Cực Võ

Quyển 5 - Chương 149: Cừu nhân gặp mặt.



Một con thuyền lênh đênh trên biển, một con thuyền nhỏ hướng về Bồng Lai.

Sau hai ngày, Vô Song bắt đầu từ đảo Shogun quay về Bồng Lai nhưng mà hắn lại không biết đường.

Nói ra rất buồn cười nhưng đây là sự thực, Vô Song không tìm được đường về Bồng Lai bởi khi từ Bồng Lai tới Shogun chính hắn rơi vào trạng thái vô thức, chính hắn dựa vào cảm giác mà tới được Shogun.

Hiện tại cái cảm giác của Vô Song không còn nữa, lý do vì sao thì hắn cũng khó mà giải thích được bất quá nếu không nhớ đường về Bồng Lai thì cũng chưa phải là quá tệ hại, Vô Song vẫn còn cách khác đã trở về nơi này.

Trên thuyền nhỏ lúc này còn có nữ hài lõa thể kia, nàng không thể mở miệng nói chuyện, gần như là không thể nói vì vậy Vô Song đặt cho nàng một cái tên, hắn gọi nàng là Thanh Thanh.

Thanh Thanh thực sự đã không phải con người nữa, không biết Thọ lão nhân làm gì hay ngay từ đầu trí tuệ của Thanh Thanh đã bị giới hạn, nữ hài này thật sự rất ngốc đồng thời cũng tự coi mình là thú vật, đến cả ngôn ngữ cũng không biết.

Vô Song hiện tại không biết phải làm gì với Thanh Thanh, ở trên thuyền hắn chỉ biết nhè nhẹ xoa đầu nữ hài này, mái tóc của Thanh Thanh thực sự rất mềm, rất mượt, cảm xúc phi thường không tệ.

Một tay xoa đầu Thanh Thanh, lưng dựa vào mạn thuyền, một tay còn lại đang đọc sách, đây là quyển sách thứ hai nằm bên cạnh bản bút ký của Kỳ Doanh.

Vô Song cũng không cần chèo thuyền bởi hắn có Bắc Minh Chân Khí, Bắc Minh Chân Khí có thể vì Vô Song điều khiển con thuyền này, theo ý niệm của Vô Song mà Bắc Minh Chân Khí sẽ ảnh hưởng tới dòng nước sau đó chậm rãi mang Vô Song di chuyển.

Vô Song hoàn toàn di chuyển trên biển trong vô định, chẳng có mục tiêu nào cả.

Vô Song không thể xác định được Bồng Lai, kể cả hắn có Ma Long, kể cả Ma Long có khả năng phản ứng cực kỳ nghịch thiên với ma khí thì cũng không thể phát hiện được Bồng Lai ở đâu, phương hướng của Bồng Lai ở đâu.

Đã không xác định được hướng đi thì Vô Song cần phải xác định một thứ khác đó là ma khí, hắn cần xác định một sinh vật có lượng ma khí cực lớn, chỉ cần biết sinh vật này ở đâu liền có thể dễ dàng tìm thấy Bồng Lai, sinh vật này... gọi là Hải Thần.

_ _ _ _ __

Vô Song ở trên thuyền, Bát Chỉ Kính đang được treo bên hông hắn hơn nữa khác với lúc ở Shogun hay đúng hơn là cái lúc rời khỏi mộ địa của "Ngu Trà" thì Vô Song đã được thử khả năng của Bát Chỉ Kính.

Khi rời khỏi mộ địa của Ngu Trà bản thân Vô Song vẫn đang giữ mình ở trạng thái ma hóa, khi ở trong mộ địa thì không sao nhưng vừa bước ra khỏi mộ địa thì Vô Song cảm thấy áp lực khổng lồ từ trên trời đè xuống, sau đó là một loại lực lượng không thể đỡ được, một thứ lực lượng mang theo quyền uy của thiên.

Thứ lực lượng này Vô Song vẫn nhớ in trong đầu, đây là lôi phạt, lôi phạt của Thiên Đạo.

