Họ tên: Tiêu Văn Đông.
Tên trước đây từng dùng: Tiêu Kiến Đông.
Nghề nghiệp: Kỹ sư an ninh mạng.
Đơn vị làm việc: Thư viện Đỉnh Đại.
Chức vụ: Nhân viên quản lý phòng đọc sách điện tử.
Đơn vị làm việc trước kia: Trường trung học Danh Hồ.
Chức vụ: Giáo viên máy tính.
“Đậu má!”
Một tiếng chát giòn giã, người bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa ném tài liệu lên trên bàn.
Cánh tay mập mạp nhỏ bé quơ trên không trung, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Người như vậy mà tại sao trước đó mấy người không điều tra được?! Nếu sớm biết anh ta là thầy giáo trường trung học Danh Hồ thì con mẹ nó sớm đã kiểm soát được người rồi!”
“Bây giờ tên Tiêu Văn Đông đâu rồi? Chạy đi đâu? Đừng có nói với ba là không có ai trông chừng anh ta!”
Nhan Lỗi rụt cổ lại nghe dạy dỗ, câm như hến.
Ba mắng cũng có đạo lý, lần điều tra này là do bọn họ sơ sót, lại không phái người trông chừng Tiêu Văn Đông, để cho anh ta chạy trốn!
Nhưng mà nghĩ tới cũng là vì biểu hiện của Tiêu Văn Đông thật sự quá bình thường, không ai nhận ra anh ta là chủ mưu cả.
Hồi chiều vừa mới thẩm vấn Quách Tiểu Quân xong, cảnh sát liền gấp rút chạy tới bệnh viện, đáng tiếc đã chậm một bước, y tá nói: “Tên Tiêu Văn Đông đã trốn khỏi bệnh viện, bây giờ phía bệnh viện cũng đang tìm anh ta, nhưng mà điện thoại của nhà họ Tiêu đều không gọi được.”
Thậm chí viện trưởng còn phái người đi đến nhà Tiêu Văn Đông, nhưng mà hàng xóm đã xác nhận Tiêu Văn Đông không có trở về.
Tiêu Văn Đông đã biến mất hơn hai mươi tư giờ.
Cho tới lúc này, mọi người mới bắt đầu điều tra hồ sơ của Tiêu Văn Đông.
Kết quả nhìn thấy cái tên “Tiêu Kiến Đông” trước đây từng dùng, Nhan Lôi liền vỗ đầu, hô to một tiếng: “A! Tôi nhớ ra rồi!”
Khó trách khi lần đầu tiên cô thấy Tiêu Văn Đông, cô đã cảm thấy anh ta nhìn rất quen, bởi vì nửa năm trước cô đã từng nhìn thấy hình của anh ta!
Đó là lúc nửa năm trước, khi cô đi đến trường trung học Danh Hồ điều tra Trần Lăng Huy, thuận tiện cũng điều tra bối cảnh của các giáo viên trong lớp bọn họ một chút, giáo viên máy tính của Trần Lăng Huy chính là Tiêu Kiến Đông!
Lúc ấy cô nhìn hình Tiêu Kiến Đông, cô cảm thấy người thầy này thật sự đẹp trai ghê.
Sau này gặp lại Tiêu Văn Đông, họ tên chỉ khác một chữ thôi, sao mà cô lại quên mất chứ!
Tiêu Kiến Đông… không, Tiêu Văn Đông từ chức vào bảy năm trước, lần cuối cùng anh ta dạy học sinh là lớp bọn Bạch Vi Vi và Trần Lăng Huy.
Sau khi từ chức, không hiểu sao Tiêu Kiến Đông lại đổi tên thành Tiêu Văn Đông, còn đi tới thư viện Đỉnh Đại làm nhân viên quản lý.
Mà trong lúc này, Tiêu Văn Đông ly dị, gia đình của anh ta cũng xảy ra biến đổi long trời lở đất.
