Ngày mười tám tháng hai năm 2015. Giao thừa, sân bay Bắc Thành.
Bóng đêm vừa buông xuống, cả thành phố bị bao trùm trong màn sương mù lạnh lẽo mờ mịt.
Sau chuyến bay kéo dài hơn mười tiếng, Biên Tự xuống máy bay, giao hàng lý cho tài xế. Anh vừa ngồi vào ghế sau xe đã nhận được điện thoại của người nhà: “Sao còn chưa về? Đã gói xong bánh chẻo rồi, chỉ đợi em về bật bếp thôi.”
“Vừa lên xe, không cần đợi.”
“Cả năm nay em mới về được một chuyến, ăn bữa cơm tất niên mà cả nhà không được đoàn tụ thì ra thể thống gì...”
Biên Tự giơ điện thoại ra xa, đợi trong loa không còn âm thanh nữa, anh mới đặt điện thoại về bên tai: “Chuyến bay bị kiểm soát, em có thể làm gì? Hay là anh đi hỏi trời trên đầu anh vì sao lại chọn đúng ba mươi tết để phủ sương mù.”
Đầu bên kia điện thoại bị anh chặn họng, anh bỏ lại một câu “Được rồi, xuất phát đây”. Anh cúp máy, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
- --Đọc full tại Truyenfull.VN---
Chiếc xe đi ra khỏi sân bay, đi trên đường hướng về nhà cũ nhà họ Biên.
Khoảng một tiếng sau, sau khi xe dừng lại không biết mấy lần vì tắc đường, Biên Tự nhấc mí mắt nhìn đồng hồ đeo tay: “Cậu đang xem chỗ nào nhiều xe thì chen vào chỗ đó đấy à?”
Tài xế đang ngồi thẳng người nắm vô lăng: “Chuyện này... Em nghĩ là không đi đường cái, không có đèn xanh đèn đỏ thì sẽ nhanh hơn một chút, không ngờ...”
Biên Tự thở dài, nhàm chán nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên trông thấy trên quảng trường hình tròn bên trong hàng rào có một cô gái đang múa. Cách hàng rào sắt, loáng thoáng có thể trông thấy cô gái kia mặc bộ đồ tập luyện màu trắng, múa bài ballet cổ điển.
Đêm giao thừa lại có người ăn no rửng mỡ, ra sân thể dục múa ballet. Biên Tự hứng thú nhướng mày lên: “Đây là chỗ nào?”
Tài xế quay đầu qua nhìn: “Là trường trung học thuộc học viện múa Bắc Thành.”
Biên Tự nhìn tình hình tắc đường đằng trước, chỉ sang bên đường, “Lên phía trước đỗ xe bên đường.”
Tài xế đỗ xe vào vị trí đỗ xe bên đường.
Biên Tự kéo cửa sổ xe xuống, lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh thấy dưới ánh đèn vàng mờ, cô gái kia nhón một chân trên đất, chân còn lại đá sang bên, cánh tay giơ cao thanh thoát xoay một vòng.
Cánh tay mềm dẻo, cần cổ thon dài, mắt cá chân mảnh khảnh. Những đường nét trông có vẻ cực kỳ yếu ớt nhưng lại mang theo sự dẻo dai không thể bẻ gãy, toát lên vẻ đẹp mâu thuẫn kỳ lạ.
Bài múa kết thúc, cô gái đứng tại chỗ thở dốc.
Biên Tự từ từ thu tầm mắt lại, nhắm mắt hồi tưởng hình ảnh trong đầu, ngón trỏ đặt trên đầu gối gõ vài nhịp, rồi lại gõ vài nhịp, trong lòng vang lên một giai điệu.
Vì sự cấp bách khi linh cảm chợt lóe lên, anh mở mắt ra, hất cằm với tài xế: “Đi thôi.”
“Có lẽ vẫn chưa đi được. Hình như đằng trước có tranh chấp gì đó, vẫn đang tắc...” Tài xế khó xử quay đầu lại, “Hay là em xuống xe xem tình hình, anh đợi một lát nhé?”
Biên Tự nhíu mày, chập hai ngón tay lại vẫy vẫy, ý bảo cậu ta đi đi.
Tài xế tắt máy xuống xe. Biên Tự chống cùi chỏ vào mép cửa sổ xe ngồi một lát, kiên nhẫn bay sạch, anh cũng mở cửa xe đi xuống, xoay cổ hoạt động chân tay. Vừa ngẩng lên, anh lại nhìn thấy cô gái bên trong hàng rào kia.
