Cùng Boss Mạnh Nhất Yêu Đương

Chương 102: - Nhà cổ kinh hồn (4)



Hai người Tô Nhạc Nhạc và Đoàn Áo Minh cùng nhau đi ra, mở điện thoại di động mang theo đèn pin, quét qua môi trường xung quanh.

Tùy tiện đảo qua liền thấy Annie ngồi xổm ở giữa mặt đất đã bị dọa choáng váng.

Ban ngày kết oán vẫn còn, Tô Nhạc Nhạc trợn trắng mắt, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn.

Bất quá bọn họ đi ra thật sự là trùng hợp, bóng trắng trên cây đã biến mất.

Vì vậy, khi họ nhìn thấy Annie run rẩy khóc nức nở, thậm chí ôm đầu la hét, phản ứng đầu tiên của họ là người phụ nữ này đang làm chuyện xấu một lần nữa.

Thân thể Đỗ Sùng Hoa cũng vẫn còn cứng đờ tại chỗ, trái tim đập ngay sau đó, tay chân lạnh như băng.

Trong tay hắn cầm gậy selfie, đã mở livestream, cảnh tượng kinh người vừa rồi đã được hắn ghi lại đầy đủ vào phòng livestream. Quà tặng của fan cũng đã bùng nổ, thậm chí số lượng fan cũng không ngừng tăng vọt với tốc độ mắt thường có thể thấy được.


Chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, hắn nhận được phần thưởng chính là số tiền ngày thường hắn vất vả livestream một ngày.

Hắn cắn răng, tham lam trong lòng lại dần dần rõ ràng.

Hắn muốn nổi!

Tất cả mọi người thu thập mọi thứ rất nhanh chóng, rốt cuộc, đây không phải là chuyến thám hiểm đầu tiên của họ, từ lâu đã biết những gì cần thiết, những gì được sử dụng cơ bản, làm thế nào để giảm trọng lượng ba lô và như vậy.

Tiếng cười xung quanh tầng tầng lớp lớp tiến vào, tựa như muốn xuyên qua màng nhĩ rách nát, giống như là ma âm gì đó, làm cho người ta kinh hồn táng đảm.

"Nhà cổ cây hòe còn bao xa?" Vương Tuyết khả nghe tiếng cười xung quanh không biết từ đâu bốc lên liền run rẩy.

Nghe vậy, Đỗ Sùng Hoa nhìn bản đồ điện thoại di động, trợn tròn mắt, có chút khó có thể tin kéo điện thoại vào một chút.


Sao có thể?

Ban ngày khi hắn xem bản đồ rõ ràng đã thấy tọa độ của bọn họ cùng vị trí của nhà cổ cây hoè cách nhau ít nhất 50 km, nhưng hắn vừa mới mở điện thoại di động, lại biểu hiện bọn họ cùng nhà cổ cây hoè chỉ cách 1 km!

Điều này cũng có nghĩa là, bọn họ kỳ thật chỉ cần đi thêm khoảng mười phút lộ trình là có thể đi tới đích!

Đỗ Sùng Hoa lộ vẻ vui mừng.

"Nhanh lên! Mọi người chuẩn bị tốt! Chúng ta chỉ cách nhà cổ cây hòe 1 km và sẽ sớm đạt được mục tiêu của mình!" Thanh âm của hắn thập phần vang dội, dù cho chung quanh không ngừng truyền đến tiếng cười kỳ ảo linh hoạt cũng sẽ không che đậy thanh âm của hắn.

Tiếu Trần là công cụ người trong đội ngũ, cậu phụ trách xách hành lý và làm chim đầu đàn.

Trong mắt Đỗ Sùng Hoa hiện lên một tia lưu quang, lạnh lùng nói, "Tiếu Trần, cậu đến dẫn đường!"


Tiếu Trần nghe vậy, lông mày khẽ nhíu, từ chối cho ý kiến.

Ồ.

Trong cốt truyện ban đầu, nhân vật Tiếu Trần hồn xuyên này cũng đích xác là pháo hôi đầu tiên.

