Dụ hoặc không thành công còn bị đùa bỡn, tâm tình Thiệu Duẫn vô cùng xấu, hơn nữa việc này còn bị Đồ Vu Luân biết, tuy rằng Đồ Vu Luân chưa nói gì, nhưng mà nhìn bộ dạng nín cười của Đồ Vu Luân, anh càng tức giận.
May mắn tên kia còn thức thời, không dám nói thêm cái gì, mà anh mang theo một bụng khó chịu đi giúp Đồ Vu Luân theo đuổi cô gái kia, kết quả tên kia không cảm ơn anh thì thôi, thế mà còn đấm anh một quyền.
Thiệu Duẫn xoa bụng, anh chỉ thừa cơ hôn cô gái kia một chút mà thôi, họ Đồ thế mà ghi hận lâu như vậy, còn thừa dịp anh không chú ý đánh anh một quyền, thật sự là gặp sắc quên bạn! Thiệu Duẫn nhẹ nhàng quẹt môi, nhưng mà nhìn thấy sắc mặt ghen tỵ của Đồ Vu Luân, khóe miệng liền nhịn không được gợi lên.
Ai bảo tên kia muốn cười anh, anh bị cô gái họ Đan đùa bỡn đã rất ức, tên kia còn nghẹn cười như vậy, anh đương nhiên phải trả thù một chút, thừa cơ hôn cô gái của anh xem như lấy lại vốn, mà chủ yếu, đương nhiên là muốn xem bộ dáng Đồ Vu Luân vừa tức vừa hận lại không làm gì được anh.
Về phần một quyền này, coi như đáng giá, ít nhất anh cũng thấy được sắc mặt người đàn ông kia ghen tị khó coi bao nhiêu, dù ít nhưng cũng xoa dịu bớt khó chịu khi bị Đan Tiểu Phù đùa giỡn.
Nghĩ đến cô gái kia, sắc mặt Thiệu Duẫn liền trầm xuống, từ ngày đó về sau, anh không gặp cô gái kia nữa, nghe Đồ Vu Luân nói, cô gái đó là trạch nữ*, lâu lâu biến mất một thời gian, sau đó sẽ xuất hiện, lúc biến mất dường như đều nấp ở trong phòng, trừ khi có chuyện quan trọng nếu không tuyệt không ra khỏi cửa.
Trạch nữ = những cô gái lập dị, có sở thích ngồi nhà suốt ngày đọc truyện, xem phim, vv
Không ra khỏi cửa là tốt nhất, anh khỏi nhìn thấy cô!
Về phần ý niệm trả thù cô gái kia...... Thiệu Duẫn oán hận vứt đuôi thuốc vào thùng rác phía trước, lúc này nửa đêm không người, anh cũng không cần duy trì biểu hiện tao nhã nho nhã giả dối, khuôn mặt anh tuấn âm trầm có thể sánh với gió đêm lạnh.
Anh đương nhiên vẫn muốn tìm thời cơ tính toán với cô gái kia, không đề cập tới ba lần thua trước, chuyện lần trước cô đùa giỡn anh liền đủ làm anh bực, hơn nữa anh vẫn dại dột mắc mưu, đây là một vết thương lớn cho lòng tự tôn cao ngạo của anh.
Anh, Thiệu Duẫn lần đầu bị con gái đùa giỡn, nhưng lại là tự mình đưa lên cửa, nghĩ đến bộ dáng đắc ý của Đan Tiểu Phù kia, anh liền tức giận đến nghiến răng ngứa lợi, nhưng lại không có cách đối phó cô.
Vốn đang muốn làm cô yêu anh, kết quả ngược lại là mình bị chỉnh, mà lúc bình tĩnh rồi, anh cũng hiểu được mình thật là ngu, cái loại thủ đoạn như thế mà anh cũng dùng, anh thật sự bị cô gái kia chọc tức!