Cô thôi múa, đang vùi đầu vào đầu gối ngồi trên đất, vai run lên từng đợt, trông hình như đang khóc.
Khoảng cách quá xa, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng, anh không xác định lắm, nhưng trong lòng xuất hiện nỗi tò mò.
Đêm giao thừa ăn no rửng mỡ ra sân thể dục của trường múa ballet có thể là chăm chỉ, nhưng ăn no rửng mỡ ngồi trên sân thể dục khóc lại là một chuyện khác.
Nhìn cánh cửa sắt khép hờ bên cạnh, Biên Tự mở cửa đi vào. Anh đi tới trước mặt cô gái đó, đứng từ trên cao quan sát nghiên cứu cô.
Cô gái chỉ chăm chăm khóc, có vẻ không chú ý tới anh đến gần, vẫn đang khóc nức nở.
“Em...” Hiếm khi Biên Tự lo việc bao đồng, xưng hô không lưu loát lắm, một câu “Em gái” đến miệng chuyển thành, “Bạn nhỏ?”
Cô gái chợt ngẩng đầu lên, hình như bị giật mình, lập tức đứng dậy.
Biên Tự nhìn rõ khuôn mặt hoa lê đái vũ của cô, hỏi: “Khóc cái gì thế?”
“Cháu...” Cô gái lấy mu bàn tay qua loa lau nước mắt, nhặt áo khoác lông vũ dưới đất lên, “Xin lỗi chú, cháu đi ngay đây...”
“?”
Biên Tự chậm rãi chớp mắt, cúi đầu nhìn trang phục trên người mình. Trước khi lên máy bay, anh có một cuộc gặp với người chỉ huy dàn nhạc, mặc vest quy củ. Sau đó anh lại nhớ đến giọng điệu giống như đang trách móc nặng nề vừa rồi mình nói. Cô đang tưởng anh là bảo vệ đến đuổi cô.
“Em gái nhỏ.” Biên Tự bật cười, “Em gọi một người hai mươi tuổi là chú, vậy người ba mươi tuổi em gọi là gì, ông?”
Động tác mặc áo khoác của cô gái dừng lại, hình như do lúc trước khóc tối tăm mặt mũi, nước mắt mơ hồ không nhìn rõ. Cô ngửa cổ nhìn kỹ khuôn mặt hai mươi tuổi của anh, bối rối mím môi, cúi người: “Xin lỗi...”
Biên Tự còn muốn nói gì đó, chú ý thấy lái xe bên ngoài hàng rào đang vẫy tay với bên này, bảo anh đường thông rồi.
Anh nhìn cô bé cúi đầu chật vật lau nước mắt, rút khăn gài trước túi áo bên ngực trái áo vest ra, đưa tới trước mặt cô.
Cô gái chần chừ ngẩng đầu lên.
“Chú đưa cho em, lau đi.” Biên Tự nhét khăn vào tay cô, thản nhiên quay người ra khỏi trường học.
2
Ngày mười bốn tháng bảy năm 2015, hai giờ chiều, trung tâm Nam Hoài.
Chính giữa mùa hè, mặt trời chói chang, không khí bị mặt trời chiếu nóng vặn vẹo, nhìn từ xa giống như một màn hơi nước nóng nực.
Sau đêm giao thừa đó, đã được gần nửa năm Biên Tự mới lại từ châu Âu về, nhận lời mời của đoàn múa ballet Nam Hoài và rạp hát lớn Nam Hoài, đến đây chuẩn bị một vở ca kịch.
Từ sân bay về, dọc đường nghe người đến đón giảng giải tỉ mỉ lịch sử phát triển của rạp hát Nam Hoài và Nam Ba, tai Biên Tự đã mọc kén. Khi xuống xe, sắc mặt anh lạnh đến điểm đóng băng. Khổ nỗi hình như nhân viên tiếp đón cảm thấy người đi đường mệt mỏi rất phù hợp để nghe chuyện giải buồn, lại tiếp tục giới thiệu lịch sử của trung tâm múa. Kể xong chuyện hồi xưa, cuối cùng cậu ta cũng nói tới việc chính: “Các diễn viên trẻ trong đoàn chúng em và nhạc công bên phía viện ca kịch đều ở trong nhà hát chờ chụp ảnh quảng cáo. Anh xem muốn qua đó chào hỏi mọi người trước, hay là đi thay đồ chuẩn bị chụp ảnh luôn?”
