Cực Võ

Quyển 3 - Chương 97: Miêu Cương – An Bài Lam Đình



Ngày hôm nay là ngày cuối cùng của đại hội, là ngày cuối cùng của cuộc thi tài giữa Miêu Cương Ngũ Độc Giáo cùng Thần Nông Cốc.

Ngày hôm nay toàn bộ Miêu Cương đều sôi sục, từ sáng sớm tinh mơ khu vực diễn ra đại hội đã chật kín người.

Đối với người Miêu mà nói đại hội này tất nhiên là đại sự đồng thời người Miêu cũng có một cái mà người Hán không có, cái này gọi là ‘chất phát ‘.

Trong một cộng đồng người thì chắc chắn sẽ không có chuyện ai cũng tốt và ai cũng xấu tuy nhiên nếu từ số đông mà xem, Cơ Vô Song cảm thấy người Miêu tốt hơn người Hán nhiều.

Một vùng Miêu cương rừng hoang nước độc, tài nguyên không có bao nhiêu mà lại nguy hiểm vô cùng, những con người đất Miêu Cương nhất định phải chung sức chung lòng, nhất định phải cùng nhau mà sống, cái điểm này người Hán rất khó đạt được.

Trung nguyên quá phồn vinh, giai cấp giàu nghèo xuất hiện cách biệt quá lớn, chưa kể hiện nay tại trung nguyên không chỉ có phân biệt giàu nghèo mà còn phân biệt chính trị, phân biệt chủng tộc.

Người Mãn hiện tại được coi là quý tộc, được coi là thượng đẳng hơn rất nhiều so với người Hán, vì cái điểm này mới khiến Mãn Thanh có phần lép về so với Mông Cổ.

Mãn Thanh cùng Mông Cổ quyết chiến, người Mãn Thanh sẽ không có được toàn bộ trợ lực từ chính người dân, từ chính người Hán.

Đây là thời đại của Khang Hy, những năm đầu Khang Hy.

Phải đến cuối thời Càn Long thậm chí đến thời Ung Chính cái gọi là sắc tộc này mới biến mất, còn tại thời Khang Hy sự phân biệt rất rõ ràng.

Bên ngoài thì Mông Cổ hùng binh, bên trong thì Phản Thanh Phục Minh làm loạn, phương nam có Ngô Tam Quế, tại hải ngoại có Đài Loan Trịnh Gia vẫn luôn âm thầm muốn gây dựng thế lực, xa hơn nữa thì là một vùng Tây Vực chiến loạn liên miên với không biết bao nhiêu con sói đói đang nhìn vào.

Bàn về quân đội, bàn về quốc lực Đại Thanh thậm chí mạnh hơn cả Mông Cổ nhưng mà Đại Thanh có quá nhiều cái phải lo, quá nhiều mặt trận phải nhìn, không có cách nào bỏ mặc vì thế hai binh giao chiến Đại Thanh quanh năm chỉ có thể thủ, không có cách nào công, không có cách nào trực tiếp gây hại cho quân Mông Cổ.

Lại quay về với vấn đề Miêu Cương, người dân Miêu thực sự rất đồng lòng, cuộc sống tại nơi đây tuy vất vả khó khăn nhưng lại có cảm giác thoải mái cũng dễ chịu hơn nhiều, phải nói so với người Hán hay người Mãn thì người Miêu chất phát hơn nhiều, niềm nở hơn nhiều.

Tỉ như cái đại điển này, từ trên xuống dưới Miêu Cương ai không biết lần này Miêu tộc thua chắc?, một cái Thần Nông Dược Thể đi ra liền là vô địch y giới, đại điển lần này Ngũ Độc Giáo căn bản không có khả năng thắng Thần Nông Cốc.

Tương Vân xuất hiện gần như đánh mặt người Ngũ Độc Giáo vậy chí ít theo suy nghĩ của người Hán bình thường sẽ là như thế tuy nhiên người Miêu thực sự rất hiếu khách, thậm chí bọn họ đến đây cũng không mang theo thù hận, cũng chẳng có ghen tỵ, rất nhiều người Miêu từ các tộc xa hơn đến vốn chri muốn xem Thần Nông Dược Thể nó ra sao, được nhìn thấy thể chất tối cao của y giới.

