Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 11



Một giọt mồ hôi lạnh từ trên mặt Nhan Lôi lăn xuống.

Chắc chắn là khi cô ra ngoài không xem hoàng đạo, làm Lôi Phong mà còn có thể gặp được phạm nhân đang bỏ trốn Trần Lăng Huy.

Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã chậm, Nhan Lôi ổn định lại tâm trạng, cố gắng không chú ý đến họng súng đen ngòm kia.

“Giao điện thoại ra đây, tôi không nói lần thứ ba.” Giọng điệu của Trần Lăng Huy đã tăng thêm sát khí.

Lúc này trong tai nghe truyền đến giọng nói của ba: “Lôi Lôi, làm theo lời của cậu ta, đưa cậu ta đến bên cạnh ghế lái phụ.”

Lúc này Nhan Lôi mới lấy điện thoại ra cho Trần Lăng Huy.

Cô tin tưởng ba mình, nếu ba đã nói vậy thì ắt hẳn đã có cách giải quyết Trần Lăng Huy.

Trần Lăng Huy đưa tay lên rồi ném điện thoại của cô vào sông Trường Giang, tay kia vẫn hướng súng về phía cô: “Cô lái xe đưa tôi ra khỏi thành phố rồi tôi mới thả cô ra, hiểu chưa?”

“Hiểu, hiểu rồi.” Nhan Lôi giả vờ tỏ vẻ bất lực sợ hãi.

Cô và ba đều nghĩ đến việc Trần Lăng Huy sẽ đi đường thủy này, nhưng lại không ngờ rằng đến nửa đường cậu ta lại lên bờ, sau đó bắt cóc một chiếc xe để ra khỏi thành phố.

Dưới sự uy hiếp của Trần Lăng Huy, chân của cô như nhũn ra, tốc độ của bước đi cũng rất chậm chạp.

Dường như Trần Lăng Huy có chút mất kiên nhẫn: “Tôi không có thời gian để lãng phí với cô, nếu như cô muốn sống thì mau chóng đưa tôi ra khỏi thành phố.”

“Tôi, tôi biết rồi…” Lúc này, trong tai nghe truyền đến tiếng dặn dò của ba: “Lôi Lôi, lát nữa khi cậu ta vừa mở cửa xe ba sẽ dùng bình cứu hỏa phun lên đầu của cậu ta. Con ngắm chuẩn vị trí cầm súng trên tay phải của cậu ta, nhân cơ hội cướp lấy súng.”

Nhan Lôi hít sâu vào một hơi, ba cô một tay nuôi cô lớn lên, đối với mệnh lệnh của ba cô luôn chấp hành nghiêm chỉnh. Nếu ba đã đưa ra đối sách đánh phủ đầu thì cô sẽ làm theo.

Khó khăn lắm mới đi đến cửa xe, Trần Lăng Huy nhìn thoáng qua bên trong xe, sau khi xác nhận không có người mới đưa tay mở cửa ghế lái phụ.

Chính là lúc này!

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, cửa xe vừa mở ra, bột khô bên trong bình cứu hỏa liền phun trào, trong nháy mắt đã bao phủ bốn phía.

Trần Lăng Huy hoàn không ngờ rằng trong xe còn có người (quá thấp, ngồi xổm ở phía dưới nên không nhìn thấy), lập tức bị bột khô dính vào mắt.

Trong nháy mắt, nhấc chân, bay lên một cước. Nhan Lôi đá một cước chuẩn xác vào tay phải của cậu ta, súng lục bay ra ngoài rơi loảng xoảng xuống đất.

Trần Lăng Huy kêu thảm một tiếng, xương tay gần như bị đánh nát, lảo đảo lui về sau vài bước.

Nhan Lôi biết sức lực của mình dù có liều mạng cũng không phải đối thủ của cậu ta nên tranh thủ thời gian nhặt cây súng lục lên.

Trần Lăng Huy trông thấy cô lấy được súng, không dám đối kháng với cô nữa, chỉ có thể ba chân bốn cẳng chạy về phía phố cổ ở đối diện.

Liên tiếp một loạt sự việc chỉ xảy ra trong vẻn vẹn trong vài giây.

“Đưa súng cho ba.” Đồng chí Nhan Quốc Hoa lên tiếng.

Nhan Lôi lập tức ném khẩu súng cho ba, Nhan Quốc Hoa nhảy xuống xe, nâng tay lên định bắn tỉa.

Nhưng lại không bắn trúng.

Trần Lăng Huy đã trốn vào trong con phố cổ kia.

