Mộc Tử Tự là sinh viên mới thi đậu A đại, khi còn bé cậu ở A thị một thời gian, sau đó vì công việc của cha mẹ mà rời thành phố này, lúc ấy tiểu Tử Tự còn nhỏ mang theo trái tim thủy tinh vỡ thành mảnh nhỏ đau đớn rời đi, hiện tại rốt cục cậu đã trở lại, mang theo quyết tâm san bằng tất cả, Mộc Tử Tự không bạo cúc thì không phải là hảo mộc tử.
Học xong 4 tiết buổi sáng, Mộc Tử Tự cùng Quý Tuần – cậu bạn thân từ nhỏ – đi ra khỏi giảng đường, Quý Tuần mặt mày nặng nề khiến cậu phải mở miệng hỏi: “Tuần Tử cậu làm sao vậy?”
Quý Tuần mặt y như thỏ Tuzki nhìn lại: “Không muốn cậu dùng giọng điệu hỏi cậu làm sao vậy ==.”
“… được rồi, cậu đã làm gì?”
Quý Tuần thở dài: “Hôm qua tớ
không cẩn thận làm rách quần lót của Bạch Liêm.”
Quần lót!!
Ba cây hắc tuyến từ trên trán trượt xuống, khóe miệng Mộc Tử Tự giật giật, đậu xanh lại là quần lót rốt cuộc ông đây với quần lót duyên dài tận đâu hả: “Cậu làm sịp rách, vậy hoa cúc thì thế nào?”
“Hừ, cậu thử bỉ ổi lần nữa xem.”
“= = tương tự mà, làm rách chỗ hoa cúc cũng tức là làm rách cậu luôn đó.”
“… ” Quý Tuần hoàn toàn tuyệt vọng với Mộc Tử Tự, cậu ấy có thể trưng ra khuôn mặt thanh tú đường nét xinh đẹp trong lúc nói những lời bỉ ổi nhất, lúc này mình phải bình tĩnh: “Tớ định mua đồ mới cho anh ấy, tớ còn chưa từng mua quần lót cho anh ấy í, cậu nói xem nên dựa vào tiêu chí nào để chọn.”
Mộc Tử Tự trả lời rất quy củ: “Chiều cao, dáng người, vòng mông, bề ngang háng. ”
Nghiêm túc ấy hả = = chúng ta có thể đừng đứng trong sân trường bàn chuyện quần lót được không, Mộc Tử Tự phỉ nhổ, suy nghĩ một chút nói: “… vậy thì lớn nhỏ dài ngắn đi, cái này cậu rõ kích cỡ hơn tớ.”
Im lặng một hồi, Quý Tuần tặng cho Mộc Tử Tự hai chữ: “Phắc diu.”