Mặc Trúc chỉ đứng ở nơi vừa bước vào đã thấy, bức màn trước nay Quý Thanh Lâm chưa bao giờ buông xuống đang rơi rụng từng lớp, thấp thoáng trên chiếc giường gỗ lớn điêu khắc cầu kỳ có hai bóng người đang chồng lên nhau.
Trên mặt đất vương vãi đầy quần áo rách, đỏ đen đan xen, còn loang lỗ vết máu.
Khứu giác nhạy bén của Mặc Trúc đánh hơi được một mùi hương của khói mê trộn lẫn trong không khí đầy mùi máu.
Loại khói mê rẻ tiền này đúng là của thanh lâu nào đó, thường dùng để trị một vài người mới không chịu nghe lời.
Mặc Trúc hoảng hốt.
Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ tên vô liêm sỉ Tư Nhược Trần này còn bỉ ổi như vậy, dám ra tay với chủ nhân của y!
Y gấp gáp chạy vào, gần như dùng tốc độ nhanh nhất trong đời vọt tới trước giường, rút đao khỏi vỏ, vén lên bức màn đang che lại cảnh xấu hổ kia, bật ra một câu:
"Đồ vô liêm sỉ!"
Động tác liền mạch lưu loát.
Đang lúc y chạy vào thì thấy bộ dạng quần áo xộc xệch của Quý Thanh Lâm, tay hắn còn đang sờ soạng bờ ngực trơn bóng của Tư Nhược Trần, thật sự là bộ dạng của một tên dê sồm chính quy.
Nghe thấy tiếng động hắn bực bội quay qua, nghiêng đầu nhìn Mặc Trúc đang rút đao, nhíu mày thật chặt như muốn hỏi:
Ngươi nói ai là đồ vô liêm sỉ?
Mặc Trúc cũng đã nghĩ đến nơi sẽ chôn mình luôn rồi.
Y quỳ phịch hai chân xuống, sợ đến mức đầu lưỡi cũng đánh loạn, giọng run run sợ hãi chỉ thiếu mức đập đầu xuống đất:
"Chủ... chủ tử... thuộc... không phải thuộc hạ nói người, thuộc hạ đang nói cái tên đang có âm mưu đen tối kia thôi."
"Âm mưu đen tối?" Quý Thanh Lâm rút bàn tay thon dài đang mò mẫm trên ngực Tư Nhược Trần lại, chỉ chỉ vào mình:
"Ngươi nói bổn vương à?"
Mặc Trúc: "..."
Quý Thanh Lâm vẫn chưa kịp chỉnh sửa quần áo của mình, khi hắn mới tỉnh dậy chỉ quan tâm đến việc thoa thuốc cho Tư Nhược Trần đang sốt cao đến hôn mê, sợ y sốt đến chết.
Bình thuốc mà đại phu đưa hắn trong suốt không màu, Quý Thanh Lâm chống tay trái lên đầu giường, bàn tay còn lại xoa xoa qua lại trên bộ ngực lộ ra của Tư Nhược Trần, thoạt nhìn nào có giống đang thoa thuốc đâu?
Rõ ràng hắn đang thèm muốn vẻ đẹp của đồ đệ nhà mình, đang có âm mưu đen tối.
Mặc Trúc hết đường chối cãi.
Quý Thanh Lâm không thèm nhìn bộ dạng cố tìm lời giải thích của Mặc Trúc, mà chỉ nhìn đến thanh đao trên tay y, hừ lạnh.
Mặc Trúc dùng tốc độ nhanh nhất có thể rút đao về, y quỳ thằng người, mồ hôi trên trán tuôn chảy.
Quần áo Quý Thanh Lâm rất lộn xộn, hắn ngồi ở mép giường cúi đầu kéo áo choàng của Tư Nhược Trần lên, nhìn tên ngốc ám vệ vẫn đang quỳ khẽ cau mày:
"Chuyện tiếp theo ngươi muốn là, tiếp tục quỳ ở đây chờ bổn vương diễn đông cung sống cho ngươi xem, hay là muốn tham gia chung?"
Hai mắt Mặc Trúc trừng lớn muốn rớt ra, đầu lưỡi thắt lại:
"Không... không... không... thuộc hạ không dám."
"Vậy còn không chịu cút đi!" Quý Thanh Lâm nhìn y bằng đôi mắt hình viên đạn.