Nếu phải so sánh một chút, Tương Vân như Kim Luân Pháp Vương trong anh hùng đại hội của Tương Dương vậy đương nhiên về tính chất cũng không ác liệt bằng dù sao Tương Vân là được mời đến còn Kim Luân là tự động đến.

Cơ Vô Song ẩn trong mộc góc của khán đài, nhìn Tương Vân ở trên bình đài thi đấu, ở bên dưới không hề có người Hán, tất cả đều là người Miêu nhưng lại không có sự thù hận, Tương Vân thậm chí dành được rất nhiều người hâm mộ.

Ngũ Độc Giáo nói riêng và Miêu Cương nói chung thực sự rất trọng thị y học, đối với bọn họ y học thậm chí biến thành một loại học vấn, trở thành một loại tôn giáo.

Trung Nguyên có nho giáo, Thiên Trúc có phật giáo, Ba Tư có Mani giáo thì người Miêu cũng có Y giáo của chính mình.

Thấy một viên minh châu của y giới xuất hiện như nhìn thấy minh tinh của hậu thế vậy.

Cơ Vô Song không phải chưa từng nếm trải sự cuồng nhiệt cùng hiếu khách của người Miêu, bất kể thế giới này hay thế giới kia thì Miêu tộc đều không thay đổi, đều làm Vô Song từ trong nội tâm yêu thích, từ trong nội tâm có một loại kính phục.

Nếu cái điển lễ này diễn ra ở Trung Nguyên, nếu Tương Vân không phải đại diện cho Thần Nông Cốc mà là Ngũ Độc Giáo, tiếp đãi nàng liền là ánh mắt hận thù cùng đố kỵ, gần như người Hán sẽ cảm thấy nàng đến đánh mặt, có một loại nhục nhã vậy.

Thở ra một hơi, Cơ Vô Song cũng không tiếp tục nhìn cái cuộc thi này, Tương Vân đã không có bất cứ vật cản nào, trong giới y học trẻ tuổi nàng liền là vô địch, tại một số trường hợp nhất định bằng vào Thần Nông Dược Thể thì thần y đương thời cũng phải thua kém nàng nửa bậc.

Cơ Vô Song chuyển động, thân ảnh phiêu hốt mà đi bởi trong mắt nàng hiện tại có một thân ảnh khác.

.........

Ở một nơi mà Tương Vân hấp thụ hết toàn bộ quang hoàn, hấp thụ toàn bộ ánh mắt thế nhân thì một nơi khác, có một thiếu nữ người Miêu khóc đỏ cả mắt, nàng là Lam Đình.

Lam Đình là một trong số những đối thủ của Tương Vân trong đại điển lần này nhưng mà Lam Đình căn bản không có khả năng thắng nổi Tương Vân.

Đại điển lần này chia thành đoàn đội luận cùng đơn đấu luận, đoàn đội luận còn có chút căng thẳng còn đơn đấu luận thì Tương Vân có thể nói là một mình một đường, quá quan trảm tướng, một đường trải qua 4 vòng đấu liền giành ngôi vô địch, càng đáng nói hơn ngay tại đất Miêu Cương, trận chung kết diễn ra đều thuộc về hai đệ tử Thần Nông Cốc.

Cái này cũng không phải Ngũ Độc Giáo kém, chỉ có thể trách người lĩnh ấn Ngũ Độc Giáo lần này quá đen đủi, nàng vòng bán kết liền gặp mặt Tương Vân, căn bản không có khả năng tiến vào chung kết, cái này mọi người Miêu đều hiểu, đều thở dài cho nàng.

Về phần thiếu nữ Lam Đình... nàng là đấu với Tương Vân ở vòng bát cường, đương nhiên thua đến không thể thua hơn.

Ở ngoài kia thế nào Lam Đình không biết nhưng ở trong phòng mình, Lam Đình nằm trên giường nàng úp mặt vào một cái gối mềm, khóc đến rất thương tâm.