Được biết ông nội của Tiêu Văn Đông tên là Tiêu Thu Phảng, từng là một trong top mười người giàu nhất ở địa phương.
Nhà họ Tiêu của Tiêu Thu Phảng chủ yếu kinh doanh kinh tế thực, sau khi mua sắm trực tuyến ra đời và phát triển thì nhà họ Tiêu cũng sa sút theo.
Tiêu Văn Đông là con trai út nhà họ Tiêu, anh ta theo dặn dò của gia đình mà dấn thân vào ngành internet mới phát, nhưng mà Tiêu Văn Đông không giỏi kinh doanh, sau đó anh ta không thể làm gì khác hơn là đi đến trường trung học Danh Hồ làm giáo viên, cưới một người giáo viên khác cùng trường làm vợ.
Nhưng mà bảy năm trước, nhà họ Tiêu càng sa sút hơn, Tiêu Văn Đông ly dị với vợ anh ta.
Sau đó, anh ta lđi tới thư viện Đỉnh Đại giữ chức nhân viên quản lý.
Trải qua nhiều năm tháng lận đận như vậy, Tiêu Văn Đông gần ba mươi sáu tuổi rồi mà vẫn độc thân.
Nói theo quan điểm xã hội học mà nói, nam giới lớn tuổi độc thân là một loại nhân tố xã hội không ổn định, theo tỉ lệ thống kê được thì kiểu đàn ông độc thân này càng dễ dàng phạm tội hơn.
Nước miếng của Nhan Lôi bay như mưa về phía ba ruột của cô, thời thật dài một cái nói: “Ba, nếu mà sớm biết tên Tiêu Văn Đông là thầy của Bạch Vi Vi, con chắc chắn sẽ là người đầu tiên nghi ngờ anh ta!”
Cơn giận của người bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa rất lớn, ở trong mắt ông, để cho phạm nhân trốn thoát thì chuyện này từ đầu đến cuối chính là không làm tròn bổn phận!
Ông phẫn nộ quát: “Sớm biết, sớm biết, vậy sao mấy đứa không sớm hơn chút đi?! Nếu mà để ba tới điều tra vụ án thì ngày đầu tiên ba đã chế ngự được tên Tiêu Văn Đông rồi.
Trễ mất ba ngày không điều tra bối cảnh của cậu ta, thật con mẹ nó, đúng là một đám bất tài!”
Cạch, cửa mở ra!
Nhan Quốc Hoa đang mắng đã cái miệng, âm đuổi của hai chữ “bất tài” chưa kết thúc thì Trần Bạc Vũ đã đẩy cửa tiến vào.
Trần Bạc Vũ: “…”
Nhan Quốc Hoa: “…”
Mắt to nhìn mắt nhỏ, đại cảnh sát Trần ngớ ra một lúc, đột nhiên phản ứng kịp, tâm tình phức tạp nhìn đứa nhỏ.
Mới vừa rồi Lỗi Lỗi đang mắng người à? Nơi này chỉ có Lôi Lôi thôi, vậy là cậu bé đang mắng mẹ nó là đồ bất tài?! Còn nói con mẹ nó?!
Đứa nhỏ mới năm tuổi lại có thể nói ra miệng lời lẽ t.hô tục như vậy!
Đứa nhỏ mà chửi thề không đáng khen!
Nếu bạn nhỏ Nhan này không được dạy dỗ thì sau này sẽ trở thành đứa trẻ hư mất!
Trần Bạc Vũ đóng sầm cửa lại, anh ngồi xổm người xuống, tầm mắt để song song với đứa nhỏ, nghiêm nghị nói: “Lỗi Lỗi, chú có lời muốn nói với con.”
Trên gương mặt ngây thơ của bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa nở nụ cười, chạy đến bên người anh: “Chú, chú tìm cháu có chuyện gì ạ?” Lúc này, ông vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Một giây tiếp theo, Trần Bạc Vũ vỗ một cái chát, đánh một cái lên mông nhỏ của bạn nhỏ!
