Phòng ăn của nhà họ Lục được trang trí theo phong cách Trung Quốc, không giống với những gia đình giàu có sang trọng kia. Nhà họ Lục có học vấn uyên bác, bản thân Lục Gia Nhiên cũng rất có tính thưởng thức, anh ta lựa chọn bàn ghế bằng gỗ thật đơn giản phối hợp với đồ dùng gia đình được sơn khắc để tô điểm cho biệt thự này, thể hiện toàn bộ không gian vô cùng điềm tĩnh và có phong cách.
Hôm nay là lần đoàn tụ ăn cơm lần đầu tiên của “một nhà ba người”, bên cạnh bàn còn có một lọ hoa bách hợp. Lục Gia Nhiên ngồi ở vị trí chủ tọa, Nhan Lôi đưa con trai đến ngồi bên tay trái của anh ta.
Thức ăn trên bàn nhìn bề ngoài cũng không tệ, Nhan Lôi thả sức mà ăn, dù sao cũng là ăn chùa tội gì mà không ăn. Nhưng bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa là lão đồng chí có cốt khí, ông ấy quyết định sẽ gây sự.
Khắp bàn ăn đều là đồ bố thí, tiếp tục như vậy thì không được. Ông phải nghĩ cách để con gái nhanh chóng tránh xa người đàn ông này một chút. Nếu không tra nam đoạt mất con gái của ông thì phải làm sao.
Gây sự thứ nhất: Làm sáng tỏ chí hướng của con gái.
“Mẹ à, gần đây con nghe nói mẹ muốn thi công chức, là thật sao?”
Trong giọng nói non nớt tràn đầy sự ngây thơ.
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa nháy mắt, ánh mắt cực kỳ đáng yêu sống động sóng sánh, lan tỏa sự đáng yêu.
Nhan Lôi đang uống rượu, nghe vậy thì suýt nữa bị sặc.
Ba chữ thi công chức này, quả thực là một kinh nghiệm đau thấu tim can đó ba à!
Ba ruột không hổ là ba ruột. Cho dù đã sống hai đời, trong đầu vẫn tràn ngập ý nghĩ thúc giục cô đi thi công chức.
Lục Gia Nhiên nhìn cô, giọng nói bình thản không hề có chút bất thường nào: “Cô định thi kiểu công chức nào?”
Không biết vì sao, giọng điệu của anh ta khiến cô cảm thấy như đang đùa cợt, dường như đang cười nhạo trí thông minh của cô hoàn toàn không xứng với ước mơ.
Đại gia, xem thường tôi đúng không?
Tốt xấu gì lần trước khi thi công chức, bài thi viết của cô cũng qua môn, chỉ là lúc phỏng vấn quá căng thẳng nên bị đánh trượt.
Nhan Lôi lập tức nói: “Tôi định thi cảnh sát ở bản địa.”
Lục Gia Nhiên “à” một tiếng, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy chữ “à” này càng có ý chế giễu hơn.
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa làm một tổng kết đẹp đẽ: “Vậy thì tốt quá rồi. Mẹ, lúc đó con sẽ đích thân đưa mẹ đi thi, mẹ nhất định phải thật cố gắng nhé.”
Nhan Lôi: “….”
Ba à, ba đang lo là con gái ba đương trận bỏ trốn sao?
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa gây sự lần hai: Tên đểu, nghe nói cậu đã nhốt nguyên chủ lại đúng không? Nghe nói cậu ngược đãi cả thể xác lẫn tinh thần của nữ chính đúng không. Vậy thì nhà giam mới là nơi mà cậu nên ở.
Ông nâng bàn tay mập mạp nhỏ nhắn lên, gắp một miếng thịt đặt vào trong bát của Lục Gia Nhiên, lại hỏi: “Ba, trước đó con chưa nghe mẹ đề cập đến công việc của ba, ba làm nghề gì vậy?”
Nhan Lôi hóng hớt, nhìn xem, lại là lời nói khách sáo dẫn đến thăm dò ngọn nguồn rồi, bệnh nghề nghiệp của cảnh sát hình sự.
Đương nhiên Lục Gia Nhiên sẽ không đề phòng con trai năm tuổi của mình, dứt khoát trả lời: “Ba làm ăn buôn bán bên ngoài, bình thường đều là nhập khẩu và xuất khẩu đá quý cao cấp.”