Sau khi hắn bị pháo hôi, đám người này lại nhằm vào vấn đề ai đến lấy hành lý, phân phối trọng lượng hành lý, tranh chấp, mà trong quá trình này lại bị quỷ gϊếŧ chết một người.

Nói ngắn lại, không có ngoại lệ, tất cả đều chết.

Tiếu Trần không sợ hãi, chậm rãi đi tới trước đội ngũ.

Đỗ Sùng Hoa vốn định dùng quan uy áp cậu một cái, lo lắng cậu không vui, không nghĩ tới lại phối hợp như vậy.

Lại làm Đỗ Sùng Hoa đã chuẩn bị sẵn lời thoại nói cái gì đó lúng túng đem câu mắc kẹt ở cổ họng, lại cứng rắn nghẹn trở về.

"Đi thôi." Đỗ Sùng Hoa hướng phía sau thông báo một tiếng.

Tất cả mọi người đã mở phần mềm phát sóng trực tiếp, trong đêm quỷ dị giơ điện thoại di động nói lời mở đầu quen thuộc của mình, cùng với không ngừng giao lưu với fan, yêu cầu thưởng.
Annie từ đầu đến cuối đều không nói một câu, chỉ sững sờ mở camera.

Trong lúc livestream, fan đến sớm đều nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị kia, đều an ủi cô, chỉ có một vài người sau này, cũng có chút ngây thơ, không biết trong khu bình luận rốt cuộc đang an ủi lung tung cái gì, không ngừng spam cầu xin phổ cập khoa học.

Bước chân Tiếu Trần đi không nhanh không chậm, hoàn toàn nhìn không ra cậu mang theo rất nhiều thứ, thậm chí mặc dù cậu mang theo mấy cái túi trong tay lại cầm mấy cái, nhưng lưng cậu từ đầu đến cuối đều phi thường thẳng tắp.

Cũng không biết có phải là ảo giác của Đỗ Sùng Hoa hay không, hắn luôn cảm thấy Tiếu Trần đi trước mặt mình thoạt nhìn thảnh thơi, không có một chút bộ dáng sợ hãi, ngược lại có chút giống loại quý công tử ra ngoài này thám hiểm.
Chiếu theo vị trí bản đồ đi về phía trước, tiếng cười kinh hãi chung quanh cũng dần dần biến mất, trở về yên tĩnh nhìn như bình thản, lại làm cho đám người này chậm rãi buông lỏng cảnh giác.

Con ngươi Tiếu Trần chợt lóe, vành tai giật giật theo.

Năm giác quan của cậu bây giờ, so với người bình thường, cơ hồ phóng đại gấp mười lần, cậu nghe được rõ ràng có cái gì đó trên mặt đất không ngừng nhúc nhích, ma sát mặt đất, phát ra tiếng xào xạc.

Thậm chí rõ ràng, âm thanh này đang đến gần bọn họ.

Tiếu Trần lại một lần nữa không tiếng động nhếch khóe miệng, mặt sau khẩu trang có chút nghiền ngẫm.

- A a a a ——!. Vương Tuyết Khả đang cầm di động tiến hành livestream, đột nhiên có thứ gì đó từ trên đỉnh đầu cô rơi xuống, đập thẳng lên đầu cô, ngay cả cái đuôi của thứ này cũng chọc thẳng vào mắt cô.
Là một con rắn!

"A a a!" Vương Tuyết Khả sợ tới mức không dám nhúc nhích, mặt như màu đất, cô có thể cảm giác được rõ ràng thứ này ở trên đỉnh đầu cô nhu động, thậm chí da rắn lạnh như băng dán sát vào thịt cô, sởn tóc gáy.

【Đừng cào chân: đậu đậu đậu, mẹ nó, đừng cho tôi xem cái này, thật ghê tởm!!

Khăn vàng: A a a a a! Tôi nổi da gà, có một con rắn, mẹ ơi á!

Giấy vệ sinh để tiết kiệm: Cứu mạng! Nhìn không nổi nữa, tôi sợ nhất là rắn, ai mau tới giúp blogger này! Tôi cảm thấy con rắn sẽ cắn cô ấy trong giây tới!

