cũng chỉ là thay chủ đứng ra nhưng nàng thật sự bị cầm kỹ của kẻ này làm chấn động.
Ngô Ứng Hùng ở ngoài, hắn không thấy sắc mặt Yêu Cơ nhưng lại thấy nàng ngồi dậy, trong tâm liền kích động, hắn biết hôm nay có Gia Minh đứng ra việc thật sự có thể thành hoặc ít nhất cũng thấy dung mạo của nàng.
Vô Song đối với nụ cười của Gia Minh hắn khẽ gật đầu, hắn không nho nhã được như đối phương cũng không đi thử đàn, hắn lại có chút thản nhiên ngồi xuống, tay nhẹ đặt lên cây huyền cầm bất quá Vô Song cũng không động, đôi tay chỉ để nguyên như vậy.
Hắn ngồi thừ ra cả phút đồng hồ không có ý niệm động, thậm chí làm cho Ngô Ứng Hùng ở một bên khì mũi.
“Thế nào?, ngươi có biết đánh đàn không đây?, định ngồi đó đến bao giờ, tính làm mất nhã hứng cô nương sao? “.
‘Cô nương’ chính là xưng hô của Ngô Ứng Hùng với Yêu Cơ, hắn hiện tại còn không biết Yêu Cơ gọi là gì hơn nữa hắn cũng không thể dùng hai chữ Yêu Cơ thật sự gọi nàng, đây chẳng phải đánh đồng nàng với yêu quái?.
Yêu Cơ ở bên trong hơi nhếch miệng, nàng cũng không vội thúc Vô Song bất quá nàng trong lòng cũng có dự định, nàng không thích kẻ này, cho dù kẻ này đánh ra một khúc đàn thiên cổ, cho dù kẻ này cầm kỹ đệ nhất thiên hạ, siêu tuyệt phàm trần thì nàng cũng loại.
Yêu Cơ cứ thế im lặng bất quá Vô Song thẫn thờ càng ngày càng lâu, hắn đã lặng im 5 phút đồng hồ, đến mức không chỉ Ngô Ứng Hùng mà Ngọc Huyền ở bên cạnh cũng cảm thấy không tốt, nàng hơi mở miệng dò hỏi.
“Công tử? “.
Vô Song nghe lời Ngọc Huyền mới mở mắt ra, ánh mắt nhìn vào bên trong tấm màn che kia như muốn dùng hết sức quan sát Yêu Cơ, như muốn nhìn thấy khuôn mặt của nàng ẩn sau tấm bình phong.
“Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa? “.
Vô Song đột ngột hỏi ra một câu làm không ai tưởng tượng được.
Cái câu hỏi này tuyệt đối cực kỳ ngu xuẩn, câu hỏi này đã được không biết bao nhiêu nam nhân sử dụng hơn nữa còn dùng không biết bao nhiêu lần, từ mấy trăm năm trước, cái thủ đoạn này còn có người mang ra dùng lại?.
Ngọc Huyền không quá rõ tâm tình tiểu thư nhà mình, nàng vốn cảm thấy Vô Song công tử thật ra tốt hơn Long công tử nhiều dù sao vẫn là chân tài thực học mà đến, nào ngờ Vô Song lại hỏi ra một câu như vậy?.
Ở bên trong, nụ cười của Yêu Cơ càng ngày càng nhạt, ánh mắt rốt cuộc không còn hứng thú thu lại, nàng lại trở về tư thế nằm nhoài của mình, đến cả ý mở miệng cũng không có.
Vô Song không thấy nàng đáp lại âm thầm thở dài.
Hắn hỏi câu vừa rồi không phải là vu vơ, không hiểu sao hắn cảm thấy nàng rất quen, phi thường quen, nhất định đã gặp ở đâu đó nhưng mà hắn không thể nhớ ra.
Tưởng như gặp mà không gặp, tưởng như thấy mà không thấy, tưởng như chạm tay nhưng rốt cuộc chỉ là ảo ảnh, tựa như ánh trăng in bóng nước.
Vô Song biết mình cũng không thể kéo dài, hắn rốt cuộc động, hắn cũng bắt đầu đánh ra đàn khúc của mình.
