Ban đêm, bệnh viện.
Y tá bước vào phòng bệnh một lần nữa, đặt một chậu hoa diên vĩ lên bệ cửa sổ.
Bầu trời chuyển màu ráng đỏ, màu đỏ loang lổ, xuyên qua cửa sổ kính của một số tòa nhà chọc trời, những tia nắng cuối cùng chiếu rọi lên chậu hoa diên vĩ, màu mây và hoa hòa lẫn vào nhau, tạo ra có một vẻ đẹp tuyệt vời rất khác biệt.
Nhưng rõ ràng, bệnh nhân trên giường số 2 không có tâm trí để thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Ngay sau khi cảnh sát rời đi, Tiêu Văn Đông ngồi dậy và dùng máy tính.
Anh ta di chuyển con chuột bằng tay phải nguyên vẹn của mình, tay còn lại treo trên không trung, anh ta gõ bàn phím bằng một tay, trên khuôn mặt đẹp trai và nho nhã lộ ra một chút lo lắng.
Anh Tiêu đang làm cái quái gì vậy?
Y tá không khỏi tò mò về anh ta, vì vậy cô ấy lặng lẽ nhìn anh ta.
Trong hồ sơ ghi anh Tiêu năm nay 36 tuổi, tình trạng hôn nhân là đã ly hôn, có bằng cấp sau đại học ngành tin học.
Nhưng anh ta đã nằm viện ba ngày, vậy mà không có người nhà đến thăm… Có phải hơi đáng thương không?
Nhìn gần năm phút, anh Tiêu vẫn không nhận ra mình.
Y tá không nhịn được mà đi qua, cô ấy ho nhẹ mấy cái, muốn nhắc nhở anh ta rằng người bị thương cần nghỉ ngơi nhiều hơn…
Thế nhưng, Tiêu Văn Đông đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào người cô ấy.
Lúc này y tá không khỏi rùng mình, không giống trước đây, vẻ mặt bây giờ của Tiêu Văn Đông âm trầm dị thường, mang theo một loại cảm giác phẫn nộ không kìm nén được, đáy mắt tràn ngập tơ máu, thực sự là còn đỏ hơn so với đám mây đỏ ngoài cửa sổ.
Y tá đứng tại chỗ, ngay cả lời chào hỏi cũng quên nói ra.
Chỉ thấy Tiếu Văn Đông nhíu mày: “Sao cô đi vào mà không nói năng gì thế?” Sau đó hơi nguôi ngoai cơn giận một chút, giọng điệu không có một chút thương lượng: “Đi ra ngoài.”
Y tá suy nghĩ một chút, rất có trách nhiệm nói: “Anh Tiêu, bây giờ là sáu giờ tối, anh nên thay băng…”
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Cút ra ngoài!” Tiêu Văn Đông đột nhiên hét lớn, mất đi sự bình tĩnh trước đó.
Y tá hoảng sợ, vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, đã làm phiền!” Sau đó loạng choạng rời khỏi phòng bệnh, trước khi rời đi, ngay cả hành động đóng cửa cũng rất nhẹ tay, sợ khơi dậy cơn giận của anh ta một lần nữa.
Bây giờ, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình anh ta, Tiêu Văn Đông cúi đầu tập trung chuyên tâm vào phòng chat, đánh chữ rất nhanh.
[Tôi]: Tôi tự tin đảm bảo rằng kế hoạch không có chút sơ hở nào, xin ngài hãy tin tôi!
[Anh Xà]: Cậu là một kẻ thất bại, có tư cách gì để nói chuyện với tôi về sự tự tin? Đừng quên, cậu chỉ đơn giản là sao chép phương pháp của tôi một cách ngây thơ.
Hơn nữa, cảnh sát đã tìm thấy học sinh của cậu, sớm muộn gì họ cũng sẽ tìm ra cậu!
Đúng vậy, rất ngây thơ.
