“Anh có thể dành ra nhiều thời gian để đi sao?” Lương Thi Vận đột nhiên cắt ngang lời anh.
“Ừm, có lẽ sẽ không quá dễ dàng.” Dù sao anh còn phải kiếm tiền, có điều——
“Em phải tin anh.”
Sở Hạ vuốt ve lòng bàn tay của Lương Thi Vận, tiếp tục lải nhải. Lương Thi Vận tuy rằng cũng khát khao những hình ảnh đó, cô vừa mơ ước vừa mơ màng sắp ngủ.
“Thật ra có một chuyện...” Anh đột nhiên dán lên gáy cô, giọng điệu có chút rầu rĩ, Lương Thi Vận không nhịn được quay đầu nhìn anh.
Nhưng cũng chỉ có thể nhìn tới cằm anh, không nhìn thấy được vẻ mặt của anh.
Một loại dự cảm đột nhiên dâng lên trong lòng. Sở Hạ buông tay ra, Lương Thi Vận nghe thấy âm thanh cọ xát quần áo, thậm chí cô có thể cảm nhận được hô hấp của Sở
Hạ có chút đình trệ, sau đó, một chiếc hộp nhung màu lam được đưa tới trước mặt cô.
"..."
Lương Thi Vận nhìn chiếc hộp kia, dự cảm trong đầu ngày càng rõ ràng hơn.
Mỗi cô run nhè nhẹ, vừa chờ mong vừa kinh ngạc chờ hành động tiếp theo của người phía sau.
Cùng với âm thanh vang lên, chiếc hộp được mở ra, chỉ thấy bên trong là một chiếc nhẫn.
Nhẫn kim cương.
Là kiểu sáu cạnh rất cổ điển, đơn giản mà thanh lịch, viên kim cương phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Sở Hạ hít một hơi sâu, Lương Thi Vận rõ ràng cảm nhận được người phía sau đang khẩn trương, còn có cả tình yêu.
Sau đó cơ thể anh hơi căng cứng, lại vô cùng dịu dàng cất giọng trầm thấp: “Lần trước giáo sư Phương nhắc tới chuyện kết hôn, sau khi trở về
anh đã suy nghĩ thật lâu, anh cảm thấy giáo sư nói rất đúng, chúng ta đã không còn nhỏ nữa, nên cho nhau một danh phận đi.”
“Tuy rằng em còn đang du học, kết hôn hay không kết hôn cũng không thay đổi được chuyện chúng ta yêu xa, tình huống trước mắt của chúng ta—— thậm chí anh cũng không muốn sẽ thay đổi quá nhiều.
Hiện tại anh cũng không muốn ép buộc em phải gánh vác trách nhiệm làm vợ này, anh còn muốn bù đắp lại cho em những buổi hẹn hò, bù đắp lại những năm tháng chúng ta bỏ lỡ, nhưng...”
“Thi Vận, anh muốn cùng em trải qua những ngày tháng sau này.”
Anh muốn mang em tới gặp bố mẹ anh, cho dù bọn họ cũng không thúc giục anh kết hôn, cũng không can thiệp vào cuộc sống của anh.
“Anh muốn cùng em nuôi thú cưng, thậm chỉ là con cái, cùng em đi đến những nơi khác nhau để cùng ngắm cảnh hoàng hôn kinh tâm động phách.”
“Anh muốn...”
Buổi tối Sở Hạ không có uống rượu, nhưng giờ phút này lại giống hệt như kẻ say. Người ngày thường kiệm lời, giờ lại bộc lộ hết những nhớ nhung của bản thân ra cho Lương Thi Vận nghe, thậm chí không quan tâm đến việc câu chuyện có khó hiểu hay không.
“Em có nguyện ý giúp anh thực hiện nguyện vọng này không?” Cuối cùng, anh hỏi.
Lương Thi Vận lập tức gật đầu, sợ Sở Hạ ở phía sau không nhìn thấy, cô lại duỗi tay ra.
Sau đó, Sở Hạ đứng dậy khỏi thảm, quỳ một chân, thật cẩn thận đeo nhẫn vào tay cô.
“Không cần...”
Không cần phải trịnh trọng như vậy, Lương Thi Vận định nói. Nhưng tay cô đã bị nắm lấy.
Một đồ vật lạnh như băng từ từ tiến vào ngón tay của cô, không nghiêng không lệch dừng lại, lại di chuyển một chút, vừa vặn với ngón tay của cô.
“Thích không?” Sở Hạ ngửa đầu lên nhìn cô. “Ừm.” Lương Thi Vận lần nữa gật đầu.
Sở Hạ nhìn thấy khóe môi của Lương Thi Vận hơi giương lên, mặt có chút hồng, mà lỗ tại của anh cũng có chút nóng lên, trái tim trong lồng ngực cũng đang đập như pháo hoa nổ, hận không thể nói cho cả thế giới biết sau này cô là của anh.
“Vậy đêm nay đừng tháo ra nhé.” Anh ngẩng đầu hôn cô, ôm lấy eo cô, thỏa mãn ngửi lấy mùi hương trên người cô.
Lương Thi Vận ôm đáp lại anh, một hồi lâu mới hiểu ra lời nói lúc nãy của anh, nhưng cả người cô đã bị áp đảo trên giường.
Anh cởi từng món quần áo trên người cô ra, ngay cả dây chuyền hay hoa tai cũng tháo xuống, chỉ lưu lại duy nhất chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô−– Anh cúi đầu hôn lên bàn tay trái đang đeo nhẫn của cô, từ mu bàn tay tới cánh tay, lại từ cánh tay lên tới đầu vai, từng tấc từng tấc triền miên say đắm.
Trong đêm khuya mùa đông, bên ngoài trời đang giá rét, một mảnh tối đen, nhưng bên trong căn phòng lại tràn ngập ánh sáng màu cam ấm áp, hòa hợp.