Một đặc cảnh ôm đứa nhỏ bước ra, chính là Đường Phi Duyệt mất tích.
Trên người Đường Phi Duyệt bị dây thừng trói chặt, miệng nhét tấm vải, hai mắt nhắm chặt, may mà không bị vết thương ngoài da.
Phòng nghỉ kế bên truyền đến tiếng hoan hô vui mừng, Nhan Lôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Căn cứ lời khai của ông chủ quầy bán quà vặt, ông ta sợ đứa nhỏ khóc sẽ khiến những hộ khác chú ý, cho nên cưỡng ép cho cô bé uống thuốc ngủ.
Gió từ máy lạnh thổi đến, lúc này Nhan Lôi mới phát hiện nội y của mình đã ướt đẫm mồ hôi, là do hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Trần Bạc Vũ, anh cũng đang cầm khăn tay lau mồ hôi.
Một lúc sau, phía bệnh viện truyền về tin tức. Đứa nhỏ đã tỉnh lại, không sao hết.
Coi như đã nhận được tin tức không có việc gì, Nhan Lôi yên tâm, xem giờ không còn sớm nữa, cô chào hỏi Trần Bạc Vũ, định đưa con trai về nhà.
Trần Bạc Vũ gọi cô lại: “Cô Nhan, lần này cô đã cứu Đường Phi Duyệt, ba mẹ cô bé nhất định muốn cám ơn cô đàng hoàng. Như vậy đi, cô cho tôi số điện thoại, chờ khi nhà họ Đường đến, tôi sẽ gọi cho cô.”
“Điện thoại của tôi…”
Điện thoại của cô đã ở dưới đáy sông Trường Giang cho cá ăn rồi.
Trần Bạc Vũ thấy cô không nói số điện thoại, khẽ cau mày: “Cô yên tâm, tôi sẽ không nói số điện thoại của cô cho người khác biết.”
“Thực ra mẹ con không có điện thoại!”
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa không biết nhảy ra từ chỗ nào, giải thích giúp cô.
“Không có điện thoại?” Trần Bạc Vũ sửng sốt, vậy mà ngày nay còn có người ra đường không mang theo điện thoại?
Nhan Lôi vội vàng nói: “Thực ra điện thoại của tôi rớt rồi…”
“Hôm trước khi mẹ đuổi theo Trần Lăng Huy, điện thoại rớt xuống sông Trường Giang!” Bạn nhỏ ba ruột mở to đôi mắt gian xảo nhìn Trần Bạc Vũ.
Nhan Lôi vừa nhìn vẻ mặt của ba đã biết ông có ý định quỷ quái với người ta nên vội vàng nói: “Tôi sẽ nhanh chóng mua điện thoại mới, đến khi đó sẽ cho anh số điện thoại.”
“Mẹ, mẹ hoàn toàn không có tiền mua điện thoại mà?”
Nhan Quốc Hoa trừng mắt nhìn con gái, con nhóc như con lấy tiền ở đâu ra?
“Không có tiền mua điện thoại?”
Trần Bạc Vũ có chút khó tin, anh nghe nói Nhan Lôi là bạn gái của Lục Gia Nhiên, chẳng phải Lục Gia Nhiên là tỷ phú sao?
Nhan lôi có chút khó xử, cô cũng không biết phải giải thích thế nào, kết quả ba ruột đã giải thích thay cô: “Là như vậy, mẹ con làm công giúp bác Lục điều tra sự thật vụ án vỡ đê. Bác ấy chỉ phụ trách ăn mặc ở cho con và mẹ, không phụ trách cho mẹ con tiền tiêu vặt. Tiền để dành của mẹ con rất ít rất ít, bình thường đều là ăn mặc cần kiệm điều tra vụ án…”
Không sai, bây giờ Nhan Lôi chính là một người nghèo khổ.
Cô đồng ý ở nhà họ Lục, nhưng không hề duỗi tay xin một đồng tiền nào của Lục Gia Nhiên.
Nhan Lôi vội vàng khom người che miệng ba lại, vốn liếng của cô bị ba ruột nói ra hết sạch rồi.
Trần Bạc Vũ nhìn cô chăm chú, hình như khác với kịch bản mà anh nghe nói?
Còn nữa, bác Lục? Cậu bé lại gọi Lục Gia Nhiên là bác, tại sao vậy?