Nhan Quốc Hoa còn chưa kịp phản ứng, sau đó ông cảm thấy mông nhỏ truyền đến một trận đau đớn, cái mông non mềm thế sao mà chịu được?! Giống như bị kiến cắn mạnh một cái vậy đó.
Hôm nay Trần Bạc Vũ tan làm sớm về nhà sớm, mới nghe thấy cậu bé nói lời này.
Anh phẫn nộ quát: “Sao cháu có thể mắng mẹ chứ?! Cháu có biết mẹ cháu phải cực khổ thế nào mới nuôi cháu lớn không?! Đồ bất tài?! Ai dạy cháu mấy lời này hả?!”
Phì!
Nhan Lôi ngoan ngoãn ngồi, nhịn cười.
Cuối cùng ông ba hung ác của cô cũng bị người đứng đắn trừng trị rồi.
Chỉ là đại cảnh sát Trần hoàn toàn không biết, thật ra anh đã đánh vào mông nhỏ của ba vợ mình.
Ừ thì… cảnh tượng quá đẹp cô tưởng tượng không nổi.
Lúc này, cả gương mặt của đồng chí già đầu đều cứng đờ, là người hơn năm mươi tuổi rồi mà lại bị đám trẻ đánh vào mông! Anh anh anh anh… anh muốn nói cái gì?
Trần Bạc Vũ thấy cậu bé không xin lỗi, giơ tay lên lần nữa, Nhan Quốc Hoa vội vàng che cái mông nhỏ lại, đàn ông phải biết thời thế: “Chú, cháu biết lỗi rồi! Chú đừng có đánh cháu!”
“Nói xin lỗi với mẹ cháu đi!”
Giọng của Trần Bạc Vũ gần như không cho phép được nghi ngờ!
“Mẹ, con xin lỗi, vừa rồi con không nên mắng mẹ!”
Vành mắt của người bạn nhỏ ngấn lệ to bằng hạt đậu, trên gương mặt bụ bẫm phớt đám mây hồng, nhìn kiểu gì cũng chọc người khác yêu thích.
Nhan Lôi cười nói: “Bạc Vũ, anh đừng có dọa con, vốn là Lỗi Lỗi thích nghiệp người khác, em cũng quen rồi, không có gì đâu.”
“Từ trước giờ nó đều mắng em như vậy sao?!” Cơn giận của Trần Bạc Vũ lớn hơn, khi anh còn bé có nghịch ngợm hơn nữa thì cũng biết đạo lý tôn kính cha mẹ.
Nhưng mà bạn nhỏ Nhan hiển nhiên không có cái ưu điểm này.
Vừa nghĩ tới trước giờ Lôi Lôi phải chịu khổ, Trần Bạc Vũ đánh thêm một cái lên mông nhỏ của bé con, mắng: “Lỗi Lỗi, cháu hứa với chú, sau này không mắng mẹ nữa!”
Giờ phút này, anh cực kỳ ra dáng của cha dượng.
“Hu hu hu.” Cuối cùng Nhan Quốc Hoa cũng biết gì lệnh vua thua lệ làng.
Nhưng mà ông vẫn như cũ không chịu nhận lỗi, chuyện Tiêu Văn Đông trốn đi là thật, ông mắng mấy câu thì sao chứ?! Nếu là lúc trước, cấp dưới ông mà phạm phải sai lầm này thì chắc chắn ông đã đạp một cái rồi!
Bây giờ thì… bây giờ thì… mọi người đều ăn hiếp ông còn nhỏ tuổi!
Càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Gương mặt béo tròn nhỏ nhắn đỏ bừng, tay nhỏ cũng nắm chặt thành quyền.
“Được rồi, được rồi, Bạc Vũ, chuyện này không trách Lỗi Lỗi.” Thấy ba ruột đang nhịn, Nhan Lôi cười gập cả người, còn phải bào chữa giúp ba ruột: “Là tụi em làm việc sai sót, phút chốc không xem xét kỹ lưỡng, đã để cho Tiêu Văn Đông cơ hội chạy trốn.
