Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 105: 105: Động Cơ




Sau khi vào đêm, không khí bỗng nhiên hạ xuống mười độ.

Đông chí, thật sự là mùa đông đang đến.

Lá rơi dường như cũng nghe thấy tiếng còi báo hiệu cuối năm, trong một đêm rơi rụng chẳng còn gì.

Đêm khuya không ngủ được, Đường Trạch Hào dứt khoát bưng một bình trà nóng, ngồi ở ban công nhà mình ngắm cảnh đêm.

Liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy đèn neon thắp sáng trên con đường nhỏ ở vườn hoa, tòa tháp trắng phía xa soi bóng xuống mặt hồ nhân tạo núi Nam.

Bóng sáng loang lổ đan xen, đây mới là đêm của thành phố.

Tục ngữ nói hàng năm khô héo lại tái sinh, ông ta cũng cảm nhận rõ ràng năm nay mình lại càng già yếu.

Đối diện với ông ta, Lâm Học Nguy trẻ trung cũng nhìn về phía trước, giữa đầu mày anh ta không chút nếp nhăn, đây mới là tuổi ba mươi hào hoa phong nhã thật sự.

Đường Trạch Hào hiểu, sự trẻ trung tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn trong cơ thể của đối phương, là thứ ông ta có dùng gia sản hàng tỉ cũng không thể đổi được.

Cùng lúc này, ông ta cũng nhìn thấy bóng dáng tình cảm chân thành năm đó, trên gương mặt tuấn tú của Lâm Học Nguy.

Con người già rồi rất dễ nhớ lại quá khứ.

Nếu muốn hỏi, trong bảy mươi năm cuộc đời huy hoàng của Đường Hào Trạch ông ta, điều tiếc nuối nhất là gì? Vậy nhất định là chuyện ban đầu ông ta không thể kiên trì ở bên cạnh người phụ nữ mình yêu nhất.

Ông ta từng có một thanh mai trúc mã nhỏ bé, là con gái của giúp việc nhà mình.

Bà ấy tên A Lam, sinh ra trong một trấn nhỏ ở Giang Nam.

A Lam là một người phụ nữ vùng sông nước điển hình, mưa bụi xinh đẹp đượm buồn của Cô Tô, dường như đều đọng lại trong đôi mắt như nước hồ thu của bà ấy.

Khi A Lam năm tuổi, mẹ của bà ấy đã đưa bà ấy đến nhà họ Đường làm giúp việc.

Từ đó về sau, trong cuộc đời của ông ta đã có thêm một thanh mai vĩnh viễn không thể quên được.

Nhưng mà, tình yêu không thắng nổi gia tài bạc tỷ.

Dù sao ông ta cũng là con trưởng trong gia đình con cả của ngân hàng nhà họ Đường, ông ta sinh ra định sẵn phải cưới một quý cô địa vị tôn quý làm vợ, đây gọi là môn đăng hộ đối.

Cho nên, ông ta chỉ đành hi sinh tình yêu chân thành trong lòng mình, tạm biệt A Lam, cưới một cô chủ gia đình danh giá làm vợ.

Kết quả, cùng ngày khi ông ta cưới vợ, A Lam không quên được mối tình này, cho nên nhảy sông tự tử.

Cứ như vậy, A Lam dùng cái chết cuối cùng, lắp gông xiềng thật sâu vào trái tim ông ta.

Hôn nhân giữa ông ta và vợ mình, từ đầu đến cuối chỉ là một màn diễn có lệ, ông ta biết người mình yêu là A Lam.

Sau này khi ông ta hơn ba mươi tuổi, cuối cùng đã từ từ bước ra khỏi sương mù về cái chết của A Lam.

Khi ông ta cho rằng bản thân sẽ quên được A Lam, vậy mà lại gặp được một cô gái cực kì giống A Lam.

Cô gái đó họ Lâm, lần đầu tiên ông ta nhìn thấy, vô cùng chấn động, tưởng A Lam đã trở lại dương gian.

Lần đầu tiên ông ta thất thố ở nơi công cộng, nắm chặt cánh tay người đó, giọng nói run rẩy hỏi: “A Lam, em, cuối cùng em cũng chịu trở lại gặp anh rồi sao?!”
Từ Văn Hải đi cùng nhìn thấy dáng vẻ đó của ông ta, cười lớn nói: “Ông chủ Đường, anh nhậm nhầm người rồi phải không? Cô ấy là nhân viên phục vụ trong tiệm tên Lâm Vãn Mai, không phải A Lam gì đó!”
Lâm Vãn Mai rót trà lúng túng rút tay về, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn ông ta: “Thưa anh, tôi không phải A Lam…”
“À, là tôi nhận nhầm người…”
Ông ta cười khổ lắc đầu, thầm nói làm sao có người mượn xác hoàn hồn được.