Tiêu Văn Đông cũng cảm thấy hành vi của mình rất ngây thơ, cảnh sát đã sớm nắm giữ được thủ đoạn của phòng chat [Mười hai con giáp].
Nhưng anh ta vẫn cảm thấy đây là một kế hoạch hoàn hảo, bởi vì anh ta tin vào một câu nói của anh Xà.
Một kế hoạch không có sự hy sinh thì nó không phải là một kế hoạch có giá trị.
Từ thời xa xưa, không phải binh pháp đều nhấn mạnh vào điều này sao? Phu dụng binh chi đạo, công tâm vi thượng, công thành vi hạ(*)
(*) Khi dùng binh, đánh vào lòng người là thượng sách, đánh thành là hạ sách.
Nếu anh ta có thể sai khiến người khác giúp mình vào sinh ra tử, thì cần gì phải tự chịu khổ mình đi giết người chứ? Đám người Dư Triệu Phi chính là phạm sai lầm như vậy, mượn đao giết người mới là kế hoạch hoàn mỹ nhất.
[Tôi]: Anh Xà, anh cho tôi thêm chút thời gian.
Chỉ cần loại bỏ những kẻ phản bội và phế vật, tôi cho anh một câu trả lời hoàn hảo!
Mặc dù là phương pháp cũ, nhưng anh ta cứ khăng khăng một mực như vậy.
[Anh Xà]: Cậu đã già rồi, chúng tôi không cần suy nghĩ mục nát tưởng rằng là vũ khí của cậu.
Cậu, hãy làm tốt điều đó.
Nói xong, trạng thái hoạt động của anh Xà liền hiện đã ngoại tuyến.
Tiêu Văn Đông ngẩn người, đột nhiên, một ngọn lửa xấu xa lóe lên trong đầu anh ta.
Chẳng lẽ, ngay cả anh Xà cũng coi thường anh ta sao? Cho rằng anh ta rất vô dụng, cho rằng anh ta là một học giả vô dụng?!
Tuy nhiên, anh ta sẽ không chấp nhận thua cuộc.
Anh ta sẽ dùng năng lực của mình để chứng minh với anh Xà, anh ta vẫn là đối tác hoàn hảo nhất, và là một thành viên không thể thiếu nhất trong Mười hai con giáp!
Lòng trung thành là gì?
Dùng tính mạng để viết ra câu đối mới là trung thành cao cả nhất!
Anh ta rút kiêm tiêm ra khỏi tay, nhìn thoáng qua hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, cảm thấy Nam Sơn phía xa xa rất đẹp.
Có lẽ, đã đến lúc đổi một nơi ẩn náu khác, anh ta nghĩ trước khi kế hoạch hoàn thành, ít nhất anh ta không thể bị lộ.
Dù ai chết cũng không quan trọng.
Gió nhẹ nhàng thổi lay động rèm cửa.
Khi y tá gõ cửa một lần nữa và đi vào, không thấy ai ở trên giường…
Căn phòng trống rỗng, chỉ còn lại một chậu diên vĩ cô đơn trước bệ cửa sổ đang nở rộ.
***
Ngày hôm sau, Nhan Lôi lại đi một chuyến đến Đỉnh Đại.
Lần này, mục tiêu điều tra chính của cô là Cao Hàm, và mọi manh mối đang tập trung vào nhân vật chủ chốt này.
Hôm nay đã là ngày 10 tháng 5, chỉ còn một tuần nữa là tốt nghiệp, cô ấy phải tận dụng nửa tuần cuối cùng này để bắt hết nhóm “Mười hai con giáp” mới này!
Sau khi điều tra, đã phát hiện công việc thí nghiệm của Cao Hàm đã bước vào giai đoạn kết thúc, anh ta đã dành cả ngày để ngâm mình trong phòng thí nghiệm xử lý nước thải với một số nghiên cứu sinh.
Vì vậy, Nhan Lôi đã cầm lệnh điều tra của cảnh sát, nhìn chằm chằm Cao Hàm từ trong phòng giám sát.
