Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 7



Ngày thứ ba vỡ đê 26.7.

Công tác cứu hộ đã bước vào giai đoạn kết thúc, 72 giờ vàng đã qua, bốn mươi hai người mất tích và ba người vẫn chưa tìm được.

Sau khi đỉnh lũ qua đi, mực nước lại lần nữa trở về ranh giới an toàn. Con đê bị đập vỡ cũng lộ ra dáng vẻ chân thật của nó, mấy trăm dây thép lộ ra quấn chặt với nhau, vết nứt to như cái chén nhìn thấy mà ghê người.

Khó để tưởng tượng, trong đêm mưa rền gió cuốn kia, con thuyền mành vận chuyển ở trong bóng tối làm thế nào để phá hủy hết tất cả.

Chu Diên tìm thấy người may mắn sống sót thứ ba mươi lăm, là một thiếu niên 14 tuổi, cậu ôm một tấm gỗ trôi nổi trong dòng nước lũ ba ngày ba đêm, cậu cũng là người may mắn sống sót cuối cùng trong trận lũ lụt.

Chu Diên cũng đã ba ngày ba đêm chưa chợp mắt.

Đồng phục trên người anh ta bị nước bùn làm cho cực kỳ dơ bẩn, hai tay hai chân đều sưng vù.

Lúc đó, anh ta chỉ là cảnh sát thực tập, lại đảm nhận một thân phận khác trong nhiệm vụ đó, người nhà của người gặp nạn.

Khu dân cư “Thính Phong Biệt Hồ” bị nước lũ cắn nuốt vì gần đập nước, phong cảnh tuyệt đẹp, chủ đầu tư bất động sản đã phát triển khu vực này thành một nhóm biệt thự.

Kiến trúc nơi này đều là biệt thự riêng biệt. Vỡ đê lại thêm nước lớn, nước lũ dâng cao đến ba tầng, nuốt chửng hầu hết những ngôi nhà nhỏ.

Rất nhiều người dân không kịp chạy thoát, nhất là những hộ gia đình sống ở phía sau, gần như toàn bộ đều bỏ mạng.

Chạng vạng ngày thứ ba anh ta mới tìm được người thân cuối cùng của mình. Tiễn anh cả đoạn đường cuối, anh ta ngơ ngác ngồi dưới đống bùn đất, đồng nghiệp xung quanh đi đến, đưa cho anh ta chai nước khoáng: “Chu lão đệ à, cậu nghỉ ngơi đi.”

Anh ta coi như không nghe thấy, trước mắt chỉ có con sóng trong đập nước.

Rõ ràng là mùa mưa, nhiệt độ cao của ngày hè ập đến, nhiệt khí của những ngày nóng bức đã quét qua khắp thành phố. Nhưng anh ta lại như rơi vào hầm băng, không cảm nhận được bất kỳ độ ấm nào.

Đồng nghiệp hoàn toàn không khuyên được anh ta, đổi thành lãnh đạo trong sở đích thân đến khuyên nhủ: “Tiểu Chu, tâm trạng của cậu chúng tôi có thể hiểu được. Nhưng sự việc đã xảy ra, cậu có đau lòng hơn nữa, cũng không có tác dụng gì với việc tra án.”

Tra án?

Đúng vậy, anh ta có nghe nói, người dân thành phố đang lan truyền tin đồn: Vỡ đê do người ta cố ý gây ra.

Mấy ngày đó, lời đồn bên ngoài lan truyền rất ra trò: Cái gì mà ông chủ lòng dạ hiểm độc xây công trình chất lượng kém, đã chạy trốn ra nước ngoài; cái gì mà nhân viên trực ban ở đập nước làm việc sơ suất mở cửa đê, đã bị phán tội tử hình; còn có ông chủ XX nào đó đắc tội xã hội đen, xã hội đen dùng nước lũ gi.ết ch.ết cả nhà ông chủ coi như báo thù…

Mọi người dùng tất cả khả năng tưởng tượng của mình để miêu tả âm mưu.

