Cùng Boss Mạnh Nhất Yêu Đương

Chương 86: Bút Tiên 1





Gió lạnh thấu xương, gió thổi mạnh khiến cổ chân Tiếu Trần có chút lạnh.

Mặt trăng cong treo trên bầu trời, không có ngôi sao, vắng vẻ.

Con hẻm nhỏ rất lớn, lại không có đèn đường, loại đêm mang theo hàn khí này càng làm cho người ta sợ hãi, căn bản không thấy rõ con đường phía trước, lại làm cho người ta cảm giác mình bị gió thổi từ đâu thổi tới run rẩy.

Tiếu Trần thậm chí có thể nghe thấy cách đó không xa truyền đến từng trận chó sủa.

Không biết có phải ảo giác của cậu không, cậu luôn cảm thấy có thứ gì đó đang đi theo cậu.

Tiếu Trần nhiều lần đứng yên, nhìn về phía sau, trong tay cầm điện thoại di động bật ánh sáng, cậu nuốt một ngụm nước miếng, trên huyệt thái dương nổi lên một tầng mồ hôi lạnh mỏng manh.

Chắc là mình suy nghĩ nhiều rồi.

Cậu tự an ủi mình.

"Cạch." Một tiếng.

Thân thể Tiếu Trần bật mạnh, hoảng sợ, cầm điện thoại nhắm ngay nguồn âm thanh, ra vẻ kiên cường hô to, "Ai? Ai ở đó?"
Không ai trả lời.

Trong lòng Tiếu Trần một vạn câu thảo nê mã, thầm mắng đáng chết, sớm biết mình cũng không nên vì chép lại đường mà đi con đường nhỏ đen đến đưa tay cũng không thấy năm ngón tay này.

Cậu hít một hơi thật sâu, tăng nhanh tốc độ của mình, bắt đầu tự thôi miên đi về phía trước, đánh chết cũng không nhìn về phía sau.

Kết quả cậu vừa đi hai bước, liền nghe thấy phía sau mình truyền đến từng trận tiếng bước chân, thậm chí cùng tiếng bước chân của mình hoàn mỹ dung hợp.

Dường như còn có âm thanh nào giống như kim loại ma sát vách tường mà phát ra, cũng không biết có phải là do xem nhiều phim kinh dị hay không, cậu luôn cảm thấy tiếng ma sát này, cực kỳ giống đao đang rạch qua tường.


Tiếu Trần nghe thấy tiếng, dừng lại, theo bản năng dừng bước, càng quỷ dị chính là, trong nháy mắt cậu dừng bước, tiếng bước chân kia cũng ngừng lại.

Tiếu Trần trong nháy mắt cả người bắt đầu cứng ngắc, vội vàng lại đi lên, lập tức, tiếng bước chân phía sau cậu cũng đi theo.

Bước chân dưới chân Tiếu Trần nhanh hơn, mà tiếng bước chân phía sau cậu cũng giống như cậu, thích ứng với tần suất cậu đi lên, cùng nhau tăng nhanh bước chân.

Mồ hôi lạnh như châu của cậu từ trên trán cậu trượt xuống, cậu nuốt một ngụm nước miếng, không trải qua đại não tự hỏi, hoàn toàn xuất phát từ bản năng thân thể, cả người giống như điên chạy lên, sử dụng tốc độ chạy nước rút bình thường trăm mét của cậu, thật giống như phía sau có mãnh thú hồng thủy gì đó, nếu không chạy nhanh, sẽ bị ăn.

Càng đáng sợ hơn chính là, đúng vào lúc này, điện thoại di động của Tiếu Trần thập phần không đúng lúc vang lên, ở trong ngõ nhỏ trống rỗng đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động, mang theo linh cảm không gian quỷ bí.

Xúc động trong nội tâm Tiếu Trần muốn mắng mẹ càng lớn, hoàn toàn không kịp nhìn rốt cuộc là cháu rùa nào, trực tiếp bẻ gãy điện thoại, liều mạng xông về phía trước.

Người nọ phía sau cũng chạy theo cậu.

Tiếu Trần thậm chí có thể nghe được thanh âm từng bước tới gần.

Con moẹ nó!
Đậu moẹ!
Tiếu Trần giống như điên rồi, ở đáy lòng trực tiếp chào hỏi tổ tông đời thứ mười tám của đối phương, ngắn ngủi một phút, thậm chí trong đầu cũng liên tưởng đến tiêu đề nóng trên báo chí địa phương ngày mai.

"Nam sinh đại học trên đường trở về trường học bị người ta sát hại, vứt xác xuống đường."
Cũng may con hẻm này không quá dài, Tiếu Trần không vòng quanh mấy vòng, liền rất nhanh chạy đến vị trí lối ra.

