Nhưng tục ngữ nói, nói tào lao *** tào lao *** đến, anh cũng chưa nói ra khỏi miệng, quang cảnh kia luôn quay vòng trong đầu anh, chuyện anh lo lắng đã xảy ra.
"Tả Thiên, làm sao bây giờ? Thiếu chút nữa em đã quên, gần đây em luôn ở trong phòng thí nghiệm, lại khéo mang bầu như vậy, có thể hay không......" Khương Lai bị chính mình dọa sợ, khuôn mặt nhất thời trắng xanh.
"Nào có chuyện trùng hợp như vậy." Tả Thiên rất đau lòng: "Đừng buồn lo vô cớ."
"Nhưng mà nếu thật sự như vậy thì phải làm sao bây giờ?" Khương Lai nắm chặt tay lại, ở đốt ngón tay một chút huyết sắc cũng không có: "Bằng không chúng ta bỏ đứa bé này đi có được không?"
Tả Thiên hít vào một hơi mà ngực như ngẹn lại, anh biết Khương Lai sẽ bất an, sẽ khổ sở, nhưng không có cách nào tin được mình lại nghe thấy hai từ phá thai từ trong miệng cô.
"Thật xin lỗi, anh sẽ không đồng ý."
Khương Lai chưa từ bỏ ý định: "Em biết làm như vậy không tốt, nhưng nếu em bé vừa sinh ra đã mang thân thể dị dạng, cả đời này cũng không thể vui vẻ được, đây không phải là chúng ta hủy cả đời của con hay sao?"
Tả Thiên lạnh lùng cười: "Đừng nói đứa bé có thật sự bị dị dạng hay không, cho dù là vậy, nếu em bỏ nó đi, đến cơ hội được sinh ra nó cũng không có, đây mới thực sự là hủy đi cả đời của nó."
"Nhưng mà......" Tay Khương Lai lạnh như băng muốn kéo Tả Thiên lại, nhưng nghiêm khắc bị bỏ rơi.
Đây là lần đầu tiên Tả Thiên hoàn toàn cự tuyệt cô, trước kia Tả Thiên có tức giận cũng sẽ không đối xử với cô như vậy.
Tả Thiên nói rõ ràng từng chữ: "Em có ý nghĩ như vậy, anh rất khó chấp nhận, thật sự." Nói xong anh rời đi mà không quay đầu lại.
Khương Lai như bị sét đánh, mềm nhũn ngã vào sô pha, nước mắt cuồn cuộn không dứt từ trong hốc mắt trào ra, rơi trên sô pha từng giọt từng giọt lóng lánh.
Không biết khóc bao lâu, Khương Lai khó khăn lám mới ngủ, cô mơ thấy một giấc mơ hết sức đáng sợ.
Trong bóng đêm, có một thứ gì đó nho nhỏ chui ra từ trong bụng cô, bộ dạng tuyệt không giống người, thân thể xù lông, bốn chân ngắn mềm nhũn chống đỡ trên người cô, cái đuôi thật dài có lẽ phải bằng chiều dài cơ thể, nhưng lại mang khuôn mặt thu nhỏ của Tả Thiên.
"Tả Thiên, anh......"
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu nhíu lông mày: "Con không phải Tả Thiên, con là con của mẹ.”
"Thật vậy không? Thật đáng yêu." Ánh mắt Khương Lai bắt đầu sáng lên.
"Gạt người, trước kia mẹ không nói như vậy, mẹ nói là con quái thai, còn nói muốn bỏ con đi, con chán ghét mẹ, không muốn làm con của mẹ, ba cũng chán ghét mẹ tâm ngoan thủ lạt*, không cần mẹ."
*Lòng dạ độc ác, bụng dạ nguy hiểm
Trái tim Khương Lai giống như bị đâm cho một đao: "Con đừng nói bậy, Tả Thiên thích mẹ, Tả Thiên sẽ không bao giờ không quan tâm mẹ, con là con của mẹ, không được bỏ mẹ đi."
