Cún Con Chỉ Có Một Mùa Hạ

Chương 8



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ninh Bắc có cảm tưởng như mình đang bước đi trên những đụn mây mềm xốp.

Mỗi một bước là lâng lâng lảo đảo, mỗi một bước là thấp thỏm âu lo.

Vậy nên, không biết bao nhiêu lần cậu đã siết mạnh bàn tay của Nam Hạ, cố nắm chặt lấy minh chứng duy nhất cho thấy sự việc xảy ra vừa rồi không phải chỉ là một cơn mơ.

“Đau chị, Tiểu Bắc.” Nam Hạ tức tối mắng.

“Xin lỗi. Em xin lỗi.”

Ninh Bắc lập tức buông tay ra, nhưng cậu thực sự không muốn buông tay chút xíu nào.

“Để chị khoác tay em nhé.”

Nói xong, Nam Hạ định rút tay về để vòng qua cánh tay Ninh Bắc. Song, cậu vẫn không chịu buông bàn tay cô ra.

Do dự hết nửa giây, Ninh Bắc bèn dừng lại và nhỏ giọng cam đoan với Nam Hạ:

“Em hứa sẽ không dùng sức nữa đâu. Em muốn nắm tay chị.”

Ngước lên nhìn dáng vẻ thận trọng của cậu, Nam Hạ nhịn không được, bèn đùa:

“Em sợ cái gì thế?”

“Sợ chị chạy mất.”

“Giữa đường giữa sá thế này chị chạy đi đâu cho được?”

“Ai mà biết. Thể nào chị cũng sẽ chạy mất, em không buông tay đâu.”

Ninh Bắc cụp mắt nhìn xuống Nam Hạ. Sự bướng bỉnh của cậu làm người ta vừa thương vừa buồn cười.

Nam Hạ áp mặt vào cánh tay Ninh Bắc, tủm tỉm cười không thành tiếng.

Cô để ý thấy bàn tay Ninh Bắc đang nắm tay cô bất giác siết chặt hơn vài phần.

“Ninh Bắc.” Nam Hạ gọi tên cậu.

Ninh Bắc tức tốc rơi vào trạng thái căng thẳng cao độ. Người cậu thẳng tắp theo tư thế “Nghiêm” lúc tập huấn quân sự.

“Để chị gọi xin lỗi Trần Phi một tiếng.”

“Vâng vâng, được ạ.” Ninh Bắc lập tức gật đầu.

“Chị phải gọi điện thoại cho Trần Phi.”

Ninh Bắc sững sờ hết nửa giây, sau đó mới nói:

“Vâng vâng, được ạ.”

“……Buông tay chị ra.”

Ninh Bắc:

“……À vâng.”

Nam Hạ cố nhịn để khỏi phải bật cười. Cô đi qua một bên và gọi điện cho Trần Phi nói xin lỗi, tiếp theo đó bảo Trần Phi gửi cho cô danh sách tên những người bạn còn lại chưa kịp liên lạc để tối nay cô về nhà rồi gọi.

Tầm vài phút sau, Nam Hạ mới cúp máy.

Ninh Bắc lo lắng hỏi cô mọi chuyện có ổn không.

“Không sao đâu. Tính tình Trần Phi cũng dễ chịu.”

Ninh Bắc chẳng nói gì.

Nam Hạ ghé người tới trước mặt cậu và hỏi:

“Chu choa ơi, chị thật sự nhìn không ra con người em lại hẹp hòi như vậy đó nha.”

Ninh Bắc quay mặt qua chỗ khác.

“Ai cũng ghen được hết hả trời?”

“……Không có mà.” Cậu lí nhí phủ nhận.

“Thế thì mắc gì em lại không thích Trần Phi?”

Ninh Bắc oán giận nhìn cô:

“Bạn trai lúc trước của chị cũng là bạn học cấp ba, nên em có bóng ma tâm lý với bạn cấp ba của chị.”

Sau một lúc, cậu bèn bổ sung:

“Họp lớp cấp ba của chị có nam không?”

