Cùng Bạn Trai Cũ Diễn Trò

Chương 31: 31: Chương 29





- Mật Kết-
Sau khi bị thả xuống giường, Cố Triêu Hi mới kịp nghĩ đến.

Cậu nhìn ti vi đối diện giường, nghiêm túc hỏi: "Anh nói xem trong ti vi bọn họ có để phim không?"
"Em nghĩ gì vậy?" Thịnh Minh Dịch bật cười, "Anh đặt khách sạn chính quy đấy, có biết không hả?"
"Em biết anh đặt khách sạn chính quy, nhưng đây là quốc đảo đấy, ở đây có ngành gì đó rất phát triển mà?" Cố Triêu Hi nói, "Phải dựa vào để kinh doanh chứ, bỏ mấy quận phim vào ti vi thì có là gì."
"Em đúng là có đầu óc kinh doanh đấy." Thịnh Minh Dịch mở ti vi ra, bên trong chỉ có mấy nội dung vô cùng bình thường, không có loại mà cậu mong đợi.

Cố Triêu Hi lộ ra vẻ mặt thất vọng.

wattpad-camduongquytmat
Thịnh Minh Dịch vừa đổi kênh vừa hỏi: "Em muốn xem à?"
Cố Triêu Hi nói: "Cũng không phải đặc biệt muốn xem, chỉ cảm thấy đến quốc đảo một chuyến mà không được xem thì hơi tiếc."
Thịnh Minh Dịch nhíu mày: "Để anh bảo người ta mang đến hai hộp đĩa nhé? Em thích loại nào?"
"Anh bị điên à," Cố Triêu Hi lấy gối ném anh, "Thứ đồ này mà anh cũng bảo người ta mang đến cửa, mấy người có tiền bọn anh da mặt đều dày như vậy sao?"
"Là em muốn xem," Thịnh Minh Dịch tắt ti vi, "Anh đương nhiên phải cố gắng thỏa mãn yêu cầu của em rồi."
Cố Triêu Hi chập hai tay lại trước ngực: "Không xem nữa không xem nữa."
Cậu kéo chăn đắp lên người: "Ngủ đi."
Mặt Thịnh Minh Dịch ngay lập tức đen xì.

Anh vén áo ngủ lên: "Em nhìn anh xem."
"Mệt lắm, không nhìn đâu......" Cố Triêu Hi đưa lưng về phía anh, cố tình giả chết.

"Mình sướng rồi thì không thèm quan tâm đến chuyện của người khác nữa đúng không?" Thịnh Minh Dịch trầm giọng nói, "Ít nhất em cũng phải có ý gì đi chứ?"
"Là do anh muốn hầu hạ em, em có xin anh đâu, em còn chưa trách anh làm phiền em làm việc nữa đấy." Cố Triêu Hi trùm chăn lên, "Buồn ngủ quá, anh tắt đèn đi nhanh lên."
Thịnh Minh Dịch trầm mặc mất nửa phút, sau đó đi tắt đèn.

wattpad-camduongquytmat
Sau khi leo lên giường, anh thở dài, nhưng cũng không làm lung tung gì.

Anh chỉ ôm Cố Triêu Hi từ phía sau, nắm lấy tay cậu, nằm dính sát vào người cậu, âm thầm thể hiện rằng cái đó của mình đang cực nóng và rất cứng.

Cứ im lặng như vậy tầm mười phút, Cố Triêu Hi cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

"Cái này mà anh cũng có thể nhịn được?" Cậu quay đầu lại nhìn đối phương, "Sao anh lại có thể nhịn được?"
Thịnh Minh Dịch kiềm chế, nói thẳng: "Vì anh yêu em."
Những lời này ngay lập tức chạm vào lòng Cố Triêu Hi.

Cậu cảm thấy mình không thể xấu xa như vậy được.


Vì vậy cậu nhẹ nhàng lùi về phía sau, dựa vào lòng đối phương, cọ cọ anh.

"Nhẹ chút." Cậu nói.

Thịnh Minh Dịch thò tay vào áo cậu: "Được."
Sau khi nghỉ phép, Cố Triêu Hi còn mệt hơn cả các kỳ nghỉ lễ trước.

wattpad-camduongquytmat
Vốn dĩ cậu muốn nghỉ ngơi nửa ngày rồi đi làm, nhưng Thịnh Minh Dịch lại vội vàng bắt cậu chuyển nhà sống chung với anh.

Đối phương đương nhiên không tính để cậu động tay vào, mời công ty chuyển nhà đến.

Nhưng Cố Triêu Hi không thích người lạ đụng vào những thứ riêng tư của mình, cho nên vẫn tự mình thu dọn.

