Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 67



Bữa cơm này, bác sĩ Mạnh lấy thủ nghệ làm cá kho tàu liền kết thúc

Trần Nhược Vũ thật không nhìn nổi, động thủ làm món khác, sau đó lại phát hiện sự nghiệp nấu cơm của bác sĩ Mạnh là đã quên bấm nút nồi cơm điện, cho nên căn bản là không nấu cơm. Vì thế, đợi đến khi cơm chính, món ăn cô xào cũng đã nguội

Sau khi ăn xong, cô phải tốn gấp hai lần bình thường mới sắp xếp ổn thỏa phòng bếp

Mạnh Cổ mắt thấy kế hoạch làm cảm động của mình thất bại liền ngoan giống như mèo. Đối với sự tra hỏi của Trần Nhược Vũ, anh biết sẽ trả lời, đáp hết tất cả

“Em rõ ràng đã từng thấy anh đi siêu thị mua bò bít tết đắt chết người mà!”

“Đúng vậy, anh làm bò bít tết rán”

“Làm thế nào chứ?”

“Dùng nước nêm của Doãn Tắc ướp thịt bò, sau đó bỏ vào nồi nấu, được rồi thì bỏ xuống, dội tương của Doãn Tắc lên, thế là xong”

“Vậy em còn thấy trong tủ lạnh của anh một đống đồ ăn thì sao?”

“Loại tình huống đó cũng chỉ có lần anh nghĩ hẹn em tới nhà anh ăn cơm thôi, tất nhiên đã chuẩn bị trước. kết quả em hùng hùng hổ hổ ôm giò hầm cách thủy của em chạy mất”

“…” Trần Nhược Vũ không biết còn có thể nói gì, được rồi, Phách Vương Long tiên sinh một tay làm đồ ăn ngon chỉ có thể trong tưởng tượng của cô mà thôi

“Cái đó, chúng ta mỗi người có sở trường riêng là tốt rồi” Người đàn ông có da mặt siêu dày còn hùng hồn nói: “Về sau anh phụ trách phòng khách em phụ trách phòng bếp là được”

Trần Nhược Vũ ném cho anh cái liếc mắt

Lúc Mạnh Cổ rời đi nói kế hoạch của anh không thành, nhưng biểu tình của anh tuyệt đối đáng giá mong đợi

Buổi tối, Trần Nhược Vũ nằm trên giường nhớ lại chuyện này rốt cuộc không nhịn được cười

Cô lúc mới yêu anh, cảm thấy ngoại trừ lúc cá tính anh không tốt chuyện gì cũng tốt, nhưng bây giờ lại cảm thấy ngoại trừ tính cách hỏng bét những cái khác chưa chắc cũng tốt

Thật hời hợt. Đào Hoa Lâm tiên sinh thật ra chính là một nam nhân không thể bình thường hơn

Huyễn diệt đi, đào hoa ha. Mà, không đúng, họ không có cơ hội huyễn diệt, cái đó là thời cô của một mình cô

Trần Nhược Vũ mang theo nụ cười tiến vào mộng đẹp

Nếu cô là một nữ nhân bình thường, mà Mạnh Cổ cũng chỉ là nam nhân bình thường, cho nên bọn họ yêu nhau cũng là bình thường thôi

Mỗi ngày đều nhắn tin một chút, một tuần lễ gặp mặt hai ba lần. Mặc dù không có chuyện kinh tâm động phách, kích tình bắn ra bốn phía, nhưng Trần Nhược Vũ rất hài lòng, Mặc dù Mạnh Cổ rất bận rộn, đã trễ không nói, còn có một hay hai lần tạm hủy bỏ ước hẹn, nhưng Trần Nhược Vũ không bắt bẻ, cảm thấy không có gì

Trần Nhược Vũ gọi cho Lương Tư Tư mấy lần, báo cáo với cô ấy tình trạng hiện tại của mình với Mạnh Cổ, lại hỏi đến tình trạng của Lương Tư Tư

Lương Tư Tư tốt khoe xấu che, nói cô ấy rất tốt, nói Trần Nhược Vũ đừng lo lắng. Nhưng Trần Nhược Vũ thế nào cũng không yên tâm, có lúc cô nhìn mấy quyển tiểu thuyết còn lưu lại trong hộc tủ của Lương Tư Tư, cảm thấy Tư Tư cuối cùng có yêu, nhưng kỳ thật cậu ấy còn khát vọng tình yêu hơn mình

