Cún Ngoan Của Sư Tôn Phản Diện Vừa Ngầu Lại Vừa Cưng

Chương 3: Ngươi còn muốn quyến rũ ai nữa?



Âm thanh Hệ Thống Chủ đột nhiên vang lên trong đầu, cuối cùng còn nhấn mạnh một câu:

[Là nhân vật phản diện, xin hãy đảm bảo an toàn cho nhân vật chính.]

Kiếm khí đáng sợ của Quý Thanh Lâm đang theo đà chém xuống, khi nghe thấy điều này hắn đột ngột thu lại.

Đột ngột như thế dẫn đến phản phệ, hắn phun một ngụm máu từ trong cổ họng.

Mẹ kiếp, bọn hệ thống này cũng biết chọn thời điểm quá nhỉ?

Biến cố đột ngột xảy ra khiến Tư Nhược Trần hốt hoảng mở to mắt, màu máu đỏ tươi kia như đang đâm thẳng vào mắt, y đau đớn kêu lớn:

"Sư phụ."

Tại sao? Tại sao đến nước này rồi mà người còn tự tổn thương bản thân người vì y cơ chứ?

Quý Thanh Lâm tùy tiện lau vết máu trên môi, chĩa trường kiếm về phía Tư Nhược Trần vẫn đang lo lắng quỳ trên đất, hắn cụp mắt lạnh lùng nói:

"Quỳ ở đó, không được cử động."

Tư Nhược Trần mím môi, ngoan ngoãn quỳ tại chỗ.

Quý Thanh Lâm nhìn hắn chằm chằm, bên trong biển ý thức hắn hung dữ chọt hệ thống hàng đầu của mảng truyện ngọt nhà mình lúc này đang giả chết, cười lạnh:

[Mày có phải nên giải thích với tao một chút không?]

Hệ Thống yếu ớt nói: [Từ bia đỡ đạn trở thành nhân vật phản diện, ngài lời to rồi mà ký chủ.]

(Lúc dùng chữ "hệ thống" là chỉ các hệ thống chung, còn "Hệ Thống" là cái anh bạn hệ thống hàng đầu về truyện ngọt của thụ nha.)

Quý Thanh Lâm giận tới bật cười.

Nhưng giờ có truy cứu sự vô trách nhiệm của đám hệ thống này cũng chẳng thay đổi được gì.

Hắn mệt mỏi nói: [Tao nhớ điểm thù hận của nguyên chủ vốn đầy thanh mà đúng không? Lúc tao mới xuyên vào suýt nữa bị một đám kẻ thù của hắn đánh chết, cứ theo lý này thì không bao lâu nữa tao sẽ được rời khỏi thế giới này đúng không?]

Hệ Thống đột nhiên im bặt.

Quý Thanh Lâm cảm thấy rằng chắc chắn không có gì tốt.

Hệ Thống cười khổ, rất là khó xử: [Tôi vừa nhìn thấy điểm thù hận của thế giới vẫn đầy, nhưng mà điểm thù hận của nhân vật chính đột nhiên lại giảm...]

Điểm thù hận của thế giới và nhân vật chính phải đầy cùng một lúc mới có thể rời đi.

Khóe miệng Quý Thanh Lâm giật giật: [Giảm bao nhiêu? 80? 70? 60?... không thể nào chỉ có 30 được đúng không!]

Hệ Thống âm thầm đánh ra một cái trứng vịt, tiếp tục giả chết.

0!

Máu ứ đọng trong họng Quý Thanh Lâm bị chọc tức tới mức đột nhiên phun ra, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Đôi môi không kiềm chế được mà run rẩy.

Nhất định là bởi vì bị hệ thống truyện ngọt làm ảnh hưởng, sự thù hận của nhân vật chính đối với hắn đã thay đổi.

Hệ Thống rác rưởi lúc nào cũng ghì hắn xuống!

Trong một lúc hoảng hốt, hắn bất cẩn ngã thẳng xuống ngựa.

Đồng tử Tư Nhược Trần co rút mạnh, gần như ngay lập tức bay đến đỡ lấy hắn, cẩn thận ôm hắn rồi dùng tay áo sạch sẽ lau vết máu trên khóe miệng hắn, đôi mắt dịu dàng đến mức tích nước, giọng nói lại như đang khóc:

"Sư phụ sao lại làm thế, muốn đánh mắng gì cứ việc trút giận lên đồ đệ, chỉ xin người đừng tự làm đau mình nữa."

Quý Thanh Lâm nghe vậy, lại phun ra một ngụm máu.

Ta chỉ xin nhà mi đừng tới gần chọc tức ta nữa là được!

Cuối cùng hắn đành cam chịu số phận, Quý Thanh Lâm điều chỉnh lại hơi thở bên trong, đẩy Tư Nhược Trần rồi loạng choạng đứng dậy.