Ngựa vằn sọc: A a a a a!! 】

Triệu Tuấn Lộ và Annie cách Vương Tuyết Khả gần nhất đồng thời bị dọa văng ra, hai chân nhũn ra.

Tô Nhạc Nhạc cùng Đoàn Áo Minh ôm nhau, không nói một lời, cũng không có ý tứ muốn đi lên hỗ trợ.

Nước mắt Vương Tuyết Khả gấp gáp, nhỏ giọng nức nở hu hu hu.
Con rắn di chuyển trên đỉnh đầu cô, sau đó theo khuôn mặt của cô bắt đầu leo xuống.

Vương Tuyết Khả cả người đều cứng ngắc, trợn to mắt, mồ hôi lạnh đều sợ tới mức chảy ra, xúc cảm làn da cứng rắn kia bò trên mặt cô, cô sợ tới mức gần như ngất xỉu.

Ánh mắt cô tìm kiếm sự giúp đỡ nhìn về phía tất cả mọi người xung quanh, ngay cả khi Đỗ Sùng Hoa nhìn thẳng vào mắt cô, cũng có ý thức né tránh ánh mắt của cô.

Không ai muốn giúp cô!

【 bác học đa thức: Mẹ kiếp, đám người bọn họ thế nào cũng không đi giúp chủ phòng luôn, quá máu lạnh đi!

Toàn thân trên dưới: Hôm nay tôi xem như thấy được cái gì gọi là tình bạn, mệt tôi trước đây cho rằng quan hệ của mỗi người trong tiểu đội dám chết cũng không tệ lắm!

Gầy không: Tôi phục, nếu tôi là chủ phòng này tôi sợ là trái tim đều lạnh luôn, quá con mẹ nó luôn, đậu moẹ!
Giày trượt ván: Tôi chỉ cần nhìn vào sẽ ngất xỉu, tôi thực sự khó có thể tưởng tượng bao nhiêu ca cao bên trong bị hỏng! 】

Tiếu Trần nhìn một màn máu lạnh của mọi người chung quanh, trong lòng cười nhạo một tiếng, cũng không biết suy nghĩ cái gì, đem túi xách trong tay trực tiếp ném trên mặt đất, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người đi lên phía trước.

"..."

"..."

Ánh mắt Tiếu Trần cùng Vương Tuyết Khả nhìn nhau, tuyệt vọng trong mắt nữ sinh nhìn không sót một chút nào, trong nháy mắt cô nhìn thấy Tiếu Trần tiến lên một bước, trong mắt hiện lên ánh sáng, mang theo vài phần hi vọng cùng cầu xin giúp đỡ.

Tiếu Trần híp mắt, nhếch môi, trực tiếp tay không nắm lấy vị trí ba tấc của con rắn nằm sấp trên mặt Vương Tuyết Khả.

Con rắn này thập phần dịu dàng, lúc bị Tiếu Trần nắm lấy, còn dùng cái đuôi của mình nhẹ nhàng ngoe nguẩy với Tiếu Trần, dường như là đang lấy lòng.
Tiếu Trần tìm đúng phương hướng, xác nhận vị trí Annie đứng, dường như là vô tình thật sự cố ý ném về phía vị trí của Annie.

"A a a!" Annie sợ tới mức hồn phi phách tán, bất quá lực lượng và góc độ của Tiếu Trần đều nắm chắc rất tốt, trên cơ bản là cùng Annie lướt qua, không có quẳng đến trên người cô, nhưng điều này cũng đủ làm cho cô sợ tới mức sặc.

【 Tình thâm bất thọ: mẹ kiếp, trợ lý nhỏ ngưu bức!

Bảo vệ anh trai nhà tôi suốt đời: A a a a! Cậu ấy cư nhiên trực tiếp dùng tay đó! Thật là đáng sợ.

Mùa hè và mùa hè: Mẹ hỏi tôi tại sao tôi quỳ xuống để xem phát sóng trực tiếp, đáng sợ.