Nam Hạ: “Hỏi thừa.”

Ninh Bắc mím môi im bặt.

Thế nhưng biểu cảm của cậu đã tiết lộ hết thảy.

“Chẳng lẽ sau này em không định cho chị tiếp xúc với nam giới ư?”

“Không có mà.”

Nam Hạ cười nói:

“Ừ vậy thì có gì đâu, chị…”

“Dù sao thì chị cũng chưa thừa nhận danh phận của em.”

Nam Hạ: “???”

Ninh Bắc chỉ lườm cô một cái chứ chẳng dám nói thẳng ra.

Nam Hạ bỗng dưng cười khúc khích. Tinh thần vẫn đang cảnh giác cao độ, Ninh Bắc liền nghe cô bảo:

“Tìm một quán cà phê ăn chút gì đi đã. Chị có chuyện muốn nói với em.”

Ninh Bắc im lặng một chốc rồi gật đầu:

“Vâng.”

Ninh Bắc dắt tay Nam Hạ đến một quán cà phê. Khách bên trong tiệm cũng không tính là nhiều. Hai người bọn họ đi tới một chiếc bàn dành cho bốn người được kê trong góc khuất.

Nam Hạ ngồi xuống ghế, nhìn thấy Ninh Bắc vẫn đứng bên cạnh không nhúc nhích.

Nam Hạ: “?”

Ninh Bắc: “Em muốn ngồi cùng một bên với chị.”

Nam Hạ cười đến nghiêng ngả. Lúc này đây, Ninh Bắc đã chẳng còn che đậy bất kỳ xúc cảm nào.

Một ngọn lửa cháy lớn như thế này, đây thật sự là lần đầu tiên Nam Hạ được chứng kiến.

Cô nhích người ngồi vào trong, để Ninh Bắc ngồi xuống bên cạnh.

“Chị muốn uống gì?” Ninh Bắc mở sẵn menu ra trước mặt cô.

“Latte.”

“Vậy em uống Americano.”

Cậu đứng dậy đi đến quầy lễ tân để gọi món, sau đó quay lại ngồi vào chỗ của mình.

“Tiểu Bắc.” Nam Hạ định cất lời.

Từ phía sau, Ninh Bắc lấy ra một cốc kem nhỏ. Màu đỏ của lớp sốt dâu tây phủ trên bề mặt kem tươi trông đặc biệt hấp dẫn dưới ánh đèn rực rỡ.

“Kem dâu sundae[1] yêu thích của chị nè.”

“Ơ, sao em biết hay vậy?”

“Cái gì em cũng biết.”

Khi nói câu này, niềm tự hào cũng nỗi mất mát đồng thời kéo đến.

Tất cả mọi thứ về Nam Hạ, cậu đều biết rõ.

Vậy còn những thứ về cậu, Nam Hạ có biết chăng?

Song, hiện tại Ninh Bắc không quan tâm.

“Chị ăn đi.” Cậu nói.

Nam Hạ nhìn cậu cười:

“Cám ơn em.”

Phần cổ của Ninh Bắc chợt đỏ ửng, cậu cúi đầu nhìn Nam Hạ ăn kem.

Hôm nay, cô buộc đại mớ tóc thành một búi tròn. Lúc cúi đầu ăn, một vài sợi tóc mai lòa xòa buông thõng.

Đôi môi đỏ mọng vừa hé mở, kem tươi trắng muốt liền tan ra bên trong miệng cô.

Nam Hạ ngẩng đầu lên. Ập vào mắt cô là ánh nhìn chằm chặp của Ninh Bắc.

Cô giơ tay lên huơ huơ trước mặt cậu.

“Này ngốc xít?”

Ninh Bắc định thần lại. Cậu nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng với biệt danh này.

Đầu ngón tay Nam Hạ gõ nhẹ lên chóp mũi của cậu. Ninh Bắc liền giơ tay ra túm lấy ngón tay cô.