Hơn nữa, tang lễ của A Lam do ông ta tự tay lo liệu, ông ta còn giấu vợ và ba mẹ mình, lén lút chôn tro cốt của A Lam trong khu mộ nhà mình.

Vì trong lòng ông ta, tuy A Lam không danh không phận, nhưng đã sớm bước qua cửa nhà họ Đường.

Từ Văn Hải lại không thức thời bắt đầu giục rượu: “Không sao, nhận nhầm cũng là một loại duyên phận… Như vậy đi, Tiểu Lâm cô phụ trách uống rượu với ông chủ Đường! Không say không về!”
Đêm đó, dáng vẻ của Lâm Vãn Mai, khiến ông ta nhớ đến A Lam.


Mà ông ta chỉ có mượn rượu giải sầu, mới có thể quên đi vết sẹo thanh mai ngưng kết trong lòng năm xưa.

Từ Văn Hải có việc làm ăn cần nhờ ông ta, cho nên cùng uống rượu với ông ta.

Bọn họ uống đến rất khuya, đó là lần uống rượu buồn say nhất khi ông ta ra ngoài bàn chuyện làm ăn.

Sau đó, Từ Văn Hải nói không còn sớm nữa, ông ta say xỉn về nhà như vậy, nhất định sẽ khiến vợ mình bất mãn, cho nên bảo ông ta đến biệt thự nhà họ Từ nghỉ ngơi một đêm…
Biệt thự của Từ Văn Hải ở trong khu dân cư Danh Hồ.

Đêm đó, lần đầu tiên ông ta bước vào khu dân cư kia, cũng là lần cuối cùng gặp mặt Lâm Vãn Mai.

Lúc sau, ông ta say xỉn bước vào phòng, dường như gặp lại A Lam trong giấc mơ, ông ta kể lại nỗi nhớ mong và tình yêu của mình trong mười năm nay.

Sau đó, ông ta không nhịn được cùng người đó triền miên, muốn để A Lam, tình yêu chân thành không còn rời khỏi mình nữa…
Sau đó, trời sáng, mộng cũng phải tỉnh.

Ông ta chật vật ngồi dậy, lúc này mới nhìn rõ người phụ nữ kia không phải A Lam, mà là nhân viên phục vụ Tiểu Lâm.

Từ Văn Hải gài bẫy ông ta, trong rượu có thuốc mê kích tình.

Ông ta biết mình trúng kế, Từ Văn Bác lợi dụng tình cảm của ông ta dành cho A Lam, khiến ông ta không cầm lòng được…
Mà đây, vốn là mối tình đầu thần thánh không thể xâm phạm nhất trong lòng ông ta, lại bị vấy bẩn đạp đổ như thế, không thể tha thứ!
Ông ta bỗng nhiên hận mình sơ ý, đồng thời cũng hận người phụ nữ tên Lâm Vãn Mai này.

A Lam của ông ta vốn là ánh trăng sáng không thể thay thế, Lâm Vãn Mai dụ dỗ ông ta chủ động phá hủy tình cảm này.

Từ Văn Hải cứ như vậy nắm được nhược điểm của ông ta.

Sau khi xong chuyện, ông ta nổi giận đùng đùng chất vấn Từ Văn Hải: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?!”
Vậy mà Từ Văn Hải chẳng biết xấu hổ đáp: “Ông chủ Đường, tôi thấy đêm qua anh cô đơn khó nhịn, mới bảo Tiểu Lâm ở cạnh anh… Như vậy đi… anh là người phụ trách chính của hạng mục đấu thầu công trình này, nể mặt tôi một chút, tôi giúp anh giải quyết Tiểu Lâm…”
Hết cách, ông ta chỉ đành đồng ý yêu cầu của Từ Văn Hải, cắt một phần đất tốt với giá cực thấp cho nhà họ Từ, coi như là tiền bịt miệng cho một đêm hoang đường kia.

Sau khi ký hợp đồng, quả nhiên Từ Văn Hải giúp ông ta giải quyết Tiểu Lâm.