Sức giật của súng lục suýt chút nữa đã khiến cho bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa bị hất tung ra mặt đất.

Nhan Quốc Hoa mắng to một tiếng chết tiệt, ông quên mất rằng bây giờ mình chỉ có năm tuổi. Mẹ nó, khuỷu tay của em bé năm tuổi có thể giữ súng sao?

Không còn cách nào khác, ông đành giao khẩu súng cho con gái của mình: “Lôi Lôi, kỹ năng bắn súng của con là do ba dạy, quyền cước cũng là ba dạy, bây giờ ba lệnh cho con, bắt cái tên Trần Lăng Huy chó má này lại cho ba!”

“Con hiểu rồi!”

Nhan Lôi không nói nhiều lời lập tức đuổi theo.

Hiện giờ Trần Lăng Huy không có súng lục, cô hoàn toàn không yếu hơn cậu ta.



Con đường Văn Hóa được xây lên để làm chỗ dựa cho bến phà cổ Trường Giang này vô cùng cổ kính.

Những ngôi nhà xung quanh đều theo kết cấu nhà cổ mà xây dựng, tường gạch màu xám tro như nói lên những dấu vết của lịch sử, trên vách tường chằng chịt những dây leo màu xanh.

Bình thường đây vốn là điểm du lịch náo nhiệt nhất, du khách lui đến tấp nập. Nhưng hôm nay toàn thành phố cấm đi lại ban đêm để truy bắt tội phạm, tất cả du khách trong khu du lịch đều đã tản đi hết.

Nhan Lôi đi vào cửa bên của con phố, trên đường đi không nhìn thấy bóng người nào, cũng không phát hiện ra tung tích của Trần Lăng Huy.

Đi qua một tòa tháp cổ bằng đá, trước mắt là một con đường lát đá uốn lượn đi lên trên, cô mượn ánh sáng bên dưới tòa tháp để đẩy thân súng ngắn ra, phát hiện bên trong chỉ còn một viên đạn.

Cô suy nghĩ một chút rồi tháo viên đạn xuống, ba đã nói rồi, nếu không phải không còn cách nào khác thì cho dù có là cảnh sát cũng không có tư cách nổ súng bắn chết tội phạm. Hiện tại Trần Lăng Huy đã bị thương, tay phải lại bị cô đá đến phế rồi, cô có thể giao chiến chính diện với cậu ta, không cần dựa vào súng cũng có thể bắt sống người này.

Đổi qua một sườn núi, phía trước có một cái đài ngắm cảnh, Nhan Lôi càng cẩn thận. Cô chầm chậm bò lên trên đài, hai mắt nhìn chăm chú xung quanh.

Trên đài ngắm cảnh có một cái đình, đối diện là sông Trường Giang, đây là nơi cao nhất của toàn bộ bến phà.

Cô quan sát từ bên trên xuống dưới, chỉ thấy toàn bộ quần thể kiến trúc ở bên dưới sườn núi hợp thành một thị trấn nho nhỏ, những cánh cửa sổ được tô vẽ điêu khắc hoa văn như những ngôi sao nhỏ đang tỏa sáng. Cả bến phà cổ kính này trông tựa như một ảo mộng.

Nếu như không nhớ rằng mình đang truy đuổi tội phạm thì cô thật sự cảm thấy nơi này không tệ, phong cảnh đẹp, hơi thở cổ xưa lại càng đẹp.

Nhan Lôi bỗng nhiên có một suy nghĩ, sau này nếu như cô kết hôn thì cô sẽ mặc váy cưới truyền thống để chụp ảnh cưới, cứ chọn nơi này để làm bối cảnh đi.

Đến lúc đó, cô nhất định sẽ xinh đẹp như tân nương trong phim cổ trang.

Chỉ không biết rằng, người sẽ nắm tay cô sẽ là ai?

Kiểu suy nghĩ lãng mạn này cũng chỉ là bất chợt lóe lên, ánh mắt của cô quét qua con đường trải đá xanh bên dưới, bỗng nhiên chú ý đến một bóng đen chui ra từ phía giao lộ.

Thằng nhãi này, cuối cùng cũng bị cô phát hiện ra.

Trông thấy người kia đang đi về phía đài ngắm cảnh, Nhan Lôi lập tức núp vào phía sau một tấm bia đá.

Chỉ cần người đó lên đến đình, cô sẽ đánh cho cậu ta trở tay không kịp.

Ban đêm yên lặng như tờ, tiếng tim đập của cô cũng theo tiếng bước chân của người kia, gõ từng nhịp từng nhịp trong lồng ng.ực.