Đợi đến lúc cậu chuyển đến biệt thự của Thịnh Minh Dịch, cả người đã mệt đến mức không thể tự lo liệu được nữa, chỉ có thể ngồi phịch xuống sofa nghỉ ngơi.

Thịnh Minh Dịch ngược lại vẫn rất sung sức, đầu tiên rửa hoa quả cho cậu, rót một cốc nước, sau đó chạy lên chạy xuống sắp xếp đồ cho cậu, mang quần áo của cậu treo vào trong tủ, mang bàn chải đánh răng bỏ vào phòng tắm của anh, chỉ tốn một khoảng thời gian rất ngắn đã làm xong tất cả, sau đó lại bắt đầu nấu cơm.

Thấy bóng dáng cần mẫn của anh, Cố Triêu Hi có một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu.

- - chúng tôi ở chung rồi.

- - chúng tôi lại ở chung rồi.

Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên, nhưng lần này lại cho cậu một cảm giác mới mẻ.

Đây được tính là cuối cùng cậu cũng kết thúc năm năm cuộc sống độc thân, sau này sẽ sống cùng người nào đó dưới một mái nhà rồi sao.

Cậu có thể vuốt ve mèo của cậu, vuốt ve chó của cậu và vuốt ve người của cậu.

wattpad-camduongquytmat
Lúc ăn cơm Thịnh Minh Dịch nói: "Nếu không em xin nghỉ thêm mấy ngày nữa, nghỉ ngơi đã."
Cố Triêu Hi lườm anh một cái: "Em không phải kiếm tiền sao?"
"Không cần, " Thịnh Minh Dịch nói, "Anh đã nói từ trước rồi anh nuôi em."
"Đừng nói những lời này với em," Cố Triêu Hi mất hứng, "Em có chân có tay, sao lại cần anh nuôi? Coi thường em sao?"
Thịnh Minh Dịch nói: "Em biết anh không có ý đó, anh chỉ là không muốn em phải vất vả thôi."
Cố Triêu Hi nhíu mày: "Sao anh lúc nào cũng nghĩ em rất vất vả thế? Đây là công việc em tự mình chọn lựa, cuộc đời em tự chọn, em có thể làm tốt, em có thể chịu trách nhiệm với bản thân mình, không cần anh phải lo lắng."
"Anh......" Thịnh Minh Dịch nghẹn lời, "Anh không hề lúc nào cũng cảm thấy em vất vả, anh chỉ....."
"Anh chỉ là quen có kiểu suy nghĩ đó thôi." Cố Triêu Hi đánh gãy lời anh nói, "Nuôi em sẽ khiến anh cảm thấy rất có thành tựu đúng không, Thịnh tổng?"
"Ngày đầu tiên ở chung, chúng ta đừng cãi nhau, được không?" Thịnh Minh Dịch bỏ bát xuống, "Nếu cách diễn đạt của anh khiến em không thích, vậy anh xin lỗi, hy vọng em có thể hiểu, anh không hề có ý muốn xúc phạm em, anh chỉ lo lắng cho cơ thể của em."

"Đây cũng được tính là cãi nhau sao?" Cố Triêu Hi bình tĩnh ăn, "Chỉ ra vấn đề của anh cũng tính là cãi nhau?"
"Không tính.

Đây là trả lời cho câu hỏi phía trước của em, anh không hề có cảm giác thành tựu gì đó mà em nói, anh chỉ muốn chăm sóc cho em thật tốt, xin em đừng xuyên tạc ý của anh."
"Em nghĩ em không hề xuyên tạc ý của anh, anh vẫn luôn như vậy."
"Vẫn?"
"Từ lúc quen nhau đến giờ."
Thịnh Minh Dịch dường như không thể chấp nhận cách nói này: "Anh tự thấy rằng anh chưa bao giờ xem thường em."
"Là anh tự thấy vậy mà thôi, trên thực tế anh vẫn luôn ngạo mạn." Cố Triêu Hi vẫn rất có lòng gắp cho anh một cái cánh gà vào bát, "Nhưng anh không nhận ra cũng là bình thường, dù sao thì anh cũng được sinh ra trong nhà giàu, từ nhỏ đã tạo thành thói quen này rồi."
"Cho nên bây giờ lại bắt đầu công kích gia đình của anh sao?" Thịnh Minh Dịch cũng có chút không vui, "Em đã từng nghĩ là do bản thân em quá mẫn cảm chưa?"
"Em mẫn cảm?" Cố Triêu Hi cuối cùng cũng dừng đũa lại, "Là em mẫn cảm, hay là do anh vô lễ?"
Cậu đứng lên: "Hành lý của em đâu?"
"Là anh vô lễ." Thịnh Minh Dịch vội vàng đứng dậy kéo cậu, "Là anh sai, xin được trịnh trọng xin lỗi em.

