Cùng Boss Trong Game Thần Quái Yêu Đương

Chương 17: Chương 17




Mấy ngày nay, Thương Lục đột nhiên trở nên bận rộn, Xuyên Bách cũng không biết hắn đến tột cùng là đang bận cái gì, thật vất vả mới trò chuyện được một lát, nội dung cũng cho có lệ.

Gia hoả Thương Lục này!.

.

Rốt cuộc là đang làm cái gì!
Sợ là hắn trộm làm cái gì mà không thể để cho ai biết đi!
Lúc này, trong phòng học nhạc cao trung Tín Đức.

Nhịn rất nhiều ngày, Xuyên Bách rốt cuộc ôm cây đợi thỏ, ở phòng học nhạc bắt được Thương Lục, cậu có chút giận dữ: "Thương Lục, mấy ngày này cậu đang làm gì? Cũng không để ý tới tớ! Đây là làm việc gì?"
Thương Lục ngẩn người, tựa hồ cũng không nghĩ tới cậu lại ở chỗ này chờ hắn, trong mắt hiện lên một tia vui sướng.

"Tiểu Bách cư nhiên ở chỗ này chờ tôi! ! Tiểu Bách thật tốt với tôi a! ! "
Nói xong, hắn liền ôm Xuyên Bách mạnh mẽ cọ cọ, làm Xuyên Bách ớn lạnh một trận.

Gia hoả Thương Lục này lại càng ngày càng kỳ quái! Hai đại nam nhân ôm nhau thì thành cái dạng gì!
Không đúng! ! ! Hắn khẳng định là muốn lợi dụng cơ hội tránh đi đề tài này! Thương Lục nhất định sẽ dùng loại thủ đoạn này!
"Đừng ngắt lời, tớ hỏi cậu, mấy ngày gần đây vì sao không trở về, có phải có chuyện gì gạt tớ hay không?"
Thương Lục lấy lòng ghé sát vào Xuyên Bách, ánh mắt có chút vô tội: "Không có a! ! Chỉ là gần đây trong nhà có chút việc! ! "
Xuyên Bách nhướng mày, trong lòng nhịn không được hừ lạnh một tiếng.

Trong nhà có việc? Lời này nói ra thì có quỷ mới tin.

Tên Thương Lục này, đích xác rất ưu tú, nhưng là người bạn tốt duy nhất bên cạnh hắn, cậu biết rõ, quan hệ giữa Thương Lục cùng người trong nhà, tựa hồ không thế nào tốt hơn được nữa.

Loại người ưu tú giống như hắn, mẹ hắn thậm chí ngay cả mở họp phụ huynh cũng không tới vài lần, cha mẹ cậu tốt xấu cũng tới họp.

Xuyên Bách hừ nhẹ một tiếng: "Cậu đừng gạt tôi, thành thật công đạo.

"
Thương Lục nhìn dáng vẻ này của cậu, mắt đen hiện lên ý cười.

Bộ dáng hiện tại của Tiểu Bách, thật giống như người vợ nhỏ đang chất vấn người chồng a! !
Chỉ cần nghĩ đến đó, trái tim hắn liền nhịn không được mà phát run, ngay cả gò má cũng có chút ửng đỏ vì hưng phấn.

"Không có! ! Không có lừa Tiểu Bách! ! Trong nhà thật sự xảy ra một chút việc!.

.

Bất quá hiện tại đã giải quyết xong rồi, sau này sẽ luôn ở bên Tiểu Bách nha.

"
Nghe vậy, Xuyên Bách nhịn không được mà run lên hai cái, không khỏi ở trong lòng cảm thán, gia hoả Thương Lục này! ! Có đôi khi nói chuyện còn rất ghê tởm.

"Cốc cốc cốc.

"
Ngoài cửa phòng học nhạc đột nhiên truyền đến một trận đập cửa, Xuyên Bách nghe tiếng nhìn lại, lúc này ngoài cửa phòng học có một nữ sinh đứng ở đó.