Lỗi Lỗi đang tức giận vì chuyện này, ý kiến của con tụi mình phải tiếp nhận.”
Lúc này Trần Bạc Vũ mới thu tay lại, vành mắt bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa rơm rớm nước mắt, mở to mắt nói: “Là mấy người không đúng mà! Sớm biết tên Tiêu Văn Đông đó là thầy giáo trường trung học Danh Hồ, mấy người hẳn nên bắt được anh ta rồi!”
Trần Bạc Vũ quẹt mũi cậu bé, thở dài nói: “Lỗi Lỗi, phá án không có dễ như cháu nghĩ vậy đâu.
Dù thân phận của chú là cảnh sát thì cũng không thể không có chứng cứ đã tạm giam người khác lại, công dân có quyền tự do thân thể.”
Giống như lúc đầu triệu tập bạn cùng phòng của Lưu Luyện vậy, không thể xâm phạm quyền tự do thân thể, không có gì phải nghi ngờ, đây chính là phép tắc.
“Nhưng mà… chú đánh cháu!” Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa có hơi chút lo lắng nói: “Sức lực của chú thật lớn, sau này khi chú kết hôn với mẹ cháu rồi, chú có ức hiếp mẹ cháu như vậy hay không? Còn đánh vào mông nhỏ của mẹ?”
“Sẽ không đâu.” Anh yêu thương Lôi Lôi còn không kịp nữa là.
Dĩ nhiên, dù thỉnh thoảng có đánh mông nhỏ của cô thì cũng sẽ nhẹ nhàng.
“Lỡ như mẹ làm sai, chú rất tức giận và cực kỳ muốn đánh mẹ?” Đề khảo nghiệm đến từ người ba già.
Trần Bạc Vũ nhìn Nhan Lôi, có người như cầu vồng vậy, chỉ khi gặp bạn mới biết được, cách yêu của anh chính là: “Cứ coi như là cô ấy có sai, chú cũng sẽ gánh hết hậu quả thay cô ấy.
Tuyệt đối sẽ không để người khác bắt nạt cô ấy.”
Nhan Quốc Hoa gật đầu, tiếp tục đưa ra một đề khảo nghiệm con rể của người ba già: “Chú nói thật dễ nghe, nhưng mà lời người lớn nói đều là nửa thật nửa giả.
Chú nên thành thành nói cho cháu nghe, chú thật sự rất thích mẹ cháu sao?”
“Đúng.” Trần Bạc Vũ trịnh trọng nói: “Người phụ nữ mà chú thích nhất là cô ấy.” Sự ăn ý giữa anh và Nhan Lôi chính là mối quan hệ sống chết có nhau, không cần phải nhiều lời.
Ngược lại Nhan Lôi nghe xong thì mặt đỏ tim đập, sau khi tên họ Trần nào đó thông suốt thì lời tỏ tình cứ há miệng liền nói ra, cũng không hề biết xấu hổ.
“À.
Nhưng mà tính của mẹ cháu như một đứa con trai vậy á, đừng nhìn thấy mặt mũi mẹ cháu đẹp, thật ra thì tính cách mẹ cháu chẳng có chút xíu nữ tính nào, thích xem mấy loại văn chủ tịch loạn tùng phèo, thích xem mấy anh trai nhỏ nhảy múa, ngủ cũng bảo oppa cưới em, bộ dạng mê trai vậy…” Lời phỉ nhổ đến từ ba ruột.
Nhan Lỗi bị bạo kích + 10096, má, ba à, ba còn chưa cho người khác con đường sống sao?! Chuyện lúc cô còn hội chứng tuổi dậy thì theo đuổi thần tượng cũng bị nói ra!
Cô vội vàng oán giận nói: “Lần trước con còn tè trên giường! Thế mà con còn không biết xấu hổ mà nói mẹ!”
“Con mới năm tuổi!” Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa có lý chẳng sợ, con nít không không chế được mắc tè là bình thường!