Chẳng lẽ, giữa họ không phải quan hệ nam nữ?
Nhan Lôi bỗng nhiên nói: “Ngại quá anh Trần, trẻ con nói lung tung, trẻ con nói lung tung…”
“Con không nói dối mà, mẹ rất nghèo, lần trước dì Bạch còn cười chê mẹ mặc đồ của năm năm trước…”
Da mặt của lão đồng chí Nhan Quốc Hoa rất dày, lúc phỉ nhổ con gái cũng không hề keo kiệt.
Trần Bạc Vũ vừa nhìn đã nhận ra, đúng là quần áo của Nhan Lôi là loại hàng vỉa hè, ngay cả những người phụ nữ đi làm bình thường còn ăn mặc tốt hơn cô nhiều, chứng minh lời cậu bé nói không phải giả.
Một người phụ nữ ra ngoài không có điện thoại rất bất tiện.
Cho nên ma xui quỷ khiến, anh nói với cô: “Đi theo tôi.”
???
Đi theo anh? Đi theo anh làm gì?
Trần Bạc Vũ nói một cách đương nhiên: “Chẳng phải cô muốn làm cảnh sát sao? Tôi cho cô mượn một khoản tiền mua điện thoại trước, đợi sau khi cô làm cảnh sát, tháng lương đầu tiên trả cho tôi là được rồi.”
“…” Vẻ mặt Nhan Lôi có chút khó coi, anh thật sự rất tự tin về việc cô sẽ làm cảnh sát nhỉ…
Nói tóm lại, tóm lại mà nói, bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác, nếu không muốn xin tiền Lục Gia Nhiên, chỉ đành “mượn tiền” của Trần Bạc Vũ mua điện thoại. Điện thoại là vật cần thiết trong xã hội hiện đại.
Ra khỏi cổng lớn của sở cảnh sát, Trần Bạc Vũ đưa cô đến một con phố bán đồ điện tử gần đó.
Nhan Lôi vốn định mua một chiếc điện thoại nhỏ giá rẻ khoảng 1000 là được rồi, kết quả Trần Bạc Vũ dẫn cô đến quầy chuyên doanh, mua luôn điện thoại thương mại mẫu mới nhất.
“Dòng M3 này dùng rất tốt, 980 CUP, động cơ tám lõi, trong vòng hai năm sẽ không lỗi thời.”
Hình như anh có nghiên cứu về điện thoại.
Vẻ mặt của Nhan Lôi khốn đốn, ông anh ơi, điện thoại này đẹp thì đẹp, nhưng giá tiền đến 5999 đấy!
“Tiền lương của tôi không cao như vậy đâu?” Cô vẫn thiên về điện thoại giá rẻ hơn: “Tỗi thấy điện thoại giá 999 kia cũng được…”
“Ông chủ, tôi lấy cái màu trắng, 128GB.” Trần Bạc Vũ thuận tiện giải thích, lựa cho cô mẫu tốt nhất: “Màu trắng khá phù hợp cho phụ nữ dùng.”
“…”
Một câu đầy phong độ của anh đẹp trai thành công khiến cô đỏ mặt, đồng thời không còn từ chối ý tốt của anh nữa.
Mua điện thoại xong, Trần Bạc Vũ lại cùng cô đi làm sim điện thoại mới, cứ như vậy, anh là người liên lạc duy nhất, cũng là đầu tiên trong điện thoại của cô.
Trên đường trở về, Nhan Lôi nhìn kỹ điện thoại thương mại màu trắng này, thật đúng là càng nhìn càng thích, yêu thích không muốn buông tay.
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa cũng vui vẻ: “Mẹ, mẹ giúp chú Trần phá án, chú Trần giúp mẹ mua điện thoại, như vậy hai người là bạn tốt rồi phải không?”
Nhan Lôi đỏ mặt, đều là chuyện tốt do ba làm, cô vuốt mũi bạn nhỏ ba ruột: “Còn nhỏ mà ranh mãnh quá, sau này con không được phép nói lung tung nữa.”
“Con không nói lung tung mà, con nói lung tung chỗ nào? Hừ, bác Lục là kẻ keo kiệt, đâu giống chú Trần tốt như vậy.”
Bây giờ Nhan Quốc Hoa thấy cảnh sát này tốt hơn Lục Gia Nhiên cả vạn lần.