“Vậy thương hiệu đá quý của ba là gì?”
“Sao hả, con rất có hứng thú với việc làm ăn của ba sao?” Lục Gia Nhiên nhận ra mồm miệng của đứa bé này rất lanh lợi.
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa chớp đôi mắt to tròn, đáng yêu tựa như thiên sứ nhỏ: “Không phải, chỉ là con thường xuyên thấy trên ti vi có một số tin tức, chú phóng viên nói rằng có rất nhiều đá quý là hàng giả.”
Lục Gia Nhiên thuận miệng đáp: “Ba không bán đá quý giả.”
“Vậy đá quý giả là gì hả ba?” Ánh mắt của cậu bé bày tỏ sự “ham học hỏi”.
“Cái này cần phải để người giám định đá quý của công ti ba đi giám định.”
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa không hài lòng với đáp án này, ông giả vờ như vô ý hỏi: “Vậy công ti của ba có đá quý giả hay không hả ba? Con muốn xem xem đá quý giả là như thế nào?”
“Ba đã nói rồi, ba không bán đá quý giả.”
…
Nhan Lôi vui vẻ nhìn ba mình và Lục Gia Nhiên khách sáo với nhau, trình độ của lão cảnh sát hình sự vẫn không chê vào đâu được.
Chỉ trong thời gian ăn cơm ngắn ngủi, bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa đã hiểu đại khái lối buôn bán của Lục Gia Nhiên, bao gồm cả việc anh ta có buôn lậu trốn thuế hay không.
Nhưng toàn bộ lí do thoái thác của Lục Gia Nhiên không hề có chút sơ hở nào.
Việc buôn bán đá quý của anh ta đều là buôn bán nghiêm chỉnh, hai tay sạch sẽ, tín nghĩa và danh dự mới là sự bảo đảm cho nghề buôn bán đồ cao cấp này.
Ăn cơm xong trở lại phòng ngủ, sắc mặt của bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa liền thay đổi. Ông mắng lên tường một câu: “Mẹ nó, thằng nhãi này cũng rất xảo quyệt.”
Giá trị của việc tỏ vẻ ngây thơ không còn lại chút gì, thay vào đó là cảm giác hận không thể đem phần tử phạm tội này đưa ra ngoài công lý nghiêm nghị.
Ha ha? Tỏ vẻ ngây thơ? Nếm thử quả đấm thép pháp chế của tôi này!
Đây mới chính là tâm tính ông chú dưới vẻ bề ngoài của bạn nhỏ thiên sứ này.
Nhan Lôi không khỏi khinh thường: “Bình thường ba là chủ quản trinh sát hình sự, cũng không phải trải qua trinh thám. Loại chuyện điều tra kinh tế và thẩm vấn phạm nhân này là trách nhiệm của khoa thẩm vấn và điều tra kinh tế. Ba cũng đừng phí công gây chuyện trên phương diện làm ăn của Lục Gia Nhiên, chúng ta làm chuyện gì đó có ý nghĩa đi.”
“Vậy con chuẩn bị thi cho tốt đi, sau khi thi cảnh sát, có công việc đàng hoàng chúng ta sẽ rời khỏi cái nhà này.”
Cô nam quả nữ, không thể không đề phòng. Con gái bảo bối mà ông tự tay nuôi lớn, xuất thân trong sạch tư tưởng đúng đắn, dù thế nào cũng không thể giao cho cái thằng trai đểu này.
Nhan Lôi khẽ gật đầu: “Ba, ba đừng quan tâm đến vấn đề tiết tháo của con, con có con át chủ bài của mình.” Dừng một chút rồi lại nói: “Nhưng chúng ta phải giải quyết vấn đề Bạch Vi Vi trước thì mới rời khỏi nhà họ Lục một cách an toàn được.”
“Bạch Vi Vi là ai?” Ba cô nghi hoặc hỏi.
À đúng rồi, cô vẫn chưa giới thiệu cho ba vị nữ phụ ác độc này, đây mới chính là kẻ địch chủ yếu trước mắt mà hai cha con họ cần phải đối mặt.
Ít nhất thì Lục Gia Nhiên sẽ không nghĩ đến việc làm hại bọn họ, nhưng Bạch Vi Vi lại coi bọn họ là đối tượng không thể không trừ khử. Vậy thì, hai cha con họ trước hết phải diệt trừ nữ phụ ác độc này mới có thể rời khỏi nhà họ Lục bắt đầu một cuộc sống mới.