Biên Tự không mặn không nhạt đáp: “Đi chào hỏi. Tôi đi hỏi xem mọi người bữa sáng ăn có ngon không, bữa trưa ăn có no không, buổi tối mấy giờ tan làm, định đi đâu tụ tập.”
“...” Chắc hẳn nhân viên tiếp đón nghe ra anh đang trào phúng, ngượng ngùng dẫn anh đến phòng thay đồ.
Biên Tự thay áo vest đuôi tôm chính thức, theo nhân viên tiếp đón bước qua cánh cửa của rạp hát.
Các nhạc công đang ngồi tán ngẫu trên bục cho dàn nhạc nghe thấy tiếng động, lập tức đứng lên. Các diễn viên ballet trên sân khấu cũng đồng loạt nhìn về phía anh.
Biên Tự xuyên qua khán đài, đi tới trước sân khấu, bắt tay với người chỉ huy dàn nhạc: “Chào ông, Biên Tự.”
Trên sân khấu vang lên tiếng bàn tán ồn ào.
Nhân viên tiếp đón vỗ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng: “Mọi người yên lặng nào, đây là...”
“Không cần giới thiệu nữa.” Biên Tự nhìn lướt qua sân khấu chật ních người, cắt lời cậu ta: “Bắt đầu luôn đi.”
Nhạc công và diễn viên múa vào vị trí của mình, Biên Tự cũng ngồi xuống ghế đàn.
Thợ chụp ảnh đứng trước máy ảnh ba chân chỉ huy vị trí đứng và động tác chụp ảnh của mọi người. Sau khi chụp xong từng set, thợ chụp ảnh ra dấu “OK” bằng tay.
Người phụ trách đoàn múa kiểm tra anh chụp tập thể. Sau khi xác nhận không có vấn đề, cô ấy bảo các diễn viên và nhạc công ra sau cánh gà nghỉ ngơi, tiếp đó tới bục cho dàn nhạc hỏi người chỉ huy và Biên Tự: “Hai thầy sẽ ở lại xem ảnh chụp đặc tả chứ ạ?”
Biên Tự đang định khoát tay thì thấy người chỉ huy đồng ý, anh đành gật đầu đứng dậy.
Xét theo tuổi nghề, người chỉ huy này là tiền bối của Biên Tự, xét theo tuổi tác cũng là người lớn hơn anh, còn quen biết với ông cụ Biên. Trước khi đi, ông cụ đã đặc biệt dặn dò anh phải cố gắng phối hợp với công việc của đoàn.
Làm việc trong ngành, rất khó tránh khỏi phải giao thiệp với người khác. Biên Tự chán ngán những thứ này, đã quyết định hết năm nay sẽ lui về sau cánh gà. Nhưng ít nhất đến giờ, cuộc đời diễn tấu của anh vẫn chưa đặt dấu chấm hết.
Biên Tự kiên nhẫn đi tới trước máy ảnh ba chân, xem thợ chụp ảnh chuyển đến những bức đặc tả của anh cho anh chọn.
“Thế nào cũng được, mọi người xem rồi quyết định đi.”
“Vậy bức này nhé?” Thợ chụp ảnh chỉ vào bức ảnh trên máy. Do góc chụp nên có một góc sân khấu lọt vào trong ảnh. “Bức ảnh này nắm bắt được thần thái, góc sân khấu thì có thể cắt đi, anh thấy sao?”
“Được.” Biên Tự vừa nhìn về phía góc sân khấu trong ảnh vừa lên tiếng, vừa nói dứt lời thì ánh mắt anh khựng lại. Nhớ lại gì đó, anh chỉ vào mấy diễn viên múa bè trong góc sân khấu, “Phóng to lên.”
Thợ chụp ảnh phóng to góc đó. Độ phân giải cao giúp Biên Tự nhìn rõ ngay khuôn mặt của diễn viên trong góc khuất nhất.
Ký ức đêm giao thừa tháng hai bỗng nhiên hiện lên trong đầu anh.
Biên Tự ngạc nhiên híp mắt lại, nhưng sau khi nhìn kỹ, anh lại không xác định được. Đêm hôm đó sau khi về, anh chỉ viết nhạc, không nghe ngóng xem cô gái đó là ai, cũng không tới trường học đó nữa. Anh vốn đã ném chuyện này ra sau gáy từ lâu, sau nửa năm, ấn tượng đã không còn rõ ràng.