Nhan Lôi véo mũi bạn nhỏ: “Con cứ nhắc mãi đến người đàn ông kia làm gì? Con nít không làm chuyện đàng hoàng, cả ngày chỉ biết nghịch ngợm.”
Nhưng Trần Bạc Vũ lại nghi ngờ, sao Nhan Lôi lại gọi Lục Gia Nhiên là người đàn ông kia? Hơn nữa lại còn ghét bỏ.
Chẳng lẽ… Nhan Lôi ghét Lục Gia Nhiên?
Trần Bạc Vũ lập tức xua đuổi những suy nghĩ không thiết thực đó đi.
Rất nhanh, xe đã đến nhà họ Lục.
Nhan Lôi nhìn thấy biệt thự nhà họ Lục, trong lòng chùng xuống không giải thích được.
Cô thật sự không hề coi nhà họ Lục là nhà của mình, còn không bằng ở sở cảnh sát khiến người ta thấy an toàn hơn, ít nhất cảnh sát rất khách sáo với cô.
Cô không khỏi nói: “Anh Trần, cám ơn anh đưa tôi về. Sau này tôi sẽ đến sở cảnh sát xem hồ sơ, nếu có phát hiện gì mới, tôi sẽ liên lạc với anh bất kỳ lúc nào.”
“Được, quyết định như vậy nhé.” Trần Bạc Vũ thu hồi tầm mắt.
Nhan Lôi lịch sự xuống xe, nhìn xe Trần Bạc Vũ đi xa. Không biết tại sao, cô cảm thấy đoạn đường này hơi ngắn.
“Lôi Lôi, Trần Bạc Vũ thật sự rất tốt.” Nhan Quốc Hoa đột nhiên nói: “Nếu con thích thì đừng bỏ lỡ.”
“Ba, bây giờ con chỉ muốn điều tra vụ án, sau đó thoát khỏi khống chế của Lục Gia Nhiên.”
Nói đùa sao, bây giờ cô còn ở nhà họ Lục, còn chưa cắt đứt quan hệ sạch sẽ với Lục Gia Nhiên.
Nếu lúc này cô qua lại với người đàn ông khác, cô sẽ tự cảm thấy gây phiền phức cho người ta.
Dù sao, muốn bắt đầu cuộc sống mới, chẳng phải nên tính toán rõ ràng món nợ cũ à?
Tiễn Nhan Lôi, Trần Bạc Vũ lái xe đến bệnh viện.
Đẩy cửa phòng bệnh, mùi thuốc khử trùng rất nồng, Chu Diên dựa vào giường bệnh, thạch cao trên chân vẫn chưa được tháo ra.
“Vụ án hôm nay làm rất tốt.”
Nhìn thấy anh đến, Chu Diên giãn mày. Anh ta đã xem tin tức trên TV, cảnh sát thành phố chỉ mất bốn tiếng đồng hồ đã phá xong vụ án bắt cóc, bây giờ người dân toàn thành phố đều đang khen ngợi cảnh sát phá án hiệu quả.
Chu Diên thật lòng vui mừng thay anh: “Sang năm, chắc cậu có thể thăng lên một cấp thanh tra cảnh sát rồi nhỉ?”
Trần Bạc Vũ tiện tay rót một ly trà, trò chuyện với anh ta: “Manh mối mấu chốt để phá án là do cô Nhan tìm ra, không phải công lao của tôi.”
Anh là nam tử hán đại trượng phu, sẽ không tranh công lao của người khác cho mình.
“Cô Nhan? Nhan Lôi?” Chu Diên kinh ngạc: “Sao cô ấy lại liên quan đến vụ án này?”
“Cô ấy xung phong đến tổ trọng án xem camera, chỉ xem một lần, cô ấy đã phát hiện người bị hại không đeo thẻ trường.”
Nhắc đến sự phá án thần tốc của Nhan Lôi, Trần Bạc Vũ liền lộ ra vẻ khâm phục hiếm có.
Biểu cảm nói chuyện của cô khi đó, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ.
Chu Diên gật đầu, anh ta nhớ lại nụ cười của Nhan Lôi, đột nhiên cảm thấy cô gái kia thật sự rất thần kì, biến điều không thể thành có thể. Dũng cảm tiến về trước không chút sợ hãi.
