Tám giờ tối, Nhan Lôi nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đi đến cổng cục cảnh sát.
Ba cô đã từng dạy cô nhìn xe, đây là chiếc Spyker C12 Zagato bản giới hạn.
Sau khi nhà máy của Spyker ngừng sản xuất, giá thị trường của Spyker đều là từ nghìn vạn trở lên.
Một lát sau, một đôi vợ chồng từ trên chiếc xe đi xuống.
Người phụ nữ trông vô cùng ưu nhã, cho dù đã có tuổi nhưng làn da được chăm sóc rất tốt, khóe mắt chân mày không hề có dấu vết của thời gian, thực sự là một gương mặt tĩnh lặng như nước.
Còn người đàn ông có một chiếc cằm cương nghị, đường cong gương mặt từ hai bên cằm kéo ra, phác họa một gương mặt trung niên nho nhã thanh khiết.
Vừa nhìn đã biết đây là một đôi vợ chồng thuộc tầng lớp thượng lưu, khí chất và phong độ đều vô cùng phi phàm.
Nhan Lôi yên lặng nhìn bọn họ chăm chú một hồi lâu, hóa ra nguyên chủ và Bạch Tường Tường đều thừa kế ưu điểm nhan sắc của ba mẹ một cách hoàn hảo.
Đôi mắt giống ba, mũi và miệng giống mẹ.
Thực ra cô có chút sợ nhìn thấy vợ chồng nhà họ Bạch, càng không biết làm sao để mở miệng nói với bọn họ, một đứa con gái của bọn họ đã mưu sát một đứa con gái còn lại khác.
Hai vợ chồng nhà họ Bạch đợi một lúc, chỉ thấy có một chiếc xe van dừng lại đằng sau chiếc xe Spyker.
Năm người bảo vệ mặc đồ đen từ trên xe đi xuống, dáng vẻ của bọn họ đều trông như gặp phải đại địch, ngay cả cơ thể cũng căng thẳng vô cùng.
Nhan Lôi biết vì sao hai vợ chồng họ lại căng thẳng như vậy.
Một tiếng trước, Bạch Vi Vi lại đến đây thăm Lục Gia Nhiên đang bị giam giữ.
Sau đó, Bạch Vi Vi liền mất liên lạc với người nhà, vợ chồng nhà họ Bạch nghĩ rằng con gái bị cảnh sát gây khó dễ nên cố ý mang theo bảo vệ đến đây đưa con gái về nhà.
Người tiếp đón vợ chồng nhà họ Bạch là Trần Bạc Vũ, anh thay cô đi gặp hai người họ.
Nhưng tình hình có hơi bất ổn, người của nhà họ Bạch cho rằng cảnh sát tự tiện giam giữ Bạch Vi Vi nên thái độ rất không tốt.
Vẻ mặt hai vợ chồng họ tràn ngập sự tức giận, Trần Bạc Vũ lại không có biểu cảm gì, bình tĩnh mở miệng: “Ông Bạch, bà Bạch.
Đêm nay mời hai người đến cục cảnh sát thành phố một chuyến là có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
“Hừ.” Ông Bạch lạnh lùng nói: “Lục Gia Nhiên đó ngồi tù là chuyện mà cậu ta tự mình làm sai, liên quan gì đến con gái Bạch Vi Vi của tôi? Tại sao cảnh sát các anh lại để con gái tôi đến thăm Lục Gia Nhiên, nhưng xong việc lại không cho con bé ra về?”
Bà Bạch cũng rất tức giận: “Đây là đạo lý gì? Con gái tôi đã không còn quan hệ gì với Lục Gia Nhiên rồi.
Cuối năm nay con bé sẽ gả cho người khác, cảnh sát các người làm vậy có phải muốn hủy hoại thanh danh của con gái tôi hay không?”
Vừa rồi hai người họ nhận được điện thoại của con rể tương lai Đinh Doãn Hào, nói là Bạch Vi Vi đến nhà giam thăm Lục Gia Nhiên, đến bây giờ vẫn chưa quay về.
Hai người họ gọi điện đến cục cảnh sát, nhưng cục cảnh sát cũng mời hai người họ đến uống trà.
Nói là hỗ trợ điều tra vụ án của Lục Gia Nhiên, nhưng vợ chồng nhà họ Bạch không hiểu.
Lục Gia Nhiên ngồi tù thì ngồi tù, liên quan gì đến nhà họ Bạch bọn họ?
Lại nghe Trần Bạc Vũ nói: “Đêm nay mời hai người tới không phải là để hỗ trợ điều tra vụ án của Lục Gia Nhiên, mà là hỗ trợ điều tra vụ án của Bạch Vi Vi.”
“Vụ án của con gái tôi?”
Vợ chồng nhà họ Bạch kinh hãi, đây là tình huống gì vậy?
Bà Bạch ngừng lại một chút, hít thở sâu vài hơi rồi mới hỏi: “Con gái của tôi phạm tội gì? Cảnh sát các người hỏi cũng không thèm hỏi mà đã nhốt con bé lại? Không sợ chúng tôi đến viện kiểm sát tố cáo các người lạm dụng chức quyền sao?”