Sau khi xong chuyện, ông ta không còn nhớ đến Tiểu Lâm nữa, thậm chí rất nhanh đã quên đi tình một đêm hoang đường kia.

Nhưng không ngờ, một năm sau, Từ Văn Hải đột nhiên gọi điện thoại báo tin: “Ông chủ Đường, Tiểu Lâm lúc trước uống rượu với anh, vậy mà đã sinh con cho anh… còn là con trai nữa, anh xem nên làm sao đây?”
Nghe Từ Văn Hải nói, ông ta lập tức giận dữ mắng lớn: “Khốn kiếp! Anh hỏi tôi làm sao? Khi đó chẳng phải tôi bảo anh xử lý cô ta sao?! Sao cô ta lại sinh con của tôi?!”
Từ Văn Hải da mặt cực dày nói: “Ông chủ Đường, chuyện này thật ngại quá, tôi tưởng lấy tiền là có thể đuổi được nhà họ Lâm.

Không ngờ ba Lâm không phải người lương thiện gì, ông ta kiên trì muốn con gái sinh đứa nhỏ này.

Anh cứ nói với tôi một câu, rốt cuộc anh có muốn đứa nhỏ này hay không?”
Ông ta không chút do dự đáp: “Tôi có con trai ruột của mình, không cần con riêng!”
Khi đó, Đường Khải con trai ruột của ông ta đã năm tuổi.

Khải Khải là người thừa kế mà ông ta và ba mình chỉ định, ông ta tuyệt đối không thể nhận con trai riêng vào lúc này.

Từ Văn Hải bị ông ta mắng một trận, vội vàng đáp: “Ông chủ Đường, ngại quá, là em trai làm việc không đáng tin cậy.

Em trai xin lỗi anh, anh yên tâm, em sẽ xử lý chuyện này, đảm bảo anh sẽ không có nỗi lo về sau…”
Cứ như vậy, ông ta cúp máy.

Sâu trong nội tâm, thậm chí ông ta còn tình nguyện để Từ Văn Hải giết chết đứa con riêng này.

Như vậy mới có thể vĩnh viễn diệt trừ nỗi lo về sau.

Sau đó, Từ Văn Hải gọi điện nói đã giải quyết xong rồi, ông ta không còn nghĩ đến chuyện phiền lòng đó nữa.

Mắt không thấy tâm không phiền, tự an ủi nói, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Nhưng mà, có vài chuyện không phải muốn tránh là có thể tránh được.

Họa phúc không phải định sẵn, do mình tự tìm.

Nhân quả tuần hoàn, định sẵn đều là báo ứng.


Ông ta tránh hai mươi năm, cuối cùng cũng không trốn được đứa con trai khác của mình.

Lâm Học Nguy, anh ta có vẻ ngoài đẹp giống mẹ mình là Lâm Vãn Mai.

Bắt đầu từ lần đầu tiên ông ta nhìn thấy anh ta, trong lòng đã hiểu rõ, người trẻ tuổi đẹp trai có thể diện này, chính là đứa con riêng mà ông ta chưa từng quan tâm đến.

Chẳng qua, khi đó Lâm Học Nguy đến tìm ông ta, không phải nhận lại tổ tiên nhà họ Đường, mà là bàn điều kiện bán đứng nhà họ Lục: “Ông chủ Đường, danh sách gián điệp thương mại của Lục Hoa Đào đang nằm trong tay tôi, thế nào, ông có muốn hợp tác với tôi không?”
Lúc này ông ta mới biết, thì ra Lục Hoa Đào tốn thời gian ba mươi năm, dốc lòng bồi dưỡng một đám gián điệp thương mại.

Một là, Lục Hoa Đào hi vọng đám chó săn này có thể bảo vệ con cháu nhà họ Lục.

Hai là, ông ta muốn đề bạt một sát thủ thiên tài trong số đó, giúp mình tiêu diệt Hàn Nhận cùng những đối thủ cạnh tranh khác của ông ta.

Mà Lâm Học Nguy chính là sát thủ thiên tài được Lục Hoa Đào lựa chọn.

Tất cả đầu tư mà Lục Hoa Đào bỏ ra cho anh ta, đều vì muốn anh ta trở thành một lưỡi dao sắc bén giết người không thấy máu.

Nhưng mà, Lâm Học Nguy không muốn làm chó săn cho nhà họ Lục.