Trần Bạc Vũ thương lượng với anh ta: “Đàn anh, Nhan Lôi nói cô ấy muốn thi cảnh sát, tôi muốn đợi sau khi cô ấy nhận chức sẽ điều cô ấy đến đội Ưng Xám.”
Anh có năm người cấp dưới, tổ chức thành một tiểu đội trinh sát hình sự tinh anh nhất ở bản địa, biệt danh “Ưng Xám”, anh là đội trưởng của tiểu đội Ưng Xám này.
Trong tiểu đội Ưng Xám, ai nấy đều có sở trường của mình, Trần Bạc Vũ nhàn nhạt nói: “Tiểu Lâm là chuyên gia an ninh mạng, Tiểu Mã am hiểu chuyện giao thiệp với đủ hạng người, Tiểu Đàm thân thủ rất tốt, có thể một mình hạ gục mười tên côn đồ. Còn về anh, chuyên gia tâm lý tội phạm giỏi nhất toàn thành phố, mà Lôi Nhan, cô ấy có thể bù đắp cho sự thiếu sót lớn nhất trong đội ngũ Ưng Xám của chúng ta.”
Chu Diên hỏi: “Thiếu sót gì?”
“Cô ấy là phụ nữ, tiểu đội Ưng Xám của chúng ta không có phụ nữ, cô ấy rất tinh tế tỉ mỉ, có thể bù đắp cho sự bất cẩn của đám đàn ông chúng ta.” Đây chính là dự định của Trần Bạc Vũ.
Nói thật, anh rất vừa ý năng lực quan sát và phán đoán hiện trường của Nhan Lôi, hơn nữa thân thủ của cô rất tốt, dư sức đánh mấy tên côn đồ, đưa cô ra ngoài phá án, chắc chắn không đến mức kéo chân sau của tiểu đội.
Chu Diên gật đầu, tiểu đội Ưng Xám mà Trần Bạc Vũ dẫn dắt là con dao nhọn thứ nhất của tổ trinh sát hình sự thành phố, có vụ án lớn quan trọng gì, thành phố cũng sẽ giao cho tiểu đội Ưng Xám phụ trách.
Nếu được anh nhìn trúng, cho thấy rõ tố chất chuyên nghiệp của Nhan Lôi đã qua ải.
Nhưng vấn đề là: “Dù sao cô ấy cũng là bạn gái của Lục Gia Nhiên.”
Nghe thấy hai chữ bạn gái, giữa đầu mày Trần Bạc Vũ hiện lên vẻ lạnh lùng.
Anh cũng không biết tại sao, lại giải thích thay cô: “Tôi cảm thấy, Nhan Lôi và Lục Gia Nhiên không phải quan hệ bạn trai bạn gái.”
“Tại sao lại nói vậy?”
“Lúc Nhan Lôi nhắc đến Lục Gia Nhiên, trên gương mặt của cô không giấu được vẻ ghét bỏ, đứa nhỏ cũng không chịu gọi Lục Gia Nhiên là ba.”
Trần Bạc Vũ nghiêm túc phân tích.
Tuy anh chưa từng yêu đương, nhưng cũng biết giọng điệu ghét bỏ một người là như thế nào.
Nhan Lôi chán ghét Lục Gia Nhiên, thậm chí né tránh Lục Gia Nhiên, thà cả ngày ngâm mình trong phòng hồ sơ trong sở cảnh sát.
Chu Diễn trầm mặc chốc lát, thản nhiên nói: “Dù sao cũng là chuyện giữa hai người họ, người bên cạnh không thể can thiệp.”
Đúng vậy, họ có con, cho dù tình cảm bất hòa, thì cũng là chuyện giữa hai người bọn họ. Bọn anh để ý làm gì?
Nhưng Trần Bạc Vũ vẫn rất để ý.
Cô gái thông minh dũng cảm trầm ổn như vậy, sao có thể không rõ ràng với Lục Gia Nhiên được?
Anh cũng không phải coi thường con trai của thương nhân châu báu kia, chỉ là trong mắt anh, Nhan Lôi và Lục Gia Nhiên hoàn toàn không phải người đi chung đường. Nhan Lôi nói cô muốn làm cảnh sát chính nghĩa, người cô sùng bái là anh hùng không phải kẻ giàu có.
Cô gái có tinh thần chính nghĩa như vậy, không có tam quan nhất trí với thương nhân trong đầu chỉ toàn chuyện làm ăn như Lục Gia Nhiên, cũng hoàn toàn không có điểm chung để giao tiếp.