Hơn nữa một người ở Bắc Thành, một người ở Nam Hoài, thật sự là một người thì quá trùng hợp.
“Thầy Biên, bên này có vấn đề gì sao?” Thợ chụp ảnh hỏi.
Biên Tự không trả lời hắn, quay sang hỏi người phụ trách đoàn múa: “Đây là diễn viên mới vào đoàn các cô?”
“Đúng thế, mới thi vào tháng trước.”
“Học ở đâu thi vào?”
“Trường trung học thuộc học viện múa Bắc Thành.”
Trên thế giới này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy.
Biên Tự khó tin nở nụ cười, nhìn người trong ảnh một lúc, hỏi tiếp: “Tên là gì?”
“Lương Dĩ Toàn.”
Biên Tự gật đầu, đọc lại từng chữ: “Lương Dĩ Toàn.”
3
Ngày ba mươi tháng bảy năm 2015, một giờ chiều, trung tâm múa Nam Hoài.
Trong ngày nắng gắt như đổ lửa, mặt trời chói chang khiến người ta không mở nổi mắt, tòa nhà cao vút bị bao phủ bởi không khí nóng nực, mơ hồ nhìn không chân thực.
Biên Tự một mình đến rạp hát, vừa vào trong rạp đã thấy trên khán đài có một đám khán giả vốn không nên xuất hiện lại xuất hiện. Bọn họ đều là diễn viên nữ của Nam Ba, hẳn là nhân lúc chưa hết giờ nghỉ trưa, đến đây xem cho vui.
Biên Tự đi đến bục cho dàn nhạc, nghe thấy người chỉ huy trêu chọc: “Xem cậu đào hoa chưa này, bao nhiêu cô bé đều đến xem cậu.”
Biên Tự nhìn theo hướng ánh mắt của chỉ huy, quét qua khán đài một vòng: “Nhiều?”
“Ồ, cậu nhóc này ăn nói huênh hoang nhỉ. Đoàn múa của người ta tổng cộng có bao nhiêu diễn viên nữ còn độc thân, ở đây đã có hai mươi người rồi. Cậu còn muốn tất cả đều đến đủ?”
Biên Tự không lên tiếng, bắt đầu diễn tập với dàn nhạc.
Cả buổi chiều, trong rạp hát người đến người đi. Một nhóm diễn viên đi về để diễn tập, lại có một nhóm vừa diễn tập xong đến. Từng tốp ra rồi lại vào.
Ba rưỡi chiều, chỉ huy bảo mọi người ăn bữa nhẹ, uống trà chiều, nghỉ ngơi.
Biên Tự chê chỗ trà bánh này, ra khỏi nhà hát hóng gió. Anh đi một vòng quay về, thấy có một cô gái đứng trước cửa nhà hát, thò đầu ngó vào trong.
Biên Tự đứng xa nhìn cô một lúc, khóe miệng cong lên đi tới sau lưng cô: “Em gái nhỏ, tìm gì đó?”
Lương Dĩ Toàn giật mình quay đầu lại, giống như đêm giao thừa hôm đó, hình như bị anh dọa nhảy dựng.
“Em không tìm ai...” Cô giấu tay ra sau lưng, lắc lắc đầu.
Biên Tự kéo dài giọng “à” một tiếng, “Anh cũng chưa nói em muốn tìm ‘ai’?”
Lương Dĩ Toàn hơi ngượng ngùng mím môi, rũ mắt giống như đang nghĩ nên tiếp lời thế nào.
Biên Tự động lòng trắc ẩn ít ỏi, quay đầu đi nở nụ cười, giải vây cho cô: “Tìm anh?”
Lương Dĩ Toàn cắn răng bất chấp gật đầu, cúi đầu nhìn mặt đất nói: “Thầy Biên, anh có còn nhớ em không...”
“Chỉ cho anh xem mỗi đỉnh đầu của em, còn hỏi anh có nhớ em không. Sao? Trên đỉnh đầu em mọc sừng rất đặc biệt?”
Lương Dĩ Toàn vụt cái ngẩng đầu lên, đứng nghiêm chỉnh.
“Ổ ~” Biên Tự ngắm khuôn mặt cô, nhíu mày lại, “Không nhớ, em là?”