Ba cô đã từng nó, nếu làm cảnh sát thì tay phải vững, tâm cũng phải vững. Truy bắt tội phạm trong đêm chính là đang xem xem ai ác hơn, ai vững hơn, ai có kiên nhẫn hơn, ai mới là chủ nhân của nơi này.

Bây giờ, cái bóng đen kia đi lên từng bậc, hô hấp của Nhan Lôi cũng ngừng lại, cô bày ra một tư thế chuẩn bị của Taekwondo.

Kẻ đó mặc áo khoác màu đen, đưa lưng về phía cô, trong bóng đêm lần mò vào trong đình nghỉ mát này. Dưới chân núi nhà nhà đang đèn đuốc sáng trưng, trong đình lại là một bóng đen lạnh lẽo.

Xem ra đối phương cũng suy nghĩ giống cô, đều muốn chiếm cứ điểm cao của địa hình, như vậy mới có ưu thế ra tay trước.

Ngay vào lúc người đó đang nhìn về phía xa, Nhan Lôi bỗng nhiên xông ra, cô nhấc chân lên đang định đá vào lưng của người đó thì bỗng nhiên bóng dáng kia lóe lên, tránh được cú đá thứ nhất của cô.

Tình huống này sai sai, Trần Lăng Huy cũng biết võ sao? Nhan Lôi không có thời gian suy nghĩ, mượn bóng đêm nhàn nhạt xoay người, nghiêng người ép sát lại nửa bước rồi vặn lấy cánh tay, đây là cách đánh cận chiến mà ba dạy cô.

Vì đoán chắc rằng tay của cậu ta bị thương không thể cử động nên Nhan Lôi cảm thấy bắt được cánh tay trái của cậu ta thì có thể khiến cậu ta mất đi năng lực phản kháng.

Nhưng năng lực phản ứng của người này nhanh hơn cô, cô nắm chắc được cánh tay trái của anh, một giây sau, tay phải của anh liền luồn đến, lập tức quấn chặt cô vào trong ngực.

Nhan Lôi ngẩn người, toàn thân lập tức bị một hơi thở nam tính vây quanh.

Một tiếng lộp bộp vang lên, trong lúc đánh nhau, cây súng không có đạn kia từ trong túi áo của cô rơi xuống.

Tay phải của người này sao lại không bị thương? Nhan Lôi giật mình kêu lên, mà người kia cũng đã nhìn thấy cây súng dưới đất, cánh tay đang quấn lấy cô càng tăng thêm sức lực, sau đó sờ về phía bên hông… Trên người anh cũng có một khẩu súng đã lên đạn.

Động tác móc súng của người này ngược lại đã nhắc nhở Nhan Lôi, anh không phải tội phạm Trần Lăng Huy, anh là cảnh sát.

“STOP!” Nhan Lôi muốn nói rằng chúng ta có hiểu lầm, cả hai bên đều nhận lầm người thì nghe thấy bên tai có một âm thanh cảnh báo lạnh lùng: “Muốn sống thì không được nhúc nhích.”

Lạnh, hơi lạnh thấu xương, anh không hề nói đùa với cô.

“Tôi không phải…”

Nhan Lôi vừa định giải thích mình không phải đồng bọn của Trần Lăng Huy thì người đàn ông phía sau nhét một thứ gì đó vào miệng cô, chặn lại lời nói chưa kịp ra khỏi họng của cô.

Nhan Lôi ngây người, miếng vải rách này là thứ gì vậy? Mùi mồ hôi của đàn ông đập vào mặt khiến cô ngạt thở đến mức muốn nôn.

Một giây sau, hai cánh tay của cô bị còng lại. Đánh ngược lại từ phía sau, động tác của anh vô cùng thô lỗ không hề nể mặt, một động tác đánh ngược từ phía sau khiến khớp xương của cô kêu răng rắc một tiếng, đau đến mức chảy cả nước mắt. Trong tai nghe truyền đến tiếng hỏi vội vàng của ba, cô cũng không trả lời được.

Mẹ nó, hôm nay thật sự là một ngày xuất quân không thuận lợi!

Lần đầu tiên truy bắt tội phạm của cô, trên đường lớn ngẫu nhiên gặp phải tội phạm, rồi lại bị một người đàn ông coi là nghi phạm mà còng lại hai tay. Rốt cuộc đây là cái vận xui gì vậy?