Ngược lại Nhan Lôi và anh tương tự nhau.
Lúc họ nói đến vụ án, rất nhiều quan điểm đều cực kỳ ăn ý.
Tam quan và kiến thức của họ đều tương đương nhau, nói đến chủ đề nào, Nhan Lôi cũng đều có thể hiểu rõ ý anh ngay lập tức.
Có người nói, quen nhau lâu ngày vẫn như xa lạ, vừa gặp lại như từng quen biết. Chính là cảm giác đó.
Anh cảm thấy có lẽ rất lâu trước đây mình đã quen biết cô, chẳng qua bây giờ chỉ là lâu ngày gặp lại.
Nhưng thực tế lại…
Nhan Lôi là bạn gái của Lục Gia Nhiên, ít nhất là bạn gái cũ.
Vừa nghĩ đến chuyện đó, Trần Bạc Vũ liền cảm thấy có chút bực bội, không khí trong phòng yên tĩnh kỳ lạ một lúc.
Chu Diên nhìn anh, ánh mắt trở nên đầy ẩn ý.
Anh ta là đàn anh trường cảnh sát của Trần Bạc Vũ, cũng là “đàn em” do một tay cục trưởng Trần dạy dỗ.
Anh ta hiểu rất rõ người đàn em này của mình, nói tóm lại, Trần Bạc Vũ là người cuồng công việc. Anh trẻ tuổi như vậy đã có thể trở thành thanh tra cảnh sát cấp hai, xây dựng “tiểu đội Ưng Xám” tinh nhuệ nhất trong thành phố chính là dựa vào việc không tiếc trả giá.
Trước giờ anh chưa từng phân chia thời gian cho việc “yêu đương”.
Nhưng lần này, Trần Bạc Vũ gặp Nhan Lôi.
Đây là lần đầu tiên trong suốt 27 năm qua Trần Bạc Vũ đánh giá cao một cô gái như vậy, còn nhắc đến quan hệ giữa cô và Lục Gia Nhiên với anh ta, điều này có ý gì, Chu Diên hiểu rất rõ.
Cho nên, anh ta có kết luận: “Bạc Vũ, nếu cậu thật sự muốn để Nhan Lôi gia nhập tiểu đội Ưng Xám, cậu sẽ không thể khống chế được sẽ đem lòng yêu thích cô ấy.”
Trần Bạc Vũ sửng sốt, chờ anh phản ứng lại, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén bức người: “Đàn anh, tôi chỉ có hứng thú với vụ án, sẽ không lãng phí thời gian vào chuyện yêu đương với phụ nữ.”
Anh không cảm thấy mình sẽ không chịu đựng được.
Nhan Lôi chỉ khiến anh có cảm giác vừa gặp như thân thiết đã lâu, bởi vì tam quan của họ tương tự, tuy cô gái như vậy rất hiếm có, nhưng không đến mức khiến anh yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Anh chỉ tán thưởng tài năng của cô, cảm thấy cô có thể là một cấp dưới tốt, chứ không phải muốn phát triển tình yêu văn phòng.
Chỉ vậy mà thôi.
Chu Diên lại lắc đầu: “Bạc Vũ, nếu cậu chưa từng yêu đương thì đừng quá chắc chắn cảm thấy bản thân có thể qua được ải tình cảm, con người phải tự hiểu lấy mình.”
Thật sự gặp được chân mệnh thiên nữ mình yêu mến, ai cũng sẽ không chịu đựng được. Cho dù trái tim của anh có lạnh lùng đến mấy, cũng sẽ dịu dàng tan chảy sắt thép.
Chẳng qua Trần Bạc Vũ mới chỉ gặp Nhan Lôi hai lần, Nhan Lôi đã để lại ấn tượng sâu sắc như vậy trong lòng anh. Điều này đủ để chứng minh, anh thích người phụ nữ đặc biệt như Nhan Lôi.
Chỉ là, đàn em IQ cao nhưng EQ thấp của anh ta không tự mình phát giác được điểm này mà thôi.
Nhưng anh ta có thể nhìn ra, vì anh ta là chuyên gia tâm lý học tội phạm, chuyên tìm tòi nghiên cứu d.ục vọng sâu trong nội tâm của con người.