Ông Bạch cũng nói: “Cấp trên của các cậu tên là gì? Tôi gọi điện thoại cho họ.”
Hiển nhiên, hai người họ coi Trần Bạc Vũ là vô danh tiểu tốt, cho là anh đang cố ý làm khó Bạch Vi Vi.
Nhan Lôi có chút không nhìn được nữa, cô biết Trần Bạc Vũ có tính cách lạnh lùng, sẽ không cãi nhau với vợ chồng họ.
Nhưng lần này triệu tập vợ chồng nhà họ Bạch đến đã trải qua thủ tục hành chính bình thường, chuyện này liên quan đến cái chết của Bạch Tường Tường, vợ chồng nhà họ Bạch nhất định phải hỗ trợ cảnh sát để điều tra.
Vậy là cô ra khỏi tòa nhà, đi về phía ba mẹ ruột của cơ thể này.
Cần cổ thon dài đẹp đẽ, làn da mịn màng cùng với đôi thành thực tựa như làn nước mùa thu.
Cô vừa xuất hiện, vợ chồng nhà họ Bạch liền im lặng, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Trước đây, bọn họ có một cô con gái là Bạch Tường Tường, cũng có vẻ ngoài xuất chúng như vậy, cũng khiến cho người ta vừa gặp khó quên.
Nhan Lôi vén lên một lọn tóc mai, khóe mắt rũ xuống, lông mày hơi nhíu lên, chỉ một động tác này đã khiến cho bà Bạch nhìn đến thất thần.
Trong một khoảnh khắc, bà ấy liền thốt lên: “Tường Tường?”
Con gái lớn Bạch Tường Tường của bà ấy cũng thích làm động tác nhỏ này, cô gái trước mặt thực sự rất giống với con bé.
Ông Bạch cũng nhìn đến ngây người.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không dám tin, trên đời này lại có một cô gái giống con gái mình từ khí chất cho đến vẻ ngoài như vậy.
“Ông Bạch, bà Bạch.” Giọng nói của Nhan Lôi vô cùng lạnh lùng: “Đêm nay mời hai vị tới là muốn nhờ hai vị giúp đỡ điều tra một sự việc.”
Sau đó, cô nói qua việc bà Nhan bị mất tích một chút.
Cuối cùng, cô nói thêm: “Chúng tôi đã bắt được con trai của y tá trưởng Tần là Tần Vũ.
Theo lời khai của Tần Vũ, anh ta là đội trưởng đội bảo an của Bạch thị, cũng là cấp dưới của Bạch Vi Vi, con gái của hai người.
Vụ án bắt cóc lần này, Tần Vũ có tham gia nên mới mời hai vị đến hỗ trợ điều tra.”
Vợ chồng nhà họ Bạch nghe đến ngây người, bệnh viện số ba của thành phố bị lạc mất một bà cụ, chuyện này đã truyền đi khắp nơi tất cả mọi người đều biết.
Tin tức đều nói rằng chiếc xe phi pháp bắt cóc lại xuất hiện, nhưng hai người họ không ngờ rằng vụ án này lại có liên quan đến con gái mình.
Ông Bạch hơi mấp máy khóe môi, ông ấy muốn phản bác gì đó.
Nhưng nhìn vào ánh mắt của Nhan Lôi, ông ấy lại nói không nên lời.
Cô gái này thực sự rất giống Tường Tường, con gái của ông ấy.
Hai vợ chồng ông ấy đều thương nhớ con gái lớn như vậy, nên yêu ai yêu cả đường đi lối về, ông ấy cũng không muốn làm khó xử cô cảnh sát vô cùng giống Tường Tường này.
“Tôi biết hai người thấy rất bất ngờ.” Trần Bạc Vũ đứng bên cạnh cô giải thích: “Nhưng mong hai người hãy phối hợp điều tra với chúng tôi, điều này rất quan trọng với người đã bị mất tích.”
Vợ chồng họ Bạch nhìn nhau một, bà Bạch khẽ gật đầu, bà ấy cũng có chút thiện cảm với Nhan Lôi.
Thiên tính mách bảo, bà ấy bỗng nhiên không muốn cự tuyệt yêu cầu của cô gái này, liền nói: “Được rồi… chúng tôi phối hợp điều tra với cảnh sát các cậu.”
Ông Bạch nói: “Nhưng chuyện này có lẽ không liên quan đến con gái của chúng tôi.
Tôi cũng đã từng gặp Tần Vũ kia, hơn năm mươi phần trăm là cậu ta tự phạm pháp rồi đổ hết trách nhiệm lên người con gái tôi.”
“Ông Bạch, bà Bạch, vụ án bắt cóc này có liên quan đến Bạch Vi Vi hay không, mời ông bà xem ba video thẩm vấn thì sẽ hiểu.”
Thực ra hôm nay mời người nhà họ Bạch đến chính là để lột tr.ần toàn bộ sự thật của vụ án.
Ân oán thị phi, đều thanh toán hết trong một lần.
***
Một lúc sau, vợ chồng họ Bạch theo bọn họ vào phòng nghỉ.
Ở đây có hai màn hình lớn, Trần Bạc Vũ bật màn hình lên, phát đoạn video thẩm vấn thứ nhất, thẩm vấn y tá trưởng Tần.
