Cực Võ

Quyển 5 - Chương 11: Thử Thách (1)



Hoàng Dược Sư được gọi là Đông Tà, bản tính của Hoàng Dược Sư bao năm nay vẫn cứ khác người, vẫn cứ một mình một đường đi không theo cái nhìn của thế nhân, một đời của Hoàng Dược Sư có thể dùng từ tà dị để hình dung nhưng mà có tà hơn nữa thì cũng chẳng thể nào tà bằng trường hợp trước mặt.

Hoàng Dược Sư cảm thấy mình đã trải qua đủ loại sống gió trong cuộc đời này, từ khi phu nhân Phùng Hăng mất đi lại càng ít thứ trong thiên hạ có thể làm Hoàng Dược Sư bộc lộ cảm xúc một cách rõ ràng, gần như toàn bộ thiên hạ này không còn mấy thứ đả động được Hoàng Dược Sư, nếu nói bản thân ông quan tâm có chăng chỉ là quan tâm tới con gái nhưng con gái lớn lên có đường của riêng mình, có nơi mình thuộc về, chính Hoàng Dược Sư cũng hiểu mình đã không quan tâm được, đã không quản được.

Gần hai chục năm nay, từ khi Quách phu nhân ở bên Quách Tĩnh bản thân Hoàng Dược Sư đã rất ít khi đi lại trên giang hồ, chỉ ở Đào Hoa Đảo nghiên cứu kiến thức, chuyên tu sở học, cầm kỳ thi họa, y học trận pháp, võ nghệ chiêu thức... bản thân ông như tự giam bản thân vào thế giới riêng biệt, ngay cả Quách phu nhân cũng khó mà kéo Hoàng Dược Sư ra khỏi thế giới do chính ông tạo ra. 

Trong toàn bộ thế giới Thần Điêu, nếu có một người có thể kéo Hoàng Dược Sư ra khỏi thế giới do chính ông tạo nên có lẽ chỉ có Quách Tương, một Tiểu Đông Tà tồn tại giữa nhân gian.

Lúc này Quách Tương chưa xuất hiện trên đời nhưng mà có một cô gái khác, một cô gái khác cũng kéo Hoàng Dược Sư khỏi thế giới của chính ông, nàng gọi Hoàng Dung.

_ _ _ __ _ 

Hoàng Dược Sư nhìn chằm chằm vào dung mạo trước mặt, chính ông còn không biết nói gì mới tốt bởi cảnh tượng trước mặt quá kinh người.

Lúc này rốt cuộc ông đã hiểu tại sao khi trước Hoàng Dung chưa bỏ mặt nạ ra thì mình đã thấy quen thuộc?, đã thấy hình ảnh phu nhân hiện về. 

Hoàng Dung như là một phiên bản giống hệt mẫu thân mình vậy, Hoàng Dược Sư nhìn vào Hoàng Dung đương nhiên sẽ nhớ tới vợ yêu Phùng Hằng về phần liên tưởng tới Quách phu nhân hồi trẻ thì Hoàng Dược Sư đúng là không nghĩ ra, dù sao con gái ở ngay sau lưng thì liên tưởng cái gì?.

Hoàng Dung có thể thấy phụ thân kích động bất quá nàng lại không nói gì nữa, cứ như vậy đứng lặng im một chỗ, cố gắng ngăn cho hai hàng nước mắt chảy ra, nàng không cần nói gì cả, nàng chỉ cần dùng dung mạo này đứng đây đã hơn muôn vàn câu nói.

Hoàng Dược Sư nhìn thiếu nữ chỉ khoảng 17-18 tuổi đứng trước mặt, nhìn dung mạo quen thuộc đến không thể quen thuộc kia, rốt cuộc ông cũng cảm nhận được hô hấp khó khăn.

Về mặt lý trí mà nói, Hoàng Dược Sư như muốn gầm lên, muốn hỏi nữ nhân kia dùng tà thuật gì để có dung mạo của con gái mình, muốn hỏi nữ nhân kia đến Đào Hoa Đảo có mục đích gì, cố gắng tiếp cận ông có mục đích gì... bất quá về mặt cảm tình thì ông không làm nổi.

