Cún Con Chỉ Có Một Mùa Hạ

Chương 2



Thật sự Ninh Bắc phát điên lên mất thôi. Vành tai cậu nóng muốn bốc khói, còn nhịp tim đánh “bùm bùm bùm”, mạnh tới nổi sắp nổ tung cả lồng ngực.

Đột nhiên, giọng nói của Tưởng Thần truyền đến tai cậu:

“Mợ nó! Ninh Bắc, ông đang đực mặt ra cười cái gì vậy?”

Mấy người bạn cùng phòng khác cũng quay sang ngó cậu chằm chằm.

Lúc này đây, Ninh Bắc mới chợt nhận ra khóe miệng mình đã banh rộng một cách mất khống chế.

Trong giây lát, cậu không quay mặt đi ngay mà đứng dậy leo lên giường.

Tưởng Thần không hề bỏ qua cơ hội này, bèn lon ton chạy đến bên giường Ninh Bắc.

Đang định tiếp tục thăm dò thì Ninh Bắc đã kéo rèm giường cái “roẹt”.

Ánh sáng xung quanh lập tức mờ hẳn đi. Tiếng náo nhiệt bên ngoài cũng tự động bị cô lập.

Chỉ còn mỗi một dấu chấm tròn sáng choang trên màn hình điện thoại hắt thẳng vào gương đỏ bừng bừng của cậu. Ninh Bắc lại ngắm nghía nó một hồi lâu:

“Tiểu Bắc ơi, là chị đây.”

Ninh Bắc:???

Ninh Bắc: ……

Màn hình điện thoại phút chốc tối lại.

Cả người cậu càng lúc càng nóng hầm hập.

Ninh Bắc cuộn tròn mình trên giường để tiêu hóa bớt những nỗi bồn chồn, vui sướng, xen lẫn tức cười do sự nhầm lẫn tai hại này gây ra.

Một lúc sau, cậu vùi mặt vào chiếc chăn bông mềm mềm và cười khẽ.

Mặc dù âm thanh đã bị Ninh Bắc dè dặt kìm nén trong không gian nhỏ hẹp, thế nhưng những rung động truyền đến từ lồng ngực lại không thể tránh thoát sự nhạy bén của những người bạn cùng phòng.

Đứa bạn giường trên cúi người xuống, để đầu treo lủng lẳng trước rèm che của Ninh Bắc:

“Ê Ninh Bắc, ông đang làm gì vậy?”

Ninh Bắc còn chưa kịp mở miệng đáp thì đã nghe thấy giọng của Tưởng Thần:

“Đừng có làm phiền người ta.”

Trong lòng Ninh Bắc khẽ “hừ” một tiếng. Xem ra Tưởng Thần này cũng là anh em tốt đó nha. Giây tiếp theo, cậu liền nghe được tiếng Tưởng Thần bổ sung thêm:

“Người ta đang xem s*x đấy!”

Ninh Bắc: “……”

“Cút!”
Sau khi Nam Hạ gửi lời mời kết bạn, không bao lâu Ninh Bắc liền nhấn “đồng ý”. Cậu nhanh chóng mở xem vòng bạn bè của cô, thì ập vào mắt là thiết lập “hiển thị bài đăng trong vòng ba ngày”. Bài đăng mới nhất của cô là một bài chia sẻ về văn hóa công ty.

Ninh Bắc thấy hết sức hụt hẫng. Cậu quay trở lại giao diện tin nhắn, ngón tay miết tới miết lui trên bàn phím điện thoại nhưng mãi mà vẫn không gõ được ra chữ.

Ninh Bắc không muốn bắt chuyện trước. Cậu muốn xem thử Nam Hạ sẽ nói cái gì.

Kết quả là đợi tới 9 giờ rưỡi tối, Nam Hạ vẫn không nhắn bất kỳ một tin nào sang. Trái tim Ninh Bắc lúc này đã bị thiêu đốt trầm trọng. Cậu nằm ườn trên giường như thể đang nằm trên một cái giá nướng, sốt ruột đến mức buộc phải lật người qua lại.

9 giờ 45 phút, Ninh Bắc quyết định gửi một tin nhắn đi. Cậu lo rằng nếu còn đợi nữa chắc Nam Hạ sẽ đi ngủ mất.