Xin lỗi, hy vọng em có thể tha thứ cho anh."
Cố Triêu Hi gạt anh ra.

wattpad-camduongquytmat
Thịnh Minh Dịch vội hét: "Hermes!"
Bé chó ngay lập tức chạy đến chắn đường Cố Triêu Hi, còn không ngừng vẫy đuôi với cậu.

Cố Triêu Hi nhìn thấy bé chó dễ thương kia, trầm mặc hai phút, cuối cùng vẫn quay lại bàn ăn, ăn tiếp bát cơm của mình.

Hai người trầm mặc ăn nốt bữa cơm tối, sau khi ăn cơm xong Cố Triêu Hi đi tắm sớm rồi leo lên giường.

Thịnh Minh Dịch làm nóng một cốc sữa cho cậu, để lên tủ đầu giường, sau đó nói với cậu mình có chút công việc cần xử lý.

"Đợi anh một lúc." Anh hôn lên trán cậu, sau đó rời khỏi phòng ngủ.

Cố Triêu Hi nằm một mình trên giường, nghĩ lại chuyện xảy ra ở bàn ăn, đột nhiên có chút mờ mịt...!thật sự không bao giờ có thể nghĩ đến vừa mới ở chung thôi bọn họ đã cãi nhau, còn là vì một lý do chẳng hiểu tại sao.

Nếu đổi lại một đôi khác nói về chuyện này thì không khí sẽ ấm áp biết bao nhiêu.

Kết quả đến lượt bọn họ lại trở thành không thoải mái.

Nghĩ ngược lại một chút, cậu cảm thấy hai bên đều có cái sai.

Cậu thật sự không thích kiểu quan niệm ấy của Thịnh Minh Dịch, nhưng bản thân cậu thật sự cũng có chút phản ứng thái quá.


Dùng lời nói của Thịnh Minh Dịch thì cậu thật sự có chút mẫn cảm.

Nhưng cậu sao lại trở nên mẫn cảm như vậy? Còn không phải là do nhà bọn họ hại sao.

Nhưng mà......!cũng có một bộ phận nguyên nhân là vì bản thân cậu năm ấy quá yếu kém, cho nên bây giờ cậu mới phải cố gắng kiên trì với công việc, sự nghiệp của chính mình, như vậy mới không bị thêm một lần đả kích đến mức thương tích đầy mình nữa.

Sau khi nghĩ xong, cậu định đợi Thịnh Minh Dịch đến, cũng xin lỗi anh, nhưng đến tận lúc cậu ngủ mất người nào đó vẫn chưa quay lại.

Trước khi rơi vào mộng đẹp, Cố Triêu Hi không nhịn được nghĩ, anh không phải cũng vất vả sao?
Sáng hôm sau, Cố Triêu Hi được anh đánh thức.

wattpad-camduongquytmat
Cả người cậu rã rời, từng tế bào trên người đang kêu gào "Không muốn đi làm", nhưng trên bàn cơm ngày hôm qua cậu đã kiên cường như vậy, bây giờ chỉ có thể cố gắng dậy, không thì mất mặt lắm.

"Tối qua anh mấy giờ ngủ?" Cậu hỏi.

Thịnh Minh Dịch trả lời rất khéo léo bằng một đáp án mơ hồ: "Em ngủ không bao lâu thì anh quay lại."
Sau khi ăn sáng xong thì hai người ra ngoài.

Thịnh Minh Dịch đưa cậu đến cửa công ty, hôn lên trán cậu, nói: "Tối anh đến đón em."
"Ừm." Cố Triêu Hi cũng hôn lên má anh, sau đó xuống xe, đứng bên ngoài cửa xe vẫy vẫy tay với anh, "Lái xe cẩn thận."
Cậu nhìn them chiếc xe dần đi xa, sau đó lên lầu vào phòng làm việc, mang tất cả các món quả đã chuẩn bị trước tặng cho mọi người.

Mọi người hi hi ha ha, cười nói cảm ơn, sau đó chúc mừng cậu.

Cố Triêu Hi tuy rằng không phải là người nổi tiếng, nhưng đồng nghiệp đều biết weibo của cậu, tuy nhiên trong mắt đồng nghiệp cậu và Thịnh Minh Dịch đã ở bên nhau từ sớm, nhưng kỳ nghỉ vừa rồi mới công khai với mọi người, ý nghĩa là khẳng định.

Bận rộn cả buổi sáng, cậu xử lý hết đống việc còn tồn đọng, buổi chiều lại mua trà chiều cho mọi người, triệu tập mọi người họp, chia sẻ những chuyện đã xảy ra trong kỳ nghỉ.