Thiên Đạo đang muốn dáng kiếp, Thiên Đạo đang khóa Vô Song lại, hắn hoàn toàn không nghi ngờ gì việc Thiên Đạo sẽ thi kiếp lên người mình cả.

Ngay lúc này, khi Thiên Đạo chuẩn bị hàng lôi kiếp thì Bát Chỉ Kính như có phản ứng, Thiên Đạo vừa lộ diện bản thân Bát Chỉ Kính lóe sáng sau đó nó tạo ra một thứ lĩnh vực mờ mờ ảo ảo, một lĩnh vực vô hình phủ lấy Vô Song để rồi Thiên Đạo vậy mà từ từ ẩn đi, cứ như không tìm thấy Vô Song vậy.

Năng lực của Bát Chỉ Kính rất cường đại, nó tuyệt không chỉ như lời Thọ Lão Nhân nói, Bát Chỉ Kính trong thần thoại Phù Tang có tác dụng gì?, nó là thứ dùng để phản chiếu hình ảnh của Thiên Chiếu Đại Thần.

Tích xưa kể rằng, Thiên Chiếu Đại Thần bị thần bão Susanoo chọc giận, bà liền tự nhốt mình trong một hang đá vĩnh cửu nơi ánh sáng không thể thoát ra, từ đó thể gian không còn ánh sáng, thế gian chìm trong bóng tối.

Để cứu lấy thế giới, Tam Chủng Thần Khí liền sinh ra, trong Tam Chủng Thần Khí thì Bát Chỉ Kính chính là thứ phản chiếu ánh sáng trên người Thiên Chiếu Đại Thần ra khắp thế gian, mang ánh sáng mặt trời xuất hiện lại trên đại địa.

Tích xưa này Vô Song mới tìm hiểu được, đương nhiên là trong phòng sách dưới địa mộ, từ cái tích xưa này Vô Song có thể mơ hồ đoán ra được tác dụng của Bát Chỉ Kính nhưng mà chính hắn cũng không dám chắc, tất cả còn đang trong phỏng đoán.

Trước mắt thì như lời Thọ Lão Nhân nói, Bát Chỉ Kính có thể che đi khí tức của Vô Song, khiến Thiên Đạo không thể phát hiện ra được khí tức ma hóa của hắn, dẫn tới việc Thiên Đạo không thể hàng lôi phạt.

Điều đáng nói là kết giới của Bát Chỉ Kính... chỉ duy trì được trong 5 phút đồng hồ, thời gian ngắn tới dọa người.

Lênh đênh trên biển, Vô Song hiện tại nghĩ mãi vẫn không hiểu được vì cái gì cùng la ma hóa, cùng là dùng ma lực mà Thiên Đạo chỉ đè hắn ra đánh?, phải chăng là vì Vô Song không có mệnh cách hoặc là có nguyên nhân khác càng sâu xa hơn?.

Hy vọng duy nhất của Vô Song hiện tại chỉ là Bồng Lai, tốt nhất là Đế Thích Thiên đặt ở Bồng Lai một cái kết giới, một cái kết giới có thể che đi Thiên Đạo cảm ứng, dù sao Vô Song cảm thấy đám người Thất Phúc Thần có thể ma hóa ở Bồng Lai thì tại sao mình không thể?, dĩ nhiên hiện tại gọi là Thất Phúc Thần cũng không đúng nữa, hiện tại nhiều nhất cũng chỉ còn Ngũ Phúc Thần mà thôi.

Lại nói tới con thuyền lênh đênh trên biển của Vô Song, thuyền đi nửa ngày rốt cuộc dừng lại.

Sau nửa ngày, Vô Song mới từ từ đặt quyển sách trong tay xuống, một tay vẫn nhẹ xoa đầu Thanh Thanh.

"Ở đây đợi ta một chút, nhanh thôi, hơn nữa không cần sợ ".

Thanh Thanh nghe Vô Song nói, nữ hài ngẩng đầu lên nhìn Vô Song, đôi mắt to tròn khẽ chớp, rốt cuộc phải vài giây sau như hiểu Vô Song nói gì, cái đầu liền gật gật, cả người lại cuộn tròn nơi góc thuyền.