Con ngươi cô có chút nhút nhát sợ sệt: "Học trưởng Thương Lục! ! Ngày hôm qua! ! A, học trưởng Xuyên Bách cũng ở đây ạ!"
Nữ sinh khi nhìn thấy Xuyên Bách, dường như bị kinh hách cực đại, lời nói buột miệng thốt ra cũng phải nuốt trở về.

Ngày hôm qua? Ngày hôm qua làm gì? Thương Lục mấy ngày nay không phải rất bận, không có thời gian tới trường học sao?
Quả nhiên, gia hoả Thương Lục này lừa cậu!
Cái gì mà trong nhà có việc! ! Đều là để dỗ cậu!
Thương Lục khi nhìn thấy nữ sinh kia, lập tức lạnh mặt, biểu tình lạnh nhạt, nhưng nữ sinh kia tựa hồ rất thích bộ dạng này của hắn, lúc ấy liền đỏ mặt.

"Học trưởng Thương Lục! ! Có thể nói chuyện được không?"
Xuyên Bách đã hiểu, nào có thiếu nữ không có thanh xuân? Nữ sinh này phỏng chừng là thích Thương Lục!
Căn cứ theo lời nữ sinh này nói, ngày hôm qua hai người bọn họ hẳn đã ở bên nhau đi?
Quả nhiên! ! Thương Lục lừa chính mình! !.

Rõ ràng nói trong nhà có việc!.

.

Kỳ quái!.

.

Chính mình vì cái gì lại nghĩ như vậy! Thằng bạn tốt nếu có bạn gái thì không phải nên cao hứng hộ sao? Cậu chua xót cái gì a?
"Ách! !.

Cái kia tớ có chút việc, xin phép đi trước, gặp lại sau.

"
Xuyên Bách như trận gió mà rời khỏi phòng học nhạc, Thương Lục tựa hồ muốn đuổi theo phía sau, cậu căn bản không dám nghĩ nhiều, cắn răng chạy nhanh hơn.

Cậu mà không đi, chẳng lẽ ở đây làm bóng đèn sao!
Cậu hẳn nên chúc phúc bọn họ! Nên chúc phúc bọn họ mới đúng!
Dần dần, bước chân Xuyên Bách chậm lại, trong lòng suy nghĩ hỗn loạn.

"Xuyên Bách! ! Cặu chẳng lẽ không muốn nghe bọn họ đang nói cái gì sao? Cậu không hiếu kỳ sao?"
Đột nhiên, đáy lòng cậu truyền đến một âm thanh kỳ quái, Xuyên Bách vội vàng nhìn quanh bốn phía, không phát hiện có người khác.

"Đi thôi!.

.

Đi nghe bọn họ đang nói cái gì đi! ! Sẽ không bị phát hiện! "
Âm thanh lại lần nữa vang lên, Xuyên Bách lúc này cũng có chút mơ hồ!.

.

! ! Đây là tiếng lòng của cậu sao? Hẳn là vậy đi?
Cho nên! ! Cậu hẳn là muốn tuần hoàn chính mình nội tâm lựa chọn mới đúng!
Bước chân Xuyên Bách dừng một chút, chậm rãi quay người lại, bước đến trở về phòng học nhạc.


Cậu không chú ý tới, lúc này ở bên người cậu, cư nhiên có một cỗ sương đen vờn quanh.

Sương đen si mê mà bao bọc lấy thân thể cậu, tựa hồ muốn đem cậu nuốt trọn.

Rốt cuộc! ! Rốt cuộc cũng thành công!
Sương đen phát ra tiếng cười dữ tợn, nhưng Xuyên Bách vẫn không phát giác.

******
Trong mắt Xuyên Bách là một mảnh hỗn loạn, cậu chậm rãi đi tới bên phòng học nhạc, lặng lẽ tránh ở góc tường, dán lỗ tai ra nghe.

"Học trưởng Thương Lục! ! Ngày hôm qua! ! Anh còn chưa có trả lời em! ! "
"Ngày hôm qua?"
Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm hai người đàm luận sự việc, cậu chỉ nghe được về hai chữ "Trả lời", trong khoảng thời gian ngắn mà trái tim liền đập có chút nhanh.