Hắn dùng nội lực ngưng tụ thành một sợi roi dài, nện xuống đất, sức mạnh đó thật khó có thể tưởng tượng.

Hệ Thống truyện ngọt hoảng hồn kêu lên: [Kí chủ, ngài định làm gì vậy?!]

[Cái này không phải quá rõ ràng rồi sao? Kiếm điểm thù hận chứ làm gì!] Quý Thanh Lâm vung sợi roi dài, lạnh lùng trả lời.

Hắn dùng roi nâng cằm Tư Nhược Trần, nheo mắt nhìn y:

"Ngươi cho là sư phụ không dám đánh ngươi sao? Đã dám nói câu này thì ngoan ngoãn đứng yên, tốt nhất là đừng nhúc nhích dù chỉ một bước!"

Thấy vậy, Tư Nhược Trần nuốt nước miếng đứng im đó không nói lời nào, ý định của y không thể rõ ràng hơn.

Ánh mắt Quý Thanh Lâm tối sầm lại.

Giỏi lắm.

Tiếng roi xé gió mà tới.

"Chát___"

Một roi này dùng hết sức đánh xuống, da thịt bị nứt toạc, y phục màu đỏ cũng bị xé rách, tươm ra vết máu trên bộ ngực trắng như ngọc của thiếu niên.

Không ít người không thể rời mắt khỏi cảnh tượng sợi roi uốn lượn đánh xuống, thậm chí còn liếm đôi môi khô khốc.

Quý Thanh Lâm cau mày, lạnh lùng ra lệnh: "Quay người lại!"

Thuộc hạ hắn toàn bộ xoay người lại, Quý Thanh Lâm đột nhiên nói với Tư Nhược Trần:

"Dụ dỗ người của sư phụ xong, tiếp theo ngươi còn muốn dụ dỗ ai?"

Vừa dứt lời, lại giận dữ giáng một roi khác xuống.

Tư Nhược Trần khẽ rên sau đó nghiến răng, cảm thấy đau nhói trong lòng.

Một câu "người của sự phụ" kia khiến y cảm thấy đầy uất hận.

Chẳng lẽ sư phụ vì mình giết Sở Uyên nên mới tức giận như vậy, nhưng Sở Uyên rõ ràng không xứng!

Mắt Quý Thanh Lâm sáng rực khi thấy điểm thù hận thực sự đã tăng lên một chút.

Roi thứ tư, roi thứ năm cũng gấp gáp rơi xuống, liên tục quất vào cơ thể Tư Nhược Trần, những nơi nó đi qua đều để lại vết thương khiến người ta hoảng sợ.

Hắn không phải nguyên chủ, đối với người trước mắt cũng không dễ mềm lòng như vậy, kết cục của nguyên chủ đã cho hắn một bài học.

Hắn chỉ muốn hành hạ nhân vật chính để nhanh chóng lấy lại điểm thù hận.

Sau đó rời khỏi thế giới này.

Hết roi này đến roi khác đánh xuống, nhưng điểm thù hận của nhân vật chính lại không tăng lên nữa.

Lòng Quý Thanh Lâm càng gấp gáp thì những roi đánh cũng trở nên hung ác hơn.

Cho đến khi Hệ Thống cuối cùng vượt qua nỗi sợ hãi để nhắc nhở hắn: [Ký chủ... Nếu ngài tiếp tục đánh nữa, chúng ta sẽ không còn nhân vật chính đâu.]

Tới đây thì Quý Thanh Lâm mới chịu dừng tay.

Kẻ bị đánh là Tư Nhược Trần chỉ còn chút hơi tàn, có thể đứng trên mặt đất tất cả là nhờ lời nói của sư phụ bảo y "Đứng yên, không được nhúc nhích."

Y phục màu đỏ vì thấm đẫm máu đã chuyển sang màu sẫm, dán chặt vào vết thương, chỉ cần lồng ngực phập phồng nhẹ cũng đau như dao cắt.

Nhưng môi Tư Nhược Trần lại nở nụ cười.

"Sư phụ..."

Sư phụ y cuối cùng vẫn là người cứng miệng nhưng mềm lòng, không nhẫn tâm lấy mạng y, y mới là người mà sư phụ yêu thương nhất.

Sở Uyên chẳng là gì cả, hắn chẳng là gì cả!

Quý Thanh Lâm lên ngựa, không thèm nhìn người sau lưng, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu:

"Hôm nay ngươi đến đây như thế nào thì phải trở về như thế ấy. Trước khi mặt trời lặn, nếu ta không thấy ngươi ở phủ Nhiếp Chính Vương, thì ngươi vĩnh viễn không cần về nữa."

Vừa dứt lời, hắn vội vàng phóng đi, theo sau là một loạt hắc y nhân.

"Vâng, đệ tử tuân mệnh."

Tư Nhược Trần nhìn chằm chằm bóng lưng nam tử một cách si mê, không chút oán giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.