Về việc giải quyết nữ phụ ác độc này như thế nào, Nhan Lôi đã nghĩ ra một kế hoạch mới.
Chiêu này gọi là mượn lực đánh lực.
Cô dự định dùng tình cảm của Lục Gia Nhiên đối với bạch nguyệt quang Bạch Tường Tường để điều tra Bạch Vi Vi.
Tám năm trước, bạn gái cũ của nam chính Lục Gia Nhiên, Bạch Tường Tường qua đời bởi một sự việc ngoài ý muốn. Lúc đó tất cả mọi người đều nghĩ rằng đây là một việc không lường trước được.
Nhưng Nhan Lôi đã đọc qua toàn bộ tiểu thuyết, cô biết rằng đằng sau vụ án kia có một ẩn tình rất lớn.
Thực ra cho đến đoạn kết của tiểu thuyết mới có chi tiết nhắc đến việc: Có manh mối thể hiện rằng cái chết của Bạch Tường Tường có liên quan đến em gái Bạch Vi Vi của cô ấy.
Vậy nên, Nhan Lôi có một dự đoán lớn mật: có lẽ sự việc ngoài ý muốn của Bạch Tường Tường kia là có người tạo thành, hung thủ của vụ án này có liên quan đến em gái của cô ấy.
“Vụ án gì?”
Nghe thấy cô nhắc đến vụ án, ba cô lập tức tỉnh táo lại tinh thần.
Nhan Lôi cẩn thận nhớ lại: “Vụ án này cũng rất mơ hồ, liên quan đến một trận lũ lụt trong tiểu thuyết…”
Tám năm trước, cô tiểu thư nhà giàu Bạch Tường Tường ở trong một ngôi biệt thự gần hồ nước ở ngoại ô thành phố.
Năm đó, đến mùa mưa, mưa dầm không ngừng rơi xuống, nhiều lần gây nên lũ lụt. Đập chứa nước trong thành phố cũng sắp đạt đến mực nước nguy hiểm.
Biệt thự của nhà họ Bạch ở ngay bên cạnh đập chứa nước, lúc đó Bạch Tường Tường sống một mình trong biệt thự, xung quanh đều là những biệt thự của giới nhà giàu. Có khoảng bảy mươi, tám mươi người ở trong khu dân cư đó.
Mai Tử Hoàng Thời Vũ* viết trận lũ kéo dài suốt hai tuần, nhưng mực nước trong đập chứa nước vẫn chưa vượt qua điểm giới hạn của bờ đê, vậy nên phía quản lí vẫn không phát báo động di tản dân cư.
*Mai Tử Hoàng Thời Vũ là một tác giả thường xuyên viết truyện ngược tâm
Bạch Tường Tường và các cư dân khác trong khu nhà giàu nghĩ là mực nước sông chỉ dâng đến quanh quẩn bờ đê, dù sao thì đê chống lũ của thành phố bọn họ đều được xây bằng bê tông, nhìn bề ngoài thì vô cùng kiên cố, các cư dân hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm sắp xảy ra.
Cho đến khi đỉnh lũ của những ngày mưa cuối cùng qua đi, khi mọi người cho rằng mùa nước lũ sắp kết thúc thì bờ đê kia bỗng nhiên sụp đổ một cách không hề báo trước, trong nháy mắt đã nuốt chửng khu dân cư của người giàu ở hạ du, tạo thành một thảm án lớn nhất cả nước.
“Bạch Tường Tường chết trong cơn lũ đó, cư dân bên trong khu dân cư… có một nửa là không sống sót.”
“Sau đó điều tra biểu thị rằng, một đoạn đê của đập nước xảy ra sạt lở, mà nguyên nhân sạt lở là do đụng phải một chiếc thuyền mành vận chuyển.”
“Thuyền mành vận chuyển?” Nhan Quốc Hoa dường như có điều suy nghĩ: “Là từ bến tàu trên thượng du trôi xuống?”
