An Ngọc về nhà, bà Nồng là người vui vẻ nhất, cứ nắm tay khuê nữ vừa cười vừa khóc. Tuy rằng An Ngọc gả đi không xa, nhưng mà, một năm số lần gặp mặt cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Bởi thế, cứ mỗi lần nhìn thấy An Ngọc, bà Nồng lại cứ y như rằng vừa khóc vừa cười vừa lau nước mắt.
Nhị cô An Ngọc năm nay tuổi khoảng ba mươi, là người thích nói, bình thường cũng thích lên mặt dạy dỗ người khác. Xong bản tính cũng không phải xấu. Chồng của An Ngọc là Lưu Phẩm Chất, năm nay đã gần bốn mươi. Tính tình thành thật hàm hậu,. Xong, lại là một người có chủ kiến.
An Ngọc có một người con gái tên Lưu Mỹ Mỹ, năm nay mười tuổi. Nếu hỏi kiếp trước vì sao An Bình chán ghét một nhà nhị cô thì chính là bởi vì cô nàng Lưu Mỹ Mỹ này.
Lưu Mỹ Mỹ từ khi sinh ra đã được bà nội dạy dỗ, mà bà nội nàng là một người tham lam tính toán, thành ra dạy ra một đứa trẻ cũng có bản tính giống bà. Kiếp trước bởi vì muốn được gả cho nhà giàu, Lưu Mỹ Mỹ không ngại tính kế những tỷ muội xung quanh. Thật sự chính là một người có tính tình ác độc. Đối với Lưu Mỹ Mỹ, dù kiếp trước hay kiếp này An Bình đều không hề muốn đến gần.
Dù trọng sinh sống lại, tự dặn với lòng sẽ đối tốt với một nhà An gia. Nhưng An Bình không nghĩ sẽ có gia đình nhị cô trong đó. Vì vậy cho nên lúc mọi người chạy ra cổng đón một nhà An Ngọc, An Bình lại đi vào nhà bếp giả vờ trông chừng bếp lửa đang nấu nước.
Nhị Cô An Ngọc về nhà, mang theo một giỏ quà cùng với hai cân thịt heo. Bà Nồng vừa cầm thịt vừa luôn mồm hô “mua chi mà nhiều vậy!…” Xong liền đưa cho Thẩm thị bảo đem vào bếp nấu thêm vài món.
Xế chiều, một nhà đại bá An Trung cũng trở về, vừa trở về An Trung liền đem về một tin tức làm cho cả nhà kinh động. Nhà họ Lý bàn hôn sự với nhà họ Trương ở thôn bên cạnh, chính là thôn nhà mẹ đẻ Trần thị. Nghe nói, hôn sự sẽ được cử hành vào đầu tháng hai.
Này tin tức trừ một nhà An Ngọc ra thì cả An gia đều kinh sợ. Qua một hồi, cụ An rủ mặt thở dài. Ông không đầu không đuôi nói:
“Xem ra chúng ta giúp một nhà lại vô tình hại một nhà rồi!”
An Ngọc nhìn thấy thái độ kỳ lạ của người nhà thì nghi hoặc, nhịn không được mở miệng hỏi:
“Cha, mẹ. Có chuyện gì sao? Vì sao mọi người lại thở dài như vậy?”
Bà Nồng hé miệng định nói, nhưng bị ánh mắt của cụ An cấp ngăn cản. Ông nhàn nhạt nói:
“Không có gì, chỉ là nghe đồn nhà họ Lý đó không phải người tốt.” Cụ An lại thở dài cảm khái. “Aizz….zz.. Thôi kệ vậy, mỗi người một mệnh, phúc hoạ khó tránh”
…….
Những ngày tết nhanh chóng trôi qua, người An gia liền bắt tay vào kế hoạch trồng cây thảo dược. Nhưng bởi vì chưa nắm chắc, cho nên cụ An chỉ chừa lại năm mẫu ruộng cạn để trồng, còn lại thì thì vẫn tiến hành gieo mạ trồng vụ lúa đầu năm.
Đối với quyết định của cụ An, An Bình cũng không nói cái gì. Cảm thấy, nếu làm như vậy mà một nhà an lòng hơn thì cũng tốt. Dù sao hiện tại cũng không cần gấp gáp kiếm tiền.
Đầu tháng giêng, thời tiết vẫn còn se lạnh, buổi sáng trên những ngọn cỏ vẫn còn đọng đầy sương. Hôm nay người An gia dậy rất sớm, bà Nồng cùng An Thuỷ từ sớm đã vào bếp nấu một nồi cơm to, đợi mọi người thức dậy liền tụ hợp về nhà lớn ăn cơm, xong thì cùng nhau vác gùi lên rừng hái thuốc.