Lương Dĩ Toàn lúng túng lắc đầu, “Không có gì, vậy em không làm phiền thầy Biên nữa.” Cô nói rồi cúi người chào anh, xoay người rời đi.
Biên Tự khẽ chậc một tiếng: “Em gọi một tiếng chú là anh nhớ ngay mà.”
Lương Dĩ Toàn đứng lại, quay người thở phào một hơi. “Nếu anh còn nhớ em...” Cô đi vòng về, hai tay giấu sau lưng vòng lên trước, cung kính đưa miếng khăn gài túi áo cho anh, “Trả lại anh cái này.”
Biên Tự rũ mắt nhướng mày.
“Em đã giặt rồi.”
“Nhưng bây giờ mới trả, có phải muộn rồi không?”
Lương Dĩ Toàn ngượng ngùng nói: “Hôm đó anh đi vội quá, em quên hỏi phương thức liên lạc của anh. Sau đó em hỏi thăm người trong trường, bọn họ đều nói trong trường không có ai giống anh, em cũng không biết đi đâu tìm anh...”
Thấy cô nghiêm túc giải thích một đống, Biên Tự buồn cười hỏi: “Anh có nói là lúc đó đâu hả?”
Lương Dĩ Toàn sững ra, có vẻ đã hiểu được: “À, hơn nửa tháng trước, lần đầu tiên anh đến trung tâm múa em đã nhận ra anh rồi, nghĩ muốn trả nó cho anh. Cuối tuần trước nghe người trong đoàn nói anh sẽ đến trung tâm múa tập dượt, lúc đó em có mang theo, nhưng anh không đến...”
“Em đang trách anh?”
“Không phải.” Lương Dĩ Toàn xua tay, “Là nguyên nhân do em. Nếu em đi hỏi thầy cô trong đoàn múa, chắc có thể nhờ họ liên lạc với anh, nhưng em nghĩ có khả năng anh không để tâm đến chiếc khăn này, vậy nên không vội.”
“Ai nói thế? Nó là đồ gia truyền từ tổ tiên nhà anh đấy.”
“Thật ạ?” Lương Dĩ Toàn ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Nếu không phải thì sao anh vẫn nhớ được em sau nửa năm?”
Trong tích tắc, biểu cảm trên mặt Lương Dĩ Toàn biến đổi mấy lần. Giống như cô không tin, nhưng lại thấy anh nói nghiêm túc như vậy, không thể không tin.
“Vậy em nên trả lại anh sớm.” Lương Dĩ Toàn giơ chiếc khăn ra đằng trước lần nữa.
Biên Tự không nhận mà hỏi lại: “Em gái nhỏ, đủ mười tám tuổi chưa?”
Lương Dĩ Toàn lắc đầu, “Còn nửa năm nữa.”
“Thảo nào dễ lừa thế.”
“...”
Biên Tự đẩy chiếc khăn lại. “Không cần trả, để lại làm đồ kỷ niệm đi.”
“... Kỷ niệm?”
“Chê không thèm?”
“Không phải, đồ của thầy Biên đương nhiên rất quý.” Lương Dĩ Toàn lễ phép thu chiếc khăn về. “Vậy cảm ơn thầy Biên. Em đi trước đây ạ.”
Biên Tự gật đầu đi vào cửa, vừa bước vào rạp hát đã trông thấy một nhân viên vội vã đi tới, đưa điện thoại cho anh: “Thầy Biên, anh có điện thoại.”
Biên Tự nhìn ba chữ “Từ Ý Phong” hiển thị trên màn hình, nghe máy.
“Anh, bài Rosabella lần trước em nói chuyện với anh, anh suy nghĩ thế nào rồi? Em thật sự cảm thấy em có thể hát tốt, anh yên tâm giao bài này cho em đi.”
“Nửa năm nữa rồi nói, bây giờ cho cậu hát cũng không phát hành được.”
“Hở? Vì sao?”
“Ảnh hưởng không tốt.”
“Anh đang bịt tai trộm chuông à, lời bài hát của anh qua bao nhiêu năm thì vẫn ảnh hưởng không tốt thôi.”
“Không giống nhau.” Biên Tự quay đầu nhìn theo hướng Lương Dĩ Toàn rời khỏi, “Chí ít đợi nữ chính đủ tuổi thành niên đã.”
4
Ngày mùng tám tháng tám năm 2015, ba giờ chiều, trung tâm múa Nam Hoài.