Cao Hàm có vẻ ngoài trông giống như một cậu bé lớn không biết sự đời, nhưng lại rất tỏa nắng và tràn đầy năng lượng, thực sự là khó tưởng tượng rằng anh ta ấy vậy mà lại tham gia vào loại tổ chức xấu xa như vậy.
Vào buổi sáng, Cao Hàm làm thí nghiệm, viết báo cáo, tất cả mọi thứ vẫn bình thường.
Vào buổi trưa, ăn trưa xong Cao Hàm lập tức quay trở lại phòng thí nghiệm.
Anh ta lấy ra một cái máy tính xách tay, và sau đó cắm usb vào, đưa lưng về phía camera giám sát và gõ cái gì đó.
Nhan Lôi vô cùng tinh mắt, cô phóng to màn hình theo dõi lên nhiều lần, không thể nhìn thấy màn hình máy tính của Cao Hàm, nhưng cô chụp được ảnh của USB.
USB này rất tinh tế và nhỏ, lớp bên ngoài màu đen mờ, không có bất kỳ logo nhận dạng nào...!Nhưng sao lại trông quen như vậy?
Cô lập tức gửi ảnh của USB này cho đội trưởng Lý của đội điều tra hình sự, chỉ một lúc sau, đội trưởng Lý đã gửi trả lời: [Cái USB này giống hệt với cái USB được tìm thấy lúc đó ở nhà Đinh Doãn Hào!]
Điều đó có nghĩa là chiếc USB Cao Hàm cầm và chiếc USB của Đinh Doãn Hào đều giống nhau.
Bên trong đều có hệ thống chat [Minh Cổ Trụ] chuyên dụng của tổ chức anh Xà!
Lần này, Nhan Lôi càng thêm chắc chắn người đứng sau Cao Hàm, chính là một trong mười hai con giáp năm đó!
Nhưng hệ thống chat [ Minh Cổ Trụ] này rất đặc biệt, nó là một phòng chat dành riêng cho các blogger web đen, chỉ có dùng USB được mã hóa mới có thể mở được.
Một khi rút USB ra, hệ thống [Minh Cổ Trụ] sẽ tự động khởi động lại, dữ liệu trong phòng chat sẽ biến mất, toàn bộ ổ đĩa đã được định dạng, và không thể khôi phục lại các tập tin.
Vì vậy, đặt ra câu hỏi, làm thế nào mà đột nhập vào phòng thí nghiệm và bắt Cao Hàm trước khi anh ta rút USB ra?
Nhan Lôi quan sát cả một ngày, cũng không tìm được thời cơ thích hợp để ra tay.
Cao Hàm rất cảnh giác, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, anh ta liền lập tức rút USB ra.
Có vẻ, anh ta biết rõ nội dung của cuộc trò chuyện không thể để ai thấy.
Nếu muốn khống chế được Cao Hàm trước khi anh ta hành động, thì có vẻ như cô cần thêm sự trợ giúp của những người khác.
***
Buổi tối, về đến nhà, sau khi ăn tối xong, Nhan Lôi tổ chức một cuộc họp gia đình nhỏ.
Người tham gia: cha con nhà họ Nhan, cha con nhà họ Trần.
Chủ đề: làm thế nào để khống chế được Cao Hàm trước khi anh ta rút usb ra, để hệ thống [Minh Cổ Trụ] không khởi động lại.
Thần kinh của thằng nhãi này khá là nhạy cảm, một khi họ không nắm được bằng chứng trong phòng chat thì không thể kết tội anh ta được.
Ông Trần lên tiếng đầu tiên: “Bây giờ Cao Hàm không nằm trong danh sách tình nghi của cảnh sát.
Chỉ dựa vào một cái USB giống nhau và một thẻ sách thì không thể kết tội và ra lệnh bắt giữ cậu ta được.
Cho nên, cảnh sát không thể ra mặt cưỡng bắt cậu ta được.”