“Con đừng có giả vờ với mẹ!”
Đồng chí già đầu còn muốn mặt mũi hay không vậy? Năm nay ông gần năm mươi tuổi rồi đó!
Người bạn nhỏ kéo vạt áo Trần Bạc Vũ, nũng nịu tỏ vẻ dễ thương: “Chú, chú nhìn xem, rõ ràng là mẹ bắt nạt cháu mà!”
“Bạc Vũ, hu hu hu, anh nhìn xem Lỗi Lỗi nó nghịch cỡ nào kìa, nó bắt nạt người làm mẹ là em!” Nhan Lôi cũng tố cáo! Tố cáo ai không biết chứ!
“Hứ! Mẹ ghẻ độc ác!”
“Hứ! Con nít ranh!”
Thiếu niên năm tốt, Trần Bạc Vũ đứng xem: “…”
Hai mẹ con này đều không phải đèn cạn dầu, kỹ năng ba hoa max điểm.
Anh có chút lo cho cuộc sống sau khi kết hôn không biết làm sao đây…
***
Như đã nói, Tiêu Văn Đông trốn thì trốn rồi nhưng mà vẫn phải tiếp tục tra án.
Đầu tiên, phải bắt đầu điều tra từ người bên cạnh Tiêu Văn Đông.
Ngày tiếp theo, Nhan Lôi đi một chuyến đến trường Đỉnh Đại, điều tra quan hệ cá nhân của Tiêu Văn Đông.
Kết quả dù là hiệu trưởng hay là bác quét dọn cũng khen Tiêu Văn Đông không dứt miệng, hào hoa phong nhã, nhiệt tình hiếu khách, viết thư pháp giỏi, hơn nữa còn sửa máy tính miễn phí cho thầy trò cả trường.
Một người như vậy, ai mà không thích chứ?
Huống chi anh ta còn rất đẹp trai, trên diễn đàn còn phong anh ta là nam thần thư viện.
Bây giờ Tiêu Văn Đông còn chưa bị định tội, Nhan Lôi cũng không muốn đập tan ảo tưởng tốt đẹp của bọn họ mà vạch trần bộ mặt thật của Tiêu Văn Đông ra ngoài.
Nhưng mà có một câu nói rất hay, thân thuộc nhất, xa lạ nhất là vợ chồng.
Bộ mặt của Tiêu Văn Đông trước người khác là một kiểu, vậy rốt cuộc đằng sau đó thì thế nào đây?
Câu hỏi này, chỉ có người vợ trước của anh ta mới có thể trả lời.
Buổi chiều, cảnh sát cho mời vợ trước của Tiêu Văn Đông là Khương Tuệ Linh đến tiến hành tra hỏi.
Cô Khương Tuệ Linh này chỉ mới ba mươi lăm tuổi, mà mặt mày lại có chút tang thương, tóc cũng đã nửa đen nửa bạc, xem ra cuộc sống của cô ta cũng không quá hạnh phúc.
Nhắc tới tên Tiêu Văn Đông này, Khương Tuệ Linh vô cùng căng thẳng, đơn giản là đứng ngồi không yên.
Nhan Lôi an ủi: “Tiêu Văn Đông đã chạy trốn rồi, cũng sẽ không làm hại cô nữa, đừng sợ, cô cứ dũng cảm nói ra đi!”
Khương Tuệ Linh hít một hơi thật sâu, mới run rẩy mở miệng nói: “Tiêu Văn Đông là tên hai mặt.
Trước mặt người khác thì anh ta cười híp mắt, về đến nhà thì anh ta liền trút cơn giận lên người tôi, động một chút là đánh tôi cả người đầy thương tích.”
“Cơn giận gì hả? Ai chọc giận anh ta sao?” Nhan Lôi vô cùng hiếu kỳ.
Khương Tuệ Linh lắc đầu: “Trong công việc không ai chọc anh ta giận cả, nhưng mà Tiêu Văn Đông lại bị nhà họ Tiêu khinh bỉ.”