Y tá trưởng Tần là người bị tình nghi đầu tiên của vụ án.
Đêm bà Nhan bị mất tích, thời gian bà ta đi dạo cùng với bà Nhan là lâu nhất, bà ta cũng có động cơ gây án.
Mạng người lớn hơn trời, sau khi cảnh sát nắm giữ được chứng cứ là chiếc xe phi pháp, cựu cục trưởng Trần đích thân đến thẩm vấn bà ta.
Sự thật chứng minh, đó là một quyết định vô cùng đúng đắn.
Lúc đầu, y tá trưởng Tần không chịu khai báo bất cứ điều gì.
Cho dù thẩm vấn đặt ra câu hỏi gì, bà ta cũng chỉ trả lời ba chữ, tôi không biết.
Hỏi: Đêm hôm trước bà ta đã nói gì với bà Nhan? Tôi không biết.
Hỏi: Có phải đã gặp được bà Nhan trong nhà vệ sinh không? Tôi không biết.
Hỏi: Trước đây bà đã từng gặp bà Nhan chưa? Vẫn là tôi không biết.
Y tá trưởng Tần khăng khăng duy trì trả lời ba chữ tôi không biết, bà ta nghĩ rằng không mở miệng thì cảnh sát không thể định tội của mình.
Thế là, đổi thành cựu cục trưởng Trần đích thân đến thẩm vấn.
Trước hết, Trần Trung Lương nói chuyện phiếm với bà ta: “Tôi cũng có con trai, tuổi tác không chênh lệch với con trai bà là bao.
Bà là bà mẹ đơn thân, tôi cũng xem như là ba đơn thân, luôn muốn quan tâm đến con cái nhiều hơn.
Chỉ sợ rằng đến một ngày chúng ta không còn nữa, con trai cô đơn ở lại trên thế giới này không có ai chăm sóc, bà nói xem có đúng không?”
“…”
Y tá trưởng Tần khẽ chớp mắt, cũng gật đầu, biểu cảm cũng thay đổi, dường như rất đồng ý với quan điểm của cựu cục trưởng Trần.
Đây là bước đầu tiên của thẩm vấn, để nghi phạm bình tĩnh lại, loại bỏ cảm giác đối địch.
Sau đó, cựu cục trưởng Trần mới bắt đầu từng bước phá giải phòng tuyến tâm lý của bà ta.
Trần Trung Lương nói tiếp: “Bà có thể không nói bất cứ điều gì, nhưng cảnh sát cũng vẫn có thể định tội cho con trai của bà.”
Nói rồi, ông ấy đưa ra một bức ảnh, là ảnh chụp màn hình từ camera giám sát mà đêm hôm đó chiếc xe phi pháp đi qua giao lộ được ghi lại.
Trần Trung Lương nói với bà ta: “Chúng tôi đã điều tra chiếc xe mà con trai bà sử dụng, nhìn có vẻ như là xe Mercedes, loại xe Mercedes này cũng rất phổ biến trong thành phố.
Nhưng trên thực tế, chiếc xe đó là loại xe được nhập khẩu từ nước ngoài, lưới tản nhiệt và đường cong ở phía sau xe đều không giống với các loại xe trong nước.”
“Tôi không biết ông đang nói gì.”
Y tá trưởng Tần khẽ nhúc nhích, trên mặt lộ ra chút bối rối.
Trần Trung Lương giải thích: “Vốn dĩ những chiếc xe nhập khẩu loại này không có nhiều, cảnh sát đến nơi quản lý xe điều tra một chút là biết: đội bảo an nơi con trai bà, Tần Vũ đi làm có một chiếc xe loại này.
Là xe chuyên dùng để đưa đón cô hai nhà họ Bạch.
Nói một cách khác, con trai của bà dùng giấy phép lái xe giả cho xe dành để đưa đón Bạch Vi Vi bắt cóc bà Nhan.
Bà có hiểu không?”
“…” Toàn thân y tá trưởng Tần đều đang run rẩy.
Khi nhìn thấy đoạn video thẩm vấn này, hai vợ chồng họ Bạch đều mặt cắt không còn một giọt máu.
Tần Vũ lại dùng xe nhà bọn họ để bắt cóc bà Nhan? Bọn họ cũng không dám tin.
Bà Bạch lập tức phủi sạch quan hệ: “Tần Vũ không thân thiết với Vi Vi nhà chúng tôi, cậu ta chỉ là một bảo vệ mà thôi, cậu ta dùng xe riêng nhà chúng tôi vào việc khác, bắt cóc bà Nhan.
Vi Vi cũng không biết gì về chuyện này.”
Ông Bạch cũng nói: “Cựu trưởng Trần nói không sai, đúng là nhà chúng tôi có một chiếc Mercedes này.
Nhưng xe mà Vi Vi tự lái là Maserati, con bé đã lâu lắm không ngồi lên chiếc Mercedes đó rồi.
Đồng chí cảnh sát, các cậu phải làm rõ tình hình, Tần Vũ lái xe phi pháp không liên quan gì đến con gái tôi.”
Trần Bạc Vũ nhìn hai vợ chồng họ, thản nhiên đáp: “Mong hai người giữ yên lặng, tiếp tục xem video.”