Đứa bé khinh miệt trừng mắt nhìn cô một cái, theo một luồng ánh sáng bỗng nhiên biến mất trước mặt cô, Khương Lai sợ hãi kêu to tên của Tả Thiên, nhưng trong bóng đêm xuất hiện một luồng lốc xoáy, lập tức hút tiếng kêu của cô vào trong đó, không có bất cứ tiếng đáp lại nào.
"Tả Thiên, Tả Thiên em sai rồi, Tả Thiên anh ở nơi nào, cho em một cơ hội nữa có được không? Tả Thiên em thích anh, rất thích rất thích, về sau nhất định em sẽ nghe lời anh nói......"
Vừa vặn Tả Thiên ở bên ngoài mua hoa quả trở về, lập tức nhìn thấy Khương Lai gặp ác mộng, quăng hoa quả trên tay đi, trực tiếp vọt tới trước mặt Khương Lai bóp mũi của cô: "Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, Lai, là anh, Tả Thiên."
Khương Lai không thở nổi lại nghe được giọng nói mình mong nhớ ngày đêm, cô một cái ***, cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh trong mơ, thấy khuôn mặt dịu dàng tuấn tú phóng đại trước mặt, cô lên tiếng khóc lớn.
Tả Thiên ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt lưng của cô: "Được rồi, là anh sai rồi, anh không nên mắng, đừng khóc."
Làm sao anh có thể thực sự nổi giận với cô được, quả thật lúc trước hận cô không có lấy một chút tự giác của người làm mẹ, nhưng sau đó cẩn thận ngẫm lại, những bài báo là có thật, hơn nữa nói ra những lời như thế cô còn khổ sở hơn anh rất nhiều, anh nên thông cảm một chút với cô mới phải.
Khương Lai khóc đến nỗi cổ họng trở nên khô khốc, sau đó đáng thương nhận sai với Tả Thiên: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em sẽ không bỏ đứa nhỏ đi nữa, em sẽ tận lực sinh đứa nhỏ ra, anh đừng rời bỏ em có được không?"
Tả Thiên thở dài: "Khi nào anh nói sẽ rời bỏ em vậy?"
"Ở trong mộng, con của chúng ta nói." Khương Lai một năm một mười kể lại rõ ràng giấc mộng kia một lần, nói xong trong lòng vẫn còn sợ hãi, dùng hết sức chui vào trong lòng Tả Thiên.
"Là anh không tốt, về sau anh sẽ không nói những lời này." Tả Thiên đau lòng trấn an: "Nhưng mà em có thể nghĩ thông là tốt rồi, Lai thực sự hiểu chuyện đấy." Anh nói xong hôn đôi mắt của Khương Lai.
Có lẽ Khương Lai thật sự bị dọa sợ, mặc kệ Tả Thiên an ủi như thế nào, nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi xuống, Tả Thiên càng thêm tự trách, cuối cùng có lẽ cô khóc mệt mỏi, rốt cuộc mơ mơ màng màng ngủ mất.
Tả Thiên thay cô lau đi nước mắt dính vào tóc, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn ngoại trừ xinh đẹp vẫn chỉ là xinh đẹp, phụ nữ đẹp anh gặp qua không ít, nhưng chi riêng mình cô mới có thể bước vào tim anh.
"Lai, Lai......" Anh cũng không biết vì sao, chỉ muốn không ngừng gọi tên cô, một tiếng so với một tiếng càng dịu dàng hơn, mềm mỏng đến độ có thể hóa thành vũng nước.
Hình như trong lúc ngủ cô gái nhỏ cũng cảm nhận thấy, lông mày nhíu lại chậm rãi buông lỏng ra, Tả Thiên nhìn thấy mà vui mừng, cúi đầu liếm đôi môi của cô rồi lại hôn một chút......
Rèm cửa sổ màu trắng bị gió gợi lên, theo gió lộ ra đường cong hoàn mỹ.
Kết thúc
Khương Lai không để ý đến chủ quản luôn uy hiếp, dứt khoát kiên quyết xin nghỉ hơn nửa năm, tuy rằng mặc kệ đứa nhỏ như thế nào, cô nhất định sẽ sinh nó, yêu thương nó, nhưng trong tiềm thức cô vẫn hy vọng có thể sinh ra đứa nhỏ bình an khỏe mạnh.