Lam Sắc Yêu Cơ: Moè, lại có người dám bắt rắn bằng tay không? Con rắn đó có độc hay không! Nhìn thôi là tôi có chút nghĩ mà sợ rồi!

Trái dừa dưới gốc dừa: Tôi bị trợ lý nhỏ gom thành fan rồi, mẹ kiếp! Động tác nhanh chóng, thập phần lưu loát, quả thực cool ngầu được không? 】
Mấy người còn lại, kể cả Vương Tuyết Khả đều bị một loạt thao tác tao nhã của Tiếu Trần làm cho sợ ngây người, giống như nhìn choáng váng, có một loại cảm giác kinh hãi lần đầu tiên quen biết người này.

Vương Tuyết Khả sống sót sau tai nạn, nội tâm còn có chút sợ hãi, cô giống như là xác định rắn rốt cuộc đã bị người ta đuổi đi rồi, hai đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất, sau đó lớn tiếng khóc ra tiếng.

Xử lý rắn xong, Tiếu Trần lại im lặng đi về vị trí ban đầu, khi cậu đi ngang qua bên cạnh Đỗ Sùng Hoa, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng kinh hãi và sợ hãi trong mắt đối phương.

Cùng với sự ghét bỏ không có chỗ đặt.

Chậc!

Tiếu Trần lười quản hắn, cầm lấy túi xách vừa bị cậu ném trên mặt đất, vỗ vỗ, một lần nữa nhấc lên.

Đã đến lúc này, mọi người trái phải liếc nhau, trong lòng hiểu rõ không nói ra, lại làm bộ bắt đầu đi lên phía trước, vẻ mặt háo hức hỏi han Vương Tuyết Khả ân cần, thập phần quan tâm.
Lúc này nhiệt tình cùng chuyện vừa rồi đã hình thành tương phản rất lớn, làm cho khán giả trong livestream xem đều có chút khó nói.

【Tôi muốn bạn trai: đây là lần đầu tiên tôi lớn như vậy biết được cái gì gọi là trong ngoài không đồng nhất.

Động đậy: Mẹ nó xem muốn nôn mửa được rồi, diễn xuất cũng quá kém đi, hài đến như vậy thế mà còn dám ra vẻ an ủi, cười chết người.

Tôi thực sự không màu vàng: chậc chậc, tiểu đội dám chết ra vẻ giả dối đối với tình bạn thực sự búa!

Mặt nạ mua: Ha ha ha ha, tôi nghĩ vương Tuyết Khả trong lòng có một vạn con thảo nê mã chạy như bay, khuyên lui, nhìn không nổi nữa, nhóm người này quá lạnh lùng. 】

Vương Tuyết Khả sớm đã sợ tới mức thất thanh, tim đập thình thịch không ngừng, nhìn chung quanh vây quanh, từng gương mặt dối trá, cô ghê tởm đến mức có chút muốn nôn.
Nhóm người này, con mẹ nó quá đạo đức giả! Bình thường cô không giúp đỡ bọn họ nhiều sao? Không nghĩ tới một đám người vậy mà lại máu lạnh như vậy?

Ai có thể nghĩ đến?

Tại thời khắc mấu chốt này, duy nhất chỉ có Tiếu Trần đưa tay giúp đỡ cô lại là cô bình thường khinh thường, nói chuyện cũng không muốn phản ứng?

Nghĩ đến đây, hai chân mềm nhũn Vương Tuyết Khả hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiếu Trần cũng không có đem lực chú ý dừng lại trên người mình, rũ mắt xuống, trong lòng một trận phức tạp cùng chua xót.

Tiếu Trần đứng yên tại chỗ, tiếp tục nghe thanh âm sột soạt chậm rãi đến gần.

Phối hợp với trò khôi hài vừa rồi, đáp án trong lòng cậu đã bảy tám phần mười.

Âm thanh không đến từ một hướng.

Mà là đồng thời nguyên một tổ ong từ bốn phương tám hướng lao ra.
Số lượng là bao nhiêu?

Chậc chậc.