“…”
Vợ chồng họ Bạch không lên tiếng, tiếp tục xem video thẩm vấn.
Sau khi cựu cục trưởng Trần lấy ra chứng cứ về chiếc xe trái phép, rất nhanh y tá trưởng Tần đã sụp đổ.
Bà ta vội vàng khẩn cầu: “Chuyện này đều là do tôi bảo con trai tôi làm, con trai tôi vô tội, nó không biết gì cả.
Xin các người tha cho nó một mạng, đều là do tôi làm sai, để một mình tôi ngồi tù là được rồi.”
Vừa nghe thấy câu này, vợ chồng họ Bạch liền thở ra một hơi.
Bọn họ nghĩ rằng chuyện này thực sự không liên quan đến con gái mình, đều là người nhà họ Tần phạm tội.
Nhưng cựu cục trưởng Trần bắt đầu trở nên nghiêm túc, ông ấy bắt đầu lần lượt quở trách từng hành động của y tá trưởng Tần: “Tám giờ đêm hôm đó, bà Nhan xông vào bệnh viện số ba thành phố.
Tám giờ mười lăm phút, bà Nhan xông vào khoa phụ sản, gặp được bà.
Sau đó, bà đi đến nơi làm việc, trốn ở một góc chết của camera giám sát, mượn điện thoại của một y tá khác gọi điện cho Bạch Vi Vi.
Là Bạch Vi Vi đã bảo con trai bà đến đón bà Nhan đi, đúng không?”
“…” Sắc mặt y tá trưởng Tần trắng bệch, bà ta nghĩ rằng trốn vào góc chết của camera giám sát thì cảnh sát sẽ không biết là đêm hôm đó bà ta đã gọi điện.
Nhưng không ngờ rằng, vẫn bị bọn họ điều tra ra được.
Cựu cục trưởng Trần lạnh lùng nói tiếp: “Chúng tôi đã điều tra tất cả tín hiệu điện thoại ở bệnh viện số ba đêm hôm đó, chỉ có tín hiệu điện thoại ở chỗ bà là liên lạc với nhà họ Bạch.
Đêm hôm đó, con trai bà rời khỏi tòa nhà Bạch thị vào tám giờ ba mươi, lúc đó chiếc xe Mercedes vẫn chưa được gắn biển số xe.
Giữa đường, con trai bà tạt vào chỗ nào đó để đổi biển số, sau đó đi thẳng đến bệnh viện số ba để đón bà Nhan.
Nửa tiếng sau, con trai của bà nhét bà Nhan ở dưới một chiếc cầu vượt phía trước công viên Nam Sơn, đúng không?”
Trần Trung Lương liên tục chất vấn, từng âm thanh vang lên như tiếng chuông.
Mỗi lần ông ấy nói một câu, y tá trưởng Tần lại sụp đổ thêm một chút.
Cho đến khi tuyến phòng thủ tâm lý hoàn toàn sụp đổ.
Cuối cùng, y tá trưởng Tần hoàn toàn tê liệt, suýt chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống.
Hóa ra cảnh sát đã biết tất cả mọi chuyện.
Không sai, đêm hôm đó đúng là như vậy.
Bà ta gọi điện cho Bạch Vi Vi, Bạch Vi Vi gọi con trai bà ta đến đón bà Nhan.
Mà trong phòng quan sát, vợ chồng họ Bạch nghe xong đoạn đối thoại này thì sắc mặt rất khó coi.
Con gái bọn họ thực sự đã bắt cóc bà Nhan sao? Nhưng mà… tại sao Bạch Vi Vi lại làm như vậy?
“Con gái của tôi chưa bao giờ gặp bà Nhan…”
Bây giờ bà Bạch không dám nói con gái mình vô tội nữa, đây là vụ án do cựu cục trưởng Trần đích thân thẩm vấn, bọn họ cũng không dám chất vấn tính quyền uy của cựu cục trưởng.
Bà ấy chỉ không hiểu, tại sao con gái mình phải làm như vậy? Đây chỉ là một bà lão đến từ nông thôn mà thôi?
Vậy là bà ấy hỏi Nhan Lôi tại sao, Nhan Lôi không biết nên trả lời như thế nào, không thể làm gì khác, chỉ nói: “Y tá trưởng Tần biết lý do.”
Rất nhanh, bọn họ đã có đáp án.
Đợi đến khi y tá trưởng Tần bình ổn lại cảm xúc, Trần Trung Lương lấy ra một bức ảnh.
Bức ảnh này khiến bà ta một lần nữa như gặp phải quỷ.
Là ảnh chụp bà ta ôm hai đứa trẻ từ trong đám cháy xông ra 26 năm về trước.
Năm đó, bức ảnh này leo lên đầu đề của những tờ báo lớn, bà ta trở thành y tá anh hùng, hưởng thụ vô số vinh quang.
Nhưng cũng là sai lầm lần đó dẫn đến toàn bộ bi kịch của tiểu thư nhà họ Bạch, mai táng hai đóa hoa tường vi.
Trần Trung Lương thở dài, tiếp tục nói: “Bà cũng là người làm mẹ, bà nên biết khiến một đứa trẻ từ khi sinh ra đã phải rời khỏi ba mẹ ruột của mình thì phải đau khổ đến nhường nào.