Khói tràn đầy sâu khấn, lan tỏa ra bốn phía. Nhà hát chìm trong mông lung.
Hôm nay là buổi tổng duyệt của dàn nhạc và đoàn múa. Vừa tập hoàn chỉnh xong một lần, Biên Tự rời khỏi bục cho dàn nhạc đi tới khán đài để nghỉ ngơi. Anh vừa ngồi xuống đã thấy một cô gái cầm chai nước lọc đến đưa cho anh. “Thầy Biên, anh vất vả rồi, anh uống chút nước nhé!”
Khi diễn tập, các diễn viên múa đều mặc trang phục biểu diễn chính thức. Biên Tự nhìn trang phục của cô gái, nhận ra nhân vật cô ấy đang diễn. “Nhóc là diễn viên múa bè?”
Cô bé được anh chú ý, hơi lo sợ gật đầu: “Vâng ạ.”
“Múa bè đều rất rảnh rỗi sao?”
“...”
Cô gái nhìn diễn viên múa chính còn đang nghe thầy cô giảng lại biểu hiện trong lần diễn tập vừa rồi: “So ra thì bọn em có nhiều thời gian rảnh hơn một chút...”
“Vậy sao chỉ có mình nhóc rảnh rỗi?” Biên Tự liếc nhìn đằng sau cô gái.
Cô gái quay đầu lại nhìn theo ánh mắt anh, trông thấy mấy diễn viên múa bè khác đang đối chiếu vị trí đứng. Cô gái xấu hổ nói: “Em lập tức đi làm việc đây ạ.”
Biên Tự dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, loáng thoáng nghe thấy tiếng cô gái kia nói chuyện với các bạn múa bè khác:
“Má ơi, Biên Tự thật đáng sợ. Làm tớ run lẩy bẩy vô tình mang chai nước về mất rồi.”
“Sao thế?”
“Bị chê không chăm chỉ làm việc.”
“Chẳng phải cô Tần bảo cậu mang nước qua còn gì? Cậu đi giải thích với anh ấy đi!”
“Thôi thôi, tớ không dám đi nữa đâu, các cậu ai dám đi thì đi.”
“Tớ cũng không dám. Hay là Dĩ Toàn cậu đi đi, cậu từng nói chuyện với Biên Tự rồi mà đúng không?”
Giọng nói của Lương Dĩ Toàn mơ hồ truyền tới: “... Chắc là anh ấy không muốn uống. Chúng mình đừng đến làm phiền anh ấy thì hơn.”
Biên Tự mở mắt ra, thanh cổ họng. Khóe mắt liếc thấy mấy cô gái nghe tiếng nhìn sang, anh giơ tay kéo nơ áo, lại lấy giọng.
Mười giây sau, Lương Dĩ Toàn cầm chai nước lọc đi tới trước mặt anh. “Thầy Biên, cô Tần bảo bọn em mang nước cho anh.”
Biên Tự nhấc mí mắt nhìn cô, “Sao, bản thân các em không có chút chủ kiến nào?”
“...” Dường như Lương Dĩ Toàn bị anh chặn họng không biết nói sao, “Đúng thật là em cũng thấy cổ họng anh không thoải mái.”
Lúc bấy giờ Biên Tự mới đưa tay cầm lấy chai nước. Thấy Lương Dĩ Toàn xoay người rời đi, anh gọi cô lại: “Lương Dĩ Toàn?”
“Dạ?” Lương Dĩ Toàn quay lại gật gật đầu.
“Biết anh từng nhìn thấy cái tên này ở đâu không?”
Trên mặt Lương Dĩ Toàn hiện lên vẻ nghi hoặc: “Ở đâu ạ?”
“Trong danh sách người Nam Ba đi cửa sau để mua đĩa than của anh.”
“...” Lương Dĩ Toàn đứng đờ ra như trời trồng trước mặt anh.
Biên Tự ung dung vặn nắp chai nước lọc, cười cười: “Em gái nhỏ, em không thành thật.”
5
Ngày mười lăm tháng tám năm 2015, chín giờ tối, trung tâm múa Nam Hoài.
Bầu trời mưa bụi bay bay, cả thành phố giống như bị mưa cọ xước, mơ hồ mông lung.
Buổi biểu diễn kết thúc viên mãn. Khi Biên Tự chuẩn bị rời khỏi rạp hát, anh bị một nhóm diễn viên nữ vẫn đang trang điểm vây lại sau cánh gà.
