Ba giờ sáng, Đường Trạch Hào bị một cú điện thoại đánh thức.
Trước đây, quản gia nhà họ Đường chưa bao giờ quấy rầy giấc ngủ của ông chủ vào thời điểm này, nhưng đêm nay lại khác, ông ta nhất định phải gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Đường Trạch Hào bừng tỉnh sau một giấc mộng đẹp hiếm có.
Ông ta mặc áo ngủ, loạng choạng ra mở cửa.
Bởi vì lớn tuổi, hành động của ông ta rất chậm chap, từ đầu giường đến cửa đã mất gần hai mươi phút.
“Ông chủ.” Cửa mở ra, quản gia đang toát mồ hôi đầy đầu.
“Làm sao vậy? Đừng căng thẳng, từ từ nói.” Đường Trạch Hào dụi dụi đôi mắt ngái ngủ.
Quản gia hạ giọng nói: “Vừa rồi sở cảnh sát gọi điện thoại yêu cầu ông đến cục thành phố ngay lập tức! Nói là… máy bay của cậu chủ gặp tai nạn…”
Đường Trạch Hào vốn đang ngái ngủ, nhưng nghe thấy câu này, ông ta lập tức tỉnh táo lại.
Tim ông ta như bị va đập mạnh, cả người run lên: “Ông nói cái gì? Ai bị tai nạn?!”
Quản gia chỉ nghe nói đại khái nên cũng không dám nói quá, chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Người ta nói mười phút trước, chuyến bay 230 của British Airways đã phát tín hiệu khẩn cấp.
Máy bay có vẻ như bị cướp bởi một kẻ xấu nào đó… Cục trưởng Vương của cục thành phố mời ông đi tới một chuyến, bên họ có thông tin mới nhất.”
Ngừng lại một lúc, quan gia Đường lại nói thêm một câu: “Trên mạng cũng có tin tức, chắc chắn là sự thật.
Hiện tại đài quan sát đã liên lạc với chuyến bay này…”
Đường Trạch Hào nói không chút do dự: “Chuẩn bị xe, mười phút nữa tôi sẽ xuất phát!”
Nói xong, ông ta mặc quần áo chỉnh tề, gọi vài cuộc điện thoại cho thư ký, đồng thời yêu cầu đội quan hệ công chúng theo dõi tin tức mới nhất trên mạng, báo cáo cho ông ta bất cứ lúc nào.
Con cháu nối dõi nhà họ Đường rất mỏng, đời sau chỉ có Đường Khải là con trai duy nhất, Khải Khải là một đứa con ngoan, hiếu thuận, hiểu chuyện, khiêm tốn, lại khôn khéo, tài giỏi.
Đây là thành tựu nổi bật nhất trong cuộc đời của ông ta.
Ông ta luôn đặt mọi hy vọng về tương lai vào cậu con trai này.
Nếu con trai xảy ra chuyện, bầu trời của ông ta sẽ sụp đổ.
Có thể nói tất cả của nhà họ Đường, tương lai của nhà họ Đường đều quyết định bởi British Airways 230.
Mãi đến khi chuẩn bị khởi hành, Đường Trạch Hào mới lấy lại tinh thần sau cú sốc lớn, ông ta đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, trầm giọng nói với quản gia: “Canh chừng người ở trong đình viện kia.”
Ông ta nói lời này không phải không có lí do, bởi vì cảnh sát đã đưa ra tuyên bố [Máy bay đã bị cướp bởi một kẻ không rõ danh tính].
Theo những gì ông ta biết, Lâm Học Nguy đã kết giao với các blogger người Mexico trên dark web khi du học ở Mỹ.
Anh ta còn sử dụng một tên tội phạm dark web bị truy nã tên là John để theo dõi Hàn Vận Dao, con gái của Hàn Nhận trong ba năm.
Ở bất kỳ khía cạnh nào, Lâm Học Nguy đều là một kẻ cực kỳ nguy hiểm.
Thậm chí, đối với anh ta, việc dàn dựng một vụ cướp máy bay cũng không có gì khó khăn.