Trần Bạc Vũ hỏi: “Ba, ba có thể nhờ giáo sư của anh ta giúp đỡ chúng ta khống chế hành động của anh ta trước được không?”
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa lắc đầu, nói nhỏ: “Chú Trần, mẹ nói chú Cao này rất cảnh giác.
Nếu chú nhờ giáo sư của chú ta xen vào, cháu nghĩ chú Cao cũng sẽ rút USB ra.”
“Ha ha ha, người lớn nói chuyện trẻ con không được ngắt lời.”
Nhan Lôi ôm lấy ba ruột mình với vẻ bất lực, ba nhá, mới năm tuổi cài đặt cá nhân* còn có thể sập nữa không đó? Làm gì có đứa bé năm tuổi nào tham gia điều tra vụ án! (Ngoại trừ Conan)
*Cài đặt cá nhân (人设): ngôn ngữ mạng, bao gồm cài đặt cơ bản của ký tự như tên, tuổi, chiều cao,.., cũng như cài đặt nền tảng sinh ra, nền tảng trưởng thành….
Nói một cách dễ hiểu, đó là tạo một nhân vật hoàn chỉnh, nghe nói nó chủ yếu trong giới giải trí hoặc hoạt hình.
“Không sao đâu.” Ông Trần cười ha hả nói: “Tiểu Lôi, cháu cứ để cho cậu bé nói đi.
Lỗi Lỗi cũng không phải đứa bé năm tuổi bình thường, có rất nhiều chuyện, nó nhìn ra được rõ ràng hơn so với một số người lớn.”
“…”
Nhan Lôi yên lặng buông người ba ruột nhỏ của mình xuống.
Được rồi, cô đã cố gắng hết sức, cô đã cố gắng hết sức, cô từ bỏ…
Trước mặt ông Trần, càng che giấu càng lộ, đây là một con cáo già nghìn tuổi.
… Chuyện về sau người bạn nhỏ có cài đặt cá nhân năm tuổi này ba tự mình duy trì đi! Con gái bất lực!
Hiển nhiên, cài đặt cá nhân của người ba nhỏ năm tuổi bị sụp đổ, cậu bé nghiêm túc nói: “Chuyện này thật sự là rất phức tạp, các chú cảnh sát không thể ra mặt, bởi vì chú Cao kia còn chưa bị khép tội.
Mẹ cũng không tiện ra mặt, bởi vì mẹ sắp trở thành cảnh sát rồi, bây giờ không thể phạm sai lầm! Chú Trần càng thể thể ra mặt, chú ấy là người phát ngôn của Hội đồng thành phố.”
???
Nghe đến đây, Nhan Lôi đã hiểu ra: “Chẳng lẽ con muốn ra mặt?”
Đúng vậy!
Ba năm tuổi!
Để ba làm chuyện này đúng là quá hoàn hảo.
Nhưng làm thế nào để có thể đối phó với Cao Hàm được chứ?
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa là một lão đồng chí đơn giản và thô lỗ, ông lấy ra một bức ảnh chụp từ camera giám sát từ phòng thí nghiệm: “Có thấy cái tủ phía sau lưng Cao Hàm không? Người lớn không chui vào được, nhưng con có thể chui vào được!”
“Con chui vào tủ làm gì?” Nhan Lôi không hiểu.
Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa là một người tàn nhẫn: “Mọi người nghe nhé, đầu tiên con cầm một bình xịt hơi cay và trốn vào trong tủ, đợi đến buổi trưa khi Cao Hàm dùng máy tính, con sẽ nhảy ra khỏi tủ và xịt hơi cay vào mặt chú ta, làm chú ta mất khả năng phản kháng! Hơi cay vừa bắn vào mắt, chú ta sẽ không thể nào mở mắt ra được, càng không thể nào rút USB ra được!”
“…”
Bầu không khí xung quanh ngưng trệ lại một lúc.
Ông Trần cười híp mắt nhìn bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa, bộ dáng thấy nhưng không thể trách.