“Thầy Biên, anh định đi luôn sao?” Cô gái dẫn đầu hỏi.
Biên Tự nhìn lướt qua những người này: “Có việc?”
“Chúng em muốn xin chữ ký của anh.”
“Theo đuổi thần tượng thì theo đuổi người trong giới giải trí ấy.” Biên Tự giơ tay từ chối, vòng qua đám người đi ra ngoài. Anh đi được mấy bước thì lại bị cô gái dẫn đầu ban nãy chặn lại.
“Thầy Biên!” Dường như cô gái đang lấy hết dũng khí, “Vậy không theo đuổi thần tượng, theo đuổi kiểu khác có được không? Em muốn trao đổi phương thức liên lạc với anh...”
“Nhóc có thể đứng đây từ từ muốn.”
“...”
Biên Tự nói rồi đi ra thang máy, trên đường trông thấy Lương Dĩ Toàn đang gắng sức bê chiếc ghế đạo cụ, theo sau nhân viên của đoàn múa vội vã đi tới bên này.
Nhân viên trong đoàn nhìn thấy anh, chào rõ từ xa: “Thầy Biên.”
Biên Tự đứng lại: “Đoàn múa mấy người không có hậu cần?”
“Dạ?”
Biên Tự chỉ Lương Dĩ Toàn: “Chưa đủ tuổi thành niên đã bị bắt đi khuân vác, để tôi kêu người tuyển hậu cần giúp các anh nhé?”
Lương Dĩ Toàn vội vàng lắc đầu: “Không phải, không phải thầy bắt em khuân vác đâu.”
Nhân viên kia hốt hoảng quay lại lấy ghế đạo cụ trong tay Lương Dĩ Toàn, “Ai da xin lỗi xin lỗi, vừa nãy tôi nói chuyện với người khác, Tiểu Toàn bê giúp tôi một lúc, ấy thế mà tôi quên mất.”
Tay Lương Dĩ Toàn rảnh rỗi, ấn nút đi xuống thang máy cho hai người.
Nhân viên kia nói với Lương Dĩ Toàn: “Ở đây không có việc gì nữa đâu, Tiểu Toàn quay lại đi.”
Biên Tự nhướng mày lên.
Lương Dĩ Toàn gật đầu, sắp quay người đi bỗng dừng lại, nhìn sang Biên Tự: “Thầy Biên, anh phải về châu Âu rồi ạ?”
“Ừ.”
“Vậy...” Có vẻ Lương Dĩ Toàn đắn do một lát, cuối cùng nói bốn chữ, “Thuận đường xuôi gió.”
Biên Tự nhận ra hình như ban đầu không phải cô muốn nói câu này.
“Em đang chúc người sắp đi máy bay thuận đường xuôi gió?”
Lương Dĩ Toàn mím môi: “Em chúc sai rồi...”
“Vậy còn không chúc lại đi?”
Thang máy “tinh” một tiếng mở ra, nhân viên dùng tay chặn cửa: “Thầy Biên?”
Biên Tự liếc mắt sắc lẹm như dao: “Thang này của anh chỉ còn chuyến cuối?”
“Ồ, vậy tôi đi trước nhé.” Nhân viên kia nhìn hai người, đi vào thang máy.
Trước thang máy chỉ còn lại Biên Tự và Lương Dĩ Toàn.
Lương Dĩ Toàn cân nhắc nửa ngày vẫn không phát ra được tiếng nào. Biên Tự vừa nhìn cô vừa lắc đầu: “Thôi bỏ đi, đợi em trưởng thành học thêm vài từ rồi lại tới chúc.”
Ánh mắt Lương Dĩ Toàn thoáng lóe lên.
“Thế nào? Không học được?”
“Không, học được ạ.” Trông Lương Dĩ Toàn có vẻ hơi hồi hộp, “Vậy em.. vậy em học xong sẽ lại...”
Chẳng mấy chốc thang máy đã đi lên lần nữa.
Biên Tự nhìn cửa thang máy mở ra, thấy Lương Dĩ Toàn vẫn đứng nguyên tại chỗ, giống như bàn tính gảy một cái mới chịu chuyển động, không gảy là không động. Anh thở dài: “Vậy anh đi đây, em nghĩ xem lúc đó định làm thế nào?”