Mặc dù… anh ta cũng là con ruột của ông ta.
Nhưng gạt mặc cảm tội lỗi với đứa con riêng sang một bên, ông ta biết rằng đứa con trai này thực chất chỉ là một con thú, hoặc thậm chí còn không bằng cầm thú.
***
Mười phút sau.
Khi Đường Trạch Hào đến Cục thành phố, hơn 20 chiếc xe công vụ đặc biệt cũng đến vây quanh nhà họ Đường.
Sau một khoảng thời gian dài vượt mọi khó khăn, gian khổ chờ đợi, buổi tối, cuối cùng Trần Trung Lương cũng nhận được sự đồng ý của chính quyền tỉnh, có thể khám xét nhà họ Đường và bắt giữ Lâm Học Nguy.
Để hỗ trợ hành động của ông, Sở Cảnh sát tỉnh đã cho tăng cường hơn 100 cảnh sát cơ động.
Cùng lúc đó, Trần Trung Lương cũng nhận được tin tức, chuyến bay mà con trai, con dâu và ông thông gia đang đi đã gặp sự cố.
Bây giờ, chiếc máy bay đang ở độ cao 25000 feet ~ 7620 mét, ở giữa Đại Tây Dương, xung quanh không có gì cả.
Sân bay gần nhất cách máy bay hơn 100km.
Theo tin tức từ phía nước Anh gửi lại, máy bay ở trên không bị tập kích bằng chất độc, trong đó ba phi công bị trúng độc và bất tỉnh, hơn nữa dầu máy bay đã bị rò rỉ.
Giờ đây, chuyến bay 230 của British Airways giống như một con chim thép khổng lồ đang lướt đi trên không trung.
Dù nhìn qua thì kết cấu của nó đều nguyên vẹn, nhưng nó lại không có dầu, không thể giữ cho động cơ chuyển động, vì vậy sớm muộn gì cũng rơi xuống vì không có động cơ.
Các chuyên gia của British Airways cũng nói với họ rằng, dựa vào một số thiết bị điện khẩn cấp.
Chẳng hạn như RAT và EPU chỉ có thể duy trì vận hành thủy lực và điện tử cơ bản của máy bay, chứ không thể cung cấp cho nó sức mạnh để tiếp tục bay.
*RAT: tuabin không khí, cánh quạt dự phòng của máy bay
*EPU: hệ thống điện khẩn cấp
Vì vậy, tình hình hiện tại là British Airways 230 chỉ đang duy trì ở trạng thái bay lượn, dùng độ cao để đổi lấy thời gian sống sót.
Hơn nữa, chỉ mất hai mươi phút để lướt từ 35000 feet xuống 25000 feet.
Không biết được British Airways 230 sẽ rơi xuống chỗ nào.
Nhưng xung quanh đều là biển lớn, dường như cái kết của bi kịch đã sớm được định đoạt.
Ngoài ra, giống như trực giác của Đường Trạch Hào, Trần Trung Lương cũng đã nghĩ tới đầu tiên.
Đây là chuyện mà Lâm Học Nguy gây ra.
Nếu chiếc máy bay biến mất âm thầm trên Đại Tây Dương, sẽ không có cách nào để điều tra nguyên nhân vụ tai nạn nếu không có bằng chứng.
Dù sao, trong các cuộc điều tra thảm hoạ hàng không trước đây, các sự cố máy móc và lỗi vận hành do con người gây ra đều chiếm phần lớn.
Rất ít chuyên gia điều tra sự cố có thể liên hệ chuyến bay đến từ Trung Quốc như vậy với một vụ tập kích khủng bố.
Hiện những người trên máy bay đã liên lạc với trụ sở của British Airways, xác định rằng phi công bị hôn mê là do bị người khác đầu độc.
Như vậy, cuộc điều tra vụ tai nạn hàng không hoàn toàn có dấu vết để lần theo.
Sự hèn hạ là giấy thông hành của kẻ đáng khinh.
