Binh lính đứng kín cả tường thành cứ như đang lâm đại địch vậy, tất nhiên Hành Dương Thành hiện tại cũng đang rơi vào báo động, bên trong thành cũng không yên ả gì cho lắm.
Vô Song vừa đến chân thành liền có một mũi tên bắn xuống cản bước chân của hắn đồng thời trên thành có người nói vọng xuống.
“Người đến dừng lại “.
Ban đêm đương nhiên không được phép tiến vào đại thành, chỉ cần cổng thành đóng lại căn bản không có ai được phép tiến vào, điều này Vô Song đương nhiên biết.
Thật ra Vô Song cũng hiểu nếu không phải hắn đang đội cái đầu ưng, người trên thành vẫn còn tương đối có ấn tượng cái đầu ưng này thì đón tiếp Vô Song tuyệt không phải chỉ là một mũi tên, cũng sẽ không phải là một câu nói khách khí như vậy.
Vô Song cũng không có thời gian đôi co, tay nắm lấy tấm lệnh bài tìm được trên người Kim Sí, vận kình lực bắn thẳng lên trên tường thành.
Tiếp nhận lệnh bài trong tay, Vô Song cũng tinh tế phát hiện ra quan binh này ánh mắt là lạ nhìn hắn.
Vô Song hiện tại trang phục đương nhiên khác xa Kim Sí, chỉ có mỗi cái đầu ưng là còn giống, tên quan binh này lúc trước chính là người tiếp xúc với lệnh bài của Kim Sí đương nhiên phải có nghi vấn, càng đáng nói là quần áo Kim Sí quá dị biệt, không nhận ra cũng uổng.
Vô Song cũng không giải đáp thắc mắc cho kẻ này hắn chỉ nhẹ ném cho đối phương một ánh mắt.
Ánh mắt của Vô Song kinh khủng thế nào?, khí thế toàn thân của hắn ép xuống tên quan binh kia liền run lên, đến cả nhìn Vô Song cũng không dám nhìn.
Vô Song sau đó mới chậm rãi thu lại khí thế của mình, âm thanh đầy lạnh lẽo vang lên.
“Tình hình trong thành thế nào? “.
Quan binh vốn đang sợ hãi, hắn căn bản không dám ngửa đầu nhìn Vô Song, chỉ có thể chắp tay mà đáp.
“Cái này chúng tiểu nhân cũng không biết, chỉ biết trong thành đang giới nghiêm, đến sáng mai mới bỏ giới nghiêm đi”.
Vô Song nghe hắn đáp cũng không hỏi nhiều, thú thật Vô Song cũng không nghĩ đám quan binh này sẽ biết cái gì, người của Bà La Môn Thiên Trúc ra tay nào có khả năng lộ ra cái gì cho quan binh Thanh triều.
Vô Song không nói gì, đầy cao ngạo mà rời đi, đến khi hắn biến mất trong màn đêm tên quan binh mới dám ngửa đầu lên, sống lưng lạnh toát, trong mắt còn tràn đầy sợ hãi, hắn cũng không dám nghĩ linh tinh liền lại bắt đầu công việc canh gác của mình.
Vô Song đương nhiên không muốn bắt nạt kẻ này nhưng hắn đang tạm đóng giả Kim Sí, loại người như Kim Sí căn bản không cần giải thích, hắn sẽ không đi giải thích với ai đặc biệt là đám quan binh ‘kiến hôi’ kia, Kim Sí căn bản không thèm quan tâm.
Rời khỏi cửa thành Hành Dương coi như qua được trạm gác đầu tiên sau đó Vô Song lại tìm một góc trống mà cất cái đầu ưng này đi.
Đầu ưng của Kim Sí dùng với đám quan binh thì được chứ Vô Song cũng không tin dùng để lừa qua được người kia.
Kẻ thân cao 2m kia thực sự cực kỳ đáng sợ, giây phút hắn nhìn thấy Vô Song đã quá đủ nói lên khả năng cảm nhận của người này, đấy là chưa kể Vô Song hoài nghi từ lời của Kim Sí mà nói đối phương chỉ sợ cũng phát hiện được Hàng Long Khí trên người Vô Song, nếu đã như vậy thì lại càng khó ẩn dấu.
Vô Song biết nếu hắn tiến vào Lệ Xuân Viện cũng chỉ có cách trực tiếp ra tay, căn bản không có khả năng lẩn trốn bên ngoài rồi quan sát tình hình, trốn cũng không trốn được kẻ kia.
Một đường tiến thẳng vào trong Lệ Xuân Viện, Lệ Xuân Viện hiện tại đã bị quan binh vây chặt nhưng mà đám quan binh này cũng biết điều căn bản chỉ mời thực khách rời khỏi, cũng không đám động vào bất cứ cô nương nào trong Lệ Xuân Viện, càng không dám đập phá cái gì.
Bọn họ theo lệnh mà làm, có một số người có lẽ không sợ chủ nhân Lệ Xuân Viện báo thù nhưng mà bọn họ thì khác, tuyệt đối không dám làm quá với Lệ Xuân Viện.
