Cùng Boss Mạnh Nhất Yêu Đương

Chương 23: Tử Thần sắp đến (7)



"Đây là bạn trai cậu?" Vương Tinh có chút giật mình, miệng khẽ mở ra, đôi mắt trợn to.

Tiếu Trần cười cười, quay đầu lại đối mặt với nam nhân. Nam nhân không khác gì bình thường, rất có nguyên tắc mặc quần áo đen toàn thân, tóc đơn giản, lộ ra ngũ quan hơi cứng rắn, mũi ưng, có đôi mắt màu xám, thoạt nhìn rất giống hỗn huyết.

"Được rồi, bạn trai tôi có đẹp trai không?" Tiếu Trần nắm tay nam nhân ngồi xuống sô pha.

Ngược lại Lương Kinh ở một bên có chút gấp gáp không kiên nhẫn, rất nhanh tiến tới, nhìn nam nhân, đoán chừng là quá hy vọng tiến thẳng vào chính đề, "Anh thật sự đối với chuyện Tử Thần hiểu rất rõ? ”

Ánh mắt nam nhân không gợn sóng, biểu tình cũng không thay đổi, "Ừm. ”

"Cổ Mạn đồng thật sự có thể cứu chúng tôi sao?" Lương Kinh có chút nghi ngờ, luôn cảm thấy loại tà thuật này sẽ không quá tốt, hôm qua hắn nhờ người mua một cái, nhưng hắn lưu lại nhiều tâm nhãn, tìm đại sư hỏi thăm, phát hiện Cổ Mạn đồng thật sự có chút nguy hiểm.

Kỳ lạ thay, nam nhân vốn mặt vô biểu tình lại nhếch khóe miệng, "Nghe nói qua Sisyphus chưa?"

"Cái gì?" Lương Kinh nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy nam nhân cười có chút thấm người.

"Trong thần thoại Hy Lạp, con trai của Phong Thần Aeolus, Sisyphus" Tiếu Trần ngước mắt lên, giải thích, "Trong thần thoại, ông đã từng muốn bắt cóc Tử Thần, muốn cho nhân gian không có cái chết, lại bởi vì không thực hiện lời hứa của mình với Tử Thần, lừa dối Tử Thần, bị phạt đẩy đá lên núi và lăn xuống, lặp đi lặp lại như vậy, hao hết cả đời."

Vương Tinh bất giác chớp chớp mắt, ánh mắt nam nhân tuy rằng không rơi xuống trêи người cô, nhưng cô không biết vì sao, chỉ cần hơi đến gần một chút, sẽ cảm nhận được hàn ý thấu xương.

"Ý anh là sao?" Sắc mặt Viên Trọng thoạt nhìn rất hồng nhuận, hoàn toàn không giống bộ dáng lo lắng sợ hãi mấy ngày trước, cả người đều rất có tinh thần, nếu bỏ qua bước chân có chút không vững của hắn.

"Có nghĩa là, " Tiếu Trần nghiêng đầu, "Không ai có thể lừa dối Tử Thần."

Bạn có thể được cứu một lần, nhưng Tử Thần có thể không ngừng trừng phạt hạ tội cho đến khi tội nhân chết. Đảo được sắp xếp bởi các đội tăng trưởng, kính xin chú ý.

Ánh mắt Tiếu Trần lướt qua tất cả mọi người ở đây.

Lương Kinh nghẹn họng, vội vàng hỏi, "Cũng không có biện pháp gì sao? ”

"Chuộc tội." Biểu tình của nam nhân lại khôi phục mặt không cảm xúc lúc đầu, ánh mắt chỉ khi chạm tới Tiếu Trần mới có thể có nhu hòa ngắn ngủi.

Biểu tình của ba người xuất hiện vỡ vụn ngắn ngủi, song song nhìn nhau, không khí có chút cứng ngắc.

"Cái gì?" Vương Tinh có chút hoảng sợ hỏi.

Nam nhân không trả lời, Tiếu Trần cũng không giải thích, chỉ hướng về phía bọn họ cười.

Tiếu Trần kéo nam nhân chuẩn bị đi ra ngoài, Viên Trọng đột nhiên hướng về phía bọn họ hỏi, "Chúng tôi còn chưa biết tên hắn đâu! ”

Nam nhân dừng một chút.

Tiếu Trần quay đầu lại, "Các ngươi có thể gọi hắn là colby. "Sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.

colby, từ những người tối tăm.

Trong《Kinh Thánh》, Sự Chuộc Tội không tồn tại hạn chế, và ngay cả Con Chiên Chuộc Tội Chúa Giê Su Ky Tô, thay thế thế nhân, cuối cùng đã bị đóng đinh và rửa sạch tội lỗi bằng máu, nếu không chảy máu, tội lỗi sẽ không bao giờ được tha thứ.

Để chuộc tội, chỉ có một con đường.