Cơ mà câu đầu tiên phải nhắn gì đây? “Xin chào, chị có khỏe không” à?  

Ninh Bắc không muốn gọi Nam Hạ là “chị”.

Băn khoăn hồi lâu, cậu liền hỏi:

“Ngủ chưa?”

Nhưng một giây sau khi gửi đi, cậu đã hối hận ngay lập tức.

Hai chữ này quá mức thô lỗ, lại không thêm bất cứ biểu tượng cảm xúc gì, có khi nào người ta đọc xong sẽ cảm thấy cậu quá lạnh lùng hay không?

Một ngọn lửa nóng cháy phừng phừng trong tim cậu. Ninh Bắc vừa định thu hồi tin nhắn thì nhìn thấy bên kia Nam Hạ “đang soạn tin”.

Ngón tay cậu đặt trở lại vị trí cũ, hô hấp bất giác đình trệ.

Nam Hạ: “Tiểu Bắc.”

Vỏn vẹn hai con chữ ngắn ngủn – là cách xưng hô thân mật mà Nam Hạ thường gọi Ninh Bắc.

Cậu không muốn thừa nhận, nếu bây giờ có máy quét gương mặt, thì ắt hẳn đó phải là một vẻ mặt cười ngờ cười nghệch.

Cậu vùi đầu vào chăn bông cười mất ba giây, sau đó lại nhìn tin nhắn của Nam Hạ:

“Xin lỗi em nha. Hôm đó công ty chị có việc gấp nên không kịp ở lại ăn tối với em.”

Ninh Bắc thu lại nụ cười:

“Không sao đâu. Công việc quan trọng hơn.”

Tin nhắn vừa gửi đi, hai con mắt của cậu liền dán cứng ngắt vào màn hình, chờ đợi cái tên của Nam Hạ biến thành dòng chữ “đang soạn tin nhắn”. Thế nhưng lần này, Nam Hạ không trả lời ngay.

Trái tim của cậu bỗng trĩu nặng.

Ninh Bắc vô thức cau mày, trong lòng cậu lại bắt đầu xoắn xuýt.

Cậu đọc đi đọc lại tám con chữ vừa gửi khi nãy hết mấy lần. Có phải sắc thái của câu này quá lạnh lùng hay không? Khiến cho Nam Hạ không được vui khi đọc?

Ninh Bắc có chút phiền muộn cùng lo âu. Cậu nhấn vào tin nhắn gửi đi, nhưng lại nhận ra rằng nó đã không thể thu hồi được nữa.

Cậu nhắm mắt lại, nằm yên trên giường như một cái xác khô.

Song, giây kế tiếp, điện thoại di động lại rung lên.

Ninh Bắc tức tốc bật dậy mở điện thoại ra để xem tin nhắn của Nam Hạ:

“Xin lỗi nha, nãy giờ chị đi vứt mặt nạ.”

Tâm trí của Ninh Bắc bỗng hiện ra dáng vẻ Nam Hạ mặc đồ ngủ và đắp mặt nạ. Trên thực tế, cậu đã từng nhìn thấy một hai lần gì rồi.

Lúc đó, Nam Hạ học lớp mười hai. Lâu lâu, Ninh Bắc đi theo anh trai qua nhà cô ăn cơm ké, liền nhìn thấy hình ảnh “đỏm dáng” của Nam Hạ nằm dài ra sô pha vừa đắp mặt nạ vừa học thuộc bài.

Ninh Bắc khi ấy chỉ mới mười hai tuổi, có rất nhiều chuyện cậu vẫn chưa hiểu mấy. Thế nhưng bây giờ hồi tưởng lại tình cảnh kia, một số bộ phận trên cơ thể cậu lại không tự chủ được mà nóng như thiêu như đốt.

Ninh Bắc dập tắt ngay trí tưởng tượng phong phú của mình, trả lời lại bằng ba chữ:

“Có gì đâu.”

Lần này cậu không quên thêm vào một biểu tượng cảm xúc hình mặt cười.

Nhưng gửi đi rồi cậu lại thấy cực kỳ hối hận. Cái biểu tượng cảm xúc này trông ngốc nghếch quá.

Cậu không khỏi tự mắng thầm bản thân.

Nam Hạ mau chóng hồi âm lại:

“Ồ ~ Chị tưởng em còn thấy xa lạ với chị cơ chứ. Hôm bữa đi đón em, trông em lạnh lùng lắm luôn.”