Cha mẹ nào chẳng yêu thương con cái, thử hỏi khi nhìn vào cái dung mạo kia ông có thể thật sự ra tay?, cái dung mạo của Hoàng Dung khi chưa tròn 20 tuổi, dung mạo của đứa con gái tối ngày bên ông trên Đào Hoa Đảo, hai cha con nương tựa vào nhau ngày qua tháng lại?.

Thú thật, trong hồi ức của Hoàng Dược Sư cũng không có dung mạo của Quách phu nhân, trong thứ hồi ức mỹ diệu nhất mà Hoàng Dược Sư lưu giữ là dung mạo của Dung nhi, dung mạo của Quách phu nhân những năm tháng còn trên Đào Hoa Đảo.

Quách phu nhân gọi là Hoàng Dung, nàng là con gái của Đông Tà – Hoàng Dược Sư nhưng mà hiện tại nàng họ Quách, người ta khi nói về nàng chỉ có thể gọi nàng là Quách phu nhân, chẳng nhẽ còn muốn người khác gọi nàng là Hoàng phu nhân?, chẳng nhẽ còn muốn người khác dùng tên thật của nàng xưng hô với nàng?, đáp án chắc chắn là không thể.

Nhắc tới "Nữ Gia Cát", thiên hạ chỉ nhắc tới một mỹ phụ năm nay gần 40 tuổi, một mỹ phụ theo chồng thủ thành Tương Dương chứ ai nhắc tới một thiếu nữ tuổi 20 trên Đào Hoa Đảo năm xưa?.

Hoàng Dược Sư nhìn Hoàng Dung, giọng nói khẽ run lên, đến cả sắc mặt cũng trở nên run rẩy.

"Ngươi thật sự gọi là Hoàng Dung? ".

Hoàng Dung nghe vậy, nàng không đáp mà chỉ nhẹ gật đầu.

Theo một cái gật đầu này, Hoàng Dược Sư cảm thấy bàn tay của mình khẽ run lên, lúc này ông tự nhiên hiểu ra, nàng vì cái gì tự xưng là Hoàng Dung, tự xưng là người Đào Hoa Đảo, có thể vượt qua hải trận bên ngoài Đào Hoa Đảo, có thể vượt qua Đào Hoa Trận bên trong Đào Hoa Đảo, sở hữu một dung mạo như vậy.. thì có gì không được?, tất cả đều hợp lý.

Hoàng Dược Sư không phải là người lý tính, nếu ông là người sống lý tính thì đã chẳng phải Đông Tà, chẳng đánh gãy chân đám học trò, chẳng cổ vũ mối tình của Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ, lại càng không kết bái huynh đệ với Dương Quá, về một mặt nào đó Hoàng Dược Sư là người rất trọng tình, sống theo một chữ tình.

Hoàng Dược Sư lần này bắt đầu im lặng, rốt cuộc thở dài một hơi mà nói.

"Ngươi đi đi, lão phu coi như chưa nhìn thấy gì, chưa nghe thấy gì, việc ngươi lên Đào Hoa Đảo lão phu cũng không biết, ngươi rời đi thôi ".

Hoàng Dược Sư nói xong run rẩy đứng lên, nhặt lấy sáo ngọc, ông muốn rời khỏi đây, muốn trở về thư phòng lãnh tính một chút.

Hoàng Dung nhìn phụ thân đứng lên, nàng không nói gì mà cũng không khóc, chỉ đơn giản đeo lại chiếc mặt nạ kia, sau đó đi thẳng về một hướng khác.

Hoàng Dược Sư kinh ngạc mà dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Dung bởi nàng dĩ nhiên không đi khỏi Đào Hoa Trận, thân ảnh của Hoàng Dung lách qua đình viện, cứ thế dần dần biến mất khỏi ánh mắt của Hoàng Dược Sư.

Nhìn theo bóng lưng của nàng, Hoàng Dược Sư chỉ cảm thấy... nàng vậy mà có chút vui vẻ.

