Mộc Tử Tự và Thẩm Mặc cuối cùng cũng xác định quan hệ, hai kẻ đang yêu đương cuồng nhiệt ngoại trừ thời gian đi học và đi làm trên cơ bản dính chặt lấy nhau, cha mẹ Mộc Tử Tự đều ở nơi khác, một mình học ở A thị, gần như không có ai quản, mà Thẩm Mặc từ hồi lên đại học đã ra riêng, cho nên hai người càng không sợ hãi chút nào.
Sau một thời gian ngắn qua lại hai người bắt đầu sống chung, thỉnh thoảng Mộc Tử Tự sẽ qua nhà Thẩm Mặc ở, đôi khi Thẩm Mặc qua đêm tại phòng trọ của Mộc Tử Tự, Thẩm Mặc quả thật không lừa gạt Mộc Tử Tự, nấu cơm giặt giũ quét dọn tất tần tật đều do anh làm hết, cơ mà dù sao bình thường Thẩm Mặc bạn bịu công việc, nên khi anh nấu cơm Mộc Tử Tự sẽ vào phụ một tay, việc rửa chén bát cũng chia ra.
Ai đó hoàn toàn quên mất ý định ban đầu muốn nô dịch Thẩm Mặc, đau lòng còn không kịp đây.
Hôm nay hai người ăn cơm tối xong làm tổ trên sofa xem tivi, Mộc Tử Tự thoải mái dựa vào ngực Thẩm Mặc, sức nặng toàn thân đổ dồn lên anh, mà hai tay Thẩm Mặc ôm lấy eo ai kia, tựa lưng lên sofa.
“Hứ, anh mày chả thích chơi với lũ trẻ con, ồn muốn chết.” Mộc Tử Tự nhìn đám trẻ con ồn ào trong tivi, phát biểu cảm nghĩ.
Thẩm Mặc nghe thế, cười nói: “Yên tâm, tụi mình không sinh con được đâu.”
Vừa nghe lời này Mộc Tử Tự bật dậy: “Xì, có anh mới không sinh được.”
“Ồ, thì ra Tử Tự có thể sinh em bé, tốt rồi, lần này điều kiện để đàm phán với mẹ anh cũng có luôn.” Thẩm Mặc cố ý bẻ cong ý cậu.
“Thẩm Mặc anh là đồ ba tám (1), có anh mới sinh em bé, tối nay ông đây sẽ cho anh sinh.”
“Buổi tối làm gì, ngay bây giờ đi.”
“Đù, em gái anh đừng có ép tôi, cẩn thận tôi bạo cúc anh đó.”
“Cầu được bạo.”
“… Mẹ nó anh nhẹ tay chút… Thẩm Mặc anh @#@%%%#%# ….”