Thậm chí mười năm trước, anh ta đã có ý định thay vì bán mạng cho Lục Hoa Đào, còn không bằng đầu quân cho nhà họ Đường.

Cũng là năm đó, Hàn Nhận và Chu Phong Lăng hợp tác, chỉ một lần mà hai người đã nắm 30% quyền phát triển bất động sản thành phố, thậm chí lại lần nữa chiếm lĩnh thị trường châu báu, ép nhà họ Lục không thể không cúi đầu.

Thêm vào mối hận tích lũy năm xưa, khi đó Lục Hoa Đào không thể nhẫn nhịn sát tâm của mình được nữa.

Cho nên, Lục Hoa Đào giao nhiệm vụ giết chết Hàn Nhận cho Lâm Học Nguy trước hạn.

Nhưng không ngờ, Lâm Học Nguy khi đó chỉ mới là sinh viên đại học 21 tuổi, vậy mà lại tự mãn đồng ý.

Đồng thời nói, chỉ cần cho anh ta thời gian một năm, đã đủ để tiêu diệt nhà họ Hàn.

Cứ như vậy, Lâm Học Nguy bắt đầu tổ chức kế hoạch Thuyền cứu nạn Noah, chiêu mộ mười một con giáp còn lại bán mạng thay mình.

Mà con giáp “Thân” cuối cùng, Lâm Học Nguy giao cho ông ta, lý do là: “Ông chủ Đường, tôi muốn để ông thấy năng lực của mình, đây là thành ý tôi hợp tác với ông.”
“Dù sao so với Lục Hoa Đào, tôi càng xem trọng nhà họ Đường của ông hơn.”
“Tại sao?”
Khi đó, ông ta không có chút tình cảm ba con nào với đứa nhỏ này, chỉ là có chút tò mò về mặt thương nghiệp mà thôi.

“Bởi vì hai người con trai của Lục Hoa Đào đều là kẻ ngốc.

Tương lai của nhà họ Lục, nhất định sẽ bị hủy trong tay hai người đó.” Khựng lại một lúc, Lâm Học Nguy chắc chắn nói: “So sánh mà nói, Đường Khải con trai của ông cũng coi như người thông minh.

Tôi đã khảo sát thủ đoạn thương nghiệp của anh ta, cũng coi như được mấy phần chân truyền của ông.”
“Ồ, vậy cậu đầu quân nhà cho họ Đường, muốn có được lợi ích gì?”
Ông ta biết Lâm Học Nguy nhất định là người không có lợi sẽ không dậy sớm.

Lợi ích mà Lục Hoa Đào cho anh ta không đủ nhiều, mới là nguyên nhân căn bản khiến anh Xà phản bội nhà họ Lục.

“Tôi muốn nhận được sự bảo vệ của nhà họ Đường.” Lâm Học Nguy đẩy gọng kính, vậy mà nho nhã nói: “Lục Hoa Đào lợi dụng tôi giết Hàn Nhận, mấy năm nay, chẳng qua ông ta nuôi tôi như một con dao thôi.

Nói không chừng ngày nào đó, chuyện tôi giúp ông ta giết người bại lộ, Lục Hoa Đào sẽ bán đứng tôi trước để làm con ma thế mạng cho ông ta… Đến lúc đó, mong nhà họ Đường của ông có thể ra tay giúp đỡ.”
Ông ta suy nghĩ một lúc, với hiểu biết của ông ta về Lục Hoa Đào, ba cha con nhà họ Lục quả thật là người vô đạo đức như vậy.

Sự lo lắng và suy đoán của Lâm Học Nguy, không phải là dư thừa.

Sau khi suy nghĩ một lúc, ông ta đồng ý yêu cầu đầu quân của Lâm Học Nguy.

Để báo đáp, ông ta cho Lâm Học Nguy tài chính để xây dựng mạng lưới tình báo nước ngoài, đồng thời bảo vệ hành động của anh ta ở rất nhiều khía cạnh.

Dù sao, khi đó ông ta cũng bị thiên tài thương nghiệp Hàn Nhận ép cho không thở nổi, còn mất cả ngôi vị giàu có nhất bản địa.

Ông ta cũng sốt ruột muốn anh Xà ra tay, giúp đỡ giải quyết Hàn Nhận.


Không lâu sau, Lâm Học Nguy thật sự đã thực hiện được lời hứa.

Vỡ đê đập chứa nước, Hàn Nhận tự sát mất mạng.