Trong tất cả đối thủ của cảnh sát, người có thể làm được chuyện đáng khinh như vậy, còn muốn giết hơn 500 mạng người, Trần Trung Lương chỉ có thể nghĩ đến một mình Lâm Học Nguy.
Ông ấy hoàn toàn có lý do để tin rằng Lâm Học Nguy muốn chiếm đoạt quyền thừa kế của gia đình Đường Khải, do đó đã lên kế hoạch cho âm mưu tai nạn máy bay lần này, ý đồ một cục đá trúng ba con nhạn, xóa sổ cả gia đình Đường Khải.
Tình cờ là kế hoạch của anh Xà lần nào cũng thành công, lần nào cảnh sát cũng đến muộn.
Trần Trung Lương vô cùng hối hận, nếu họ có thể bắt được Lâm Học Nguy sớm hơn hai ngày, họ có thể tránh khỏi tai nạn máy bay ngày hôm nay.
Bây giờ, hoàn cảnh éo le của ông giống hệt Đường Trạch Hào.
Tương lai của nhà họ Đường đều ở trên chuyến bay này, tương lai của nhà họ Trần cũng đều ở trên chuyến bay này!
Nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của con trai và con dâu, với tư cách một người ba, trái tim ông đau đớn đến cỡ nào?!
Tuy nhiên, đau buồn và hối tiếc cũng không giải quyết được chuyện gì.
Trần Trung Lương biết chỉ khi bắt được tên thủ phạm Lâm Học Nguy này, ông mới có thể đạt được chính nghĩa như mong muốn.
Đêm nay, Đường Trạch Hào không thể bận tâm đến Lâm Học Nguy nữa, đây là cơ hội tốt nhất để họ tấn công vào nhà họ Đường.
Cho nên, ông nén nỗi đau buồn, kiên quyết phát lệnh tấn công: “Tất cả mọi người chú ý… Mục tiêu phong tỏa nhà họ Đường!”
***
Chỉ sau ba giờ, cảnh sát bắt đầu giăng lưới anh Xà.
Trong bóng tối, hơn chục cảnh sát ập vào nhà họ Đường với khiên trên tay.
Chỉ trong vòng hơn mười phút, hơn một trăm cảnh sát đặc nhiệm đã bao vây nhà họ Đường.
Vì hành động tối nay, phía cảnh sát đã điều động lực lượng hơn 500 người.
Lúc này, Lâm Học Nguy có mọc cánh cũng không thể thoát được.
Một nhân viên bảo vệ của nhà họ Đường phát hiện cảnh sát ở cửa, liền nhanh chóng thông báo cho quản gia.
Biết có chuyện không hay, quản gia nhà họ Đường lập tức muốn gọi điện cho ông chủ để báo cáo, nhưng Đường Trạch Hào đã bị cục trưởng Vương giữ lại ở cục thành phố, tín hiệu điện thoại của ông ta cũng bị chặn.
Ông ta đang tập trung vào tin tức của con trai mình, căn bản không nghĩ tới cảnh sát sẽ chọn kiểm tra nhà ông ta vào đúng lúc này!
Không chỉ vậy, tất cả tín hiệu xung quanh nhà họ Đường đều bị phong tỏa, hiện tại, nơi này giống như đảo hoang không tin tức vậy.
Đây cũng là sự chuẩn bị kĩ lưỡng của Trần Trung Lương, để phòng tránh Lâm Học Nguy liên hệ với đồng bọn của mình đến hỗ trợ, họ đã sớm ngắt tất cả tín hiệu mạng ở đây, dù là băng thông hay vô tuyến, để đảm bảo rằng một tin nhắn cũng không gửi đi được!
Đừng quên, năm đó khi nhập ngũ, ông ấy đã làm việc trong cục tình báo của cục an ninh quốc gia, tham gia vào những cuộc chiến thông tin đặc biệt, đây vốn là điểm mạnh của cựu cục trưởng này.
Hiện tại, bọn họ đúng là đang bắt rắn trong bình!