Nam Hạ rụt tay về, mà Ninh Bắc cũng đã thả ra.

Ánh mắt cậu áp chế nỗi mừng vui và nóng bỏng vừa nãy. Cậu đang chờ đợi Nam Hạ nói những lời tiếp theo.

Nam Hạ đặt muỗng xuống rồi quay sang nhìn Ninh Bắc.

Một lúc sau, cô mới lên tiếng:

“Em có biết nếu em quen chị thì sẽ phải đối mặt với những rủi ro nào hay không?”

Ninh Bắc gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Nam Hạ nói tiếp:

“Chị vẫn muốn nói cho em biết những hậu quả xấu có thể xảy ra, để em nghe xong rồi hẵng quyết định. Bởi vì những điều em muốn lúc này không nhất định sẽ là những gì tốt nhất.”

Ninh Bắc không đáp lời mà đợi xem rốt cuộc Nam Hạ muốn nói cái gì.

“Đầu tiên, chị lớn hơn em sáu tuổi. Sự khác biệt về kinh nghiệm cũng như tư tưởng mà tuổi tác mang lại có thể dẫn đến việc gia tăng số lần cãi vã giữa hai người chúng ta về một số chuyện nhất định trong tương lai. Thứ hai, em vừa mới vào đại học thôi, vẫn còn rất nhiều cơ hội tiếp xúc với những bạn khác giới. Bây giờ em thích chị có thể là do em đã tiếp xúc với chị nhiều hơn những người khác, chứ không hẳn là do em thích chị. Cho nên chị nghĩ em có thể dành cho bản thân mình những cơ hội để thể nghiệm cuộc sống. Cuối cùng là, Tiểu Bắc à, có bắt đầu thì cũng sẽ có khả năng kết thúc, nhỡ đâu nếu chia tay thì rất khó quay trở lại làm bạn bè.”

Nam Hạ bình tĩnh chỉ ra cho Ninh Bắc tất cả những điều băn khoăn của chính mình. Thật lòng mà nói, cô không phủ nhận rằng gần như không người nào lại có thể làm thinh trước sự nhiệt tình bất chấp này được cả. Tuy nhiên, Nam Hạ vẫn ép mình phải tỉnh táo lại. Dù gì hơn nhau sáu năm tuổi tác, cô có nhiệm vụ phân tích kỹ lưỡng tình hình hiện tại cho cậu rõ ràng.

“Tiểu Bắc à, chị nói em có hiểu được không?”

Ninh Bắc khẽ gật đầu.

“Vậy thì tốt.”

Nam Hạ vươn tay cầm tách lên uống một ngụm cà phê.

“Vậy giờ tụi mình về nhà trước, tối nay em hãy cho chị biết quyết định của mình.”

“Em đã quyết định rồi.” Ninh Bắc trả lời không chút nghĩ suy.

Trong đôi mắt Nam Hạ hiện lên vẻ ngạc nhiên.

“Em muốn được ở cùng với chị.”

“Nhưng mà nãy giờ chị vừa nói……”

Ninh Bắc cắn chặt hàm một lúc, rồi đưa tay lên nắm lấy tay Nam Hạ.

Thanh âm cậu vừa trầm lại vừa chậm.

Tựa như cơn thủy triều thầm lặng, chầm chậm dâng lên vượt qua khỏi lồng ngực cô.

“Em đã chờ đợi quá lâu rồi. Chị có nói gì em cũng sẽ không để vuột mất cơ hội lần này đâu.”

“Em không muốn thử với những cô gái khác ư?”

Ninh Bắc lắc đầu:

“Không thích chính là không thích, trong lòng em hiểu rõ việc này.”

Lặng lẽ quan sát Ninh Bắc, Nam Hạ cũng nhận thấy được cảm xúc khó chịu trong lòng mình. Sự lựa chọn chắc chắn của cậu đã hoàn toàn lung lay lập trường cùng với lý trí của cô.

“……Tiểu Bắc.” Nam Hạ thì thào.