Trần Bạc Vũ thì thật sự hoảng sợ, vì sao bạn nhỏ Nhan Lỗi tuổi còn nhỏ mà đã quỷ kế đa đoan thủ đoạn độc ác như vậy?
Suy nghĩ cẩn thận, chắc hẳn là hai mẹ con đã phải chịu đựng không ít đau khổ trong quá khứ, nên đứa bé mới có thể “trưởng thành sớm” như vậy, Trần Bạc Vũ không khỏi càng thêm thương Lôi Lôi.
Nhan Lôi… độc địa! Thật sự là độc con mẹ nó địa! Ba ruột mình đúng là không hổ danh là một ông cụ già nghìn tuổi.
Điều bất lợi nhất của kế sách này là, Lỗi Lỗi là một đứa trẻ năm tuổi (trên giấy), cho dù nó xịt hơi cay vào người ta, thì cảnh sát cũng không thể bắt một đứa trẻ năm tuổi!
Năm tuổi, độ tuổi hợp pháp của đứa trẻ nghịch ngợm!
Năm tuổi, với một câu “Cậu bé vẫn còn là một đứa trẻ” có thể chống lại tất cả các luật lệ và đạo đức của mọi thời đại!
Làm một đứa bé đúng là tốt thật...!Cô cũng muốn xuyên vào đứa bé năm tuổi.
(Trần Bạc Vũ: Không, em không muốn!)
Vì thế, kế sách cứ như vậy được định ra.
Bởi bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa khai sáng, dùng hơi cay làm công cụ, giúp bọn họ bắt được Cao Hàm!
Nhưng Trần Bạc Vũ có chút buồn bực.
Sau khi kết thúc cuộc họp gia đình, anh kéo cô vào phòng ngủ, có chút lo lắng nói: “Lỗi Lỗi nhỏ như vậy mà đã trưởng thành sớm như thế, trước đây hai người đã phải chịu không ít khổ sở đúng không?”
??? Nhan Lôi bâth cười: “Không đâu, không khổ sở, em nói thật đấy.”
“Anh cũng có chỗ không đúng.” Trần Bạc Vũ cảm thấy tội lỗi, anh nói: “Bình thường bận rộn với công việc, đã quên dạy con cái những điều đúng đắn.
Lỗi Lỗi bạo lực như vậy, chúng ta là ba mẹ cần phải để ý nhiều hơn.”
“…” Hóa ra anh chưa từng thấy lúc đồng chí Nhan Quốc Hoa nổi lên tính sói truy bắt hung thủ.
Có một lần, nghi phạm cầm mã tấu chém vào đầu ông, ông đã đá đối phương gãy xương sườn bằng một cú đạp lốc xoáy.
So sánh với cầm bình xịt hơi cay vào người ta thì chỉ đơn giản là một món ăn nhẹ, tất nhiên các bạn nhỏ không được học theo đâu nha!
“Sau này, anh sẽ dành nhiều thời gian cho Lỗi Lỗi.” Trần Bạc Vũ rất có trách nhiệm của một người ba, anh chân thành nói: “Trẻ con không thể học bạo lực, làm việc vẫn nên chú ý đạo lý.”
“… Ừm.”
Cô phát hiện ra rằng người đàn ông của mình thực sự có tiềm năng trở thành ba.
Nhưng tiềm năng này, anh vẫn nên giữ lại cho con của anh đi.
Bản chất của lão đồng chí Nhan là không thể thay đổi được…
***
Ngày hôm sau, hành động theo kế hoạch.
Cậu bé năm tuổi ôm một bình xịt hơi cay, ngồi xổm trong tủ trong phòng thí nghiệm.
Để thực hiện kế hoạch này, trước đó Nhan Lôi đã lấy chìa khóa phòng thí nghiệm và đến Đỉnh Đại lúc năm giờ.
Cuối cùng cũng nhét ba ruột mình vào trong tủ trước khi nhóm nghiên cứu sinh liều mạng đến.