Ông không thể hiểu được cái gì xảy ra thậm chí cũng quên luôn phải ngăn Hoàng Dung lại, mãi đến một lúc sau Hoàng Dược Sư cầm lấy sáo ngọc, thân ảnh lập tức di chuyển theo hướng Hoàng Dung rời đi, ánh mắt thậm chí lại có phẫn nỗ.

"Láo xược, lão phu nhường một tấc lại muốn lấn một tấc? ".

Hoàng Dược Sư khinh công cao tuyệt, gấp mấy lần Hoàng Dung, cho dù chấp Hoàng Dung đi trước thì ông rất nhanh đuổi kịp nhưng mà chính ông cũng không ra tay, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Dung càng ngày càng cảm thấy kỳ dị.

Hoàng Dược Sư đuổi kịp Hoàng Dung, vốn ban đầu nộ khí xung thiên nhưng vừa nghĩ tới dung mạo kia ông thực sự giận không nổi, sau đó cứ như vậy bám theo Hoàng Dung, thậm chí trong lòng còn tự thôi miên chính mình.

"Lão phu muốn xem, ngươi rốt cuộc có mục đích gì? ".

Hoàng Dược Sư bám theo Hoàng Dung, rốt cuộc liền biết nơi Hoàng Dung tới, nơi này là trù phòng.

Nhìn Hoàng Dung hướng về phía trù phòng, cả người Hoàng Dược Sư lại run lên, tâm tình khó mà bình tĩnh nổi, nên biết trù phòng có thể bình thường với người khác nhưng với Hoàng Dung thì lại mang ý nghĩa phi thường.

Bình thường ai là người xuống bếp nấu cơm cho Hoàng Dược Sư ăn?, đáp án là ách bộc.

Hoàng Dược Sư dù sao cũng tự nhân là "nam tử Hán", với người trong thời đại này thì nam nhân không nên xuống bếp, xuống bếp là một việc tự mất thân phận vì vậy Hoàng Dược Sư từ trước tới nay chưa xuống bếp bao giờ.

Trên đảo trừ Hoàng Dược Sư thì còn có Cô Ngốc cùng Trình Anh, Cô Ngốc thì có thể bỏ qua không tính còn Trình Anh lại là đệ tử của Hoàng Dược Sư, tuy nàng biết nấu cơm hơn nữa tay nghề không tệ nhưng vì phải chuyên tu trận đạo vì thế không phải lúc nào cũng có thể tới trù phòng, từ đó việc ở trù phòng chỉ có thể giao cho ách bộc.

Ách bộc ở đây là một nhóm người tàn tật, không thể nói mà cũng chẳng thể nghe được Hoàng Dược Sư thu nhận nhiều năm, bọn họ gần như phụ trách mọi tạp sự tại Đào Hoa Đảo, lúc này Hoàng Dung tới trù phòng đương nhiên gặp mặt ách bộc.

Hoàng Dược Sư một đường đi theo Hoàng Dung, khi thấy nàng đối mặt với ách bộc thì Hoàng Dược Sư khẽ nhếch miệng, theo ông Hoàng Dung không thể nào giao tiếp với ách bộc bởi muốn giao tiếp nhất định phải dùng ngôn ngữ cơ thể, loại ngôn ngữ này người ngoài sao có thể biết?.

Giao tiếp với những người vừa câm vừa điếc thì thiên hạ nhiều nơi cũng có nhưng mà ở Đào Hoa Đảo lại có các giao tiếp riêng biệt, những ký hiệu riêng biệt, những ký hiệu này đều là do nữ sĩ Phùng Hằng sáng tạo ra, người ngoài không cách nào biết được.

Đáng tiếc là Hoàng Dược Sư lần này lại phải chịu kinh ngạc bởi Hoàng Dung thật sự biết loại ký hiệu kia, những ngón tay của nàng khẽ chuyển động thậm chí còn dùng cả chuyển động trên khuôn mặt, nàng sử dụng ký hiệu của Đào Hoa Đảo không có một chút gì không quen, chuyên nghiệp vô cùng.