“Vâng, theo báo cáo của cảnh sát thì lúc đó có một chiếc thuyền mành vận chuyển cỡ lớn của bến tàu trên thượng du không được buộc neo, trong đêm mưa to gió lớn đó chiếc thuyền mành cỡ lớn thoát khỏi neo, đâm hỏng hàng rào của bến tàu, thuận thế theo dòng nước mà trôi xuống. Hơn nữa tại khu vực sạt lở kia, vì nhân tố chênh lệch hoàn cảnh địa lý nên thuyền mành vận chuyển dùng một tốc độ rất lớn đâm vào bờ đê, kết quả xảy ra sạt lở.”
Cô đã từng đọc điều tra liên quan đến nguyên nhân cái chết của Bạch Tường Tường trong sách, sau khi đập nước xảy ra sạt lở cục bộ, trong vòng mười phút ngắn ngủi đã nứt ra một lỗ hổng lớn, trong phút chốc vài trăm triệu mét khối nước đã ào xuống.
“Bạch Tường Tường là một trong những cư dân gặp nạn không chạy kịp, tất cả mọi người… bao gồm cả Lục Gia Nhiên đều cảm thấy đây là một việc ngoài ý muốn.”
Nhìn qua thì trông rất giống ngoài ý muốn. Đêm mưa, thời tiết gió lớn, thuyền mành vận chuyển thoát khỏi neo. Tất cả sự trùng hợp tựa như bàn tay do ông trời sắp xếp, đem nhân tố phát sinh tai nạn lẫn tạp lại với nhau.
Nhan Quốc Hoa suy nghĩ một lát, đưa ra một vài vấn đề: “thuyền mành vận chuyển đã rời khỏi bến tàu, sao lại không thấy có thuyền khác đuổi theo? Trong thời tiết mưa to gió lớn như vậy thì đều có nhân viên công tác tại bến tàu trực ban, đồn công an trên sông đi đâu rồi?”
“Cái này phải xem báo cáo điều tra chi tiết mới biết được chuyện bên trong.” Nhan Lôi cười: “Ba à, với tư cách là một nhân viên chờ việc chưa có cương vị, nữ cảnh sát tương lai như con có thể nghe ngóng được những tin tức này đã rất lợi hại rồi, ba cũng đâu thể yêu cầu con gái trời sinh đã là Holmes chứ?”
“Để ba làm Holmes, con làm trợ thủ Watson của ba.” Nhan Quốc Hoa ngồi nghiêm chỉnh.
Bạch Vi Vi hãm hại ba con bọn họ vậy mà lại liên quan đến vụ án lũ lụt hơn mười mạng người.
Người làm cảnh sát trinh sát hình sự ba mươi năm như ông cũng muốn xem xem rốt cuộc là người nào lén lút coi mạng người như cỏ rác.
Sau khi hai ba con thương lượng xong, Nhan Lôi bắt đầu dần dần từng bước đàm phán với Lục Gia Nhiên.
Thực ra bọn họ đã chia tay năm năm, hai bên đều cảm thấy gương mặt của đối phương rất lạ lẫm.
Sau bữa tối, mỗi người tự chiếm một chỗ trên ghế sofa, nhìn qua rất giống với hai người xa lạ không hề có chút liên quan đến nhau. Vì một sức mạnh không thể kháng cự nào đó nên mới có thể miễn cưỡng xuất hiện cùng một chỗ, nhưng cuối cùng thì trái tim của hai người vẫn cách nhau rất xa, không hề có dấu vết muốn tiến lại gần.
Ánh mắt của Lục Gia Nhiên vẫn hờ hững như cũ, anh ta không nhìn về phía cô mà chỉ bưng tách trà hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Trong giọng nói mang theo sự xa cách và tư thế từ trên cao nhìn xuống rất rõ ràng.
Trong lòng Nhan Lôi thầm khinh bỉ, nếu không phải hai ba con họ bị nữ phụ ác độc truy sát thì cô thực sự không muốn ở lại đây.
Cô ổn định lại tâm trạng, nói: “Tôi muốn đàm phán một giao dịch với anh.”
“Giao dịch gì?” Vẫn hờ hững như cũ.
Nhan Lôi chầm chậm nói: “Tôi biết, người có thân phận nhỏ bé như tôi cho dù có sinh con trai ra thì cũng không thể gả cho anh.”
“Ồ?” Lục Gia Nhiên nhíu mày, dường như đang ngầm đồng ý tự mình biết mình này của cô.