Vô Song sau khi biết Lệ Xuân Viện không bị động tới thì cũng tạm hạ chút lo lắng của mình xuống, dù sao tiểu tử Vi Tiểu Bảo kia cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Vượt qua đám lính canh dày đặc xung quanh Lệ Xuân Viện với Vô Song đương nhiên chỉ là trò mèo, không bao lâu Vô Song liền nhìn thấy Thiên Thượng Nhân Gian.
Thiên Thượng Nhân Gian hiện tại cũng bị bao vây, hơn nữa đám lính bao vây Thiên Thượng Nhân Gian cũng cực đặc biệt, đây là một đám mặc Bảo Giáp.
Bảo Giáp là một loại tên gọi riêng của một dạng quân chủng tại nhà Thanh, đám quân chủng này trên người mặc giáp trụ chủ yếu là màu vàng, là loại giáp của con cháu Bát Kỳ, gần giống với Bát Kỳ Kỵ Binh nhưng lại không cưỡi ngựa mà là quân bộ.
Vô Song còn nghe nói loại bí pháp này chính là do Hoàng Thường tự mình sáng tạo ra, nếu đã là sản phẩm của Hoàng Thường thì cho dù Vô Song cũng không thể coi thường.
Vô Song hiện đang lẩn trong một tòa giả sơn, hắn cũng biết hiện tại hắn không có thời gian chờ đợi, rốt cuộc Vô Song liền đặt tay lên mặt mình.
Cái trò này Vô Song lâu lắm rồi không chơi nhưng hiện tại đụng vào một chút cũng không có vẻ gì là không quen.
Chỉ thấy dung mạo Vô Song lập tức bị một tấm mặt nạ che đi, một tấm mặt nả đỏ rực hình mặt người, thứ này chính là nghệ thuật thay mặt trong tuồng chèo Trung Quốc.
Sờ sờ lớp mặt nạ mỏng của mình, Vô Song khẽ cười cười, nghĩ lại ngày trước hắn học thứ này vốn phòng một ngày mặt nạ bị kẻ khác bất ngờ tháo ra còn có cái mà... che mặt, che đi dung mạo thật sự.
Giọng nói của hắn có chút ngập ngừng, dù sao Vô Song có thể đi thẳng tới nơi này đã nói rõ binh lính ngoài kia cũng không ai ngăn cản Vô Song đi?.
Một điều nữa, Vô Song dám đi thẳng tới đây không tránh không né liền có một loại cảm giác... quang minh chính đại, căn bản không giống kẻ đột nhập, ngoại trừ cái mặt nạ quá mức kì dị của hắn ra.
Vô Song dừng lại, ánh mắt khẽ đảo qua vài tên đứng sau lưng vị đội trưởng này, một bộ nắm chặt hoành đao, gần như chỉ cần có bất cứ biến động gì liền xuất đao chém giết mục tiêu, trong lòng không khỏi âm thầm gật đầu.
“Lại gần đây một chút”.
Giọng nói Vô Song vang lên đồng thời tay Vô Song cầm lấy một tấm lệnh bài.
Kẻ này tiến về phía Vô Song, lưng hắn quay ngược lại với đám binh lính, cũng không có ai quan sát được Vô Song làm gì hoặc quan sát được vẻ mặt tên đội trưởng lúc này.
Vô Song lợi dụng góc chết, đầu tiên một tay nâng tấm lệnh bài này lên cho đối phương, đối phương vừa thấy thật sự là lệnh bài vương phủ trong nội tâm liền dãn ra, bất quá hắn cũng sẽ không cho Vô Song đi qua.
Đối phương muốn hỏi Vô Song vài câu để chứng thực, đương nhiên nội tâm hắn cũng tin Vô Song là người vương phủ tới tám- chín phần.
Kẻ này chưa kịp mở miệng đã thấy tay còn lại Vô Song khẽ lướt qua mặt mình, chiếc mặt nạ màu đỏ liên bị rút đi thay vào chính dung mạo của hắn đồng thời đôi mắt của Vô Song chuyển thành màu trắng.
Tên đội trưởng chưa hiểu chuyện gì xảy ra chỉ thấy toàn thân run lên sau đó căn bản không biết cái gì nữa, hắn tất nhiên là bị Vô Song thôi miên.
Vô Song cũng không mở miệng bất quá từ bụng của hắn liền có âm thanh vang lên.
Thủ thuật nói tiếng bụng này Vô Song đúng là rất lâu rồi cũng không đụng tới.
“Hóa ra là đại nhân, để thuộc hạ dẫn đại nhân đến nơi”.
Nghe thấy âm thanh này vang lên, đám vệ binh sau lưng liền yên tâm hơn nhiều, bội đao bên hông rút ra 1/3 liền bắt đầu nhét lại như cũ sau đó khẽ chuyển động lùi lại.
Thân là dịch dung đại tông sư, Vô Song đương nhiên am hiểu cả giả giọng, tuy nói tiếng bụng giả giọng kẻ khác khó hơn nhiều nhưng nếu chỉ là một câu nói đơn giản thì Vô Song đại khái cũng làm được giống chín phần so với giọng tên đội trưởng.