“Không phải anh ta là con trai út nhà họ Tiêu sao?” Nhan Lỗi hỏi: “Chẳng lẽ người của nhà họ Tiêu không tốt với anh ta sao?”
“Không tốt lắm.” Dừng một chút, Khương Tuệ Linh mới nói cho bọn họ: “Thật ra Tiêu Văn Đông là con riêng nhà họ Tiêu, là con của ông cụ Tiêu và một cô gái tiếp rượu sinh ra.
Cho nên, ông cụ Tiêu không phải là ông nội của anh ta mà là ba ruột của anh ta.”
Ông cụ Tiêu mới là ba ruột của Tiêu Văn Đông?!
Mối quan hệ luân thường đạo lý này!
Nhan Lỗi hít quả drama lớn: “Nhưng mà rõ ràng trên hồ sơ của anh ta viết, anh ta là cháu trai của ông cụ Tiêu?”
Khương Tuệ Linh lắc đầu, giải thích: “Năm ông cụ Tiêu năm mươi tuổi có đứa con riêng này nên cảm thấy mất mặt, ông ta không dám để chuyện xấu vậy truyền ra ngoài, sợ ảnh hưởng tới danh dự nên dứt khoát để cho con trai lớn nhận Tiêu Văn Đông.
Sau khi ông cụ chết, tất cả mọi người trong nhà họ Tiêu đều không muốn gặp anh ta.
Trước kia, anh ta theo mẹ anh ta sống qua ngày, tên của anh ta vốn là Phương Kiến Đông.”
Nhan Lỗi ghi lại tên này, Phương Kiến Đông, Tiêu Văn Đông trước năm mười tuổi về nhận tổ quy tông, là theo họ mẹ.
Từ Phương Kiến Đông, Tiêu Kiến Đông, đến bây giờ là Tiêu Văn Đông, người đàn ông này lớn lên phải trải qua đầy trớ trêu.
Anh ta là con riêng trong bóng tối, từ đầu đến cuối đều không có cách nào dung nhập vào nhà họ Tiêu.
Nhận ba làm ông nội, cuối cùng lại thành một thứ bỏ đi.
Chính vì trưởng thành phải trải qua vặn vẹo như vậy, Tiêu Văn Đông mang danh là cậu chủ nhà họ Tiêu nhưng thực sự lại bị người thân xem thường, tâm lý đã đi vào con đường biế,n thái.
Với tư cách là con riêng, anh ta cười to trong tang lễ của ông cụ Tiêu, mắc phải sai lầm lớn trong gia tộc.
Với tư cách là một người chồng không có tài cán gì, ở nhà anh ta đánh vợ, bạo lực gia đình thành tính.
Trước mặt người khác anh ta khẩu phật tâm xà, sau lưng thì anh ta liền dùng quả đấm để bộc lộ cảm xúc.
Mặc dù vậy, Khương Tuệ Linh cũng hy vọng Tiêu Văn Đông có thể quay đầu là bờ.
Cho nên cô ta chịu đựng bạo lực gia đình hết lần này tới lần khác, cô ta dẫn anh ta đi khám bác sĩ tâm lý, thay anh ta từ chức, đưa anh ta đến trại an dưỡng điều trị, cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người vợ.
Tình yêu, có lúc lại vô cùng mù quáng đến vậy.
Trả giá và hy sinh vô điều kiện, đây là tình cảm đã từng của Khương Tuệ Linh với anh ta.
Cho dù là tự cắt thịt cho hổ ăn, cô ta cũng muốn độ hóa lương tâm và khả năng nhận thức đúng đắn trong anh ta.
“Vậy, là do đâu mà cuộc hôn nhân của hai người lại kết thúc?” Nhan Lôi thật sự tò mò.
“Tôi phát hiện anh ta ngoại tình.” Ánh mắt của Khương Tuệ Linh chớp mấy cái, dù là không muốn đếm xỉa tới nhưng cô ta vẫn dũng cảm nói ra: “Sau năm thứ năm cưới nhau, Tiêu Văn Đông yêu một người đàn ông.