"Phiền, lão tử đều mua vé số ba bốn năm, một lần cũng chưa từng trúng, mẹ kiếp!" Nam sinh bực bội sờ sờ tóc mình, xé vé số mình mua thành từng mảnh, sau đó lấy ra điếu thuốc trêи bàn bắt đầu hút lên, có thể là nguyên nhân tâm tình quá bực bội, một người buồn bực hút thuốc, từ trong phòng ngủ đi ra ngoài.

Viên Trọng nhìn thoáng qua bóng lưng nam sinh rời đi, cười nhạo một tiếng.

Đầu năm ai tin rằng vé số có thể trúng thưởng? Hắn vừa lau tóc vừa định ngồi xuống, đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước mình giúp nam sinh mua số điện thoại, mình cũng mua số ngẫu nhiên.

Cũng không biết là ôm tâm tư gì, hắn lật ngăn kéo của mình, lấy ví của mình ra, nhìn thấy trong khe ví đặt một tấm ảnh của nữ sinh, thần sắc không khỏi căng thẳng.

Không có tiền trong ví, ngoại trừ tấm ảnh này, chỉ còn lại một tấm Phật bài

Hắn cẩn thận so sánh các con số được viết trêи cuốn vở của nam sinh.

"Thình thịch thình thịch" Nhịp tim của Viên Trọng đột nhiên tăng tốc.

Số đầu tiên, giống nhau.

Số thứ hai...

Số thứ ba...

Tay Viên Trọng Thủ bắt đầu run rẩy.

Số cuối cùng!! Hắn nhìn thoáng qua dãy số trúng thưởng, lại nhìn tờ vé số của mình.

Vốn là khuôn mặt nâng lên, biểu tình trong nháy mắt ngưng tụ.

"Mẹ kiếp," Viên Trọng mắng ra tiếng.

"Chuộc tội..." Lương Kinh trong miệng không ngừng lẩm bẩm hai chữ này, sắc mặt vô cùng khó coi.

Vương Tinh gian nan mở miệng, "Anh nói chuyện đó..."

Lương Kinh vẻ mặt căng thẳng, lúc này đây lại không mở miệng ngăn cản cô.

"Hai chúng ta có nên đi tìm người nhà của cô gái kia không." Vương Tinh cúi đầu, sắc mặt có chút thống khổ.

Lương Kinh thần sắc biến đổi, "Nói cái gì ngươi! Cô có nghĩ họ sẽ để chúng ta yên không? Cô có muốn vào tù không? ”

Vương Tinh trong nháy mắt không nói gì, trầm mặc.

Cô không bao giờ quên ngày hôm đó.

Cô và Lương Kinh uống rượu, lái xe không có giấy phép trêи đoạn đường không có giám sát, tài xế lái xe là Lương Kinh, xe là của cô.

Sau khi đụng phải nữ sinh kia, bọn họ liền vội vàng chạy trốn, lo lắng sợ hãi mấy tháng, khi xác định không có cảnh sát tìm tới cửa, hai người bọn họ liền đối tốt, đời này tuyệt đối không nhắc tới chuyện này nữa.

Ai có thể dự đoán được, thế sự vô thường.

"Vậy làm sao bây giờ?" Vương Tinh có chút lo lắng, tuy nói Cổ Mạn đồng quả thật đã cứu cô một mạng, nhưng chẳng lẽ Cổ Mạn đồng có thể bảo vệ cô cả đời bình an sao?

Lương Kinh im lặng.

"Đinh." Một tin nhắn văn bản.

Lương Kinh móc điện thoại di động ra, đợi đến khi hắn nhìn rõ nội dung trêи điện thoại di động, vẻ mặt trong nháy mắt kinh hãi.

Vương Tinh nghi hoặc, "Làm sao vậy? "Tiến tới trước mặt hắn, định xem nội dung trong điện thoại di động, chờ cô ấy nhìn rõ, vẻ mặt cũng hoàn toàn mơ hồ.

Có một MMS ẩn danh.

Cảnh nền của hình ảnh là vào ban đêm, không có đèn đường xung quanh, nhưng hình ảnh lại cực kỳ rõ ràng, trung tâm của hình ảnh là một chiếc xe màu đen, phía sau chiếc xe nằm một khối thi thể nữ sinh bị đâm chết, góc độ ảnh chụp không nghiêng không lệch, vừa vặn chụp hai người trêи ghế lái và ghế phụ thập phần rõ ràng - đó là Lương Kinh và Vương Tinh.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Mồ hôi lạnh của Vương Tinh toát ra, thanh âm có chút run rẩy.

Không phải ngay cả cảnh sát cũng không tìm thấy nghi phạm sao? Này là ai gửi cho bọn họ?

Tay Lương Kinh run lên, điện thoại di động trực tiếp rớt xuống đất.

"Ting ting." Lại là một tin nhắn văn bản khác.