Một đường thôi miên kẻ này, thân hình đội trưởng khẽ xoay lại, ánh mắt của hắn hoàn toàn đờ ra nhưng dưới đêm tối đúng là không có ai phát hiện được, tiếp theo kẻ này lièn dẫn đường cho Vô Song đi thẳng qua lớp rào chắn đầu tiên.
Vô Song đương nhiễn vẫn nhớ đường đến nơi ở của Đông Phương cô nương, lại có tên đội trưởng này dẫn đường thật sự dễ dàng hơn nhiều, trên đường cũng nhìn thấy vài đội Bảo Giáp Binh đi tuần bất quá bọn họ như nhận ra tên đội trưởng sau đó lại thấy Vô Song hai tay chắp lại khí định thần nhàn đi theo căn bản cũng không ai hỏi gì.
Mãi đến khi thấy tòa tiểu lầu của Đông Phương cô nương trước mắt Vô Song mới khống chế tên đội trưởng dừng lại, giọng nói như mang theo ma âm.
“Tìm một nơi trống vắng không có người, tự đánh ngất chính mình”.
Hắn cũng không quan tâm tên đội trưởng đánh bao nhiêu cái vào người thì mới ngất, cũng mặc kệ kẻ này đờ đẫn di chuyển, ánh mắt Vô Song liền chú ý vào một chỗ khác sau đó lập tức biến mất tại chỗ, lẩn vào một bụi cây gần đó.
Nữ tử này mặc váy tím, nửa thân trên là áo dài tay màu trắng, sau lưng đeo một cây đàn huyền cầm, mái tóc búi cao, ánh mắt như có như không đảo qua chỗ Vô Song vừa đứng.
Nữ nhân này chậm rãi đứng lên, nàng lúc này đang đứng trên đỉnh tiểu lâu, ánh mắt híp lại.
Nữ nhân này cũng giống như Kim Sí, nàng có dùng mặt nạ, một chiếc mặt gần như khắc thẳng vào khuôn mặt nàng vậy, lộ rõ ra đôi mắt, miệng, cùng cả sống mũi.
Đặc biệt nhất sau lưng nữ tử này có một đôi cánh, đôi cánh màu xanh nhạt hiện ra ở hai bên vai.
Nữ tử đứng lên, nàng đương nhiên phát hiện ra có cái gì đó không đúng bất quá khi nhìn thấy tên đội trưởng Bảo Giáp Binh đang di chuyển về hướng ngược lại, ánh mắt dần dần giãn ra.
Nàng không hiểu lắm kẻ kia đang làm gì nhưng mà bản thân cũng lười đi hỏi, binh sỹ của Ngô Tam Quế không nằm trong phạm vi quan tâm của nàng.
Hai chân khoanh lại trên đỉnh lầu các, hai tay đặt lên sát bụng, ánh mắt một lần nữa nhắm xuống, nữ nhân này cứ như đang ngồi thiền vậy.
Nữ nhân này không giống Kim Sí, không phát hiện ra được Hàng Long Khí của Vô Song.
Chỉ cần không thể dựa vào Hàng Long Khí nhận ra Vô Song thì phản ứng của Vô Song không phải nàng có thể so sánh, Vô Song vẫn ẩn ẩn hơn nữ tử này một bậc.
Đương nhiên Vô Song hiện tại không vui vẻ gì, trong lòng trầm hơn không ít.
“Lại là ngũ tuyệt cao thủ?, hơn nữa không thua kém gì Ca Lâu La? “.
Ca Lâu La mà Vô Song nói chính là đệ tử của phụ thân hắn, nữ tử này không sánh được với Kim Sí nhưng từ một ánh mắt nàng phóng ra thôi đã cho Vô Song loại cảm giác này, nàng chỉ sợ không thua Ca Lâu La.
Vô Song cũng không khó để đoán ra, hắn lại nhìn thấy một hộ pháp trong Bà La Môn.
Lưng đèo đàn, người này hoặc là Khẩn Na La hoặc là Kiền Thác Bà.
Kim Sí đã nói hắn yếu hơn Kiền Thác Bà cùng Atula, nữ tử này cho Vô Song cảm giác không mạnh bằng Kim Sí vậy nàng ắt hẳn là Khẩn Na La của Bà La Môn – Thiên Trúc.
Nhận ra được thân phận của nàng Vô Song trong lòng lại càng nặng hơn.
Vô Song biết Khẩn Na La kia chỉ sợ là cao thủ cầm công, dạng cao thủ này không thể dùng võ lực mà xét, ví dụ như cô cô Tiên Âm của hắn thoạt nhìn còn không phải Đại Tông Sư nhưng hắn tin tưởng cô cô toàn lực mà chiến chắc gì ngũ tuyệt cao thủ bình thường chịu nổi?, đây chính là sự đáng sợ của cầm công.
Một cái đế vị thần bí, một cái Kim Sí ngũ tuyệt đỉnh phong giờ lại thêm một Khẩn Na La chưa chắc đã thua kém Kim Sí... Vô Song quả thật đối với Thiên Trúc – Bà La Môn âm thầm sợ hãi.