Tôi không biết người đàn ông kia là ai, tôi chỉ biết ban đêm bọn họ trò chuyện tới bốn năm giờ, chỉ có khi đó anh ta mới nở nụ cười.”
Nhan Lôi lấy làm kinh hãi, Tiêu Văn Đông không chỉ bạo lực gia đình mà còn ngoại tình khi đang trong hôn nhân! Đờ mờ, hàng top đầu trong đám đàn ông cặn bã!
Cô hỏi tiếp: “Sao cô biết đối tượng ngoại tình của anh ta là đàn ông vậy?”
Khương Tuệ Linh đáp: “Có một lần, khi anh ta gọi điện trong đêm khuya, vô tình nhấn vào nút loa ngoài, tôi nghe thấy được giọng nói của đối phương, rất tục tằng, chắc chắn là một người đàn ông không nghi ngờ gì nữa.”
“Vậy sao cô chắc chắn giữa bọn họ là tình yêu mà không phải là tình bạn chứ?”
“Không biết nữa, có lẽ do giác quan thứ sáu của người vợ đi, nụ cười của anh ta không làm giả được.” Khương Tuệ Linh than thở một tiếng, nói: “Sau đó có một ngày, người đàn ông kia không gọi tới vào nửa đêm nữa, tôi cũng không biết giữa bọn họ có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy anh ta ngồi khóc thút thít trước ti vi rất lâu.
Tôi thấy anh ta đau khổ như vậy, thật giống như là tôi mới là kẻ thứ ba, cho nên tôi lựa chọn rời khỏi anh ta.”
Sau khi ly dị, Khương Tuệ Linh cũng không có thấy Tiêu Văn Đông.
Cô ta vẫn làm giáo viên ở trường trung học cũ, nhưng cô ta không biết chồng cô ta đã lợi dụng chức vụ tham gia vào vụ án vỡ đập.
Suy nghĩ một chút, Tiêu Văn Đông là một giáo viên trung học nghiêm túc, còn làm chủ quản phòng máy tính, hẳn là dưới sự che chở của anh ta, nhóm chat “Thuyền cứu nạn Noah” mới có thể phát triển.
Vì vậy, nhóm chat này mới có thể thần không biết, quỷ không hay, thầy trò cả trường đều không biết sự tồn tại của bọn họ.
Tiễn Khương Tuệ Linh đi, Nhan Lôi xem lại cuộc sống của Tiêu Văn Đông lại một chút, anh ta thật sự rất trớ trêu, cũng thật sự rất bi,ến thái.
Cả gia đình và sự nghiệp đều hỏng bét hết cả.
Nhưng mà có một điểm khả nghi, Tiêu Văn Đông và nhà họ Từ không có xuất hiện cùng lúc với nhau.
Thế thì, anh ta khổ tâm thành lập mười hai con giáp, tụ họp một nhóm sinh viên, mài dao sèn soẹt tới nhà họ Từ, tại sao lại như vậy chứ?
Nhan Lôi tra xét hồ sơ của nhà họ Từ lần nữa, nhưng mà phát hiện ra người mà nhà họ Từ đắc tội quá nhiều.
Ngày trước hai ba con Từ Văn Bác coi trời bằng vung, một đường làm giàu, đơn giản là tên nhà giàu không có đạo đức nhất.
Hai ba con đã dùng lãi suất cao ép nhiều gia đình phải phá sản, Từ Văn Bác nuôi rất nhiều người phụ nữ làm nhân tình, luôn luôn có những tin quan hệ bất chính.
Nhưng mà vẫn không có xuất hiện cùng lúc như cũ, tra kiểu gì cũng không có.
Cô nghĩ không ra, giữa nhà họ Tiêu và nhà họ Từ, Tiêu Văn Đông và Từ Văn Bác, cuối cùng có hận thù gì chứ?
