Xuyên Bách mê mê trầm trầm, có lẽ là cảm xúc quá mức kích động, cậu thế nhưng lại ngủ ở trong lòng ngực Thương Lục.
Thương Lục nhẹ nhàng hôn trán cậu, ôm cậu tới trên giường.
“Ngủ ngon, Tiểu Bách.
”
Trong lúc ngủ mơ cậu hoàn toàn không ý thức được, Lục tiên sinh mà cậu thích, cư nhiên là một con lệ quỷ.
Ngoài cửa, hành lang nguyên bản bình tĩnh hoá thành địa ngục.
Những người đã từng chết ở tầng này, bắt đầu lặp lại thảm trạng chính mình trước khi chết.
Có lẽ là do hơi thở ngoài cửa quá nặng, Xuyên Bách ngủ không an ổn, lại lần nữa bắt đầu mơ tới giấc mơ hoang đường kia.
Chẳng qua lúc này đây, cậu mặc một thân hỉ phục.
Bố trí xung quamh đều là bộ dáng đại hôn, ngay cả rèm trướng cũng đổi thành màu đỏ.
Cậu thấy chính mình ngồi ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt ao hãm, đã gầy không ra hình người.
“Tân nương đã tới!”
Ngoài cửa không biết là ai thét to một tiếng, cửa gỗ mở ra, chỉ thấy mọi người đẩy một cô gái dáng người nhỏ xinh tiến vào.
Mà cậu vẫn như cũ là bộ dáng kia, con ngươi không có bất luận ánh sáng, phảng phất ngồi ở chỗ kia chính là một hoạt tử nhân ( xác sống).
Tân nương bị đẩy đến bên người cậu, mọi người cao hứng cực kỳ, liên tục khen ngợi hai người xứng đôi.
“Lễ đã hoàn thành, chúc hai vị về sau hạnh phúc tốt đẹp! Thỉnh tân lang xốc khăn voan, chúng ta liền không quấy rầy hai vị nữa!”
Mọi người cười cười rời khỏi đây, hôn phòng to rộng chỉ còn hai người.
Cậu chuyển con ngươi nhìn về phía tân nương bên cạnh, chỉ thấy nàng một thân mũ phượng khăn quàng vai, đôi tay khẩn trương nắm chặt hỉ phục.
“Tướng công!.
.
Không muốn nhìn xem thiếp thân trông như thế nào sao?”
Tân nương e lệ nói, thanh âm thanh thúy như chim hoàng yến.
“Ngươi nói đi.
”
“Cái gì?”
Cậu đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, làm tân nương sửng sốt một chút.
“Ta hỏi ngươi, chuyện của ta với hắn, có phải là ngươi nói cho phụ thân hay không?”
Cậu đột nhiên đứng dậy, bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi, cậu đỡ vách tường ho khan.
Tân nương cũng luống cuống, vội vàng xốc khăn voan lên, muốn đỡ cậu.
“Đừng chạm vào ta! Nếu không phải ngươi, hắn căn bản sẽ không chết! Là ngươi hại chết hắn!”
Xuyên Bách ở một bên nhìn, trong lòng hiểu rõ, cô gái này hẳn chính là tiểu thư Vương Nguyệt Thành Đông Vương gia.
Xem ra tiểu thiếu gia này bị buộc cưới người chính mình không yêu.
Không biết vì sao, trong lòng cậu rất khó chịu.
Trong đầu lại lần nữa hiện ra bộ dáng đáng sợ của Thương Lục, trong lòng thế nhưng sinh ra một tia thương hại, hắn cũng rất đáng thương! ! Ngay cả phần mộ cũng không có, cứ như vậy mà bị vứt xác ra rừng hoang, dãi nắng dầm mưa!
“Ngươi thật đúng là hảo biểu tỷ a! Khụ khụ!”
Nhưng tiếp tục, chỉ thấy cậu ho khan kịch liệt, vội vàng dùng khăn bưng kín miệng, vết máu thấm ra khăn tay.