Nhìn Thanh Thanh, Vô Song không biết làm sao, cũng chỉ có thể thở dài sau đó cả người ngửa về phía sau, rơi tự do xuống biển.

Vô Song vừa rơi xuống biển, Bắc Minh Hạo Hãn lập tức được mở ra, Vô Song dùng Bắc Minh Hạo Hãn bao kín lấy cơ thể mình, cứ thế lặn xuống đáy biển.

Tốc độ lặn của Vô Song rất nhanh, cũng không bao lâu Vô Song liền phát hiện ra mục tiêu.

Vô Song phát hiện ra mục tiêu thì mục tiêu cũng phát hiện ra Vô Song, nó đang nằm một đống dưới mặt biển nhưng mà như cảm ứng được cái gì, đôi mắt đỏ lừ mở ra, đôi mắt khóa chặt lấy Vô Song.

Dưới đáy biển, đôi mắt đỏ lừ kia như cái đèn pha khổng lồ xuyên qua bóng tối vậy.

Vô Song nhìn thấy đôi mắt kia, hắn cũng không lặn xuống nữa, thản nhiên khoanh tay lại đầy khiêu khích nhìn Hải Thần.

Hải Thần rất có linh tính thậm chí còn thông minh gấp mười lần so với Thanh Thanh, nó hiểu Vô Song đang chọc tức nó hơn nữa nó được nhiên nhớ Vô Song là ai.

Vô Song để cho nó một nỗi đau khủng khiếp hỏi sao mà nó quên được đây?.

Hải Thần đang dưỡng thương dưới đáy biển, nó khi phát hiện ra Vô Song cả cơ thể khổng lồ liền run lên, trong tiềm thức nó vẫn cứ sợ Vô Song, vẫn cứ không muốn đối đầu với Vô Song nhưng mà Hải Thần rất nhanh nhận ra một thứ, nó nhận ra đây là dưới đáy biển, đây là địa bàn của nó.

Ở trên mặt biển, nó có thể sợ Vô Song nhưng mà đây là địa bàn của nó thì việc gì nó phải sợ?.

Hải Thần rốt cuộc động, thân thể như ngọn núi bơi thẳng lên bên trên, ánh mắt đầy hận thù cùng sát khí như muốn nuốt chửng Vô Song.

Sự thông tuệ của Hải Thần nàm nó nhận ra Vô Song có thể xuống tới đây là nhờ nguồn năng lượng bao quanh, tuy nó không biết thứ năng lượng bao quanh kia gọi là Bắc Minh Hạo Hãn nhưng mà nó biết chỉ cần đánh vỡ thứ này thì "nhân loại" chết chắc.

Nhân loại không thể sống dưới biển, không thể tới lui tự nhiên thậm chí đến cả dùng sức dưới biển cũng là vấn đề khó khăn, ở dưới này là thiên hạ của nó, ở dưới này Hải Thần liền vô địch thiên hạ.

Hải Thần gặp cừu nhân hơn nữa gặp cừu nhân ở ngay địa bàn của mình, nó gầm lên một tiếng rống kinh thiên sau đó xúc tu khổng lồ đập thẳng vào Vô Song.

Nhìn thấy cái xúc tu kia đập tới, Vô Song vây mà đưa tay ra, tay của hắn lập tức hóa thành long trảo, cánh tay tưởng như hết sức bình thường nhưng mà lại mang theo kinh thiên lực lượng, Vô Song dùng cánh tay mạnh mẽ ngăn cản xúc tu của Hải Thần.

Lúc này ánh mắt Vô Song cũng chuyển thành màu đỏ như máu, hắn nhếch mép cười với vị bá chủ của biển khơi này.

Cự lực của Hải Thần rất khủng bố nhưng mà cự lực của Vô Song còn khủng bố hơn, một khi đã không có ưu thế cự lực khủng khiếp kia, Hải Thần chết chắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.