Bên Tiêu Văn Đông mãi không có đầu mối, không có động cơ ra tay, trong phút chốc vụ án rơi vào trạng thái ngưng trệ.
Ngược lại Trần Bạc Vũ không phụ sự mong đợi của mọi người, dẫn theo tiểu đội Ưng Xám lục soát tất cả nhà khác trong thành phố, bắt được Lưu Kế Hồng người cùng nằm viện với Tiêu Văn Đông.
Dựa theo lời khai báo của Lưu Kế Hồng, anh ta cũng là một trong mười hai con giáp, biệt hiệu là “Hổ”.
Sáng hôm thư viện xảy ra hỏa hoạn, chính là anh ta đã ngụy tạo chứng cứ cho Tiêu Văn Đông, mới để cho Tiêu Văn Đông thoát khỏi hiềm nghi mưu sát Thái Thiến.
Lưu Kế Hồng giống như Cao Hàm vậy, đều là thành viên sinh ra lòng bất mãn với Adam.
Anh ta không muốn lãng phí tuổi tác của mình trong ngục, cho nên bán đứng Adam, bán đứng hoàn toàn.
Anh nói cho cảnh sát biết biệt hiệu của Thái Thiến là “Chuột”, là nữ sinh viên đại học duy nhất trong nhóm.
Vào tuần trước, Thái Thiến muốn rút khỏi nhóm, không làm nữa.
Adam nói cô ấy là phản đồ, phải chết.
“Sáng hôm đó Adam hẹn tôi đi đến thư viện, tôi chính mắt nhìn thấy Tiêu Văn Đông lôi cô ấy vào trong đám khói dày đặc và bị sặc chết.
Khi đó tôi mới biết Tiêu Văn Đông chính là Adam.”
Sau đó Tiêu Văn Đông mời anh ta tới giúp mình ngụy tạo chứng cứ.
Đã lên thuyền giặc rồi giờ nói gì cũng đã muộn, Lưu Kế Hồng không thể không làm theo yêu cầu của Adam.
Hai người vì để rửa sạch hoàn toàn hiềm nghi mà thậm chí còn cố ý làm mình bị phỏng.
Cứ như vậy, Tiêu Văn Đông mới thoát khỏi hiềm nghi giết người.
Đây chính là vụ án mà trải qua.
Dĩ nhiên, cơn hỏa hoạn nuốt chửng cả thư viện là do Tiêu Văn Đông đốt.
Bằng cách này, có bằng chứng này, cảnh sát lần nữa xác định Tiêu Văn Đông chính là chủ mưu hai vụ án mạng…
Adam!
Nhưng mà rốt cuộc Tiêu Văn Đông đang ở đâu?
Không biết.
Từ sau khi rời khỏi bệnh viện, anh ta giống như bốc hơi khỏi nhân gian, đến và đi không chút dấu vết.
Cảnh sát điều tra tất cả các camera cạnh bệnh viện, cuối cùng quay được vị trí Tiêu Văn Đông xuất hiện ở cạnh núi Nam.
Sau đó, Tiêu Văn Đông hoàn toàn không xuất đầu lộ diện nữa, lại không có một cái giao lộ nào quay được anh ta cả.
Chẳng lẽ nói, anh ta trốn vào núi Nam Sơn à?
Nhan Lôi có dự cảm, Tiêu Văn Đông trốn đi, nhưng mà trước mắt thuyền cứu nạn Noah của anh ta chỉ có bảy người bị lộ bộ dạng thật.
Bao gồm Cao Hàm, Thái Thiến, Quách Tiểu Quân, Bành Đào, Lưu Kế Hồng, Liêu Triều Lượng, Lưu Luyện.
Ngoại trừ chính anh ta ra, năm con giáp còn lại đang ở đâu đây?
Không biết.
Rốt cuộc kế hoạch ám sát Từ Hiểu Bân là cái gì?
Cũng không biết được.
Tất cả chỉ đợi sau khi bắt được Tiêu Văn Đông mới có câu trả lời..