Chính mình vui vẻ tổ chức tân hôn, người yêu lại hoàng thổ bạch cốt ( xuống mồ), không phải cực kỳ châm chọc sao?
Cô gái còn tại một bên giải thích: “Biểu đệ! ! Ta là vì tốt cho ngươi, nhà chúng ta nghiệp lớn, sao có thể cho phép phát sinh loại chuyện này? Huống chi, hắn chẳng qua là một con hát! Sao có thể xứng đôi với ngươi?”
Nghe vậy, cậu giận cực kỳ mà cười lớn: “Ta hôm nay xem như biết được gương mặt thật của ngươi.
”
Nói xong, cậu vẫn cứ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, nước mắt lại không ngăn được mà chảy xuống từ khóe mắt, thần sắc có bệnh càng thêm tiều tụy.
Rốt cuộc, một ngụm máu tươi từ trong miệng cậu tràn ra, rơi xuống trên hỉ phục.
Thể lực đã không chống đỡ nổi, đột nhiên ngã xuống, hỉ phục cọ xát với giường.
Cô gái thấy thế, vội vàng lay gọi cậu.
Nhưng cậu cái gì cũng không nghe thấy, tầm mắt dần dần mơ hồ, trước mắt có một tảng lớn lại tảng lớn màu đỏ làm cậu cảm thấy vô cùng châm chọc, cậu nhẹ nhàng cười.
Rốt cuộc, ngừng hô, con người cũng mất đi ánh sáng, chỉ là khóe miệng vẫn mỉm cười.
Xuyên Bách ở một bên nhìn, trong lòng không biết là có tư vị gì.
Tuy rằng đây là chuyện xưa của người khác, chỉ là không biết vì cái gì, tâm tình của mình lại có một loại chua xót không rõ ràng, ngực lại ẩn ẩn phát đau.
Đột nhiên, nến đỏ bên người lay động, trong phòng nổi lên từng trận âm phong, trong lòng Xuyên Bách cả kinh, sao lại thế này?
Trong phòng không biết từ nơi nào truyền đến thanh âm quỷ, dị, như là thsnh âm xương cốt cọ xát, nàng ý thức được gì đó không thích hợp, vội vàng muốn lao ra ngoài cửa, lại phát hiện căn bản không mở được cửa.
“Mở cửa! Mở cửa a! Mau thả ta ra ngoài!”
Cô gái điên cuồng đập cửa, nhưng thị nữ ngoài cửa lại không phản ứng, các cô cúi đầu, căn bản không nghe được thanh âm bên trong.
Nàng lúc này đầu tóc hỗn độn, mũ phượng cũng không biết đã rơi xuống mặt đất khi nào, chật vật không thôi.
Nàng nhắm chặt hai mắt, trên trán tràn đầy mồ hôi, tuyệt vọng đập cửa.
Phía sau nàng không biết từ khi nào đã xuất hiện một nam nhân, ăn mặc một thân trang phục diễn, còn tràn đầy máu tươi, hắn rũ đầu, cổ có chút vặn vẹo, tóc đen dính đầy máu tươi.
Cả người quỷ dị mà lại sợ hãi, phảng phất như ác quỷ bò lên từ địa ngục.
Xuyên Bách đại kinh thất sắc, Thương Lục cư nhiên lại đi vào giấc mơ của cậu!
Cảm giác dị dạng phía sau làm cô gái run rẩy quay đầu lại, khi nhìn đến người nọ trong nháy mắt, nàng trừng lớn hai mắt, liền thét chói tai.
Giây tiếp theo lại ngã trên mặt đất, mất đi hô hấp.
Xuyên Bách bị một màn trước mắt làm sợ tới ngây người, cậu sợ hãi cực kỳ, Thương Lục khẳng định sẽ động thủ với cậu!
Xuyên Bách tránh ở một bên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thương Lục vẫn như cũ đứng sừng sững ở bên cạnh cô gái, nhìn nàng chết không nhắm mắt, chậm rãi cười.
Hắn đi đến người “Xuyên Bách” đã chết, nhẹ nhàng ôm chặt thi thể "cậu", đầy mặt nhớ nhung trán "cậu" dán ở lòng ngực chính mình.