Nếu như mẹ anh biết anh có ý tưởng này, anh nhất định sẽ bị mẹ niệm cho thối đầu! Thật ra lúc tỉnh táo lại rồi, anh cũng hiểu mình rất xúc động, ngay cả loại ý niệm thối tha này mà cũng xuất hiện trong đầu.
Nghĩ như vậy, không thành công cũng là chuyện tốt đi? Hơn nữa...... Mị lực của anh quả thật không dùng được với cô gái kia -- Thiệu Duẫn không thể không thừa nhận chuyện này là sự thật, cô gái họ Đan thật sự không có hứng thú với anh.
Anh nghĩ đến lời nói của Đồ Vu Luân, Đan Tiểu Phù chỉ có hứng thú với mãnh nam, loại như anh, ở trong mắt cô chính là tiểu bạch kiểm.
Tiểu bạch kiểm...... Thiệu Duẫn nheo mắt, buồn bực lấy bao thuốc trong túi ra.
Anh không thường hút thuốc, chỉ có lúc tâm tình phiền chán mới hút, mà gần đây số thuốc anh hút còn nhiều hơn cả năm vừa rồi cộng lại, hơn nữa tất cả đều là vì tức cô gái Đan Tiểu Phù đó.
Anh rầu rĩ cắn điếu thuốc, đang muốn châm nó, lại nhìn thấy phía trước, dưới đèn đường có một người đang ngồi, ngọn đèn mơ hồ, thật sự nhìn không rõ lắm, nếu không phải chỗ anh đứng vừa hay đối diện với đèn đường thì cũng sẽ không phát hiện được.
Bây giờ đã hơn mười một giờ, chưa tính là trễ, nhưng mà ở đây vài ngày, anh biết người trong trấn ngủ rất sớm, gần mười giờ đã tắt hết đèn, rất ít người còn ở bên ngoài, toàn bộ trấn nhỏ im lặng ngay cả tiếng mèo kêu cũng không có.
Lúc này nhìn thấy có người ở bên ngoài, Thiệu Duẫn hơi hơi nhíu mày.
Người nọ ngồi đó, hai đầu gối cong lại, một tay ôm bụng, một tay chống đất, mặt vùi vào đầu gối, tóc dài rơi phủ toàn bộ khuôn mặt.
Nếu là đàn ông, anh sẽ xem như không thấy, nhưng đối phương là nữ, từ nhỏ đã được dạy thành thói quen, làm cho anh không thể xem như không thấy.
Vất điếu thuốc bên miệng, anh đi tới chỗ đối phương.“Cô ơi, cô có khỏe không?” Nhìn đối phương ôm bụng, anh đại khái đoán được nguyên nhân.
Đối phương chậm rãi ngẩng đầu, vừa thấy khuôn mặt cô gái kia, mặt Thiệu Duẫn liền trầm xuống.“Là cô à!” Đan Tiểu Phù? Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
Nhìn thấy anh, Đan Tiểu Phù cố gắng nhướng môi, cười một chút.“Hi, tiểu bạch kiểm.” Giọng nói của cô mỏng manh, thật nhỏ dường như nghe không được, sắc mặt trắng bệch, phía dưới mắt còn thâm đen, cánh môi hồng cũng trở nên trắng bệch, cả người xem ra có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
“Đừng gọi tôi là tiểu bạch kiểm!” Nghe được cách xưng hô của cô, khóe mắt Thiệu Duẫn co giật, khẩu khí cực kém. Cô gái này sắc mặt kém như vậy mà vẫn còn có hứng đùa cợt anh, vốn tâm tình kém, nhìn thấy cô thì càng tệ hơn.
Dù cô có thoải mái hay không, nếu là cô gái khác, lấy thân sĩ phong độ của anh tuyệt đối sẽ không mặc kệ, nhưng mà cô là ngoại lệ.