Ninh Bắc: “Tại vì chị nhìn nhầm em thành người khác.”

Nam Hạ: “Thôi thôi, chị sai rồi. Tiểu Bắc đừng giận chị nha?”

Giọng điệu của cô như đang dỗ dành cậu. Ninh Bắc duỗi thẳng hai chân ra, cả người thả lỏng một cách thoải mái.

Ninh Bắc: “Em sẽ không bao giờ tức giận với chị đâu.”

Tiếp theo, Nam Hạ liền gửi sang một chiếc gif “xoa đầu chó con”.

Mặt Ninh Bắc lại đỏ nữa rồi.

Nhớ đến khi nãy cậu đọc nhầm hàng chữ từ lời mời kết bạn của Nam Hạ.

Cô gọi cậu là “cún con”.

(Chú thích: Ở đây hai chữ “Tiểu Bắc” và “tiểu cẩu” = cún con, có cùng chữ “tiểu” nên nam chính đọc lộn)

Làm sao cậu lại “tự sướng” tới mức đó, có thể ngộ nhận Nam Hạ gọi mình là “cún nhỏ”. Vậy mà cậu vẫn khờ khạo cười haha hihi một mình?

Ninh Bắc ngồi ngắm cái gif này khá lâu. Bàn tay cậu dịu dàng chạm vào đầu chú chó, chú chó liền bật cười vui thích.

Giống y hệt dáng vẻ của cậu vừa rồi.

Ninh Bắc: ……

Có chút cáu kỉnh vô hình. Có chút ngại ngùng vô thức. Có chút… phấn khích vô danh.

Ninh Bắc nhấn vào chiếc gif rồi lặng lẽ lưu lại.

Nam Hạ: “Cuối tuần tụi mình đi ra ngoài ăn cơm nhé. Coi như chị bồi thường cho em.”

Ngón tay Ninh Bắc lướt thật nhanh trên bàn phím: “Để em mời cho.”

Nam Hạ: “Ngoan đi Tiểu Bắc, để chị mời.”

Ninh Bắc: “Vâng.”

Nam Hạ: “Vậy thôi ngủ sớm đi nhé. Em ngủ ngon.”

Ninh Bắc: “Chị ngủ ngon.”

Cuộc trò chuyện đã kết thúc được một lúc lâu, thế nhưng ánh mắt của cậu vẫn không rời khỏi giao diện trò chuyện. Ánh sáng từ màn hình chiếu thẳng vào đôi đồng tử lấp lánh và đen lay láy của chàng trai.

Lâu thật lâu sau, Ninh Bắc mới tắt điện thoại, rồi ôm nó vào trong lòng.
Sáng thứ bảy, cả phòng đều ngủ nướng chỉ riêng mình Ninh Bắc và Tưởng Thần dậy sớm.

Ninh Bắc gấp mùng mền chiếu gối gọn gàng rồi mặc một chiếc áo phông trắng phối cùng quần dài màu đen. Dáng người cậu vốn là vai rộng eo thon như người mẫu, nên bất kỳ quần áo nào mặc lên người cũng chỉ làm nền cho hình thể.

Cậu đứng bên cạnh cửa sổ, mượn bóng phản chiếu trên bề mặt cửa kính để chỉnh lại tóc tai của mình. Chợt, cậu nhìn thấy Tưởng Thần đang xịt thứ gì đó lên tóc.

Ninh Bắc dời ánh mắt đi, nhưng Tưởng Thần lại nháy mắt với cậu bằng cái nhìn đầy thấu hiểu, sau đó đưa cho cậu bình nước hoa trong tay mình.

“Đây là nước hoa nam có mùi rất nhẹ, mấy em gái thích lắm đó.”

Ninh Bắc do dự hồi lâu.

Tưởng Thần lại nói:

“Thử một cái đi.”

Ninh Bắc: “Ừ, một chút cũng được.”

Tuy nhiên, khi ra đến cửa, Ninh Bắc lại thấy hối hận lần thứ một trăm.

Cậu sợ rằng nếu Nam Hạ ngửi được sẽ hỏi tại sao cậu lại xức nước hoa. Đồng thời cậu cũng lo lắng nếu cô không ngửi thấy, thì cũng đồng nghĩa với việc cô chả mảy may chú ý đến mình.