Sau đó, Lâm Học Nguy nói với ông ta: “Bước tiếp theo của kế hoạch, tôi sẽ dần dần lấy danh sách gián điệp của nhà họ Lục vào tay, đồng thời tuyển họ đầu quân cho tôi… Đợi thời cơ chín muồi, tôi sẽ tiêu diệt nhà họ Lục, sau đó giao danh sách gián điệp của nhà họ Lục cho ông.

Coi như là danh trạng đầu để tôi đầu quân nhà họ Đường.”
Đến nay, Lâm Học Nguy quả thật đã làm được tất cả.

Sau khi anh ta thoát khỏi nhà họ Lục, lập tức giao danh sách gián điệp thương mại cho ông ta.

Danh sách này đề cập đến các phương diện của thị thường cổ phiếu bản địa, bất động sản, sở giao dịch.

Mỗi một cái trên trong đó, đều là gián điệp do nhà họ Lục tốn ba mươi năm bồi dưỡng cài cắm vào các ngành nghề.

Đến nay, toàn bộ bọn họ đã đầu quân cho Lâm Học Nguy, cũng tương đương với việc đầu quân cho nhà họ Đường.

Chỉ cần có danh sách này, thậm chí ông ta có thể đảm bảo nhà họ Đường giàu có phồn vinh ba mươi năm.

Cho dù sau khi ông ta chết, Lâm Học Nguy vẫn có thể bảo vệ nhà họ Đường như cũ.

Đồng thời, Lâm Học Nguy cũng mượn tay của nhóm vệ sĩ A Hoa, diệt khẩu ba con Lục Hoa Đào.

Cứ như vậy, bí mật gián điệp thương mại nhà họ Lục, không còn ai biết nữa.

Mà đòn sát thủ A Hoa đâm sau lưng nhà họ Lục, thậm chí Lâm Học Nguy còn không tiết lộ kế hoạch trước cho ông ta biết.

Đầu tiên Lâm Học Nguy lợi dụng nỗi hận thù của mười hai con giáp, rồi lại lợi dụng hận thù của con cháu lao động đen, trước sau đã tiêu diệt nhà họ Hàn, nhà họ Chu, nhà họ Lục.

Bản thân mình lại không dính một phiến lá.

Tâm cơ này, tính toán này, ngay cả lão tướng tung hoành thương trường như ông ta cũng khiếp sợ không thôi.

Mắt nhìn người của Lục Hoa Đào quả thật cay độc, Lâm Học Nguy thật sự là thiên tài bẩm sinh.

Cứ như vậy, năm này qua năm nọ, Lâm Học Nguy trở nên càng lúc càng sâu không thể lường, càng ngày càng nham hiểm khát máu.

Còn ông ta, cũng dần dần già đi, dường như, con người già rồi cũng dễ mềm lòng hơn.

Sáng nay, lúc con trai và con dâu ông ta đi đưa tang Giang Thu Trì, ông ta thật lòng cảm thấy đáng tiếc cho đứa nhỏ đó.

Tài hoa kinh doanh của Giang Thu Trì rất xuất sắc, nội tâm cũng cực kì dịu dàng.

Nếu như, anh ta không bị Lâm Học Nguy lợi dụng thù hận, cũng không đến mức đi đến cái chết.

Cho dù ông ta cảm thấy thủ đoạn của Lâm Học Nguy quá hung ác, nhưng đến bước đường hôm nay, ông ta vẫn không muốn ghét người này.

Chỉ là tâm trạng đối đãi với đứa con trai này rất phức tạp.

Nhất là gần đây sau khi ông ta qua lại nhiều hơn với Lâm Học Nguy, càng có cảm giác sâu sắc.

Người đàn ông trẻ tuổi thông minh tuyệt đỉnh này, quả thật có vài phần tương tự như ông ta khi còn trẻ.

Thậm chí, ông ta bắt đầu hối hận, tại sao lúc đầu không quan tâm đến cuộc sống của Lâm Học Nguy.

Nếu như, trong thời thơ ấu của Lâm Học Nguy, ông ta gánh vác một nửa trách nhiệm của người làm ba, vậy thì Lâm Học Nguy sẽ không sống bi thảm như vậy, khiến cho tính cách vặn vẹo, làm đao phủ cho nhà họ Lục.

Đây đều là tội lỗi do ông ta không quan tâm không hỏi han đến.