“Không phải nói muốn cưới ta sao? Ta tới rồi.
”
Thương Lục nắm lấy tay cậu, khẽ hôn trán cậu, bi thương trong mắt phảng phất muốn tràn ra.
“Em vì cái gì không để ý tới ta!.
.
Có phải đám người kia không cho em nói chuyện với ta?”
“Em rất chán ghét bọn họ đi? Ta làm bọn họ biến mất được không? Như vậy liền không có người cản trở chúng ta! ”
Đột nhiên, thanh âm ngừng nói chuyện, đầu của Thương Lục đột nhiên lấy tư thế vặn vẹo cực kỳ quỷ dị, ánh mắt đặt đến trên người Xuyên Bách ở góc phòng.
Xuyên Bách nuốt một ngụm nước miếng, vội vàng bưng kín cái mũi của mình, tận lực giảm bớt cảm giác tổn tại.
Cậu gắt gao nhắm hai mắt, mồ hôi trên trán thấm ướt tóc.
Không nên phát hiện!.
.
Không nên phát hiện!
Xuyên Bách ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọng Thương Lục cách chính mình xa một chút!
Sau một lúc lâu, xung quanh vẫn không có động tĩnh, chẳng lẽ hắn đi rồi sao?
Xuyên Bách chậm rãi mở mắt ra, tình hình trước mắt làm cậu tức khắc hồn phi phách tán.
Lệ quỷ Thương Lục không biết từ khi nào đã ở trước mặt cậu, lúc này hắn ngồi xổm xuống nhìn cậu, mắt đen âm lãnh, quanh thân tản ra mùi máu làm dạ dày cậu quay cuồng.
(Sao anh thích hù người vậy trời=))
Cậu cảm giác chính mình chưa bao giờ sợ hãi như vậy, một câu cũng không dám nói, cả người run rẩy, Con ngươi chứa đầy hoảng sợ nhìn lệ quỷ.
“Thật đáng yêu.
”
Thương Lục chậm rãi nói, bài tay tái nhợt xoa gương mặt Xuyên Bách, càng đến gần cậu, trong con ngươi đên kịt chứa tình cảm cuồng nhiệt làm Xuyên Bách sợ hãi.
Hơn nữa vì cái gì ngữ khí lệ quỷ nói chuyện, giống với tên biến thái ở tàu điện ngầmvậy?
“Như thế nào lại trốn ở chỗ này, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, em không cao hứng sao?”
Xuyên Bách không dám nhìn thẳng hắn, thi thể cô gái trên mặt đất càng làm cho cậu sợ hãi, trường hợp như vậy, xác định là đêm tân hôn sao?
“Chẳng lẽ em không muốn cùng ta ở bên nhau sao? Em có phải có người khác ở trong lòng không?”
“Không thể! ! Em không thể thích người khác, chỉ có thể thích ta!”
Thương Lục tự quyết định, trong ánh mắt không thể che giấu sự cố chấp.
Hắn thật cẩn thận túm túm ống tay áo Xuyên Bách, dủa sát vào cậu, chỉ là mgũ quan trên mặt vặn vẹo, Xuyên Bách căn bản không dám tới gần hắn, hắn chẳng lẽ không biết chính mình hiện tại rất khủng bố sao?
Thương Lục thấy cậu không nói lời nào, trong con ngươi tràn đầy ủy khuất, chậm rãi đến gần cổ cậu.
“Đừng không để ý tới ta!.
.
”
Hắn muốn làm sao? Sẽ không phải muốn cắn đứt cổ cậu chứ!
“A a a!”
Xuyên Bách không biết từ nơi nào có được sức lực, một phen đẩy hắn ra, muốn chạy ra ngoài cửa, lại bị thi thể trên mặt đất bắt được mắt cá chân, lập tức ngã trên mặt đất.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra!”
Xuyên Bách không rảnh lo đau đớn, đá tay nữ thi, hốc mắt gấp đến độ đỏ lên, cúc áo ở cổ cũng không biết buông lỏng ra khi nào, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng tảng lớn da thịt trắng mềm.