Quả thật là muốn sụp đổ mà…

Sau khi còng cô lại, Trần Bạc Vũ mới ném ‘nữ côn đồ’ này vào trong đình, sau đó lại nhặt khẩu súng ngắn 54 kia lên nhìn một chút, sau khi xác nhận là hàng thật không thể nghi ngờ thì rút thân khẩu súng ra.

Nhan Lôi nhìn chằm chằm một loạt động tác kia của anh, xác nhận không thể nghi ngờ rằng người này chắc chắn là cảnh sát, hơn nữa còn là cảnh sát thuộc loại tinh anh.

Sau đó, Trần Bạc Vũ lại kéo cô ra phía sau bia đá, mở đèn pin mắt sói lên, một chùm ánh sáng mạnh mẽ chiếu thẳng vào mặt cô.

“…”

Nhan Lôi nước mắt lưng tròng nhìn  chằm chằm vào anh.

Khuôn mặt xinh đẹp bị anh làm bẩn, đôi môi anh đào đang bị nhét một cái khăn tay.

“…”

Trần Bạc Vũ yên lặng nghẹn họng. Vừa rồi trong bóng tối anh không nhìn rõ bộ dạng của cô gái này, nhưng xem xét trong khoảng cách gần như vậy, trong nháy mắt đã lật đổ nhận thức của anh, “nữ côn đồ” này trông rất xinh đẹp, nhìn cũng rất yếu đuối, vậy mà vừa rồi lại đánh qua vài chiêu với anh, biết cách đánh cận chiến, rõ ràng là một người luyện võ.

Nữ sát thủ? Trần Bạc Vũ suy đoán thân phận của cô, cô vốn là một người xinh đẹp, nhưng lại là đồng bọn với tội phạm bỏ trốn kia.

Nhan Lôi cũng nhìn lại anh, cảnh sát này khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đôi mắt sáng như nước sơn, ngũ quan rất ưu tú, mũi cao, lông mày cũng thẳng. Nhìn thế nào cũng là một anh chàng đẹp trai, không thua kém so với nam chính tàn khốc Lục Gia Nhiên kia.

Cô hoàn toàn sụp đổ…

Mất mặt còn chưa đủ, lại còn mất mặt trước mặt một anh chàng đẹp trai.

Lúc này, bộ đàm của anh vang lên: “Lão đại, chúng tôi phát hiện ra Trần Lăng Huy rồi. Cậu ta vừa mới từ cửa lớn phía Tây của bến phà cổ chạy đến trong đường núi, tôi và Tiểu Mã đang đuổi theo cậu ta.”

Trần Bạc Vũ nghiêm túc nói: “Chú ý một chút, kẻ tình nghi có đồng bọn, ở đây tôi bắt được một nữ đồng bọn rồi, trên tay cô ta có một cây súng ngắn 54, bảo cảnh sát giao thông mở rộng địa điểm lục soát ra xung quanh hai cây số.”

Nữ côn đồ? Đồng bọn?

Nhan Lôi lí nhí kêu lên, anh bắt nhầm người rồi.

Sau đó, Trần Bạc Vũ xách cô như xách một con gà con từ trong đình đi ra đến bến đò.

Nhan Lôi bị đau, động tác của người đàn ông này không có chút dịu dàng nào, anh cương quyết kéo cô đến bên cạnh xe, còng tay của cô và kính chiếu hậu gắn cùng một chỗ, phòng ngừa cô chạy trốn.

“Thành thật một chút, ở đây không ai cứu được cô đâu.” Trần Bạc Vũ lạnh lùng nói.

Nhan Lôi trừng mắt, cô nghiến răng nghiến lợi muốn xông đến cắn cho người đàn ông này một cái.

“Lão đại!” Lúc này có một cảnh sát trẻ tuổi vội vàng hấp tấp chạy đến: “Trên tay kẻ tình nghi có thể có con tin, có một bé trai năm tuổi nói là mẹ cậu bé đi theo kẻ tình nghi đi vào con phố cổ này…”

“Mẹ!”

Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa nhanh nhảu chạy đến, trên gương mặt đáng yêu không kìm được sự lo lắng.

Nhan Lôi nức nở kêu lên, ba à cuối cùng ba cũng đến, con gái của ba bị cảnh sát bắt rồi…

“Chú ơi, chú dùng còng tay còng mẹ cháu lại làm gì vậy? Có phải mẹ cháu gây phiền phức gì cho chú không?”

“Cậu bé” chỉ về phía cô, một giọng điệu hoàn toàn ngây thơ.



Nhan Lôi, để cô nhảy vào sông Trường Giang cho rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.