"Anh đã quên sao? Ngày hôm qua!.

.

Em tỏ tình anh! ! Chỉ là anh còn chưa cho em đáp án! ! "
"Cô đang nói cái gì?"
Thương Lục nhíu mày, mấy ngày nay hắn đích xác không tới trường học.

Bên phụ cận nhà hắn đột nhiên xuất hiện một tên đạo sĩ, nói hắn chỉ có một nửa linh hồn, ở trường học rất nguy hiểm, trước đó đau tim mà nằm viện cũng là vì khuyết thiếu một nửa linh hồn.

Hắn chỉ cảm thấy lời nói này rất vô căn cứ, nhưng tên đạo sĩ kia kiên quyết không cho hắn tới trường học, hơn nữa cái người gọi là cha cư nhiên lại tin, còn bảo hắn hạn chế đi ra ngoài.

Hôm nay hắn thật vất vả mới chuồn ra được, muốn đến trường học gặp Tiểu Bách! ! Không nghĩ tới Tiểu Bách cư nhiên cũng đang đợi hắn!.

.

Mắt đen hiện lên ý cười, tính toán rời khỏi phòng học nhạc, trong mắt nữ sinh kia hiện lên một tia giảo hoạt, tiến lên kéo hắn lại một phen.

"Học trưởng Thương Lục! ! Anh cùng học trưởng Xuyên Bách có quan hệ rất tốt đi?"
Sắc mặt Thương Lục nháy mắt lạnh như băng: "Buông ra.

"
Nữ sinh nhẹ nhàng nhón mũi chân, ở bên tai Thương Lục nhẹ giọng nói: "Em biết rất nhiều bí mật về học trưởng Xuyên Bách nh.

"
Lúc này Xuyên Bách đang lặng lẽ đánh giá hết thảy, từ góc độ cậu nhìn lại, nữ sinh kia tựa hồ nhón mũi chân hôn Thương Lục, mà Thương Lục!.

Cư nhiên cũng không đẩy cô ta ra.

Xuyên Bách gắt gao nắm chặt nắm tay, nhìn cảnh tượng như vậy, trong lòng cậu không biết vì sao mà bắt đầu tức giận, gương mặt vốn tái nhợt trở nên đỏ bừng một mảnh.

! !.

Hay cho chú a Thương Lục, có bạn gái cũng không nói cho cậu! Rốt cuộc có coi cậu là anh em tốt không a?

Trách không được hai ngày này không biết đi đâu, nguyên lai là cùng bạn gái ở bên nhau!
Hai người bọn họ quan hệ tốt như vậy, Thương Lục cư nhiên giấu cậu!
"Học trưởng Xuyên Bách! ! Kỳ thật xu hướng tình dục của anh ấy là nam!.

.

Học trưởng Thương Lục phải cẩn thận a.

"
Nữ sinh thì thầm vào tai Thương Lục, lời nói ra lại làm Thương Lục sửng sốt một chút.

Nữ sinh cho rằng Thương Lục không tin, tiếp tục thêm mắm thêm muối: "Học trưởng Xuyên Bách tựa hồ rất thích nam sinh như học trưởng Thương Lục.

"
Khóe miệng nữ sinh cong lên, ánh mắt thâm thúy.

Quả nhiên! ! Một nửa linh hồn kia của hắn giống như đúc chính mình!.

.

Chỉ cần nhắc tới Tiểu Bách! ! Liền không thể khống chế được chính mình nha! !
Thương Lục lúc này cả người run rẩy, hô hấp trở nên dồn dập.

"Học trưởng Thương Lục! !.

Anh không sao chứ?"
Nữ sinh tựa hồ bị dáng vẻ của Thương Lục dọa sợ, nhịn không được lùi ra sau hai bước.

Thương Lục không để ý đến cô ta, xoay người rời đi, lúc này trong mắt không khống chế được mà tràn đầy hưng phấn.

Tiểu Bách!.

Thật sự thích chính mình như vậy sao?
Thật là cao hứng! ! Thật là cao hứng!
Nữ sinh đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Thương Lục rời đi, khóe miệng giơ lên một nụ cười ngọt ngào.