Cái suy nghĩ đầy mâu thuẫn này biến cậu thành một chiếc bánh nướng áp chảo, giày vò cậu hết mặt này rồi tới mặt kia.

Lúc xe buýt sắp sửa tới trạm dừng trước cửa nhà hàng mà Nam Hạ hẹn, cậu liền nhìn thấy cô qua lớp kính xe.

Ninh Bắc sải bước thật lớn để đi vào nhà hàng với tốc độ mau nhất có thể.

Khi cậu tới gần mép bàn, Nam Hạ bỗng ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Trái tim Ninh Bắc đập nhanh như đánh trống bỏi. Đang định ngồi xuống đối diện cô thì cổ tay cậu liền bị Nam Hạ nhẹ nhàng nắm lấy.

Mặt Ninh Bắc nghệch ra. Cậu nhìn Nam Hạ đang ngồi ở phía trong và nói với mình:

“Ngồi cùng một bên trước đi, ở đây chỉ có mỗi một cái thực đơn này.”

Ninh Bắc mím môi, khẽ gật đầu. Sau đó cậu ném chiếc túi lên ghế đối diện.

“Em muốn ăn gì cứ nói nhé, đừng có khách sáo.”

Nam Hạ ngẩng mặt lên mỉm cười với cậu, rồi lại cắm cúi nhìn vào thực đơn.

Ninh Bắc cơ hồ không dám nhúc nhích, bởi hiện tại Nam Hạ ngồi quá sát cậu rồi.

Chỉ còn cách đúng một mi-li-mét là cô sẽ chạm vào cánh tay cậu. Thậm chí Ninh Bắc còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người của Nam Hạ.

Trán cậu bắt đầu rịn mồ hôi. Về cơ bản, Ninh Bắc không còn tâm tư nào để gọi món nữa.

Ánh mắt cậu lén lút ngắm nghía Nam Hạ ngồi bên cạnh. Hôm nay cô mặc một chiếc áo crop-top màu xanh nhạt cùng một chiếc váy ngắn, chân đi đôi bốt hiệu Martin. Đôi tai đeo bông kiểu dài lủng lẳng, còn màu môi thì nhìn không ra màu gì.

Trời ơi, xinh quá đi thôi!

Sao chị ấy lại xinh xắn như vậy nhỉ?

Cho dù Ninh Bắc tự nhủ với chính mình là không được nhìn chằm chằm người ta nữa, thế nhưng lý trí của cậu vẫn không thắng nổi bản năng.

Cứ giống như là bị bỏ bùa vậy!

Cũng như mọi năm khi Nam Hạ đến thăm gia đình cậu, cậu vẫn luôn nấp sau cánh cửa và nhìn trộm dáng vẻ của cô.

Đây là lần đầu tiên cậu được ở gần cô đến thế.

“Em muốn ăn gì?” Nam Hạ bất ngờ ngước mắt lên.

“Gì cũng được.”

“Thật sự là ăn gì cũng được à?”

“Vâng… Em…”

Ninh Bắc còn chưa kịp nói dứt câu thì đột nhiên Nam Hạ chồm sang người cậu.

Để giữ thăng bằng, những ngón tay của cô khẽ khàng đặt lên cánh tay Ninh Bắc.

Mềm mại và mịn màng tựa như một mảnh lụa bồng bềnh.

Cơ thể Ninh Bắc lập tức cứng đờ.

Tiếp đó, chiếc mũi bé xinh của Nam Hạ ghé sát gần người cậu và hít nhẹ một hơi.

Cô nói:

“Tiểu Bắc à, người em thơm quá.”

Thời khắc này, có thứ gì đó nổ bùng lên trong đầu cậu. Ninh Bắc hóa thành một tấm ván gỗ vô phương cục cựa.

Cậu nhìn xuống dưới, sau đó nhắm mắt lại một cách tuyệt vọng.

“Chị ơi.” Cậu cố gắng ổn định lại giọng nói của mình, rồi mở mắt ra một lần nữa.

Nam Hạ: “Ừ, sao cơ?”

“Em vào nhà vệ sinh một lát.”
[Amelie]

Hóa ra mỗi khi mấy anh trai bảo “Ăn gì cũng được” là đang thất thần nghĩ linh tinh loạn xà ngầu =)))))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.