Ninh Bắc cúi đầu, nhẹ nhàng dùng ngón tay mình vân vê mu bàn tay cô.

Sự tê dại như một dòng điện mảnh nhỏ, lan ra khắp cánh tay của cô.

Nam Hạ khẽ mím môi.

Cô trông thấy Ninh Bắc nâng tay cô lên như nâng trứng, sau đó đặt vào chính giữa lòng bàn tay cô một nụ hôn dịu dàng vô hạn.

Chóp mũi cậu vùi trong đó một hồi lâu mà vẫn chưa chịu ngẩng lên.

Kế tiếp, cậu thầm thì:

“Chị ơi.”

Giọng nói cậu rất trầm và nhỏ. Ninh Bắc ngẩng lên nhìn Nam Hạ:

“Tụi mình về nhà thôi.”
Ninh Bắc đưa Nam Hạ về nhà. Trước khi bước qua cổng khu nhà, đã nhiều lần cậu hỏi đi hỏi lại Nam Hạ, nhằm xác nhận rằng liệu hiện tại cậu có phải đã trở thành bạn trai của cô rồi hay không.

Nam Hạ gật đầu nói phải. Song, Ninh Bắc vẫn cảm thấy không mấy yên tâm.

Cho dù Nam Hạ liên tục cam đoan với cậu rằng cô sẽ không gạt cậu, vẻ mặt của Ninh Bắc vẫn cứ vui buồn lẫn lộn như vậy suốt đoạn đường về.

Lúc này đã lố giờ ăn trưa, Nam Hạ bèn bảo cậu sang nhà cô ngồi chơi, để cô nấu chút gì đó cho cả hai ăn cùng nhấm nháp.

Ninh Bắc còn cầu không được nữa là.

Lúc bước vào cửa, mẹ Nam Hạ vừa hay chuẩn bị đi ra ngoài làm đẹp.

Bà ngẩng đầu lên và nhìn thấy thái độ sai sai của hai người bọn họ.

Ngay tức khắc, mẹ Nam Hạ liền dợm bước. Ánh mắt bà khi thì dò xét Nam Hạ, lúc thì thăm dò Ninh Bắc.

Không chịu được vẻ mặt hóng chuyện của bà, Nam Hạ bèn vội vàng đẩy bà ra cửa.

“Mẹ à, giờ mà không chịu đi, lát nữa chạy không kịp đâu đấy.”

Mẹ Nam Hạ vẫn vững vàng như núi. Bà đưa tay túm lấy Ninh Bắc.

“Tiểu Bắc?”

Ninh Bắc chột dạ nhìn sang Nam Hạ. Cô không có dặn cậu rằng cậu có được tiết lộ mối quan hệ giữa bọn họ cho người khác hay không. Vậy nên, cậu không dám hó hé nửa lời.

Mẹ Nam Hạ lại càng thêm nghi hoặc. Bà đang định hỏi lại thì thấy Nam Hạ chắn trước mặt Ninh Bắc và cười tủm tỉm nói:

“Mẹ à, mẹ đừng làm khó bạn trai con nữa được không?”

Bên tai bỗng vang lên một tiếng “RẦM” thật mạnh, Ninh Bắc dường như trúng phải một viên đạn.

Cậu chẳng nhớ nổi rốt cuộc mẹ Nam Hạ đã rời đi như thế nào, chỉ nhớ rằng lúc định thần lại thì đã nghe thấy tiếng đóng sầm cửa thật to.

Nam Hạ đã đổi một đôi dép lê đi vào phòng khách.

Máu nóng trong người cậu dường như đang phun trào, ăn mòn lý trí chẳng còn một manh giáp.

Ninh Bắc không nói ra được chữ nào.

Nam Hạ quay đầu lại, liền nhìn thấy cậu vẫn còn đang đứng lớ ngớ ở cửa.

Không nhịn được cơn buồn cười, Nam Hạ ngoắc tay ra hiệu với cậu:

“Cún con, lại đây với chị nào.”