Ở trên đài kia nàng rất cố gắng cũng rất mạnh mẽ, đến cả khi thua trận vẫn một mặt quật cường đi xuống, nàng đương nhiên đã cố hết sức chỉ là đối phương quá biến thái, cũng sẽ không ai trách nàng tuy nhiên khi trở về phòng nhỏ nàng lại bật khóc, nàng cảm thấy rất thương tâm, như một con mèo nhỏ lằng lặng liềm láp vết thương vậy.

Lam Đình là em gái ruột của Lam Phượng Hoàng, trong đại điển lần trước Lam Phượng Hoàng có thể nói là phượng minh cửu thiên, kỹ áp quần hùng nhưng mà đại điển lần này nàng đến cả tứ cường cũng không vào được hơn nữa còn thua Tương Vân, thua đến thật thảm, ba vòng quyết đấu... vậy mà thua cả ba.

Nàng rất tự tin vào tài khống trùng của mình, đã thế còn được Vô Song đại ca tặng cho hai đầu trùng vương, nàng tự tin tăng mạnh ấy thế mà... vẫn thua.

Cơ Vô Song ở bên ngoài nhìn thấy thân ảnh của Lam Đình, nhìn thấy cô bé này vậy mà úp mặt khóc, khóc đến rất thương tâm, trong nội tâm cũng mềm đi.

Lam Đình thực sự rất đáng yêu nhưng mà sâu trong cô bé này cũng rất quật cường, nàng có cái nét ngây thơ hồn nhiên mà Lam Phượng Hoàng không có nhưng mà nàng cũng quật cường như chị của mình vậy chỉ là loại trạng thái này rất ít thể hiện ra thôi.

Một cô bé như Lam Đình hiện tại vậy mà lại khóc, đủ để nói thất bại này ảnh hưởng đến nàng như thế nào.

Cơ Vô Song thân ảnh rất nhanh bước vào, bằng vào thực lực của nàng quả thật Lam Đình không có cách nào phát hiện.

Cơ Vô Song nhẹ nhàng lại gần chiếc giường của nàng, ngồi xuống một tay nhẹ vỗ lên đôi vai nhỏ bé.

Lam Đình đang khóc, nàng lập tức giật bắn người lại, dùng đôi mắt to tròn ngập nước nhìn về phía Vô Song.

Ánh mắt Lam Đình dần dần mở lớn, sau đó dùng hai tay lau đi nước mắt, hành động y như con mèo nhỏ vậy.

Lau đi hai hàng lệ, Lam Đình mới dùng ánh mắt hồ nghi thậm chí đề phòng nhìn Vô Song.

“Ngươi là ai? “.

Trong mắt Lam Đình, nàng chỉ thấy một nữ tử tóc trắng.

Nữ tử này có màu tóc giống hệt Vô Song đại ca, tuy nhiên tóc dài hơn một chút, phần sau búi lại thành một cái đuôi gà.

Nữ tử trong mắt Lam Đình... thực sự rất đẹp, Lam Đình không giỏi ngôn ngữ, nàng chúa ghét nho giáo, chúa ghét đọc sách nho, nàng không hiểu quá nhiều mỹ từ để miêu tả sắc đẹp nhưng mà nàng cảm thấy nữ tử trước mặt còn đẹp hơn cả cô cô.

Cô cô của nàng là ai?, là Hà Thiết Thủ, Hà cô cô – đệ nhất mỹ nữ Miêu Cương.

Tiếp theo là quần áo trên người nữ tử kia, nhìn vào điều đầu tiên cho người ta cảm giác... giống tiên nữ trên trời vậy.

Mái tóc trắng, khuôn mặt hoàn mỹ tuyệt luân, bộ ngực no đủ ẩn sau một lớp áo bó màu tím, bên ngoài là áo khoác mỏng màu trắng bằng lụa, tay áo dài thắt lại ở phần đầu lộ ra bàn tay hoàn mỹ, bên dưới là một loại váy trắng dài nhưng không phải là loại váy che đi đôi chân hoàn mỹ mà là loại váy xẻ tà đặc biệt hơn vết cắt rất lớn gần như chia bộ váy này làm hai phần vậy.