Cũng chính là trong nháy mắt chân cậu vừa bước ra khỏi ngõ nhỏ, tiếng bước chân phía sau đột nhiên dừng lại, ngay sau đó là một cái gì đó cạch một cái thanh âm gãy một cái.

Tiếu Trần không dám suy nghĩ nhiều, trong đầu ý niệm duy nhất chính là rời khỏi nơi thị phi này.

Mà khi cậu đi ra khỏi con hẻm này, chui vào nơi đông người ý niệm đầu tiên trong đầu, chính là thề sẽ không bao giờ ở loại địa phương nửa đêm khuya khoắt vì vội vàng lựa chọn nên đi loại địa phương quỷ quái nửa bóng người đều không có này.

Tiếu Trần hô hấp chậm lại, xác định chung quanh không có nguy hiểm, mới cầm lấy di động, nhìn nhật ký cuộc gọi.

Mọe nó, rốt cuộc là kẻ ngốc nào gọi điện thoại cho cậu.

Vừa nhìn tên trên màn hình, Tiếu Trần không nhịn được trợn trắng mắt.

Quả nhiên, chính là kẻ ngốc trong ký túc xá của cậu.

Bóng đen vô biên, nguy hiểm luôn luôn ẩn núp ở chỗ sâu vô hình.

Tựa hồ có thứ gì đó đáng sợ đang nuốt chửng máu tươi của nhân loại, sau đó trong không khí bắt đầu tràn ngập một cỗ mùi máu tươi nồng đậm.

Bóng đen buông tay ra, đại hán vạm vỡ ạch một tiếng trực tiếp ngã xuống đất, ngay cả đao trong tay cũng trượt xuống đất.

Bóng đen không quản bãi bùn lầy trên mặt đất, ánh mắt gắt gao nhìn về phía lối ra.

Cũng không biết hắn nghĩ tới cái gì, sau đó phát ra tiếng cười lạnh khoa khoa.

- Hắc, nghe nói chưa, con đường Lễ Tuyền cách trường chúng ta không xa sáng nay phát hiện một thi thể!
"Hả? Không thể nào! Trường chúng ta không phải là thường xuyên có học sinh đi bộ vào ban đêm trên đường nhỏ trở lại trường học sao? Chắc không phải là học sinh của trường chúng ta đâu!"
"Không không! Sao có thể được! Là một đại hán trung niên!"
"A! Chúa ơi! Thật đáng sợ!"
Tiếu Trần dựng thẳng lỗ tai nghe người bên cạnh đối thoại, khi cậu nghe được là ở đường Lễ Tuyền, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, ánh mắt đều có chút trống rỗng.

Bạn cùng phòng Trịnh Huy của cậu vừa mới đến cửa hàng mua mấy chai nước trở về, tiện tay đặt lên bàn Tiếu Trần, Tiếu Trần sợ tới mức đột nhiên từ trên bàn đứng lên, phanh một cái làm cho bàn ghế đặc biệt vang lên, trong lúc nhất thời tất cả mọi người vẻ mặt mơ hồ nhìn lại.

Trịnh Huy sợ tới mức thảm nhất, hắn căn bản không ngờ tới, Tiếu Trần cư nhiên phản ứng lớn như vậy, bắn một cái đứng lên, thiếu chút nữa đụng vào đầu hắn, hại hắn trực tiếp lui về phía sau một bước, trực tiếp đặt mông ngồi xuống ghế, cũng may mắn không phải trên mặt đất.

"..."
"..."
Tiếu Trần phục hồi tinh thần lại, có chút xấu hổ ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, ánh mắt chung quanh mới đồng loạt thu hồi.


Nhưng mặc dù như thế, sắc mặt Tiếu Trần vẫn vô cùng khó coi.

Trịnh Huy liếc mắt một cái liền nhìn ra cậu có tâm sự, lấy khuỷu tay chọc chọc cánh tay cậu, đầu tiến lên, "Sao thế, đại ca, làm sao một bộ dáng hồn mất vía thế này, gặp quỷ à? Ha ha ha."
Trịnh Huy thật sự không có ý gì khác, chỉ muốn đánh ha ha trêu chọc Tiếu Trần một cái, không để cho cậu nghiêm mặt, không nghĩ tới hắn vừa dứt lời, sắc mặt Tiếu Trần dùng mắt thường có thể thấy được càng thêm khó coi, Trịnh Huy lúc này mới ý thức được sự tình không thích hợp, nhíu nhíu mày, "Rốt cuộc làm sao vậy?"
Không đợi Tiếu Trần trả lời, một đám thiếu nữ hóng chuyện bên cạnh đã tiếp tục bàn tán về sự kiện người chết vừa rồi.