Đương nhiên, quản gia nhà họ Đường sẽ không chờ chết, dù thế nào nhà họ Đường cũng là gia tộc giàu có nhất khu vực, trong nhà chỉ có đúng 30 vệ sĩ, tất cả đều là người luyện võ.
Không có ông chủ ở đây, quản gia cũng không phải cây đèn cạn dầu, ông ta dứt khoát sắp xếp tất cả những người này, canh giữ ở cửa trước và cửa sau, không cho cảnh sát tiến đến một bước.
Hai bên cứ mãi bế tắc đến 3 giờ 15 phút sáng.
Lúc này, máy bay trên bầu trời chỉ còn ở độ cao 15000 feet ~ 4572 mét, tình hình trên mặt đất cũng đang vô cùng căng thẳng.
Chiếc xe cảnh sát trước cổng nhà họ Đường không bật đèn hay hú còi báo động nhưng lại khiến cho bầu không khí trở nên rùng rợn hơn.
Quản gia nhà họ Đường đích thân tới thương lượng với cảnh sát, ông ta vốn định nói lí để ngăn cảnh sát đặc nhiệm tiến vào, nhưng vừa bước tới cổng, ông ta lập tức khiếp sợ, bởi vì tổng chỉ huy của bên kia là Trần Trung Lương.
Đây là cựu cục trưởng cục cảnh sát, người đã tạo dựng được uy tín rất cao ở nơi này từ khi ông ta mới lọt lòng, những người thế hệ trước đều nói cục trưởng Trần là thần hộ mệnh của chúng ta.
Nhưng quản gia Đường vẫn mặt dày nói: “Cựu cục trưởng, cảnh sát các ông không được tùy tiện bắt người!”
Trần Trung Lương lấy ra một tờ giấy, nhẹ giọng nói: “Không phải tùy tiện bắt.
Trong đống rá nhà các người có DNA của tên tội phạm truy nã cấp độ A Lâm Học Nguy, chứng cứ bắt giữ đã đầy đủ, thủ tục cũng hoàn tất.”
Quản gia nhà họ Đường cầm lấy văn kiện, lệnh bắt giữ do cựu cục trưởng đưa ra đương nhiên không thể là giả.
Cho tới bây giờ, ông ta mới biết đứa con riêng của ông chủ là tội phạm bị truy nã.
Ông ta lập tức run rẩy nói: “Cựu cục trưởng, ông nên giữ thể diện cho ông chủ chúng tôi… Năm ngoái, ông chủ chúng tôi đã đóng góp 10% vào GDP của thành phố này!”
Hàm ý là, nếu đắc tội nhà họ Đường, cảnh sát và chính phủ cũng sẽ không thể sống tốt được!
Nhưng Trần Trung Lương chỉ hỏi ngược lại một câu: “Ông nghĩ xem, sao cậu chủ nhà ông lại bị tập kích trên máy bay?!”
Quản gia Đường lập tức không nói nên lời, bởi vì ông ta nhớ tới trước khi đi, ông chủ còn âm thầm dặn dò canh chừng Lâm Học Nguy.
Thêm câu nói này của Trần Trung Lương, ông ta liền nghĩ ra: “…Cậu chủ là bởi vì…”
Không cần nói những lời còn lại, Trần Trung Lương khẽ gật đầu, tỏ ý chắc chắn.
Lại hỏi một câu: “Ông đã nhìn cậu chủ lớn lên đúng không?”
Vẻ mặt quản gia Đường lập tức trầm xuống, cho nên, lão cục trưởng không hổ là thần đàm phán, mỗi câu đều nói trúng tim đen của người khác: Không sai, cậu chủ là do một tay ông ta nuôi lớn, một đứa trẻ ngoan như vậy, sao mà không thương cho được?!
Lâm Học Nguy này chỉ là đứa con ngoài giá thú, ông chủ hoàn toàn không nhận anh ta, sao có thể so sánh với Đường Khải?!
Hơn nữa, ông ta không chỉ một tay nuôi lớn cậu chủ, mà còn tự tay nuôi lớn cô chủ nhỏ Đường Phi Duyệt.