******
Xuyên Bách thấy Thương Lục sắp rời khỏi phòng học, trong lòng nhảy loạn, vội vàng cũng không quay đầu lại rời đi.

Thương Lục quả nhiên có bạn gái!
Hắn nhất định đã sớm nói chuyện yêu đương, hôm nay hai người này cư nhiên còn hôn nhau!
Chỉ là cậu không rõ ràng, Thương Lục yêu đương vì sao lại không nói cho cậu?
Cậu là người bạn tốt nhất của hắn a! Giữa bạn tốt hẳn nên không có bí mật gì đi! !
Đáy lòng Xuyên Bách đột nhiên sinh ra sự ủy khuất mạc danh.

Nói là bạn bè!.

.

Thương Lục có lẽ căn bản không coi cậu là bạn bè!.

Trong đầu cậu cầm lòng không đậu mà nhớ lại bộ dáng hai người "Ôm hôn" trước đó, ghen tuông trong lòng sắp bao phủ cậu.

Gia hoả Thương Lục này!.

.

Vì bạn gái, thậm chí lừa gạt cậu!.


.

Còn nói trong nhà có việc!.

.

Cậu ghật sự không rõ, Thương Lục vì cái gì cư nhiên ngay cả cái này cũng phải lừa cậu! !
Chẳng lẽ chính mình không đáng tín cậu sao?
Vẫn là nói! !.

Thương Lục từ đầu tới đuôi chỉ là coi cậu như một người bạn bình thường? Chưa bao giờ tính toán thổ lộ tình cảm với cậu?
"Ong ong ong! ! "
Điện thoại chấn động làm Xuyên Bách sợ tới mức giật mình run lên, cậu luống cuống tay chân từ trong túi lấy điện thoại ra, người gọi đúng là Thương Lục.

Nhìn đến tên là Thương Lục, cậu nhíu chặt mày, trong lòng có một ngọn lưae vô danh.

"Tiểu Bách? Cậu đi đâu rồi? Vì sao tôi gọi cho cậu nhiều cuộc mà cậu lại không nhận?"
Sắc mặt Xuyên Bách rất không tốt, phẫn nộ trong lòng quả thực muốn tràn ra.

Thương Lục cư nhiên có thể mặt không đổi sắc mà chất vấn cậu đi loạn chỗ nào, không phải cậu nên hỏi hắn về việc của nữ sinh kia sao?
"Ở chung với nữ sinh kia có vui vẻ không?"
"Tiểu Bách, tôi không hiểu cậu đang nói cái gì! ! "
"Tôi biết hết rồi, cậu coi tôi là kẻ ngốc sao? Cậu có bạn gái mà sao không nói cho tôi?"
"Không, tôi sao có thể!.

.

"
Thương Lục lời còn chưa dứt, Xuyên Bách hung hăng cúp điện thoại, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.

Thương Lục hẳn đã sớm yêu đường với nữ sinh kia mà vui đến quên cả trời đất!.

.

Ở bên người yêu khẳng định sẽ vui vẻ hơn khi ở với cậu không phải sao?
Kỳ quái! ! Trong lòng cậu vì cái gì lại khó chịu vậy!.

?
Mặc kệ! Thương Lục có thích thế nào thì mặc kệ đi!
Tình anh em trước mặt tình yêu thật sự không đáng một đồng! ! Cậu xem như đã nhìn thấu.

Sau khi cúp điện thoại, cậu chết lặng đi về phía trước, sự mất mát trong mắt căn bản không thể che giấu.

Xuyên Bách không phát hiện ra, sau khi biết Thương Lục yêu đương, phản ứng cùng ngôn ngữ của cậu tựa hồ có chút quá mức kích động.

Mà còn có sự tức giận không thể hiểu được, cư nhiên có một chút chua xót! !
Này không phải phản ứng nên có khi biết được anh em tốt của mình yêu đương.

Cậu nắm chặt di động trong tay, sắc mặt âm lạnh bước nhanh về phía ký túc xá.

Một trận gió thổi qua, lay động lá rụng trên mặt đất!.

.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.