"Tớ nghe nói là một thanh đao, nó được ném ở hiện trường đấy?"
- Không phải, sao tớ nghe nói là bị hút khô máu mà!
"Hại, quản làm đi! Dù sao phỏng chừng sau này không ai dám đi đường Lễ Tuyền đó."
Hậu tri hậu giác như Trịnh Diệp nghe đối thoại bababa chung quanh, cũng dần dần hiểu ý lại, hắn lập tức trợn to mắt, há to miệng, hai tay nắm chặt cánh tay Tiếu Trần, kinh hãi nói, "Ngày hôm qua không phải cậu nói với tôi cậu đi đường Lễ Tuyền sao? Tối hôm qua tôi còn cười cậu là đại nam nhân có bệnh đa nghi nặng nữa!"
Tiếu Trần miễn cưỡng kéo một nụ cười, nhưng nụ cười này thoạt nhìn so với khóc còn khó coi hơn, cậu trả lời trống rỗng, "Đúng, không sai."
Trịnh Huy trong nháy mắt im lặng, không dám nói thêm một câu nữa.

Khó trách vừa rồi Tiếu Trần bị dọa thành như vậy, nếu là hắn, cố ý cũng giống như cậu, sợ tới mức gần chết.

Hô hô, cũng may mắn, không có chuyện gì.

Trịnh Thui đành phải lấy tay vỗ vỗ lưng Tiếu Trần, an ủi, "Không có việc gì, đều đã qua rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều."
Dứt lời, Trịnh Huy liền cảm thấy từng trận hàn ý, hại cả người hắn run rẩy, tay từ trên người Tiếu Trần buông xuống, sờ sờ gáy mình.

Cái loại hàn ý này giống như là có người cầm dao đặt ở sau gáy hắn.

Kỳ quái chính là, hắn vừa mới buông xuống, cỗ hàn ý thấu xương kia liền biến mất không thấy tăm hơi.

Bất quá Trịnh Huy cũng không để bước nhạc đệm nhỏ này ở trong lòng.

- Hắc, mấy cậu, chơi bút tiên không!
"Ha"
"Mấy người chưa từng nghe qua ai nói ha, chính là mời quỷ đến giúp mình giải đáp nghi hoặc."
"Ha ha, trên thế giới này làm sao có thể có quỷ, được! Dù sao cũng nhàm chán, vậy thì thêm tôi nữa."
"Tôi tôi tôi, tôi cũng đến."
Trong lúc nhất thời phòng nam 404, ngoại trừ Tiếu Trần không yên lòng được và Trịnh Ký cùng cậu thất thần, bốn người còn lại tất cả đều tham gia vào trò chơi này.

Tiếu Trần thở dài một hơi, liếc mọi người, đứng lên, tâm sự nặng nề bò lên giường của mình, giường của cậu là giường ở trên, thiết lập rèm giường, kéo rèm xong cậu liền nằm ở trên giường tiếp tục suy nghĩ lung tung, toàn bộ phòng ngủ cũng chỉ có cậu đặt rèm giường, vừa mới khai giảng người khác còn bởi vậy mà cười cậu là nương pháo một hồi lâu.

Trịnh Huy nhìn Tiếu Trần đã lên giường, có thể là xuất phát từ nhàm chán, cũng ngồi vào hàng ngũ chơi bút tiên, hắn không định chơi, liền muốn nhìn xem bọn họ tính toán chỉnh như thế nào.

Các chàng trai tắt đèn, quấn quanh một vòng nến, tạo thành một hình tròn, người ngồi ở giữa ngọn nến, trên mặt đất đặt một cây bút và một cuốn vở.

Ban đầu đưa ra đề nghị chơi bút tiên chính là Chu Khoa Vũ, là anh lớn trong ký túc xá, cơ bản có hoạt động gì tốt đều do hắn tổ chức, cho nên lần này cũng không ngoại lệ.

Hắn thoạt nhìn tra không ít tư liệu của bút tiên, bộ dáng rất thành thạo, vội vàng chỉ huy nói, "Đúng đúng đúng, chúng ta trước đồng thời nắm tốt cây bút này, lập xong, tôi trước tiên nói khẩu quyết cho mấy người, đợi lát nữa, chúng ta cùng nhau hô, nghe thấy chưa."
Mọi người tỏ vẻ hiểu biết, Chu Khoa Vũ hài lòng gật gật đầu, nói, "Khẩu quyết chính là bút tiên bút tiên, ta là kiếp trước của ngươi, ngươi là kiếp này của ta, nghe được tiếng gọi xin mời vẽ vòng tròn trên giấy."
Có thể là bầu không khí thật sự là có chút dọa người, biểu tình mỗi người dưới ánh nến chiếu rọi có vẻ có chút âm dương mỗi bên rất dọa người, Vương Gia Hào nhỏ nhất trong ký túc xá dẫn đầu tỏ vẻ lùi bước.