Dường như cuối cùng Lương Dĩ Toàn đã hiểu ra ý của anh, không kịp dùng kính ngữ*, bỏ lại một câu “Anh đợi em một lát” rồi vội vã chạy vào phòng trang điểm.
*Kính ngữ: Cách xưng hô thể hiện sự tôn trọng ở mức cao với người khác, trong chương này Lương Dĩ Toàn luôn xưng hô trịnh trọng với Biên Tự.
Biên Tự đứng tại chỗ đợi ba phút, thấy cô cầm một cái bút và một quyển sổ rất dày vội vã chạy ra, thở hổn hển nói: “Thật ra ban đầu em cũng muốn xin chữ ký của anh...”
“Chỉ cần xin chữ ký?”
Lương Dĩ Toàn ngước mắt dè dặt nhìn anh, “Cũng có thể xin những thứ khác...”
Khóe miệng Biên Tự cong lên, cầm lấy quyển sổ và chiếc bút cô đã mở ra, đang định viết chữ lên, đột nhiên nghe thấy giọng nữ quen thuộc: “Anh mau dậy đi nào!”
Anh sững người, ngẩng đầu lên, khung cảnh trước mặt chợt vỡ vụn. Thang máy, hành lang, Lương Dĩ Toàn đang đợi anh ký tên, toàn bộ đều biến thành bọt nước li ti.
Khi anh mở mắt lần nữa, đỉnh đầu là đèn trên trần nhà.
Một bàn tay đang lay anh: “Anh còn không dậy là em bị muộn mất. Có phải anh không muốn đưa em đi làm không hả?”
Biên Tự mơ màng quay đầu sang, trông thấy Lương Dĩ Toàn.
Không phải Lương Dĩ Toàn mười bảy tuổi, mà là Lương Dĩ Toàn đã sắp hai mươi ba tuổi.
“Sao vậy?” Lương Dĩ Toàn thấy anh hồn vía lấy mây, lấy mu bàn tay đặt lên trán anh, “Khó chịu sao?”
Biên Tự nhìn cô hồi lâu, lắc đầu, nắm tay cô trong lòng bàn tay: “Không, anh nằm mơ.”
Sau ngày hôm qua nhận phỏng vấn, trước khi ngủ anh vẫn luôn nghĩ đến câu hỏi cuối cùng của MC, nghĩ đến khả năng anh và Lương Dĩ Toàn bắt đầu lại lần nữa, vậy nên mơ thấy một thế giới khác.
Thảo nào bất kể là mùa đông hay mùa hè, trong nhà hay bên ngoài, tất cả cảnh vật đều được bao bọc bởi lớp sương mù mông lung. Còn anh cũng chỉ có thể mơ thấy những ngày Lương Dĩ Toàn nhắc đến trong nhật ký, chứ không có khoảng thời gian nối liền nhau.
Nhớ tới cảnh cuối cùng trong mơ, Biên Tự chợt vén chăn ra đi xuống giường: “Nhật ký của em đâu?”
Lương Dĩ Toàn chỉ vào tủ đầu giường, “Trong ngăn kéo, có chuyện gì sao anh?”
Biên Tự mở ngăn kéo, nhìn bìa quyển nhật ký.
Trong mơ, Lương Dĩ Toàn đang cầm chính quyển sổ này.
Biên Tự tìm một cái bút, cầm quyển nhật ký lên nói: “Lương Dĩ Toàn, anh ký tên cho em nhé?”
Lương Dĩ Toàn ngẩn người, “Vì sao anh lại ký tên cho em?”
“Chúng ta quen biết bao nhiêu năm nay, anh vẫn chưa ký tên cho em lần nào còn gì?”
Nói thì nói thế, nhưng Lương Dĩ Toàn vẫn không hiểu vì sao mình lại cần chữ ký của chồng...
Nhìn anh nói những lời cô chẳng hiểu gì, Lương Dĩ Toàn chần chừ gật đầu: “Được, vậy anh ký cho em đi...”
Biên Tự mở nắp bút, lật quyển sổ ra, chọn một trang trắng, ký tên mình như rồng bay phượng múa lên trên, rồi lại thêm một hàng số nhỏ bên dưới tên.
“Anh ký tên thì ký đi, viết số điện thoại của anh làm gì?” Lương Dĩ Toàn ngơ ngác hỏi.
Biên Tự ngước mắt nhìn cô: “Làm thế này thì em có thể tìm được anh rồi.”
- ------------- Kết thúc toàn bộ truyện --------------