Cho nên, ông ta càng cảm thấy tất cả tội ác Lâm Học Nguy đã làm, đều có nửa phần tội nghiệt của ông ta.

Sinh mà không dạy, cũng như cầm thú.

Về mặt làm ba này, ông ta còn không bằng cầm thú.

Cho đến khi già rồi, ông ta mới thấy áy náy và khoan dung với con trai riêng của mình.

Cho nên, khi ông ta nghe nói Lâm Học Nguy bị cảnh sát nhốt trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, ông ta có liều mạng già cũng phải cứu Lâm Học Nguy ra ngoài.

Coi như làm hết trách nhiệm của người ba.

Bây giờ, ba con Lục Hoa Đào đã chết, cảnh sát cũng không nghi ngờ nhà họ Đường, không còn ai uy hiếp đến địa vị của nhà họ Đường được nữa.

Cục diện trong nước đã định, ông ta có suy nghĩ thành công rút lui di dân đến nước Anh.


Nếu không, ông ta cũng sợ cảnh sát đến cuối cùng sẽ nghi ngờ nhà họ Đường.

Số liệu DNA làm giả năm năm trước, không thể đảm bảo nhà họ Đường vĩnh viễn không bị điều tra.

Lần này, nhà họ Đường muốn rời khỏi đây, ông ta cũng muốn đưa Lâm Học Nguy đi cùng, coi như là bồi thường cho anh ta, nên nói: “Tiểu Lâm… cậu cùng tôi đi Anh đi.”
Lâm Học Nguy dời tầm mắt, tưởng ông ta nói đùa, bèn phản bác: “Ông à, bây giờ cảnh sát truy nã tôi khắp nơi, tôi hoàn toàn không thể ra khỏi nhà ông được.”
“Tôi có cách có thể giúp cậu an toàn xuất ngoại.” Đường Trạch Hào nói lời thấm thía: “Tôi đã liên lạc với một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ tư nhân rất giỏi, chỉ cần anh ta chỉnh sửa khóe mắt khóe môi cậu một chút, sẽ có thể thay đổi toàn bộ đặc trưng trên gương mặt cậu… Không đau lắm đâu, đảm bảo hiệu quả.”
Lâm Học Nguy nghe vậy hiểu ý: “Ông muốn tôi đổi mặt bắt đầu cuộc sống mới?”
“Đúng vậy.” Giọng điệu ông Đường dịu dàng, đây là tội nghiệt ông ta nợ, ông ta muốn bù đắp: “Tiếp theo, tôi sẽ sắp xếp thân phận mới cho cậu, cậu có thể bắt đầu cuộc đời mới lần nữa.

Chỉ cần không ở trong nước, cậu phát triển ở nước nào cũng được, cậu muốn làm gì tôi cũng ủng hộ cậu.”
Trong mắt Lâm Học Nguy có vài phần mờ mịt, ông Đường đột nhiên “tốt” với anh ta như vậy, anh ta có hơi không quen: “Ông già, có phải ông có nhiệm vụ quan trọng gì đó sắp xếp để tôi đi làm không?”
“Không có, dù sao tôi cũng không phải Lục Hoa Đào, tôi không cần nuôi một con dao giết người.” Đường Trạch Hào chân thành nói: “Đương nhiên, tôi cũng sẽ không đối xử với cậu như một con chó.”
Nụ cười trên gương mặt Lâm Học Nguy dần dần biến mất, anh ta hỏi đầy ẩn ý: “Vậy ông nói mấy lời này với tôi, là muốn đối xử với tôi như ai?”
Như ai à? Cậu là con trai của tôi.

Đây là lời sâu trong đáy lòng ông ta, chẳng qua không thể nói ra.

Nếu như, nhà họ Đường đột nhiên có thêm một người con trai riêng, tương lai chia tài sản cho hai đứa con trai sẽ sinh ra nhiều phiền phức.

Cho nên, ông ta tuyệt đối không thể nhận Lâm Học Nguy, chỉ đành nói: “Cậu là người trẻ tuổi đi nhầm đường.”
Lâm Học Nguy rất khiêm tốn nói: “Ồ? Mong được nghe kỹ hơn.”
Đường Trạch Hào thật lòng nói: “Tiểu Nguy, tôi biết những chuyện cậu làm khi trước, phần lớn không phải do cậu muốn làm, là Lục Hoa Đào lợi dụng mưu kế của cậu, ép cậu phạm pháp giết người.