Phi Phi được nhà họ Đường yêu thương vô cùng, một cô bé ngây thơ đáng yêu như vậy, hiện tại cũng phải chịu tội ở trên máy bay…
Nghĩ đến chuyện này xảy ra với gia đình cậu chủ, ông ta cũng hận thủ phạm gây ra chuyện này!
Vì vậy, quản gia Đường nghiến răng, giậm chân, dứt khoát nói: “Cựu cục trưởng, ông vào bắt người đi!”
Mặc dù rất trung thành với nhà họ Đường, nhưng ông ta cũng không mất hết tất cả lương tâm con người.
Trong chiếc máy bay British Airways 230 kia, có hơn 500 người vô tội!
Những gì Lâm Học Nguy làm thực sự khiến cho người ta phẫn nộ, trời đất khó dung.
Lúc này, chống lại anh ta mới là lựa chọn có lợi nhất cho nhà họ Đường.
Hơn nữa, ngay cả quản gia như ông ta cũng hiểu rõ thái độ của ông chủ, tương lai nhà họ Đường sẽ không trông cậy vào Lâm Học Nguy.
Cứ như vậy, cánh cửa nhà họ Đường được mở ra, cảnh sát đặc nhiệm ập vào, nhanh chóng bao vây mọi ngóc ngách của nhà họ Đường.
***
Vậy lúc này, anh Xà đang làm gì?
Thực ra, Lâm Học Nguy không làm gì cả, bởi vì anh ta đã biết kế hoạch của mình đã thất bại.
Trên thực tế, theo sắp xếp của anh ta, máy bay sẽ lao xuống Đại Tây Dương vào đúng ba giờ.
Khi đó, máy bay đang ở trong điểm mù của ra-đa, phi hành đoàn hôn mê, tất cả đều trở nên mơ hồ, dầu rò rỉ ra ngoài, căn bản không còn cơ hội lật ngược tình thế nữa.
Thế nhưng, tình hình thực tế là thuốc nổ dẻo mà Hiểu Lâm đặt trong nhà vệ sinh đã không phát nổ, tiếp viên hàng không cũng mở cửa khoang lái, kích hoạt thiết bị khẩn cấp, sử dụng hệ thống liên lạc trong khoang lái liên lạc với đài quan sát trên mặt đất để báo cáo tình hình.
Bằng cách đó, mọi thứ xảy ra trong máy bay đều được những người trên mặt đất biết, kế hoạch tập kích của anh ta đã thất bại.
Sự rơi xuống hoàn mỹ mà anh ta mong đợi đã không xảy ra.
Chiếc máy bay khổng lồ bị mất động cơ vẫn đang từ từ lướt trên bầu trời với sự hỗ trợ của quán tính, cũng không biết cái chết sẽ ập đến vào lúc nào.
Ngược lại, Lâm Học Nguy biết, lần này, cái chết của mình đã đến.
Vì từ 2 giờ 30 sáng, tín hiệu điện thoại di động của anh ta đã bị ngắt, anh ta không thể liên lạc được với những người bạn ngoại quốc của mình.
Trần Trung Lương biết tính cách và năng lực của anh ta, tương tự, là đối thủ cũ của cảnh sát, Lâm Học Nguy cũng đoán được, người có thể chặn tín hiệu trong một khu vực rộng lớn như vậy, chắc chắn là lão cáo già Trần Trung Lương, ông ấy đã phát hiện ra vị trí của anh ta.
Chẳng bao lâu sau, những chuyện nên xảy ra cũng đã xảy ra.
Tiếng bước chân ồn ào trong sân, phá vỡ không khí buồn tẻ nhiều ngày ở nơi đây.
Đường Trạch Hào là một người yêu hoa, mỗi khi đến cuối thu, trong sân nhà họ Đường sẽ rực rỡ sắc màu của hoa.
Chỉ riêng hoa cúc, Đường Trạch Hào đã trồng không dưới 20 loài.
Trong đó có một số cây hoa “cúc mâm xôi” quý giá được ông ta nhập về từ Hội chợ hoa quốc tế năm ngoái với giá hàng triệu USD, giá mỗi cây không dưới hai trăm nghìn tệ.