Lúc này Thương Lục từ trên cao nhìn xuống Xuyên Bách, trong ánh mắt hiện lên một tia đen tối.
“Vì cái gì đẩy ta ra, em có phải không thích ta nữa hay không, em có phải muốn thay lòng đổi dạ hay không!.
.
”
Nói cái quỷ gì vậy? Thay lòng đổi dạ cái gì? Người này tuyệt đối bị điên rồi!
“Đúng vậy!.
.
Không trách em!.
.
Hiện tại ta quá xấu, vậy em thích gương mặt gì? Là loại như cô ta sao?”
Nói xong, hắn còn muốn xé da mặt của nữ thi, Xuyên Bách nhìn mà tim và mật đều nứt, không dám cãi lời hắn, cậu chỉ hy vọng mình có thể mau chóng tỉnh lại!
“Không!.
Không phải!.
.
”
Trên mặt cậu nở một mạt cười khổ, cười còn khó coi hơn so với khóc.
Thương Lục nghe vậy, con ngươi liền tràn đầy ý cười: “Thật tốt quá!.
.
”
Hắn chậm rãi tới gần Xuyên Bách, ở đôi môi cậu in một hôn, tiện đà chuyển hướng sang cổ cậu, trong mắt lộ ra lưu luyến, Xuyên Bách nổi da gà, nhưng lại không dám cãi lời.
“Hôn lễ còn chưa kết thúc đâu!.
”
Thương Lục đầy mặt ôn nhu, nhẹ nhàng bế cậu lên, Xuyên Bách trừng lớn hai mắt, lệ quỷ này chẳng lẽ muốn! ?
“Không! Không! Đừng chạm vào tôi!”
Hốc mắt Xuyên Bách đỏ lên, dùng sức tránh khỏi Thương Lục, chỉ là lại không biết nên làm gì tiếp theo.
Cậu cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên quát: “Đúng! Tôi chính là không thích anh! Mau thả tôi ra!”
Thương Lục đột nhiên ngẩn ra, ý cười đọng lại trên mặt, mắt đen chỉ một thoáng liền quay cuồng sát ý.
Xuyên Bách cũng bị dọa tới, nhưng cậu cắn răng một cái, đột nhiên giãy giụa khỏi cái ôm của Thương Lục, lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, Thương Lục lại một phen tóm được cậu.
“Ai! ! Người kia là ai?”
Thương Lục không cho cậu rời đi, ôm chặt eo cậu.
Tanh âm hắn âm lãnh, mắt đen tràn máu, bộ dáng đáng sợ làm Xuyên Bách đánh cái rùng mình.
Nhưng trong mắt cậu hiện lên kiên định, hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng, chính mình không phải thiếu gia kia, cậu là Xuyên Bách, chỉ là một người bình thường, cậu có người mình thích, đó chính là Lục tiên sinh!
Thương Lục đột nhiên cúi thấp đầu xuống, chậm rãi đến gần cậu.
Xuyên Bách dùng sức bẻ tay hắn, biểu tình khẩn trương: “Người tôi thích là người đối với tôi tốt nhất trên đời, tôi thật sự không phải thiếu gia của anh, anh thả tôi đi, chúng ta không ai nợ ai.
”
“Không ai nợ ai!.
.
Không ai nợ ai!.
”
Hắn ngẩng đầu, mắt đen rơi xuống hai hàng huyết lệ, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
“Ta không cần cái không ai nợ ai!.
.
Tiểu Bách, ta không cần!.
.
”
Lệ quỷ luôn luôn đáng sợ âm ngoan mà lúc này lại tuyệt vọng, cư nhiên hoảng sợ ở trước mặt Xuyên Bách, một đôi đen kịt tràn đầy tuyệt vọng.
Lệ quỷ run run rẩy rẩy vươn tay, ôm chặt cậu, thanh âm run rẩy: “Cầu xin em thích ta!.
.
Đừng sợ ta!.
.
Đừng không cần ta!.
.
”.