Quẹt môi dưới, Thiệu Duẫn trực tiếp xem như không thấy, cất bước rời đi.
Đan Tiểu Phù cũng không cảm thấy anh sẽ tốt bụng giúp cô, cô vạch mặt anh nhiều lần như vậy, mỗi một lần còn đùa giỡn anh, người đàn ông này nhất định sẽ ghi hận vào lòng, làm sao giúp cô?
Cho nên thấy anh đi, cô cũng không thấy có gì ngoài ý muốn, cau mày vùi mặtvào đầu gối, chịu đựng từng trận quặng đau nơi bụng, toát mồ hôi lạnh làm cho cô cảm thấy càng đau đớn, từng trận quặn đau liên tiếp làm cho cô càng co người lại.
Bình thường kì sinh lý đến cô đều không ra khỏi cửa, nhưng cô đói bụng, trong nhà lại không còn thứ gì, hơn nữa khi ra ngoài cô vẫn tốt, ai dè mua xong lại đột nhiên đau, cô vốn nghĩ sẽ trụ được đến khi về nhà, nhưng cơn quặn đau đột nhiên trở nên kịch liệt, cô cảm thấy ruột trong bụng sắp thắt lại rồi.
Cuối cùng đành phải ngồi xuống một chỗ, tính chờ đỡ đau lại đi về, ai ngờ bụng càng lúc càng đau, hơn nữa vừa đau lại vừa đói, cô căn bản phân không rõ là đau vì đau bụng hay là vì đói bụng.
“A......” Bụng đột nhiên đau đớn co rút một cái, cô ôm bụng càng chặt, tay chân vì đau đớn càng không có lực, dường như cô muốn nằm luôn xuống đường.
“Này! Cô có khỏe không?” Âm thanh rất không cam nguyện từ đỉnh đầu truyền đến.
Đan Tiểu Phù có chút hoảng hốt mở mắt ra, thong thả ngẩng đầu, là Thiệu Duẫn, cô không khỏi giật mình, nhưng đã không còn khí lực nói chuyện nở nụ cười với anh.
Thấy cô lại nhắm mắt, mặt mày nhăn lại, sắc mặt so với vừa rồi càng khó coi, một chút vết thương cũng không có, mà cả người đã nửa ngồi xuống rồi.
Thiệu Duẫn quẹt môi dưới, anh vốn không muốn để ý cô, nhưng đi vài bước lại nhịn không được quay đầu, thấy cô một mình ngồi ở dưới đèn đường, tuy rằng nhìn không rõ vẻ mặt của cô, nhưng từ tư thế của cô cũng nhìn ra được cô khó chịu bao nhiêu, sau đó anh dừng lại liền không đi được nữa.
Chần chừ một hồi lâu, anh vẫn quay về, thật sự là anh được mẹ dạy dỗ quá tốt, không có cách nào nhìn thấy phái yếu gặp nạn mà thấy chết không cứu được -- cho dù cô gái này làm cho anh chán ghét bao nhiêu đi nữa.
“Thật là phiền toái!” anh thấp giọng rủa, dứt khoát khom người ôm lấy cô.
Đột nhiên bị đụng chạm làm cho Đan Tiểu Phù sửng sốt, cô mờ mịt mở mắt ra, hoang mang lại kinh ngạc nhìn anh.“Anh...... Làm cái gì?”
“Mang cô lên núi chôn.” Anh tức giận đáp lời, nhưng mà động tác cũng rất nhẹ nhàng.
Đan Tiểu Phù hơi hơi chớp mắt, thấy sắc mặt anh tuy rằng không hoà nhã, nhưng động tác ôm cô lại rất dịu dàng, đôi môi tái nhợt hơi nhướng lên.“Khoan! Tiểu bạch kiểm......”
“Cô muốn tôi bỏ cô lại sao?” Cô gái này có biết hai chữ “Thức thời” viết thế nào hay không?