Người có khát vọng luôn yếu ớt

Lúc này, cô cũng nhận được hai cuộc điện thoại từ thành phố C, một là ở nhà, theo thường lệ vòng vèo hỏi tiến triển tình cảm của Trần Nhược Vũ cùng Chu Triết, Trần Nhược Vũ muốn nói cô có bạn trai, nhưng có điều lời nói đến miệng lại nuốt vào. Cô còn chưa từng cùng Mạnh Cổ nói về gia đình, cá tính cha mẹ, thân thích, tác phong làm việc… cô nghĩ trước hết nên nói với anh đã thì tốt hơn. Mặc dù yêu là chuyện của hai người, nhưng cuối cùng cùng nhau đi qua cả đời, vẫn là có sự tham gia của hai gia đình

Một cuộc gọi khác là của bạn tốt Dương Dương, nói là sắp tới mùa xuân, Zina muốn tổ chức hội họp bạn học cũ, nói Trần Nhược Vũ cùng tới. Dương Dương nói, mấy người họ lén lút tìm ra năm đó đối tượng bắt cá hai tay với Lưu VĨ, thì ra năm đó là do Zina giở trò, Lưu Vĩ lại cho là CNl có ý với anh mới tỏ tình như vậy, mà Zina cố ý tìm mọi người đi bắt thông dâm, cứ vậy mà đùa giỡn

Dương Dương nói: “Nhược Vũ, hôm đó cậu sẽ đến chứ? Bọn mình định kêu Lưu Vĩ đến, chuyện năm đó, trong lòng mọi người cũng cảm thấy rất không thoải mái,cậu chắc cũng rõ. Cậu cùng Lam Lam bị uất ức. Coi như Lưu Vĩ tới không thể làm chứng, bọn mình cũng muốn Zina không thể tiếp tục kiêu ngạo như vậy, cô ta mời Lam Lam ,chính là muốn cậu ấy khó coi. Lần này mời chúng ta, nói đúng hơn là có ý, muốn xem Lam Lam trôi qua không tốt thế nào”

Trần Nhược Vũ bật cười: “Dương Dương, Lam Lam quả thật rất tốt, hạnh phúc đến khiến người ta hâm mộ, các cậu có lòng rồi nhưng mà mình thấy Lam Lam khác trước nhiều rồi, cậu ấy bây giở đã có chỗ dựa, cũng sẽ không lo lắng gì tới Zina nữa. Cậu yên tâm đi, hôm đó mình sẽ đi”

Sau đó, Trần Nhược Vũ cũng gọi cho Cao Ngữ Lam. Trong khoảng thời gian này họ cũng có gặp mặt, đối với tình cảm tiến triển của Cao Ngữ Lam, Trần Nhược Vũ cũng có chút hâm mộ

Cô nói với Cao Ngữ Lam chuyện họp lớp, xác nhận Cao Ngữ Lam sớm đã nhận được lời mời, nhất định sẽ đi, hai người hẹn nhau hôm đó cùng tới, sau đó Trần Nhược Vũ hỏi Cao Ngữ Lam về chuyện phòng của cô ấy

“Phòng cậu mướn rất tiện nghi a”

“Phòng một người chứ sao”

“Lam Lam, cậu nhanh gả đi, không được thì dọn đến nhà Doãn lão bản ở. Dù sao hai người cũng sống chung, nhà cậu hay nhà hắn cũng giống nhau thôi, Như vậy có thể đem phòng cậu nhường cho mình rồi” Chuyện phòng ốc đúng là áp lực với Trần Nhược Vũ mà, cô cũng đang suy nghĩ lời mời của Triệu Hạ, chuyển sang làm việc toàn thời gian ở chỗ cô ấy, như vậy thu nhập tương đối ổn định hơn

Bên đầu kia, Cao Ngữ Lam bị Trần Nhược Vũ nói một câu như vậy “Dù sao hai người cũng sống chung:” làm đỏ cả mặt, ứng phó qua loa mấy câu, Chỉ là cô liền nói chuyện Trần Nhược Vũ đang tìm phòng với Doãn Tắc. Doãn Tắc lại đi nói lại với Mạnh Cổ (mấy thằng cha này cũng nhiều chuyện không kém)

Vì vậy, để tăng nhanh tiến triển, Mạnh Cổ áp dụng kế sách khiến cô cảm động thứ hai

Hôm Trần Nhược Vũ sắp tan ca, nhận được điện thoại của Mạnh Cổ: “Trần Nhược Vũ, em nhận được chuyển phát của anh chưa? Có ý kiến gì không?”