Bà tự nhìn xem hai đứa bé trong lòng bà, một đứa thì sợ tội mà giết mẹ ruột của mình.
Đứa còn lại đã trải qua 26 năm cơ cực, cũng không biết ba mẹ ruột của mình là ai…”
Y tá trưởng Tần cúi đầu xuống, Trần Trung Lương chất vấn lương tâm khiến bà ta thực sự không chịu đựng nổi, đây là bi kịch mà bà ta mang lại.
Dừng lại một chút, cựu cục trưởng Trần khuyên nhủ: “Bà nói ra sự thật sớm chút đi, bà đã làm hại hai gia đình, dẫn đến một trận bi kịch, đừng tiếp tục sai trái nữa.
Hiện tại mất bò mới lo làm chuồng, còn có thể cứu mạng của bà Nhan.”
“Hu hu…”
Y tá trưởng Tần bắt đầu khóc rống lên.
Cuối cùng bà ta cũng không chống đỡ được, không muốn giấu giếm nữa, bà ta phải nói ra sự thật.
Khóc xong, bà ta nói ra toàn bộ sai lầm năm đó trước mặt Trần Trung Lương.
“Sự việc này phải nói đến 26 năm về trước.”
“Năm đó bệnh viện chúng tôi nhập vào một nhóm vòng chân phòng trộm cho trẻ em, viện trưởng nói phải đeo lên cho từng đứa trẻ.”
“Bên trên vòng chân phòng trộm đó có tin tức sinh ra của từng đứa bé, dùng mật mã khóa.
Chỉ có bác sĩ và y tá mới biết được mật mã là gì.”
“Lúc đó tôi là y tá giám hộ của phòng sơ sinh.
Ngày đó, phòng sơ sinh bị cháy…”
Căn cứ vào lời nói của y tá trưởng Tần, loại vòng chân phòng trộm cho trẻ em đó rất thông minh, có thể tự động phân biệt nguy hiểm.
Ví dụ như dưới hoàn cảnh khói lửa dày đặc thì vòng chân sẽ phát ra âm thanh báo động rất lớn.
Lúc đó sét đánh dẫn đến bệnh viện bị cháy, lửa lan tràn đến phòng trẻ sơ sinh.
Bà ta là y tá, nghĩ đến việc cứu lấy hai đứa trẻ liền lao vào phòng sơ sinh, phát hiện ra vòng chân của bọn trẻ cảm nhận được khói lửa nên đang không ngừng vang lên.
Bà ta ôm lấy hai đứa bé sinh non, kết quả hai chiếc vòng chân đều vang lên tiếng báo động inh tai nhức óc, màng nhĩ của bà ta bị chấn động đến đau đớn, nhịp tim cũng theo tạp âm mà tăng lên.
Bên trong đám cháy, bà ta bị khói đặc chặn đường đi, mà tiếng cảnh báo lại không ngừng vang lên bên tai, khiến tâm trạng của bà ta vô cùng bực bội.
Trong lúc luống cuống, bà ta liền cởi bỏ vòng chân cho hai đứa bé, đóng máy báo động lại.
Sau đó, cuối cùng bà ta cũng tìm được đường ra, ôm hai đứa bé thoát khỏi trận hỏa hoạn.
Chỉ là lúc bà ta ra khỏi cửa thì đã phạm phải một sai lầm, bà ta đã quên mất vị trí của hai cái vòng chân, vậy là đeo ngược lại hai bên, khiến cho bọn trẻ đeo nhầm vòng chân.
Đợi đến khi bà ta ôm hai đứa trẻ ra ngoài, con gái nhà họ Bạch trở thành con gái nhà họ Nhan, còn con gái nhà họ Nhan liền trở thành con gái nhà họ Bạch.
Chỉ vì một sai lầm nhỏ này, từ đó trở đi, hai đứa bé đã bỏ lỡ cả một đời.
Nghe đến đây, vợ chồng họ Bạch trong phòng quan sát đã hoàn toàn ngây ra.
Hai người họ cũng biết trận hỏa hoạn đó, con gái út Bạch Vi Vi của bọn họ chính là đứa bé sơ sinh sống sót trong trận hỏa hoạn đó.
Ý của y tá trưởng Tần là, lúc đó con gái của bọn họ đã bị trao nhầm với con gái nhà họ Nhan.
Nhan Lôi và Trần Bạc Vũ nhìn nhau, biết rằng chuyện tiếp theo còn tàn khốc hơn đối với vợ chồng họ Bạch.
Trần Trung Lương nghe bà ta giải thích xong, lại hỏi: “Sai lầm năm đó của bà có thể nói là vô tình mà tạo nên, vậy thì việc nhầm lẫn lần này sao bà lại để Bạch Vi Vi biết được?”
“Là chị gái Bạch Tường Tường của cô ta đến hỏi tôi trước.” Y tá trưởng Tần lau qua nước mắt, thẳng thắn nói: “Khoảng chín năm về trước, tôi đang đi làm ở bệnh viện, bỗng nhiên có một cô gái đi đến phòng làm việc của tôi.