Lam Đình rất khó tưởng tượng chính xác loại váy này, theo nàng xem ra nó giống một cái quần ngắn cũn, bốn hướng đều gắn lụa trắng vậy, khi ngồi thì không nhìn ra cái gì đặc biệt nhưng khi đứng lên toàn bộ đôi chân đều lộ ra....

Bộ phận cuối cùng mà Lam Đình chú ý là đôi chân, đôi chân rất dài, thẳng tuột mà trắng mịn, trên đôi chân này thậm chí tìm không ra một nét khuyết điểm, nhìn không ra một nét không hoàn mỹ.

Lam Đình vô ý thức nhìn theo đôi chân hoàn mỹ này, ánh mắt nàng di chuyển qua bắp chân, cổ chân, mũi chân sau đó cô bé liền phát hiện nữ nhân này cũng không có đi dép.

Phần cổ như được dùng tơ tằm màu bạc bao phủ vậy, lớp tơ tằm này bảo phủ toàn bộ cổ chân, kéo dài qua phần mắc cá chân, bao bọc nửa bàn chân rồi dừng lại, Lam Đình rất không hiểu cách ăn mặc này nhưng mà nàng lại cảm thấy nó như tô điểm cho cặp chân hoàn mỹ kia, thêm vào vài nét kiêu sa mà cao quý.

_ _ _ __ _ _ _

Cơ Vô Song thấy Lam Đình hỏi xong một câu rồi cứ thế nhìn mình, nàng khẽ mỉm cười.

“Cô bé, nhìn chán chưa? “.

Lam Đình nghe vậy vô ý thức lắc đầu sau đó nàng lại gật đầu rồi sắc mặt đỏ lê, nàng không biết trả lời ra sao, rốt cuộc là gật hay là lắc?.

Nhìn thấy biểu cảm của cô bé ngốc này, Cơ Vô Song gần như có xúc động cười ra thành tiếng.

Một tay đưa ra, dùng ngón tay thon dài lau đi vài vệt nước mắt còn vương trên dung mạo của nàng.

“Ta họ Cơ “.

Lam Đình nghe vậy không khỏi gật đầu.

“Cơ... Cơ tỷ... người là ai?, sao lại xuất hiện ở đây? “.

Cô bé này vài giây trước còn một mặt đề phòng, vài giây sau liền gọi tỷ, Vô Song cũng không biết phải nói Lam Đình là ngốc hay là đáng yêu nữa?.

“Lúc nãy ngươi cùng Tương Vân quyết đấu, ta có xem, thực sự làm rất khá”.

Lam Đình nghe vậy hai mắt mở lớn nhìn Cơ Vô Song, ánh mắt nhè nhẹ chớp động, cái miệng nhỏ chu lên rồi hơi hơi mở ra.

“Tỷ tỷ ngươi cũng cảm thấy ta làm rất khá sao?, bất quá Tương Vân nàng ta thật giỏi, ta cũng đã cố hết sức nhưng mà một chút xíu phần thắng cũng không có”.

Cơ Vô Song mỉm cười, đưa tay ra nhẹ xoa đầu Lam Đình.

Lam Đình bản năng muốn tránh nhưng mà rốt cuộc cô bé cảm thấy... người lớn xao đầu trẻ em thì cũng không có gì là sai cả, quan trọng hơn nàng cảm thấy tỷ tỷ trước mặt xinh đẹp như thiên tiên đương nhiên trong lòng cũng có thiện cảm, sẽ không kháng cự.

“Muội gọi là Lam Đình đúng không?, Đình Đình bằng tuổi này tạo nghệ đã như vậy thực sự rất kinh người bất quá vẫn là không có minh sư chỉ điểm”.

Lam Đình nhìn nhìn Vô Song một chút, cũng không mở miệng, nàng cảm thấy tỷ tỷ trước mặt còn không nói xong.

“Đình Đình, có hứng thú không tỷ liền giới thiệu minh sư cho ngươi?”.