Cũng có người hát vang: Người chết là mấy kẻ có tiền trong khu dân cư giàu có, liên quan gì đến người dân như chúng ta…

Nhưng dưới nhiều lời đồn và thuyết âm mưu như vậy, rốt cuộc đâu mới là chân tướng?

Nước lũ đã hủy diệt tất cả chứng cứ, toàn bộ nhân viên công tác đều nói mình vô ý, nhìn qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Chỉ có vị cục trưởng kia, ngồi bên cạnh anh ta, trên người ông ấy cũng bùn đất lầy lội như anh ta: “Tiểu Chu, chuyện này không ổn.”

Tròng mắt chết lặng của anh ta chuyển động một lúc, nhìn ông ấy: “Có chứng cứ gì sao?”

“Không có.” Cục trưởng thở dài: “Nước lũ hủy diệt tất cả chứng cứ, cảnh sát chúng ta có thần thánh đến đâu, cũng khó không bột đố gột nên hồ.”

“Chuyện ngoài ý muốn?” Anh ta cười khổ nói.

“Không, tôi có dự cảm đây là án trong án.”

Nói câu này cục trưởng họ Trần, lúc cục trưởng Trần còn trẻ là thần thám nổi tiếng của tỉnh. Vào thời kỳ kỹ thuật còn chưa phát triển, khắp nơi trên đường không có camera, cục trưởng Trần đã dẫn đội phá không ít những vụ án lớn quan trọng.

Nhưng đối mặt với vụ án tai họa lũ lụt không chút chứng cứ này, cục trưởng Trần cũng gặp khó khăn, chỉ có thể dùng trực giác phá án khi còn trẻ để suy đoán: Bên trong có điều kỳ lạ.

Cục trưởng Trần vỗ vai anh ta, than thở: “Tiểu Chu, năm sau tôi về hưu rồi. Nếu trước khi tôi nghỉ hưu vẫn không phá được vụ án này, tôi hi vọng cậu có thể thay tôi gánh vác…”

Anh ta đã đồng ý với cục trưởng Trần, bởi vì anh ta vĩnh viễn không quên được ba ngày ba đêm kia.

Sau đó, cục trưởng Trần đã điều anh ta đến tổ trọng án trinh sát hình sự, tham gia điều tra bước đầu của vụ án 26.7.

Đáng tiếc, lần điều tra đó không có thu hoạch. Trừ việc bên trên xử lý vài nhân viên quản lý ra, không còn bất kỳ “hung thủ” nào nổi lên mặt nước.

Báo chí nhận định trận lụt đó là thiên tai và ngoài ý muốn.

Các chuyên gia ở tỉnh cũng cho rằng, không tồn tại khả năng có người cố ý phá hoại.

Thật đúng như cục trưởng Trần đã nói, nước lũ nuốt chửng tất cả chứng cứ, cảnh sát bọn họ đang làm chuyện vô ích, hoàn toàn không điều tra được bất kỳ điểm đột phá nào.

Một năm sau, cục trưởng Trần nghỉ hưu, trước khi nghỉ hưu, chỉ định anh ta phụ trách điều tra vụ án này trong thời gian dài.

Sau này, anh ta đóng quân ở đây, vẫn luôn khổ sở chờ đợi manh mối phá án.



“Xin lỗi, anh Chu…”

Nghe xong chuyện của anh ta, trong lòng Nhan Lôi có chút khổ sở.

“Không sao, đã qua hết rồi.” Chu Diên cười khổ, anh ta không hay nhớ lại chuyện cũ, nhưng hôm nay là ngoại lệ: “Cô Nhan, tôi kể chuyện của mình cho cô, là vì tôi muốn biết cô điều tra vụ án này làm gì?”

Nhan Lôi biết, Chu Diễn nói chuyện này với cô, là muốn nhận được sự tin tưởng của cô.