Trong bầu không khí khẩn trương vô cùng đột nhiên phát ra thanh âm, xấu hổ nói, "Cái kia, em không muốn chơi nữa, có thể không."
Chu Khoa Vũ lập tức khó chịu, quát lớn, "Không dám chơi ngay từ đầu góp vui làm gì, chơi cũng chơi, không được lùi bước, có phải là đàn ông hay không!"
Lần này không ai dám lên tiếng, cho dù còn có người muốn không chơi, cũng không dám nói chuyện.

Hô.

Mọi người hít sâu một hơi.

Tim đập thình thịch, xung quanh thật sự yên tĩnh đến đáng sợ.

Tiếu Trần nằm trên giường, mở to mắt, xoay người, ngủ không được.

Hiện tại trong đầu cậu đều là lời nói của những nữ sinh ban ngày hôm nay, càng nghĩ lại càng phiền não, ngũ quan vặn thành một đoàn.


Cũng không biết có phải đã vào thu hay không, cậu thậm chí không hiểu sao cảm thấy lòng bàn chân mình có chút lạnh.

Hàn ý đầu tiên đánh vào lòng bàn chân cậu, sau đó giương lên bắp chân câuh, sau đó chậm rãi hướng lên trên...!
Tiếu Trần run rẩy một cái, có một loại ảo giác bộ vị bị thứ lạnh lẽo gì đó vuốt ve.

Cậu ngồi dậy, vội vàng che chăn của mình, mới nằm trở về, bất quá động tác của cậu rất nhẹ, cũng không có kinh động đến một đám người chơi bút tiên dưới gầm giường.

Lại nghiêng người, đối diện với tường thất thần.

Đèn đường ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên giường Tiếu Trần, chiếu lên mặt tường, trên vách tường hiện lên một đường nét bóng dáng Tiếu Trần.

Ánh mắt Tiếu Trần không chớp nhìn chằm chằm bóng dáng mình ngẩn người, chỉ chốc lát sau, mệt mỏi liền chậm rãi bò lên đỉnh đầu cậu, cậu nhắm mắt lại.

Ngủ đi.

Sau khi cậu nhắm mắt lại, bóng dáng Tiếu Trần trên vách tường lại không hề có dấu hiệu giật giật, sau đó trực tiếp ngồi dậy.

Lại nhìn, thì ra bóng dáng Tiếu Trần còn lẳng lặng chiếu lên vách tường, không có gì khác thường.

Mà là trên vách tường trống rỗng phân liệt ra hai cái bóng!!
Cái bóng phân liệt ra rõ ràng so với bóng dáng của Tiếu Trần thoạt nhìn lớn hơn, càng thêm cường tráng, ngay cả đường nét sườn mặt phản chiếu ra cũng có chút bất đồng.

Bóng dáng quay đầu, vị trí khóe miệng giật giật, giống như là đang cười, lại nghiêng đầu, đầu nhìn về phía vị trí Tiếu Trần nằm.

Đường nét khóe miệng càng thêm khoa trương.

Hì hì, thơm quá.

Cũng không biết nó ngồi ở chỗ đó nhìn bao lâu, rốt cuộc, bóng dáng lại bất động thanh sắc nằm trở về, chậm rãi...!
Cùng bóng dáng Tiếu Trần một lần nữa hòa làm một thể.

Đồng thời, các nam sinh vẻ mặt hưng phấn đồng loạt mở to mắt.

Tất cả ánh mắt đều như ngọn đuốc nhìn chằm chằm vào mặt giấy mỏng đặt trên mặt đất, tay bốn người đồng thời cầm bút.

Cũng không biết tại sao, rõ ràng trong phòng không có gió, ánh nến ngọn nến bên cạnh lại lay động trái phải.

Bóng dáng bốn người dưới ánh nến chiếu rọi, bóng dáng phản chiếu ra, từng cái bóng tất cả đều đánh lên mặt tờ giấy này, hoàn mỹ đan xen cùng một chỗ.

Cuối cùng, dưới sự chăm chú của các nam sinh.

Bút!
Di chuyển!!
______________________________________
Tác giả có một cái gì đó để nói: "Đến rồi đến rồi, một thế giới mới."
______________________________________
Nương pháo: chỉ một người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái, không liên quan đến ngoại hình có nữ tính hay không, cũng không liên quan đến người đó là trai thẳng hay không.

BtNguytThng: chương này người đẹp nói tục ~ còn cái bóng thì biến thái vờ lờ ~~.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.