Ninh Bắc hoàn toàn hóa thành một chú chó nhỏ mặc cô ra lệnh. Cậu lon ton đi theo cô vào trong phòng ngủ.

Cửa phòng được đóng lại. Ninh Bắc liền trông thấy Nam Hạ đang dựa lưng vào tường đợi mình.

Hô hấp của cậu tuyệt nhiên ngừng trệ. Cậu đợi chờ những lời cô muốn nói từ trong đôi mắt ánh lên ý cười long lanh.

“Cún con à, có muốn ôm chị không?”

Ánh nắng mặt trời xuyên qua căn phòng, chiếu rọi một bên má cô, tạo thành đường nét màu vàng kim óng ánh. Đầu mũi be bé và hếch nhẹ xuất hiện những nếp nhăn tí hon hết sức đáng yêu mỗi khi cô bật cười.

Máu trong người cậu lúc này đang sôi ùng ục.

Ninh Bắc trực tiếp ôm Nam Hạ vào lòng.

Nam Hạ không ngờ rằng cậu lại ôm cô một cách bá đạo như vậy. Cả người cô bị nhấc bổng, hai chân nhất thời mất trọng lực, phải quấn chặt lấy eo cậu.

Ninh Bắc ấn cô vào tường rồi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Nam Hạ. Giây tiếp theo, mặt cậu dần dần ửng hồng.

Ninh Bắc vùi mặt mình vào hõm vai Nam Hạ.

Sự ướt át này, ấm áp này, nhịp tim này, cùng hơi thở mà cậu không cách nào điều chỉnh được.

Giờ đây, Ninh Bắc không thể khống chế, xoa dịu hay giải quyết mớ cảm xúc bòng bong của mình. Điều duy nhất cậu có thể làm là nhịn xuống những giọt nước mắt trước mặt Nam Hạ.

Nam Hạ không ngừng cười khúc khích. Bàn tay cô vươn ra và luồn vào trong mái tóc của cậu.

Nhẹ nhàng từng chút, từng chút một. Tựa như vỗ về, tựa như trấn an.

Không biết đã qua bao lâu, Ninh Bắc lại ngẩng đầu lên một lần nữa.

Ngón tay của Nam Hạ chậm rãi chạm vào hốc mắt đỏ hoe của cậu.

Hơi thở cô tiến sát gần hơn, khẽ khàng phả vào gò má của chàng trai.

“Tiểu Bắc.”

Nam Hạ dịu dàng gọi. Cô phát hiện ra vòng tay cậu ôm cô càng lúc càng chặt thêm.

Mà ngay sau đó, cô từ từ cúi xuống…

…Và nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Ninh Bắc.

Vừa định rời đi, Ninh Bắc đã lại chiếm lấy môi cô mà không cần bất kỳ sự chỉ dẫn nào.

Dù đánh đấm lung tung cũng không được chùn bước.

Chiếc hôn hồn nhiên không câu nệ của cậu khiến cho cảm xúc con người ta càng thêm choáng ngợp. Môi cùng lưỡi hòa hợp với nhau, mang đến một sự kích thích cực đại cho Nam Hạ.

Cứ thế, cánh tay cô cũng siết chặt hơn. Cả hai như đang ép hết toàn bộ dưỡng khí trong lồng ngực của người trước mặt.

Ngọn lửa to bùng lên dữ dội.

Nam Hạ gần như vứt bỏ vũ khí mà đầu hàng trước sự bao vây của Ninh Bắc.

Cô vẫn luôn là người suy nghĩ quá nhiều, đắn đo quá nhiều.

Song, giờ phút này, cô chỉ muốn mạnh mẽ đáp lại lực mút của Ninh Bắc, không nỡ để cho nhau luyến tiếc bất kỳ nụ hôn nào.

Khi oxy lại tràn vào khoang phổi một lần nữa, Nam Hạ dựa vào vai Ninh Bắc với gương mặt ửng hồng.