Sắc mặt Lương Kinh càng thêm khó coi, hắn ép mình cầm điện thoại di động lên, chờ hắn xem nội dung tin nhắn văn bản mới gửi tới, tâm hoàn toàn lạnh xuống.

'Tội lỗi của bạn, cuối cùng sẽ trở lại với bạn. ’

Rơi xuống, Tử Thần.

Vương Tinh đoạt lấy điện thoại di động, đôi mắt trợn to, nước mắt đều gấp đến chảy ra, cả người hoàn toàn đã ở bờ vực sụp đổ, "Làm sao bây giờ? Tôi phải làm gì đây? Tôi không muốn chết! Tôi thực sự không muốn chết! Tôi cũng không muốn vào tù!! ”

Hết thảy dường như là trùng hợp ngẫu nhiên đều trong kế hoạch của Tử Thần, bao gồm cả thời gian chết của tội nhân, nơi chết, mỗi bước tiếp theo tội nhân sẽ làm, mỗi lần ảo tưởng tự cứu mình. Ngay cả tội lỗi của tội nhân cũng có thể chỉ là một phần của kế hoạch Tử Thần.

"Lại đây, ngồi trong lòng tôi." Nam nhân nhếch khóe miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiếu Trần.

Tiếu Trần giống như một cái sụn, thuận thế trèo lên, hai tay ôm lấy đầu nam nhân.

"Lá gan hôm nay của ngươi thật sự đủ lớn." Nam nhân sờ sờ tóc Tiêu Trần.

"Ồ, " Tiếu Trần chớp chớp mắt, thoạt nhìn vô tội.

Nam nhân nhìn chằm chằm mặt Tiếu Trần, tay không khỏi nắm chặt trói buộc Tiếu Trần, ánh mắt hơi nheo lại, mang theo vài phần nguy hiểm.

Sau đó cẩn thận đặt đầu Tiêu Trần lên ngực mình, "Ngủ đi, tôi ôm em. ”

Đây là ánh sáng duy nhất của hắn trong muôn vàn năm tháng.

Tiếu Trần nghe lời nhắm mắt lại.

Tay nam nhân dừng ở vị trí xương bả vai của Tiếu Trần, lại lên trêи, là cái cổ yếu ớt nhất, chỉ cần hơi dùng sức một chút, đứa nhỏ này sẽ chết.

Hắn ở trong bóng tối không tiếng động mở mắt, vững vàng ôm người vào lòng.

Hắn là Tử Thần, là ác ma, cũng là Satan, hắn không phải là người tốt, hắn tượng trưng chính là tà ác, hắn bẩm sinh đã có sẵn, đều là nguyên tội.

Hắn ghen tị, ghen tị với mỗi một người tiếp xúc với đứa nhỏ này, cho dù chỉ là một ánh mắt, một câu nói, đều sẽ khiến hắn phát điên.

Nhưng hắn ở trước mặt đứa nhỏ này giả vờ rất tốt, hắn không ngừng kiểm soát ɖu͙ƈ vọng của mình! Sợ làm doạ đến cậu.

Hắn hận không thể ăn Tiếu Trần vào trong bụng, biến thành một bộ phần của mình! Như vậy sẽ không bao giờ có người cướp đi chú ý vốn nên thuộc về mình.

Thật là một điều không công bằng! Trong thế giới của hắn chỉ có một mình Tiếu Trần, nhưng Tiếu Trần thì không.

Ngón tay hắn không tự chủ được miêu tả ngũ quan của Tiếu Trần, Tiếu Trần đã ngủ thϊế͙p͙ đi, theo bản năng động động cái mũi, ôm tay nam nhân càng chặt hơn.

Nam nhân bị lấy lòng.

Nhất định! Nhất định đừng rời bỏ tôi!

Bất luận kẻ nào! Đều không thể lừa gạt Tử Thần!

____________________________________________

Tác giả có một cái gì đó để nói: Tử Thần thực sự là siêu tâm cơ trong câu chuyện của tôi.

Chờ cho đến nửa sau của văn chương, bạn sẽ biết!!

(Hài hước)

Chỉ có thể nói, Lương Kinh bọn họ đều là bởi vì Tiếu Trần.

___________________________________________

Sisyphus: Trong thần thoại Hy Lạp Sisyphus hoặc Sisyphos là vị vua của Ephyra. Ông đã bị trừng phạt vì sự xảo quyệt và gian dối của bản thân bằng cách buộc phải lăn một tảng đá khổng lồ lên đồi. Tảng đá này sẽ tự lăn xuống mỗi khi nó gần đến đỉnh, bắt Sisyphus phải lặp lại việc lăn đá cho đến muôn đời.

Điểu ti:.... (Là gì? Tui hong biết!!)

_____________________________________________

BtNguytThng: A, nam nhân ಠ‿ಠ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.