Đây là hoạt động thường lệ của bọn họ, thông qua chia sẻ cuộc sống thả lỏng tinh thần, cũng như xúc tiến tình cảm giữa đồng nghiệp với nhau.

Tất cả mọi người đều bảo cậu chia sẻ đầu tiên.

wattpad-camduongquytmat
Cố Triêu Hi cũng không còn cái khác để chia sẻ, đành phải chia sẻ với mọi người về việc đi đâu với bạn trai, chơi gì vân vân mây mây.

Cậu dựa theo trật tự thời gian, từ ngày đầu tiên nói đến ngày thứ tư.

"Ngày thứ năm, chúng tôi......"
Nói tới đây, cậu ngừng lại.

"Ngày thứ năm hai người làm gì?" Đồng nghiệp dùng ánh mắt mong chờ nhìn cậu, "Lão Đại cậu là người nghỉ đầu tiên đấy, nghỉ tận bảy ngày liền!"
"Ngày thứ năm chúng tôi đi Đại Bản......" Cố Triêu Hi bắt đầu trợn mắt nói bừa.

Trên thực tế bắt đầu từ tối ngày thứ tư bọn họ không hề rời khỏi khách sạn.....!cậu cũng không thể xuống giường.

Cái đó xem như......!là hoạt động trong nhà nhỉ?

Lâu lắm rồi không làm đến cuối cùng, hai người phải tốn rất nhiều thời gian để quen thuộc cơ thể của nhau.

Cái cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc ấy làm cho tâm tình của cậu trở nên phức tạp, khó có thể nói ra thành lời.

Cậu vẫn còn rất nhiều tâm tư rất nhiều suy nghĩ, nhưng một khi đã tiến vào chủ đề chính thì lí trí rất nhanh đã bị khoái cảm đánh tan, lúc ấy không thể nghĩ quá nhiều.

Đến lúc xong việc lại cảm thấy ngủ cũng đã ngủ rồi, còn có thể nói gì nữa......!
Ngủ cũng đã ngủ rồi, vậy cứ tiết tục ngủ đi.

wattpad-camduongquytmat
"Chúng tôi đi vòng quanh thành phố......" Cậu nói, "Rất lớn......!Nơi đó, rất vui.

Còn đi......"
Cậu vừa kể vừa nghĩ đến chuyện vận động trên giường của ba ngày ấy.

Đúng là không biết xấu hổ.

Vì tránh cho việc mình đỏ mặt trước mặt mọi người, cậu vội vàng kết thúc để người tiếp theo chia sẻ.

Hoạt động được tiến hành đến ba giờ chiều, đột nhiên có người hét về phía Cố Triêu Hi: "Lão Đại! Cậu trúng thưởng rồi!"
"Gì cơ?" Cố Triêu Hi có chút mờ mịt.

"Thưởng trên weibo ấy! Một trăm vạn của chồng cậu!"
Cố Triêu Hi lên weibo, quả nhiên nhận được thông báo trúng thưởng, có 10001 tệ!
Đời này cậu chưa từng được giải thưởng lớn như vậy bao giờ.

Cậu thật sự là dở khóc dở cười.

wattpad-camduongquytmat
Vì khích lệ mọi người, cậu lấy một vạn này chia ra.

Nhân viên vui như muốn bay lên, ai ai cũng chúc cậu trăm năm hòa hợp gì gì đó.

Cậu làm mới bảng tin weibo, thấy rất nhiều người @Thịnh Minh Dịch nói: " Tổng tài anh thế mà lại để phu nhân tranh đoạt một vạn này với bọn tôi, anh thấy thú vị không?! Mau mang thẻ lương của anh giao cho phu nhân đi, sau đó trả một vạn này lại cho chúng tôi."
Vì giữ gìn tôn nghiêm của tổng tài, Cố Triêu Hi đành phải tự rút tiền túi của mình ra một vạn để rút thưởng, cũng nói: "Tôi cũng chỉ là thử xem thế nào, không nghĩ đến lại trúng thưởng, chia cho mọi người, hy vọng mọi người sẽ luôn ủng hộ công ty trò chơi Hồ Quang.

Còn thẻ lương của anh ấy đã giao cho tôi rồi nha [ con thỏ ][ con thỏ ]."
Đăng xong cậu cũng mặc kệ luôn.

Sau khi tan làm Thịnh Minh Dịch quả nhiên đã đợi ở dưới.

Đợi cậu lên xe, Thịnh Minh Dịch đưa cho cậu một tấm thẻ.

Cố Triêu Hi: "???"
Thịnh Minh Dịch: "Thẻ lương.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.