Cô ấy nói đã điều tra nhóm máu của em gái, phát hiện ra nhóm máu này không trùng khớp với nhóm máu của người nhà, nên nghi ngờ là lúc đó tôi đã nhầm lẫn.
Tôi bị dọa sợ, lập tức điều tra hồ sơ năm đó, sau đó thì tôi nhớ lại, trong vụ cháy đó tôi đã đeo nhầm vòng chân cho hai đứa trẻ.”
“…”
Hóa ra mười năm về trước, Bạch Tường Tường đã biết em gái mình không phải em gái ruột.
Cơ thể bà Bạch lảo đảo đến sắp ngã, ông Bạch thì cứng đờ ngay tại chỗ.
Mỗi một câu mà y tá trưởng Tần nói đều khiến hai người họ lạnh buốt như khoan dùi vào tim.
Y tá trưởng Tần nói tiếp: “Lúc đó, tôi thẳng thắn nhận sai với cô Bạch Tường Tường.
Bạch Tường Tường nói với tôi đừng nói chuyện này ra ngoài, cô ấy không muốn để em gái khó xử.”
Cựu cục trưởng Trần gật đầu: “Sau này Bạch Vi Vi cũng tìm đến bà?”
“Đúng vậy, sau khi Bạch Tường Tường đi rồi, Bạch Vi Vi cũng đến tìm tôi.
Cô ta nói sẽ sắp xếp ổn thỏa công việc cho con trai của tôi, điều kiện tiên quyết là tôi phải giữ kín bí mật này.
Sau đó cô ta nói nếu như có ai đến bệnh viện hỏi việc này thì nhất định phải báo cho cô ta biết.”
Trần Trung Lương hiểu ra: “Đêm đó bà Nhan đến bệnh viện tìm con gái, bà nhận ra bà Nhan chính là mẹ của một trong hai đứa trẻ năm đó.
Cho nên bà đã báo cho Bạch Vi Vi biết, Bạch Vi Vi mới bảo con trai bà đón bà Nhan đến vùng hẻo lánh.”
Y tá trưởng Tần khẽ gật đầu: “Bạch Vi Vi không muốn để bà Nhan vạch trần bí mật về thân thế của cô ta, thực ra bà Nhan cũng biết Bạch Vi Vi mới chính là con gái ruột của bà ấy.”
“…”
Video thẩm vấn im bặt dừng lại, quá trình bắt cóc đã rất rõ ràng.
Ba ngày trước, Bạch Vi Vi và y tá trưởng Tần hợp tác lừa gạt bà Nhan lên chiếc xe trái phép để Tần Vũ đưa đến vùng núi.
Vậy sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Nửa ngày trước khi cảnh sát bắt được con trai của y tá trưởng Tần, Tần Vũ.
Tần Vũ liền nói ra những sự việc xảy ra sau đó.
Tần Vũ khá dễ nói chuyện, ngay cả thủ đoạn thẩm vấn cũng không cần áp dụng đến.
Tần Vũ đã khai ra tất cả: “Tôi cũng không hề gi,ết ch,ết bà lão đó, tôi chỉ là một người chở hàng.
Đinh Doãn Hào và Bạch Vi Vi nói với tôi, chỉ cần đưa bà ta đến giao lộ đó là được.
Vừa để bà ta xuống giao lộ đó xong thì tôi liền đi luôn, có lẽ bà ta đã bị người mà Đinh Doãn Hào phái tới trói đi mất.
Tôi cũng chỉ suy đoán mà thôi, trên tay Bạch Vi Vi không có nhiều người, cô ta muốn làm gì cũng phải xin Đinh Doãn Hào.”
Tần Vũ bán đứng đồng bọn một cách sạch sẽ, một lần nữa chứng minh rằng lời của y tá trưởng Tần nói là đúng.
Đồng thời cũng khai ra đồng bọn của Bạch Vi Vi là Đinh Doãn Hào.
Trong phòng quan sát, hai vợ chồng họ Bạch đều ngồi chán nản trên sofa.
Bọn họ không dám tin rằng Bạch Vi Vi lại không phải là con gái ruột của mình, bọn họ đã nuôi nhầm con gái.
Đây là hai đoạn video thẩm vấn đầu tiên, nói ra chân tướng về thân thế của Bạch Vi Vi, còn cả nguyên nhân vì sao cô ta lại bắt cóc bà Nhan.
Nói trắng ra là Bạch Vi Vi vì để bảo vệ bí mật về thân thế của mình, nên không tiếc ra tay độc ác với mẹ ruột.
Còn có một đoạn video thẩm vấn cuối cùng được ghi lại.
Nội dung của cuộc thẩm vấn này mới là tàn khốc nhất, Nhan Lôi dừng màn hình lại một chút, để vợ chồng nhà họ Bạch bình ổn lại cảm xúc của mình rồi mới tiếp tục cho bọn họ xem video cuối cùng.
Hình ảnh chuyển qua chỗ khác, hiện lên cảnh Bạch Vi Vi đến thăm Lục Gia Nhiên.
Một tiếng trước, Bạch Vi Vi đến nhà giam thăm anh ta.
Vừa rồi Nhan Lôi bảo Trần Bạc Vũ gọi điện cho Bạch Vi Vi, giả vờ nói rằng Lục Gia Nhiên muốn gặp cô ta.