Không thể đo lường được.

Annie vốn ngồi xổm bên cạnh Vương Tuyết Khả, đột nhiên đồng tử co rút lại, sợ tới mức bắn ra, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, thanh âm đều có chút run rẩy cùng sợ hãi, cô lập tức thét chói tai thành tiếng, hấp dẫn sự chú ý của người xung quanh, "A a a a! Nhìn xuống đất kìa!"

Mọi người lập tức theo lời nhắc nhở của cô nhìn xuống đất.

Mẹ kiếp, muốn chết.

Trò hay bắt đầu!

____________________________________

Tác giả có lời muốn. nói: Tôi phát hiện ra rằng tôi không viết vô hạn lưu thực sự có lỗi với não của tôi, tôi đang lưu bản thảo "Boss hắc hoá tất cả là bạn trai tôi", một quyển Tiếu Trần này kết thúc liền mạch.

Chờ "Boss hắc hóa" kết thúc, tôi liền viết quyển dự thu dưới đây!!

"Bạn trai tôi tất cả đều là Lệ Quỷ"
Văn án:

Tôi ngưỡng mộ bạn, như hươu cắt nước suối. -- Kinh Thánh

Đêm tối cho tôi đôi mắt đen, nhưng tôi sử dụng nó để tìm ánh sáng. —— Cố Thành

Thẩm Hi Bạch x Lục Hạo Hiên

Những con chuột trong mương tự nhổ răng vì em, Thủy Tiên ngạo mạn chỉ nở rộ cho một mình em, Đỗ Quyên đẫm máu vẫn hát cho một mình em...

Cả thế giới đang vui vẻ vì sự ra đời của em, ngay khi vừa sinh ra em đã được mệnh để nhận được muôn vàn sủng ái, và em là ánh sáng vĩnh sinh của anh.

Thẩm Hi Bạch là một hoàng tử nhỏ trong một cuốn truyện cổ tích, cậu đáng lẽ phải cả đời thuận lợi, hạnh phúc vượt qua cuộc đời mình.

Nhưng rất đáng tiếc, cậu mắc chứng mỹ nhân ngủ, luôn vô thức mê man, trong giấc mơ khác nhau của cậu, cậu bảo vệ tiểu đáng thương bị bạo lực học đường bắt nạt, cứu vớt đứa nhỏ thiếu chút nữa bị bọn buôn người bắt cóc, đứng lên đánh đuổi người cha bạo hành gia đình của đứa trẻ điếc bị bạo hành gia đình lâu dài...
Nhưng những gì cậu không biết là mỗi giấc mơ của cậu đều đã thực sự xảy ra trong một cuốn sách khác, và sau khi cậu thức dậy, những thế giới đó sụp đổ.

Sau đó, ký ức Thẩm Hi Bạch sau khi câu chuyện cổ tích kết thúc được định dạng một cách có hệ thống, mất trí nhớ, cậu lại một lần nữa bị đưa vào những cuốn sách khác nhau...

Mặt tối của ánh sáng, mùi hôi thối lạnh lẽo, anh chìm sâu trong đó, một tia nắng mặt trời có thể chiếu sáng toàn bộ cuộc sống của anh, nhưng một ngày, ánh sáng duy nhất đã biến đâu không thấy, anh cũng điên theo rồi...

1v1, thái lát công, vẫn là ngọt ngào max, mẹ ruột online!

(2) tập trung vào bệnh kiều 100 năm không dao động, đừng hỏi tại sao, tôi thích! Nhưng hoàn toàn không tồn tại phòng tối, tình yêu bắt buộc!!

(3) Thụ là một thiên sứ nhỏ, chữa lành mọi thế giới của công!
(4) từ chối ky, từ chối bảng xếp hạng, thích tôi thì cất chứa đi!

Ta thật sự hận không thể mình có bốn đôi tay để gõ chữ! Nằm ngay đơ!

____________________________________

Trăng: Truyện tác giả giới thiệu QT hoàn rồi nè, tên là "Bạn trai đều biến thành kẻ điên" thì phải^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.