Lam Đình vẫn cứ nhìn Vô Song, nàng cảm thấy lời nói của Vô Song tương đối khó hiểu.

“Tỷ tỷ, minh sư?, cái này vẫn là thôi đi, ta sinh ra lớn lên ở Miêu Cương, cũng không cần phải đi đâu xa xôi tìm minh sư”.

Lam Đình nói được nhiên là đúng, nàng đi theo đường độc – trùng, nàng căn bản không cần phải rời khỏi Miêu Cương đi tìm ai dạy dỗ, đừng quên Ngũ Độc Lão Tổ cũng ở Miêu Cương.

“Nga, thực sự không cần hả?, vậy thì thực sự đáng tiếc, ở nơi mà ta muốn giới thiệu cho muội có người y thuật sánh ngang với Tương Vân nha”.

Lam Đình ánh mắt chớp chớp, cũng không cho là cái gì khó hiểu, nàng như đột nhiên thông minh ra vậy.

“Cơ tỷ, Tương Vân nàng ta rất mạnh, vượt xa cùng thế hệ nhưng mà không phải vô địch nha, Đình Đình tin tưởng nếu tỷ tỷ ra tay nhất định có thể áp chế nàng “.

....

“Ồ, độc thuật của Lam giáo chủ cũng thực kinh người, ta đương nhiên là biết nhưng mà người có thể đối đầu với Tương Vân cũng không phải cùng thế hệ với Lam giáo chủ, người này tuổi tác chỉ hơn Đình Đình một chú mà thôi”.

Lần này Lam Đình rốt cuộc bị dậy lên hứng thú.

“Không thể nào đâu, tỷ tỷ cùng tổ sư đều nói cùng thế hệ Tương Vân đã không có đối thủ, tỷ tỷ ngươi chắc chắn là sai rồi”.

Nhìn cô bé này Vô Song thực sự rất có cảm giác muốn ôm vào ngực, biểu cảm cùng lời nói của cô bé này quá đáng yêu.

“Ngũ Độc lão tổ cùng Lam giáo chủ nói cũng đúng nhưng mà bọn họ không biết thật ra trên thế giới này có một thiên tài khác nắm giữ Ách Nan Độc Thể nha”.

“Một thiên tài 18 tuổi nắm giữ Ách Nan Độc Thể cùng một thiên tài 16 tuổi nắm giữ Thần Nông Dược Thể, hai người quả thật không phân thắng bại”.

Người Cơ Vô Song muốn nói dĩ nhiên là Linh Tố.

Nói thật, chính Cơ Vô Song cũng không rõ chính xác tuổi tác của mình nữa, hiện tại Cơ Vô Song coi như là 16 tuổi, cũng cùng tuổi với Tương Vân, về phần Linh Tố liền lớn hơn một chút, khoảng 17-18 tuổi.

Cơ Vô Song nhất định phải rời đi Miêu Cương, trước khi rời đi liền muốn cho Lam Đình một hồi tạo hóa.

Nếu đưa Lam Đình đến Dược Vương Cốc, trở thành đệ tử của ông ngoại, nàng thực sự sẽ có được một hồi tạo hóa hơn nữa cũng có thể làm bạn với Linh Tố.

Tương lai Lam Đình có thể không sánh bằng Linh Tố hay Tương Vân về y thuật nhưng muốn đuổi theo bước chân Lam Phượng Hoàng tuyệt không phải là khó.

Vô Song không phải coi thường Lam Đình nhưng chính bản thân đã được lĩnh giáo Lam Phượng Hoàng một lần, Vô Song biết nếu còn ở Miêu Cương cả đời Lam Đình cũng không có tư cách theo bước chân của Lam Phượng Hoàng.

..............

p/s: Thật ra muốn viết cả cái đại hội này ra cơ mà thế chắc cũng tốn 10c mất nên dẹp ⚆ _ ⚆

Một lý do nữa là không muốn vết cảnh Lam Đình cùng Tương Vân quyết đấu nên cũng bỏ luôn.

..............

Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.