Lúc rảnh rỗi ở nhà, cô luôn nghiêm khắc tuân thủ lời dặn của bác sĩ, ăn nhiều hoa quả rau dưa, tránh xa máy tính, TV và di động, thời điểm nhàm chán thì đọc cho đứa nhỏ nghe thơ Đường thơ Tống một chút, ra công viên tản bộ, vô cùng an nhàn thoải mái, nhưng khổ chính là Tả Thiên.
Thứ nhất Khương Lai không chịu dùng điện thoại, chỉ để lại một tờ giấy nói mình sẽ đi nơi nào, làm cho khi về nhà anh không gặp được người cũng không liên lạc được, mưa thu ***, anh lại lo lắng đến đòi mạng, chỉ sợ một mình cô sẽ xảy ra chuyện, nhưng hết lần này tới lần khác không thể làm gì, tinh thần bị thương trăm phần trăm.
Thứ hai nguyên tắc ăn uống của cô càng ngày càng nhiều, chỉ ăn thực phẩm sạch xuất phát từ thiên nhiên, không đến vài ngày, Tả Thiên đã bị Khương Lai cứng rắn thay đổi khẩu vị, anh lại không muốn đả kích Khương Lai, chỉ có thể liều mình bồi quân tử, cùng nhau ăn những thứ nhạt nhẽo vô vị gì đó, sinh lý bị thương trăm phần trăm.
Thứ ba cũng là điểm làm cho Tả Thiên khó có thể chấp nhận, người phụ nữ này nói muốn tốt cho em bé, anh chạm vào một chút cũng không được, mỗi ngày anh đều chỉ có thể nhìn mà không ăn được, muốn tìm bất mãn, sinh lý cùng thú vui tinh thần bị thương trăm phần trăm.
Ngày hôm đó thực sự không còn cách nào khác để vượt qua, Tả Thiên kháng nghị nhiều lần, nhưng mà mỗi lần đều bị đôi mắt hắc bạch phân minh của cô nhìn chằm chằm, tất cả những bất mãn của anh đều chuyển thành sự đau lòng với cô, vì thế không giải quyết được gì.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, bụng Khương Lai dần dần to hơn, cho dù mặc vào áo lông rất dày cũng có thể nhìn ra thân thể đang mang thai.
Tả Thiên cùng Khương Lai đến bệnh viện phụ sản để kiểm tra, bởi vì bọn họ vô cùng quan tâm đến thể trạng của em bé, ngoại trừ siêu âm ba lần như thường lệ, lần này cố ý chẩn đoán bênh theo kiểu thời Đường và châm cứu nhau thai.(chỗ này mình ko hiểu gì sất!!)
"Khương Lai, em không cần khẩn trương, em bé rất bình thường cũng rất khỏe mạnh."
"Thật vậy sao?"
"Ừ." Bác sĩ đưa ra câu trả lời khẳng định.
"Thật tốt quá, Tả Thiên, con của chúng ta khỏe mạnh."
Tả Thiên sụp đổ thở ra một ngụm khí lạnh, người phụ nữ này bị anh dưỡng thành thói quen xấu rồi, một khi kích động sẽ chui đầu vào ngực anh, mỗi lần đều là tư thế chỉ hận không thể làm gãy xương sườn của anh, mỗi lúc như vậy anh đều muốn sửa lại tư thế đúng, nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của cô, lại yên lặng dung túng loại hành vi này.
Tả Thiên mang theo Khương Lai trở về nhà, dọc theo đường đi Khương Lai đều không nhịn được hưng phấn, hoàn toàn không có dáng vẻ lo lắng mà luôn tươi cười, quả thực làm cho Tả Thiên cảm động muốn thở dài.
Tuy rằng càng ngày càng đắm chìm vào trong vũng nước sâu ***, bất cứ khi nào dục vọng nửa người dưới cũng sẽ không chịu được mà kháng nghị, nhưng vào giờ phút này anh biết, chỉ cần có thể thấy cô tươi cười như vậy, tình yêu của anh dành cho cô sẽ không ngừng tăng lên, vĩnh viễn không ngừng.