Nhưng tôi hi vọng, cuộc đời của cậu có thể bắt đầu lại lần nữa… Tương lai, cậu vẫn nên làm một quân tử ngay thẳng.”
“Quân tử ngay thẳng?”
Lâm Học Nguy mỉm cười, khi anh ta cười lên có một loại sức mạnh ôn hòa như tắm mình trong gió xuân.

Thậm chí, nụ cười của anh ta khiến Đường Trạch Hào có ảo giác, nội tâm của người con trai này là người lương thiện thuần khiết vô tội, anh ta làm những chuyện đó, chẳng qua là bị ép bất đắc dĩ thôi.

Nhưng, Lâm Học Nguy lại cười nói: “Ông già à, đầu tiên tôi phải sửa lại lời nói của ông.

Giết chết Hàn Nhận và Chu Phong Lăng cũng được, hay là tiêu diệt nhà họ Lục cũng thế… Những vụ án lớn này, không phải do ai ép tôi làm, là tự tôi muốn tính kế như vậy.”
Dừng lại một lúc, Lâm Học Nguy giải thích: “Thực ra lý giải của mỗi một người về ý nghĩa cuộc đời không giống nhau.

Với người như tôi mà nói, âm mưu tính kế, mới là nền tảng của cuộc đời tôi.”
Anh ta chưa từng trốn tránh bóng tối trong nội tâm của mình, bởi vì anh ta biết bản thân mình có nhân cách phản xã hội.

Hưởng thụ tính kế, hưởng thụ chém giết.

Hưởng thụ đùa giỡn lòng người trong bàn tay.

Hưởng thụ thù hận, chém giết lẫn nhau giữa người với người.

Sở thích lớn nhất của anh ta là thích tính kế nhân tính, khống chế tất cả, bản thân là thượng đế không gì không thể.

Tại sao, ông Đường lại tưởng tượng anh ta là côn trùng đáng thương bị nhà họ Lục ép phải giết người? Thậm chí, trước giờ anh ta không cảm thấy Lục Hoa Đào có thể khống chế được mình.

Nhưng đứng ở góc độ người làm ba, Đường Trạch Hào thật lòng muốn khuyên anh ta quay đầu, cho nên thấm thía nói: “Tôi biết, cậu đã quen tính kế lòng người, nhưng trên lòng người còn có thần linh đang nhìn tất cả.

Tội nghiệt cậu làm quá nhiều, sớm muộn cũng có một ngày, sẽ trả ngược lại trên người cậu.”
Dừng lại một lúc, ông ta lại khuyên thêm lần thứ ba: “Tiểu Nguy, nghe tôi nói, làm lại người tốt đi thôi…”
“Cám ơn ý tốt của ông.” Lâm Học Nguy bóc vỏ kẹo cao su, ném vào miệng: “Nhưng tôi đã sắp ba mươi rồi, không cần người khác thay tôi làm chủ.

Tôi muốn sống cuộc đời như thế nào, là lựa chọn của bản thân tôi.”
Mà sau khi anh ta đã chọn, tuyệt đối sẽ không quay đầu.

Hạ cờ không thể rút lại, chiến đấu với cảnh sát không chết không thôi.

Đây mới là anh ta, phong cách phạm tội của đại sư anh Xà.

“Haiz.” Ông Đường không khuyên được anh ta, cũng không lãng phí miệng lưỡi nữa, nói một câu cậu tự giải quyết cho tốt, rồi rời khỏi ban công.

Lâm Học Nguy vẫn luôn nhìn ông ta đến khi vào phòng ngủ, mới nhả kẹo cao su trong miệng ra, thản nhiên nói: “Ông đừng thay tôi tính toán tương lai gì đó.

Bởi vì, ông cũng chỉ là món đồ nằm trong lòng bàn tay của tôi thôi.”
Chó săn của nhà họ Lục?
Bố thí của nhà họ Đường?
Anh ta đều không cần.

Anh ta là anh Xà, muốn có cái gì, trước giờ đều dựa vào thủ đoạn của mình để tranh đoạt.

Chẳng qua trước mắt, con cờ anh ta đùa giỡn trong tay từ nhà họ Lục biến thành nhà họ Đường thôi.

Mà lần này, thứ anh ta muốn đoạt, chính là toàn bộ mọi thứ vốn nên thuộc về người kế thừa huyết mạch nhà họ Đường như anh ta!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.