Họ đều là người chung một con đường, đều đang cố gắng để phá án, có thể xây dựng mối quan hệ hợp tác.

Chu Diên chờ đợi manh mối phá án đã đợi suốt tám năm, anh ta sẽ không từ bỏ bất kỳ một khả năng phá án nào.

Nhan Lôi suy nghĩ một lúc, nếu đối phương đã thẳng thắn, cô cũng nên đối xử thành khẩn: “Thật không dám giấu, tôi là bạn thân của Bạch Tường Tường một người chết trong đó, gần đây tôi trò chuyện với Bạch Vi Vi em gái cô ấy, phát hiện một ngày trước khi xảy ra chuyện có người từng thăm dò hành tung của Bạch Tường Tường, đồng thời cố ý nhắc đến đập nước. Cho nên tôi suy nghĩ, liệu cái chết của Bạch Tường Tường có liên quan đến người đó hay không.”

“Bạch Vi Vi?” Chu Diên nhớ lại: “Khẩu cung của cô ta không nhắc đến chuyện này.”

Nhan Lôi cũng xem qua khẩu cung của Bạch Vi Vi, tất cả những người từng liên lạc với người chết khi còn sống, đều để lại hồ sơ khẩu cung, khi đó Bạch Vi Vi đã che giấu chuyện này.

Suy nghĩ của cô là: “Chắc là Bạch Vi Vi không muốn để người khác nghi ngờ cô ta có liên quan đến cái chết của chị mình.”

Chu Diên cẩn thận suy nghĩ, hỏi: “Nếu chỉ là nghe thấy có người hỏi thăm tung tích chị gái mình, cô ta có chuyện gì bắt buộc phải che giấu cảnh sát chứ?”

Nhan Lôi mở to mắt: Đúng rồi, Bạch Vi Vi có cần thiết phải che giấu chuyện này không?!

Chu Diên nghiêm túc phân tích: “Nếu tôi là Bạch Vi Vi, nghe thấy có người thăm dò tung tích chị gái mình, cho dù nói với người đó chị mình đang ở gần đập nước, cũng sẽ không cảm thấy cái chết của chị gái liên quan đến mình. Dù sao một ngày trước khi xảy ra chuyện cô ta mới nói chỗ ở của chị mình cho người kia biết, mà thời gian một ngày hoàn toàn không thể lên kế hoạch cho vụ án lớn như vậy được.”

Một lời đánh thức người trong mộng!

Một ngày trước khi xảy ra chuyện! Thời gian một ngày có thể gây ra vụ án lớn như vậy sao? Hoàn toàn không thể nào!

Vậy Bạch Vi Vi đang áy náy chuyện gì? Tại sao cô ta phải che giấu chuyện này?

Ba nói Bạch Vi Vi không nói dối, có lẽ một ngày trước khi xảy ra chuyện có người đến tìm cô ta, chuyện này không phải nói dối.

Nhưng rốt cuộc người đó đã nói gì với Bạch Vi Vi?

Tu duy của Nhan Lôi nhanh chóng xoay chuyển, cô ghép đoạn dạo đầu của cốt truyện lại với nhau để xem xét: “Ví dụ tôi là Bạch Vi Vi, tôi nghe thấy gì đó, sẽ liên tưởng người đàn ông tìm đến nhà và tai nạn một ngày sau có liên quan với nhau?”

Chu Diên nhìn cô đầy ý vị sâu xa, suy nghĩ một lúc, anh ta tiếp lời: “Một ngày trước khi xảy ra chuyện người kia tìm Bạch Vi Vi, nói với cô ta Bạch Tường Tường gặp nguy hiểm, bảo Bạch Tường Tường nhanh chóng rời khỏi khu dân cư kia.”

Chính là cái này!

Nhan Lôi đột ngột đứng dậy, đại não tiếp tục thuận theo hướng suy nghĩ này: “Bạch Vi Vi không quan tâm lời nói của người kia, đâu ngờ, một ngày sau chị gái thật sự gặp nguy hiểm. Lúc này, cô ta mới biết người kia nói thật!”