Theo ký hiệu của nàng, những ách bộc kia bắt đầu cười ngây ngô sau đó không ai bảo ai đều lùi ra ngoài, nhường lại trù phòng cho Hoàng Dung.

Thấy Hoàng Dung bước vào trù phòng, Hoàng Dược Sư không hiểu tại sao lại cảm thấy nao nao nhưng mà rất nhanh bắt đầu phủ quyết.

"Hừ, không ngờ hiểu rõ Đào Hoa Đảo của lão phu như vậy, bỏ ra nhiều công sức như vậy ngươi muốn cái gì từ lão phu đây? ".

Nội tâm nghĩ tới đây, Hoàng Dược Sư lại chuyển thân tới trù phòng, theo cánh cửa sổ mà nhìn Hoàng Dung... tuy nhiên càng nhìn thì Hoàng Dược Sư lại càng cảm thấy quen thuộc.

Ông nhìn ở đây chỉ là nhìn bóng lưng của Hoàng Dung, nhìn mãi tóc đen buông thõng chấm lưng, nhìn từng động tác của nàng trong trù phòng, toàn bộ trù phong của Đào Hoa Đảo bỗng chố như trở thành lãnh địa của Hoàng Dung, như trở thành nhà của Hoàng Dung vậy.

Càng nhìn, Hoàng Dược Sư càng không dám nhìn tiếp bởi vì hình ảnh Hoàng Dung lúc này cùng... đứa con gái của ông nhiều năm trước lại hòa làm một, không khác chút nào.

Cũng chẳng biết từ bao giờ, Hoàng Dược Sư có chút cô liêu xoay lưng lại, thân ảnh chậm rãi trở về thư phòng, ông đúng là không dám nhìn tiếp bởi nếu nhìn tiếp... ông rất sợ sẽ không phân rõ cái gì là giả, cái gì là thật, điều kỳ lạ là chính Hoàng Dược Sư cũng không hiểu tâm trạng của ông bây giờ, chính ông cũng không biết tại sao mình gần như không thê ra tay với cô gái gọi là Hoàng Dung kia... cho dù đại não Hoàng Dược Sư như gào thét, cho dù Hoàng Dược Sư tự nói với lòng nữ nhân kia mang theo âm mưu thâm độc nhưng mà thế thì sao?, có một số thứ trí não không quyết định được, lý trí không giải quyết được.

"Được, nếu ngươi bỏ nhiều công sức với vai diễn này như vậy, lão phu liền để ngươi thể hiện, lão phu muốn xem ngươi làm cái gì ".

Hoàng Dược Sư sau khi trở về thư phòng rốt cuộc lại tự nói với mình một câu này, sau đó một lúc lại mạnh mẽ đập bàn một cái.

"Trình Anh, ngươi tới đây ".

Âm thanh của Hoàng Dược Sư rất lớn, Trình Anh vốn luôn ở phụ cận thư phòng của sư phụ, nghe thấy Hoàng Dược Sư gọi lập tức di chuyển tới.

Cửa phòng mở ra, Trình Anh vẫn phát hiến sắc mặt sư phụ không tốt, nàng thực sự không rõ lý do vì sao, cũng chỉ có thể cẩn thận lên tiếng.

"Sư phụ, người có việc gì muốn tiểu Anh đi làm? ".

Hoàng Dược Sư nhìn cô đệ tử này, rốt cuộc thở ra một hơi.

"Ngươi ra ngoài nói với sư tỷ ngươi, nói với nàng trong vòng 1 ngày tuyệt không được đi vào nội viện, đừng nói là nàng bất cứ ai cũng không được đi vào nội viện, ngươi tiện đường cũng mang luôn con bé Quách Phù ra ngoài, ngươi cũng ở ngoài với sư tỷ đi, lão phu cần yên tĩnh một chút ".

Hoàng Dược Sư nói xong liền nhắm mắt lại, tựa đầu về phía sau.

"Một ngày tiếp theo, trong nội đảo chỉ có ngươi cùng lão phu, lão phu muốn xem ngươi rốt cuộc muốn diễn cái gì, muốn nhắm lấy cái gì? ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.