“Gói to đó, cầm luôn.” Cô chỉ chỉ túi ni lông, đó là thức ăn một tuần của cô, rất quan trọng. Thiệu Duẫn cúi đầu trừng cô, mà người bị trừng lại từ từ nhắm mắt lại, toàn thân vô lực vùi trong lòng anh.
Cô gái này......
Anh căm giận ôm cô ngồi xuống cầm túi ni lông lên, một bên nghiến răng nghiến lợi nghĩ: anh thực không nên mềm lòng quay lại, vì sao anh lại bày ra phong thái lịch thiệp với cô gái anh ghét cơ chứ?
Ôm Đan Tiểu Phù trở lại nhà cô, Thiệu Duẫn đăt cô lên ghế sô pha dài.
Vừa nằm xuống sô pha, đôi lông mày nhíu chặt của Đan Tiểu Phù khẽ dãn ra, nhưng tay vẫn ôm bụng, thân thể đau đớn mà gấp khúc lại.
Cô mệt mỏi mở mắt ra, hơi hơi nhướng môi cười với Thiệu Duẫn.“Cám ơn...... Anh có thể về rồi.” Nói xong, cô lại nhắm mắt, hoàn toàn không có khí lực để ý đến anh.
Cô gái này nói lời cảm ơn cũng chẳng có thành ý, hoàn toàn sai sử anh như nô bộc!
Thiệu Duẫn khó chịu, vốn muốn lập tức xoay người đi, không muốn để ý cô gái vừa kiêu ngạo vừa không hiểu lễ phép này nữa, dù sao anh đã tốt bụng đưa cô về nhà ; Nhìn cô đau đến sắc mặt trắng bệch, với lại vừa rồi lúc ôm cô, da thịt của cô rất lạnh, trên người còn có mồ hôi lạnh toát ra.
Anh mím môi, nhìn đến mặt cô nhăn thành một nhúm, thân thể cuộn lại, ngón tay hơi run run ôm bụng.
Cô gái này thật là phiền phức!
Anh thầm rủa trong lòng, xoay người tránh ra.
Đan Tiểu Phù nghe được tiếng bước chân cùng tiếng đóng cửa, nghĩ rằng anh đi rồi, thân thể co càng chặt, đầu ngón tay run run lạnh lẽo.
Shit! Lần này sao lại đau như vậy
Cắn chặt môi, cô đau đến mắng tục trong lòng.
A...... Bụng lại đau đớn co rút một trận, cô ôm bụng, từ từ đổi tư thế, dường như là vô lực nằm trên sô pha.
Lúc này cái tay cô ôm bụng đột nhiên bị đẩy ra, cô ngây ngẩn cả người, nhanh chóng mở mắt, lại nhìn thấy Thiệu Duẫn ngồi xổm bên cạnh.
“Anh.....” Sao anh còn ở đây? Giật mình ngốc ra, cái áo phông trên người cô lại bị đẩy lên trên, cô hoảng sợ, nhanh chóng bắt lấy quần áo.“Anh làm gì?”
Thiệu Duẫn lạnh lùng liếc cô một cái.“Yên tâm, tôi chỉ có hứng thú với người đẹp.” Loại như côngay cả “món ăn tráng miệng” cũng không xứng, anh căn bản cũng thấy chướng mắt!
Đẩy tay cô ra, xốc áo phông lên, lộ ra cái bụng trắng nõn, anh đưa tay đem khăn mặt nóng phủ lên bụng cô.
Đan Tiểu Phù choáng váng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn động tác của anh, nhìn anh đưa tay đặt khăn mặt nóng lên, sau đó từ từ chuyển động, cầm khăn mặt giúp cô mát xa.
Bụng còn đang co rút đau đớn, nhưng khăn mặt nóng làm cho cô cảm thấy tốt một chút, mà anh mát xa cũng làm cho cô từ từ thả lỏng thân thể, không còn căng cứng lại.