“Chuyển phát gì?”

“EM chưa nhận được? Bọn họ làm việc thật không có hiệu suất. Anh gọi điện thoại hỏi chút”

Anh gọi điện, kết quả thật lâu cũng không gọi lại cho cô. Trần Nhược Vũ có chút không yên lòng. Anh rốt cuộc là chuyển phát cái gì chứ?

Cô gọi cho anh, điện thoại vang lên thật lâu anh mới bắt máy

“Anh gửi gì cho em?”

“Thứ làm em vui mừng”

“Cái gì vui mừng chứ?”

“Nói ra sẽ mất vui”

“Kẹo sầu riêng đường?”

“Chiêu đó dùng rồi, rất không mới mẻ”

“Hoa sao?”

“Tiểu thư, ngày đó anh tặng hoa cho em, kết quả em hỏi giá tiền sau đó nói chừng đó có thể mua hơn mười cân cải, quy định anh về sau không được tốn kém như vậy, có nhớ không?”

“Nha” Đúng là có chuyện như vậy, cô đau lòng a, bó hoa kia có thể ăn thêm nhiều thức ăn

“Vậy rốt cuộc là cái gì? Chuyển tới chỗ nào?”

“Hắn nói hiện giờ có rất nhiều đồ, rất muộn. Anh nói hắn ngày mai đưa cho em thì tốt rồi, em không phải đợi gì đâu, tan việc sớm rồi về nghỉ ngơi. Anh hôm nay không có thời gian, tối mai lại cùng nhau ăn cơm được không?”

“Được” Nhưng cô bây giờ không lo lắng chuyện ăn cơm, cô còn nhớ cái túi xách kia “Anh rốt cuộc là gửi cho em cái gì?” Tại sao cô lại có dự cảm chẳng lành chứ?

“Ngày mai em nhận được sẽ biết”

“Không được, anh bây giờ liền nói cho em biết”

Mạnh Cổ bị bức, hết cách liền nói: “Chi phiếu thôi”

“Anh nói cái gì?” Trần Nhược Vũ hét to, đột nhiên đứng dậy. Đồng nghiệp xung quanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, cô vội cầm điện thoại di động đi ra ngoài

“Bác sĩ Mạnh, anh không phải cứ như vậy trực tiếp đưa tiền cho em chứ?”

“Dĩ nhiên không phải. Anh là người không có thường thức như vậy sao? Đó không phải một loại chi phiếu, là thẻ tiền lương của anh” Mạnh Cổ cảm giác mình vô cùng có sáng ý. Vừa thiết thực lại vừa lãng mạn

“Anh nói cái gì?” Trần Nhược Vũ cảm thấy mình sắp điên rồi “Anh đang nói giỡn phải không?”

“Không đùa đâu” Được rồi, Mạnh Cổ thừa nhận, phản ứng của bạn gái thân ái của anh không thể gọi là cảm động được

“Anh đem thẻ tiền lương nhét vào một văn tiến, xong đó giao cho nhân viên gửi bưu kiện, sau đó cho dù người ta có cầm thẻ của anh, cũng không biết ai mà tìm?” lòng Trần Nhược Vũ đang gào thét dữ dội

“Ừ…” Mạnh Cổ không nhịn được vì mình biện hộ. “Theo như quá trình mà nói, anh giao cho là nhân viên chuyển phát, chính là nhân viên chuyển phát trong công ty chuyển đi, sau đó là một người khác chuyển phát mang đến cho em, cho nên là không thể có chuyện cầm rồi trốn đi được, hơn nữa bọn họ cũng không biết trong túi là vật gì, anh đem nó bỏ vào hộp quà, giống như quà tặng, bọc đẹp,rất an toàn. Hơn nữa, bọn họ cũng không biết mật mã là bao nhiêu…”

“Đem số chuyển phát cùng điện thoại gửi qua cho em” Trần Nhược Vũ cắt ngang lời anh, hiện tại xốc xếch đều không đủ đề hình dung tâm tình của cô rồi

Mạnh Cổ báo mã số, Trần Nhược Vũ chạy về chỗ làm, nhớ kỹ, trực tiếp cúp điện thoại của Mạnh Cổ, lại ra ngoài gọi cho nhân viên chuyển phát. Nhân viên nói có một món quà của Mạnh Cổ, nhưng bây giờ có quá nhiều, phải ngày mai anh ta mới giao được