Hiện tại, cảnh sát đặc nhiệm đang giẫm lên những cành hoa quý này để tiến sâu vào trong sân nhà họ Đường, không có ai thưởng thức “thú vui tao nhã” của Đường Trạch Hào.
Hóa ra, thứ khó đối phó nhất trên đời không phải lòng dạ đàn bà, mà là quyết tâm phá án của cảnh sát.
Dù phải trả một cái giá lớn đến chừng nào, bọn họ cũng phải tìm ra được sự thật cuối cùng.
Thực ra, Lâm Học Nguy rất ngưỡng mộ cựu cục trưởng.
Kể từ khi đập nước Danh Hồ bị vỡ, Trần Trung Lương đã để cho con trai và cấp dưới của mình điều tra suốt tám năm, sau đó, bằng sự sáng suốt của mình, ông ấy đã sắp xếp để Nhan Lôi gia nhập tổ chuyên án, lúc này mới điều tra ra từng người trong mười hai con giáp dưới trướng anh ta.
Trong lực lượng cảnh sát của đất nước có một người tài giỏi như vậy, cũng khiến cho anh ta mở mang tầm mắt.
Đình viện sâu bao nhiêu.
Ngay cả khi mọi chuyện đã kết thúc, Lâm Học Nguy vẫn bình tĩnh uống trà, chờ đợi sự xuất hiện của cảnh sát.
Bây giờ, trên mặt anh ta không có chút hoảng sợ hay sợ hãi gì, anh ta chỉ muốn biết anh ta phạm sai lầm ở chỗ nào mà bị cảnh sát phát hiện tung tích?
Mười phút sau.
Trần Trung Lương đã đến, ông ấy đẩy cửa ra, hai bên cuối cùng cũng gặp nhau.
Hàng chục họng súng xung quanh đều nhắm vào Lâm Học Nguy, chỉ cần một phát súng duy nhất, tất cả tội ác luân hồi này đều sẽ chấm dứt.
Lúc này, Lâm Học Nguy vẫn cười, anh ta chậm rãi chào hỏi: “Chú Trần, từ khi tạm biệt đến giờ không có chuyện gì chứ?”
“Tiểu Lâm, từ khi từ biệt đến giờ không có vấn đề gì cả.” Trần Trung Lương thản nhiên nói.
Cựu cục trưởng đi tới đối diện anh ta, bình thản nhìn người thanh niên.
Mấy năm trước, khi Lâm Học Nguy thay mặt công ty di động hợp tác với cục thành phố, Trần Trung Lương đã nhận thấy tài năng của Lâm Học Nguy, 27 tuổi đã lên làm kỹ sư trưởng mảng di động.
Vào thời điểm đó, trong mắt ông ấy, Lâm Học Nguy này chỉ là một huyền thoại kinh điển về “chàng trai đến từ một gia đình nghèo”.
Ông ấy thực sự không ngờ rằng Lâm Học Nguy không phải con nhà nghèo, anh ta là con riêng của một gia đình giàu có, là con nuôi của một gia đình giàu có.
Chính nhà họ Đường đã cho anh ta sinh mệnh, cũng mang tới bất hạnh cho anh ta.
Còn nhà họ Lục tạo ra cho anh một tính cách gian xảo, độc ác mà thông minh, tỉnh táo.
Tội ác của hai gia đình giàu có này được gộp lại trong một cơ thể, biến anh ta thành một kẻ chống đối xã hội có chỉ số IQ cao như vậy.
Cũng may, sau tám năm, cuối cùng bọn họ cũng bắt được con rắn này.
Bốn mắt nhìn nhau, một già một trẻ, mỗi người đều là nhân tài xuất chúng nhất trong lĩnh vực của mình.
Sự khác biệt là ông ấy là cảnh sát, anh ta là tội đồ.
Đây là cuộc đọ sức cuối cùng giữa công lý và cái ác, đồng thời cũng là kết cục cuối cùng của bản án vang danh một thời này..