Gia Minh có thể thay đổi thiên địa tạo thành ảo tưởng, hắn cũng có thể.
Vô Song không biết chọn bản nhạc gì dù sao chỉ cần hắn thật tâm chọn chắc chắn ý cảnh không dưới Phượng Cầu Hoàng.
Phượng Cầu Hoàng ý cảnh cực tốt nhưng sai người đánh, Vô Song thậm chí tin tưởng nếu hắn đánh một khúc Việt Quốc – Giai Nhân Ca, ý cảnh cho dù hơi dưới Phượng Cầu Hoàng nhưng lại đúng người đánh hắn vẫn thắng Gia Minh một bậc.
Nghĩ đến đây Vô Song bắt đầu đụng âm, từng âm từng âm vang lên.
Khúc nhạc này vừa ra, Gia Minh ánh mắt cũng nhíu lại, hắn cũng biết đây là Giai Nhân Ca.
Giai Nhân Ca không phải tả tình yêu nam nữ, ý cảnh ràng không bằng Phượng Cầu Hoàng nhưng lại mạnh ở ca ngợi vẻ đẹp mỹ nữ hơn nữa Vô Song lần đầu đến đây căn bản nào có tình cảm gì?, một khúc Giai Nhân Ca trái lại hợp lý.
Đành rằng năm xưa Tư Mã Tương Như gặp Trác Văn Quân lần đầu tiên là đánh ra một khúc này nhưng mà Tư Mã Tương Như năm đó chỉ có ý trêu đùa, cảm khái mỹ mạo của Trác Văn Quân nhưng không ngờ lấy đi con tim của nàng.
Gia Minh chẳng nhẽ cũng muốn bằng khúc nhạc này đoạt con tim Yêu Cơ?, hắn biết mình làm không được mà nếu hắn thật sự làm được chỉ sợ Ngô Ứng Hùng có tâm giết hắn.
Một khúc Giai Nhân Ca vang lên, Gia Minh liền biết cầm kỹ của Vô Song tuyệt không dưới mình, nghĩ đến đây hắn liền hơi cảm thấy mình rơi xuống hạ phong dù gì thân phận của hắn cũng khác Vô Song bất quá... chính Gia Minh cũng không ngờ khúc Giai Nhân Ca của Vô Song càng nghe càng không đúng.
Không chỉ có Gia Minh mà Ngọc Huyền cũng nhíu chặt lông mày.
Vài nốt nhạc đầu vang lên đã nói rõ cầm kỹ Vô Song kinh người nhưng mà càng về sau tiếng đàn càng trúc trắc, một khúc Giai Nhân Ca không ngờ lại càng ngày càng kém?, đây rốt cuộc là cái gì xảy ra?.
Gia Minh cảm nhận được, Ngọc Huyền cũng cảm nhận được đương nhiên Vô Song không thể không cảm nhận được.
Đàn sao có thể không tốt?, Gia Minh là người đầu tiên thử đàn thì thôi ai ngờ Vô Song cũng muốn thử?, ai biết chút cầm kỹ chẳng nhận ra bằng vài nốt đàn khi Gia Minh ngồi xuống cây đàn này chỉ sợ giá trị thiên kim? thậm chí thiên kim khó cầu, còn cần thử lần 2 sao?.
Quan trọng hơn bằng một câu ‘đàn tốt’, một phần khúc Giai Nhân Ca hỏng bét kia liền biến thành dĩ vãng, thử đàn không được sao?, đánh đùa một chút không được sao?, ai nói được gì?.
_ _ _ __ _ _ _ _
Người bên ngoài nghĩ gì Vô Song không biết nhưng hiện tại hắn liền âm thầm thở dài, hắn vốn không phải thử đàn mà là hắn thật sự đánh lỗi.
Một khúc Giai Nhân Ca hắn càng đánh càng không thích hợp, như có thứ gì mạnh mẽ ức chế cảm xúc của hắn vậy.
Vô Song dùng mười ngón tay đè lấy dây đàn như đè tâm tình của mình lại, rốt cuộc là có gì xảy ra?.
Vô Song cũng không dám lập tức đàn một khúc khác, hắn có cảm giác... hắn đàn không nổi.
Vô Song không biết tại sao, hắn rốt cuộc đổi khúc nhạc.