“Bất kể anh có bao nhiêu quà, cái túi đó là quan trọng nhất, tôi chờ anh, muộn cỡ nào cũng phải mang đến” khí thế Trần Nhược Vũ hung hăng, khiến nhân viên bưu kiện bị trấn áp. Ấp úng nghĩ cách giải thích không thể đưa tới trong hôm nay

“Đừng nói những thứ này, hôm nay tôi nhất định phải nhận được nó, anh không đưa tới, vậy tôi đi lấy! Anh nói đi, anh ở đâu?” Bên trong đó là thẻ tiền lương a, tên bại gia đó một chút cũng không biết nặng nhẹ, có loại chơi đùa này sao? Nếu hôm nay cô không tận mắt nhìn thấy tấm thẻ kia, sao có thể ngủ ngon a?

Cuối cùng nhân viên chuyển phát thật sự sợ Trần Nhược Vũ, đáp ứng bây giờ liền mang đến cho cô, lúc này Trần Nhược Vũ mới bỏ qua

Kết thúc cuộc nói chuyện, Trần Nhược Vũ lập tức gọi lại cho Mạnh Cổ, đợi người ta mang đồ đến rồi, cô sẽ ở công ty làm chút chuyện, sau đó hung hăng nói: “Nếu hôm nay em không nhận được nó, sẽ không tha thứ cho anh” Không đợi Mạnh Cổ nói, cô liền cúp máy

Cầm điện thoại di động tức cành hông, nhìn trên màn hình điện thoại hình Đào Hoa Lâm tiên sinh, cô dùng sức đâm đầu anh. Đầu óc nam nhân này rốt cuộc làm bằng gi? Chuyển phát thẻ tiền lương cho bạn gái, cái này gọi là lãng mạn với cảm động sao?

Thật là, hù dọa đến không thể sợ hơn nữa rồi

Trần Nhược Vũ đợi nửa giờ rốt cuộc cũng giao tới. Cô rất cẩn thận, xem kỹ mới chịu ký tên, Nhân viên bưu kiện nhìn cô hung hăng cũng không có biện pháp, đành phải để cô mở gói hàng

Trần Nhược Vũ mở ra, thấy hộp quà xinh đẹp, bên trong nó, thẻ tiền lương vẫn nguyên vẹn nằm đó, cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới ký tên nhận bưu kiện

Nhân viên bưu kiện thấy cái thẻ trong hộp quà, mặt liền sáng: “Bạn trai cô vẫn là giàu có a”

Trần Nhược Vũ liếc mắt nhìn anh ta: “Sao anh nói nghe giống như bạn trai tôi là kim chủ vậy”

“Làm sao được, cô xem cô giống người được bao nuôi sao” người chuyển phát khoác tay, nói thì nói thế, thái độ cũng không phải chuyện không thể xảy ra, một bên đi ra ngoài còn lầu bầu: “Dạo này, loại người gì cũng có”

Trần Nhược Vũ thấy đồ an toàn, hỏa khí cũng không còn lớn như lúc nãy, nhưng vừa nghĩ đến Mạnh Cổ làm chuyện này hù chết cô, cô đã không tính, còn khiến người ta nghĩ cô là loại con gái kia, cô lại cảm thấy không thoải mái. Cô gọi cho Mạnh Cổ, nói ngày mai gặp mặt muốn cùng anh nói chuyện một chút

Buổi tối, Trần Nhược Vũ nằm trên giường, cẩm thẻ tiền lương của Mạnh Cổ trên tay nghịch chơi. Chuyện đã qua rồi, cô không giận nữa, hiện tại không hiểu sao cảm thấy có chút ngọt ngào

Được rồi, nam nhân này đem thẻ tiền lương giao cho cô, mặc dù quá trình có kinh hãi một chút, nhưng đến tay rồi, vẫn cảm thấy ngọt ngào

Phách Vương Long tiên sinh a, đâu mất tinh anh xã hội rồi, anh vẫn ngây thơ như vậy

Chỉ là, ngây thơ thật đáng yêu

Không đúng, không thể cảm thấy anh đáng yêu, làm ra loại việc ngu ngốc này, miễn cưỡng chỉ có thể coi là vừa ghê tởm vừa đáng yêu

Chỉ có một chút, một chút đáng yêu mà thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.