Cơ thể Ninh Bắc tựa một tòa tháp kiên cố không bao giờ đổ. Cậu vẫn đang ôm chặt lấy cô…

…Rồi bắt đầu hôn lên cổ cô.

Giống như một sự tìm tòi, đầu lưỡi thuận đà lướt qua từng tấc da thịt, không chịu buông tha hay để sót bất cứ một vị trí nào.

Nam Hạ chịu không nổi nữa rồi. Cô dùng tay chắn miệng cậu lại.

……Ngay sau đó, một nụ hôn mềm mại lại được đặt vào trong lòng bàn tay cô.

Không cưỡng lại được ý cười, Nam Hạ đã bị đánh bại hết lần này đến lần khác.

“Tiểu Bắc.” Cô thỏ thẻ.

Ninh Bắc ngước mắt lên, nhìn cô đắm đuối.

Nam Hạ cười ngả nghiêng trong lòng cậu:

“Thả chị xuống đi nào.”

Ninh Bắc trầm mặc một lát, rồi mới miễn cưỡng buông lỏng tay ra.

Nam Hạ xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà và cất bước đến phòng bếp.

“Để chị làm cái gì đó cho em ăn.”

Nào ngờ cô vừa mới bước vào bếp, Ninh Bắc đã lẽo đẽo theo sau.

“Để em phụ chị.”

“Cũng không có gì cần em làm đâu. Em cứ ra phòng khách ngồi xem tivi đi.”

Ninh Bắc vẫn lặng im không lên tiếng. Cậu vòng tay ôm lấy Nam Hạ từ đằng sau.

Ngay khi cô định mở miệng nói gì đó, thì liền nhận ra Ninh Bắc đang vùi đầu vào vai mình.

Lời chưa nói đã bị nuốt ngược vào bên trong.

Trong phòng bếp, Nam Hạ đang yên lặng chờ nồi nước dùng sôi.

Ninh Bắc vẫn áp ngực mình vào lưng cô. Chẳng ai trong hai người lên tiếng.

Nó giống như một sự ăn ý không cách nào lý giải được. Không cần ai phải giải thích quá nhiều cho hết thảy sự việc đã phát sinh.

Ngay cả bản thân Nam Hạ cũng cảm thấy rất đỗi kinh ngạc. Hóa ra mười năm quen biết nhau cũng chẳng hề uổng phí chút nào.

Bọn họ biết rõ về nhau, cũng như thấu hiểu lẫn nhau.

Ngay cả chiếc hôn vừa rồi cũng hệt như một cuộc trùng phùng với một người đã lâu không gặp, vừa đánh mất bỗng tìm lại được.

Suy nghĩ này khiến cho tình cảm bên trong Nam Hạ sôi trào mãnh liệt hơn.

Cô cảm thấy rằng bản thân đã quyết định đúng đắn.

Một nụ cười tươi nở rộ bên khóe miệng. Nam Hạ xoay người lại và ngước lên nhìn Ninh Bắc.

Cô đưa tay ra vân vê dái tai của cậu. Chiếc cổ Ninh Bắc lập tức đỏ bừng.

Nam Hạ cố ý hỏi:

“Đây là công tắc nóng lạnh trên cơ thể cún con đấy à? Sao mới chạm vào mà người đã nóng ran lên, lại còn thở hổn hển nữa?”

Ninh Bắc chăm chú nhìn cô.

Nam Hạ chồm người tới và nhỏ giọng hỏi:

“Có phải là vì tai đặc biệt mẫn cảm hay không?”

Lúc nói ra câu này, hơi thở ấm áp của cô truyền đến khiến cho thân thể Ninh Bắc tê dại.

Mất hẳn một lúc sau, cậu mới cúi xuống và siết chặt Nam Hạ vào trong lòng mình.

Một câu trả lời gãy gọn vang lên:

“Là tại chị đấy.”
Chú thích:

[1] Strawberry sundae: kem tươi được rưới sốt rồi thêm topping ở trên gọi là sundae (ở McDonald’s có bán)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.