Nhan Lôi giải thích: “Vốn liếng lớn nhất hiện tại của tôi là trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng nếu một cô gái chỉ dựa vào lấy sắc hầu người làm tài sản lớn nhất thì tài sản này sẽ theo thời gian mà không ngừng giảm giá trị. Anh là người làm ăn, đương nhiên anh biết rằng đối với một tài sản không ngừng bị giảm giá trị thì phương thức nắm giữ tốt nhất chính là quan hệ thuê mướn ngắn hạn, cũng chính là kẻ thứ ba hoặc tình nhân mà mọi người hay nói, chứ không phải dùng vốn liếng cả đời để mua tài sản này.”
Lục Gia Nhiên im lặng, những câu nói đó rất có trình độ, không giống với Nhan Lôi trong ấn tượng của anh ta sẽ nói ra được. Xem ra sau khi chia tay năm năm, cô cũng trưởng thành lên rất nhiều.
Anh ta có chút hứng thú với lời nói của cô: “Vậy nên?”
“Vậy nên, giao dịch của tôi chính là, tôi làm giúp anh một chuyện, sau khi làm xong tôi muốn đưa con trai rời khỏi nhà anh, anh không được ngăn cản chúng tôi.”
Cô hoàn toàn không có dự định dựa vào Lục Gia Nhiên, nhân dịp điều tra vụ án của Bạch Tường Tường thì tốt nhất là thành lập điều kiện với Lục Gia Nhiên, tránh để cho anh ta chiếm lợi miễn phí.
“….” Lục Gia Nhiên im lặng một lúc: “Sao hả? Cô còn muốn chạy? Hay là ở chỗ này của tôi không quen?”
“Sẽ đến lúc anh cũng phải kết hôn, tôi không thể mang theo con trai quấy rầy anh quá lâu.” Nhan Lôi hiểu rất rõ.
Lục Gia Nhiên gật đầu: “Vậy nói qua kế hoạch của cô một chút đi?”
“Tôi phát hiện ra một việc.” Lời nói của cô khiến người ta kinh ngạc: “Cái chết của bạn gái cũ Bạch Tường Tường của anh có điểm kỳ lạ, vụ án sạt lở hồ nước có ẩn tình khác.”
Ánh mắt kinh ngạc lập tức xuất hiện trên gương mặt người đàn ông này.
Việc liên quan đến Bạch Tường Tường, sự bình tĩnh và kiêu ngạo thường ngày của Lục Gia Nhiên liền sụp đổ. Đôi môi anh ta mấp máy, giọng điệu cũng có chút kích động: “Điểm kỳ lạ gì?”
“Bạch Tường Tường bị người ta hại chết.” Cô chỉ vào bản thân mình: “Năm năm qua tôi luôn chú ý đến chuyện này, điều tra cũng có chút manh mối.”
“Manh mối gì?”
Gần như là Lục Gia Nhiên không kịp chờ đợi mà hỏi dồn.
Nhan Lôi chỉ cùng anh ta bàn điều kiện: “Việc này à… Tôi chỉ hỏi anh, nếu như tôi có thể trả cho cô Bạch Tường Tường đã chết oan một công lý, vậy anh có thể thả tự do cho chúng tôi được không?”
“Cô phải nói ra ý kiến khiến tôi tin và phục mới được.” Lục Gia Nhiên không phải là người dễ bị lừa.
“Trước tiên anh phải tin tưởng tôi, để tôi bắt đầu điều tra.” Cô cũng không phải loại người dễ thương lượng, quan trọng hơn là cô hiểu rõ rằng: “Người anh quan tâm vĩnh viễn là Bạch Tường Tường chứ không phải người phụ nữ không đáng kể đến như tôi. Sao anh có thể nhẫn tâm để Bạch Tường Tường chết oan được?”
Nhan Lôi là vật thay thế, tình cảm chân thành của anh ta chỉ dành cho bạch nguyệt quang.
…
Yên lặng, nhưng thời gian yên lặng này của anh ta cũng không dài.
So với tình nhân có địa vị nhẹ như lông hồng thì Bạch Tường Tường mới là người có ý nghĩa nặng như Thái sơn trong lòng anh ta. Nhan Lôi nói rất đúng, anh ta sẽ không để cho Bạch Tường Tường chết oan.
Nếu như có thể, anh ta sẽ dùng hết tất cả mọi biện pháp để đòi lại công lý cho Bạch Tường Tường.