Sau khi Bạch Vi Vi nhận điện thoại thì vô cùng vui vẻ.
Cô ta nghĩ rằng Lục Gia Nhiên đã suy nghĩ thông suốt, cho là anh ta vẫn còn thích mình như trước nên cô ta không hề phòng bị mà đến cục cảnh sát thăm Lục Gia Nhiên.
Thậm chí cô ta còn nghĩ đến việc tái hợp với anh ta.
Thế nhưng khi đi đến nhà giam, thứ mà Bạch Vi Vi đối diện là gương mặt lạnh lùng của Lục Gia Nhiên.
Lục Gia Nhiên ngồi ở đối diện, đè nén sự phẫn nộ vô tận vô biên.
Trong bóng tối, giọng nói của anh ta lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm, mỗi câu mỗi từ đều như đang chất vấn: “Vi Vi, tại sao cô muốn giết Tường Tường?”
“Anh, anh đang nói gì vậy?”.
Đam Mỹ Cổ Đại
Bạch Vi Vi ngây ngốc nhìn anh ta chằm chằm, cô ta không hiểu, không phải Lục Gia Nhiên muốn gặp cô ta sao? Tại sao bỗng nhiên lại nói đến cái chết của chị gái? Rốt cuộc là Lục Gia Nhiên làm sao vậy?
“Cô đừng giả vờ nữa.” Lục Gia Nhiên oán hận: “Cô không phải em gái ruột của Tường Tường, đúng không?”
“…”
Câu nói này khiến cho sắc mặt Bạch Vi Vi hoàn toàn thay đổi.
Cô ta vội vàng lắc đầu muốn nói là không phải, nhưng lại nghĩ đến tính cách từ trước đến nay của Lục Gia Nhiên.
Anh ta là một thương nhân có tâm tư rất kín đáo, bất cứ chuyện gì anh ta cũng sẽ không tùy tiện đưa ra kết luận.
Bây giờ Lục Gia Nhiên nói như vậy thì chắc chắn là anh ta đã nắm trong tay bằng chứng về thân thế của cô ta.
Không không không!
Cô ta và Lục Gia Nhiên lớn lên cùng nhau, cô ta biết rằng anh Lục sẽ thù hận một người như thế nào.
Vậy là trong nháy mắt, nước mắt của cô ta đã tuôn trào, cơ thể không ngừng run rẩy, cô ta khóc bù lu bù loa cả lên: “Không, em không có.
Em không hề làm như vậy.”
“Đủ rồi.”
Lục Gia Nhiên gào lên, tựa như một con sư tử đang phát tiết ngọn lửa từ địa ngục.
Bạch Vi Vi ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên trán Lục Gia Nhiên đang nổi cả gân xanh, trong ánh mắt đang có một mảng màu đỏ thẫm.
Anh ta đang phẫn nộ.
Thật sự là vô cùng phẫn nộ.
Bạch Vi Vi lập tức luống cuống, cô ta hiểu rằng Lục Gia Nhiên mãi mãi sẽ không tha thứ cho cô ta.
Cô ta sợ phải đối mặt với bộ dạng này của anh ta, liền vô thức tìm cho mình một cái cớ để thoát tội: “Không phải như vậy, là chị Tường Tường, là chị ấy đã ép em.
Em cũng không muốn làm như vậy.”
“Vậy nên cô đã giết chị gái cô để che giấu bí mật về thân thế của mình, đúng không?” Hiện giờ Lục Gia Nhiên vô cùng hận cô ta, không hề có ý muốn giảng hòa.
Lúc này Bạch Vi Vi cũng đã sụp đổ, điều cô ta sợ nhất không phải là mất đi tình yêu của Lục Gia Nhiên, cô ta sợ nhất là bị Lục Gia Nhiên vứt bỏ, nhất là dưới tình cảnh này.
Cô ta lập tức tìm cho mình một cái cớ thoái thác: “Thật sự không phải em, là Đinh Doãn Hào, là Đinh Doãn Hào làm.
Em chỉ đùa giỡn với anh ta một chút, em thực sự không ngờ rằng anh ta sẽ làm thật.”
Lục Gia Nhiên ép hỏi: “Đĩnh Doãn Hào đã làm gì?”
Bạch Vi Vi nghẹn ngào một tiếng, hai dòng nước mắt chảy ra: “Lúc đó em chỉ đang nói đùa với Đinh Doãn Hào, em nói rằng chị Tường Tường đối xử với em không tốt, em muốn để chị ấy vĩnh viễn biến mất.
Không ngờ rằng Đinh Doãn Hào lại coi lời của em nói là thật.”
Lục Gia Nhiên lạnh lùng hỏi tiếp: “Làn sao cô và Đinh Doãn Hào làm được? Vụ án vỡ đập chứa nước là hai người đã liên thủ với nhau sao?”
“Không phải, em không làm gì hết.”
Ánh mắt của Bạch Vi Vi nhìn ra xung quanh, dường như cô ta đang muốn tìm ai đó cứu giúp.