Như vậy, chuyện Bạch Vi Vi che giấu mới có thể hiểu được.

Nếu cô ta nói với cảnh sát mình nhận được tin tức chị gái gặp nạn, lại không báo cho chị biết để rời khỏi khu dân cư kia, vậy những người khác trong nhà họ Bạch sẽ vì chuyện này mà trách cô ta, ngay cả Lục Gia Nhiên cũng…

Cho nên, Bạch Vi Vi không thể nói ra, cho nên trong nguyên tác đã mơ hồ nhắc đến: Trong lòng Bạch Vi Vi luôn bất an về cái chết của Bạch Tường Tường, vì cô ta đã biết trước tai họa kia, nhưng lại không báo cho chị gái rời khỏi nơi chết chóc đó.

Rõ ràng Bạch Vi Vi biết đó là sự cố do người ta cố ý gây ra!

Chu Diên yên lặng một lúc, giọng nói có chút kích động: “Nói như vậy, nếu Bạch Vi Vi không nói dối, người đàn ông đến nhà có hiềm nghi gây án. Hơn nữa, người đàn ông đó có giao tình với chị em nhà họ Bạch, cho nên mới thông qua Bạch Vi Vi nhắc nhở Bạch Tường Tường rời khỏi nơi xảy ra tai họa kia.”

Như vậy có thể giải thích hết tất cả.

Tại sao Bạch Vi Vi lại áy náy về cái chết của chị gái.

Tại sao Bạch Vi Vi lại cảm thấy người đàn ông tìm đến nhà một ngày trước khi tai họa xảy ra, lại có hiềm nghi gi.ết ch.ết chị gái.

Tại sao tám năm sau, Bạch Vi Vi vẫn có thể miêu tả rõ ràng đặc điểm hình tượng của người đàn ông đó, bởi vì quan hệ giữa Bạch Tường Tường và người đàn ông đó không đơn giản, thậm chí cũng là người quen cũ của Bạch Vi Vi.

Bạch Vi Vi chính là điểm đột phá quan trọng của vụ án này! Nhưng hôm qua anh chàng Lục Gia Nhiên kia lại thả Bạch Vi Vi đi, bây giờ cô cũng không biết Bạch Vi Vi đang ở đâu.

Đúng là anh chàng Lục Gia Nhiên này gây thêm phiền phức mà…

Nhan Lôi nhanh chóng thu dọn túi xách: “Anh Chu, tôi tìm anh sau nhé. Tôi phải trở về bắt Bạch Vi Vi trước đã!”

“Đợi đã, tôi đi với cô.”

Chu Diên đứng dậy, sắc mặt cực kì nghiêm túc.

Đây là manh mối phá án anh ta chờ đợi đã lâu, có nói gì cũng không thể vứt bỏ được.

“Nhưng mà…” Nhan Lôi có chút khó xử, cô phải đi tìm Lục Gia Nhiên đòi người, Chu Diên đi theo không tiện đâu nhỉ?

Có lẽ nhìn ra vẻ rối rắm của cô, Chu Diên giải thích: “Anh Lục, Lục Gia Nhiên cũng là người quen của tôi, tôi có thể giúp cô đòi người từ chỗ anh ta.”

“……”

Nhan Lôi cứng họng không còn gì để nói.

Vậy mà… Chu Diên và Lục Gia Nhiên lại quen biết nhau, cũng biết cô là người của Lục Gia Nhiên.

Nghĩ lại cũng phải, nơi này có bao lớn đâu, đám con em nhà giàu nhất định đã từng gặp nhau.

Cô chỉ là có chút thất vọng, bởi vì cô không thích dính líu đến bất cứ người nào có quan hệ với nam chính Lục Gia Nhiên, bao gồm người qua đường.

Có điều, cô biết phá án mới là quan trọng nhất: “Được rồi, anh Chu, chúng ta cùng đi tìm Lục Gia Nhiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.