Cô ngáp ngắn ngáp dài nhìn màn hình giám sát cả buổi sáng, Cao Hàm vẫn bình thường.
Thậm chí còn được coi là người tích cực làm thí nghiệm nhất.
Đến trưa, đợi đến lúc không có người, Cao Hàm mới lén lút lấy máy tính xách tay của mình ra, sau đó cắm USB vào, bắt đầu gõ bàn phím cành cạch.
Nhan Lôi cũng thuận thế ẩn núp ở cửa phòng thí nghiệm, ba hai một… Đợi đến khi Cao Hàm duỗi thắt lưng, cô lập tức ra lệnh tấn công qua tai nghe: “Ba, hành động!”
Vì vậy, bang!
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa đá văng cửa tủ, cuối cùng cũng được ra ngoài rồi!
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa đi tới với vẻ oán hận, cầm bình xịt hơi cay lên xịt!
Tủ ở ngay trước mặt, Cao Hàm bất ngờ không kịp đề phòng một đứa bé, chỉ trong ba giây ngắn ngủi, đã bị xịt hơi cay lên mặt, không thể mở mắt ra được.
Nhan Lôi nhân cơ hội này đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, Cao Hàm phát hiện có người đi vào, bắt đầu hét lớn, anh ta cố gắng mò mẫm máy tính, muốn rút usb ra.
Nhưng Nhan Lôi không cho anh ta cơ hội đó, cô đưa tay ra, trực tiếp cầm lấy máy tính xách tay của anh ta, xoay người giao cho Trần Bạc Vũ đang chờ ngoài cửa.
Sau đó lấy khăn tay ra, cần mẫn lau giúp Cao Hàm, vừa lau vừa xin lỗi: “Xin lỗi anh, con nhà chúng tôi nghịch ngợm quá! Chúng tôi đang chơi trốn tìm!”
Đôi mắt to của bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa sáng lấp lánh, giọng nói nhỏ bé thật sự là ngây con mẹ nó thơ: “Mẹ ơi, cái chai này trong túi của mẹ chơi thích thật! Con xịt vào người chú này một cái, chú ấy liền biến thành cái đầu heo lớn!”
“Đồ ngốc, con mau xin lỗi chú ấy đi.
Đây là bình xịt hơi cay phòng sói của mẹ!” Nhan Lôi mỉm cười hiền từ.
“…”
Cao Hàm hoàn toàn không nhìn thấy gì, nhưng nghe giọng nói của hai người bọn họ, anh ta cũng bị làm cho mơ hồ.
Chẳng lẽ, đây chỉ là một trò đùa của cậu bé nghịch ngợm?
Diễn vai ba con! Trực tiếp đoạt giải Oscar! Trần Bạc Vũ ngoài cửa nhìn thấy cảnh tượng này, che mặt.
Rốt cuộc anh đã biết được khí chất tàn nhẫn trên người bạn nhỏ Lỗi Lỗi kia đến từ đâu, mẹ nào con nấy.
(luật nhân quả)
Ngay sau đó, cảnh sát xông vào, Cao Hàm vừa mới mở mắt ra thì đã bị còng tay.
Mở máy tính xách tay của anh ta lên, trên đó là giao diện trò chuyện Thuyền cứu nạn Noah mới, bằng chứng phạm tội đầy đủ.
Điều tra vụ án đã lâu, cuối cùng lần này Nhan Lôi cũng nhìn thấy được bộ mặt thật của phòng chat Thuyền cứu nạn Noah, nhìn kỹ, đúng là diễn đàn âm u.
Nền của phòng chat là một bông hoa thược dược màu đen tinh khiết, tượng trưng cho cái chết và nỗi sợ hãi, phông chữ ấy vậy mà lại là máu trắng tinh khiết, ban ngày nhìn trông rất chói mắt.
Và chữ ký của phòng chat giống hệt chữ ký của Thuyền cứu nạn Noah tám năm trước.
[Con người sinh ra đã có tội, chỉ có hồng thủy mới có thể rửa sạch.].