Nhưng xung quanh hoàn toàn không có ai, cuối cùng dưới áp lực của Lục Gia Nhiên, cô ta không còn chỗ để chạy trốn, đành phải đổ hết mọi tội lỗi lên người Đinh Doãn Hào.
“Anh, anh ta nói… bảo em thương lượng với chị Tường Tường, để chị ấy dọn đến khu dân cư Danh Hồ thì anh ta sẽ có cách đối phó với chị ấy.
Em nghĩ, chỉ là chuyển nhà mà thôi, nên đã bảo chị ấy chuyển đến đó.
Chị ấy đã thực sự đi, sau đó, sau đó… em không biết là đập nước sẽ bị vỡ.”
Nghe đến đây, Nhan Lôi và Trần Bạc Vũ nhìn nhau, đáp án đã rõ ràng, Đinh Doãn Hào cũng là một trong mười hai con giáp.
Bởi vì chỉ có mười hai con giáp mới biết rằng đập nước Danh Hồ sẽ bị vỡ.
Mà tám năm về trước, Đinh Doãn Hào lợi dụng tổ chức mười hai con giáp đó để giúp Bạch Vi Vi diệt trừ sự uy hiếp là Bạch Tường Tường, thủ đoạn cũng vô cùng tàn nhẫn.
Hồng thủy ngập trời cũng không thể gột rửa hết những tội ác mà những người này gây nên.
Lúc này, bà Bạch bỗng nhiên ngã bịch xuống đất, dọa cho mọi người giật nảy cả mình.
Sự thật này quá tàn khốc quá kinh khủng, bà ấy thực sự không chịu đựng nổi.
Con gái út mà bà ấy nuôi dưỡng lại mưu sát con gái lớn của mình, hơn nữa con gái út lại không phải là con ruột.
Người làm mẹ như bà ấy sao có thể chịu nổi?
Ông Bạch vội vàng ôm lấy vợ, ông ấy lau nước mắt rồi mau chóng gọi điện cho xe cấp cứu, bản thân ông ấy cũng đang không ngừng khóc.
Một người trưởng thành đến như vậy, mà đêm nay cũng khóc như một đứa trẻ, còn không ngừng hỏi bọn họ: “Cảnh sát, thực sự là con gái tôi làm sao?” Thật sự là Vi Vi làm sao?”
Nhan Lôi khẽ gật đầu nói với ông ấy: “Cái chết của Bạch Tường Tường là do Bạch Vi Vi là Đinh Doãn Hào liên thủ gây nên.
Bạch Vi Vi bảo chị gái mình chuyển vào khu dân cư Danh Hồ, Đinh Doãn Hào… là một trong những hung thủ của vụ án vỡ đập.
Bọn họ đã mưu sát con gái của ông.”
Ông Bạch khóc òa lên, ông ấy biết rằng cuộc đời này của Bạch Vi Vi đã hoàn toàn kết thúc.
Xe cứu thương đến, ông Bạch theo vợ của mình đi đến bệnh viện, Nhan Lôi đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Có lúc, cô biết rằng sự thật rất tàn khốc.
Dù sao thì nợ tình cảm cũng không thể dùng tiền tài và con số để cân nhắc.
“Anh xem đi, hai người bọn họ cũng không hề hỏi đến tung tích của con gái ruột, bọn họ chỉ hỏi đến Bạch Vi Vi.” Nhan Lôi thở dài, nhìn bạn trai đang đứng bên cạnh: “Bạch Vi Vi thực sự không biết tốt xấu, hai vợ chồng nhà họ Bạch đều rất yêu thương cô ta, nhưng cô ta lại hại chết chị gái của mình.”
“Hai người họ nuôi dưỡng Bạch Vi Vi hơn hai mươi năm, sai lầm này đối với bọn họ mà nói thực sự rất đáng sợ.”
Trên đời này không có người làm cha mẹ nào lại muốn nuôi ra một đứa con là tội phạm giết người, huống chi còn là bỏ ra hơn hai mươi năm tâm huyết.
Nhưng cuối cùng nhà họ Bạch vẫn là một trận bi kịch, tường vi héo tàn, hai đứa con gái đều không có kết cục tốt.
Khóe mắt Nhan Lôi có chút ê ẩm, Bạch Tường Tường, còn cả nguyên chủ nữa.
Hai chị em họ đã có thể yên nghỉ rồi đúng không? Hôm nay, tôi đã báo thù rửa hận cho hai người rồi.
Trần Bạc Vũ ôm cô vào lòng, thấy tâm trạng cô sa sút liền trêu ghẹo: “Lôi Lôi, sau này khi em mang thai sinh con đừng đến bệnh viện số ba, anh sẽ đưa em đi bệnh viện tỉnh.”
“Anh đừng có mơ.” Nhan Lôi mỉm cười, cô thích nghe anh nói như vậy, đây chính là ước định về tương lai tươi đẹp sau này.
Có điều, bệnh viện số ba đó… Chậc chậc, bọn họ đều đã có bóng ma tâm lý rồi.
Lúc này, điện thoại của Trần Bạc Vũ vang lên.
Là tin nhắn mà đội tìm kiếm cứu nạn gửi đến: [Báo cáo, chúng tôi đã tìm được bà Nhan, ở vùng núi Nam Sơn, người vẫn còn sống.].