Cụ An và Nồng đã lớn tuổi nên ở nhà, Tiểu Dật còn nhỏ, An Thuỷ là cô nương, tạm thời không cần vất vả lên rừng. Cuối cùng đoàn người đi hái thuốc chỉ có mấy người An Trung, An Thành, Thẫm Thị, Trần thị, An Du, An Vũ và An Bình.
Lúc đầu mọi người không muốn cho An Bình đi theo, bởi vì đường rừng khó đi, sợ nàng đi không nổi. Nhưng An Bình nhất quyết đòi theo, nàng nói phải cho nàng đi cùng, để nàng tìm hiểu tình hình thuỷ thổ ở trên rừng, sẵn tiện nhìn thử môi trường sống của các cây thuốc.
Mọi người không hiểu thuỷ thổ mà An Bình nói là cái gì, nhưng thấy bộ dạng nghiêm túc của nàng, một nhà cũng liền đồng ý cho nàng đi theo.
Từ Vũ Thôn đi tới bìa rừng mất gần hai khắc. Vừa tới bìa rừng, An Thành liền nắm tay An Bình dặn dò:
“Bình nhi, con nhớ đi theo phía sau cha, cẩn thận coi chừng dưới chân. Ở đây cây cối nhiều, đường rất nhấp nhô. Đi đứng nhớ cẩn thận, chớ để vấp ngã.”
An Thành nói xong, làm như còn chưa an tâm. Ông vội quay sang dặn An Du.
“Du nhi, hay là con không cần hái dược, cứ đi phía sau trông chừng tiểu muội, đừng để muội muội con vấp ngã!”
Đi hái dược thì phải chia nhau hai người một hướng. An Thành sợ trong lúc mọi người chia đường sẽ vô tình không trông chừng được An Bình, cho nên mới đặc biệt để An Du đi bên cạnh trông chừng nàng. Việc này chiếm lấy sự tán thành của mấy người An Trung và Trần thị.
“Đúng vậy, Du nhi, cháu cứ đi bên cạnh trông chừng tiểu muội thôi, việc hái dược cứ giao cho chúng ta.” An Trung vội nói thêm “À, các ngươi nhớ không được đi sâu vào trong rừng đâu nhé, đi bên ngoài thôi, tuy hiện tại là mùa xuân, nhưng cũng không bảo đảm sẽ không có dã thú. Nhớ đấy, nếu có cái gì thì thổi kèn báo hiệu”
An Trung vừa nói vừa cầm một cái kèn nhỏ được đeo ở trên cổ lên quơ quơ, cái kèn này được làm bằng ống trúc, khi thổi lên âm thanh rất là chói tai, nhưng được cái vang rất xa. Thông thường những người đi rừng đều mang theo cái kèn này, nếu xảy ra chuyện gì mọi người sẽ đem ra thổi. Như vậy những người ở gần đó sẽ nghe thấy và chạy tới giúp đỡ. Tất nhiên, chỉ những lúc cấp bách mới thổi, chứ bình thường để tránh làm người khác hốt hoảng nên không được phép thổi kèn này.
Kèn này là do cụ An tự tay làm, phát cho trong nhà mỗi người một cái. Ông nói làm vậy cho yên tâm, dù sau ngày trước An Trung cũng là bị thương từ trên rừng. Ông sợ lúc mọi người tách ra hái dược rồi lại gặp phải chuyện gì. Đem kèn theo, có gì cũng dễ gọi người.
An Du bị sai đi phía sau trông chừng An Bình thì gật đầu. Cảm thấy đi trước đi sau gì cũng có thể tìm được thảo dược, không quan trọng.
An Bình thấy mọi người lúc này còn lo lắng mà cử người trông chừng nàng thì có chút xấu hổ, cảm thấy bản thân vô tình đã trở thành gánh nặng rồi. Xong, bắt nàng ở nhà thì nàng thật không muốn chút nào. Phải biết, nàng cần phải lên đây nhìn xem tình hình, biết đâu tìm được thứ gì đó tốt. Lại nói, từ ngày mai nàng đã phải ở nhà để hướng dẫn mọi người cách sơ chế dược rồi, mai mốt sẽ khó có cơ hội đi lên rừng.
“Được rồi, Bình nhi đã có Du nhi trông chừng, vậy chúng ta chia nhau đi tìm thảo dược đi. Nắng cũng bắt đầu lên cao rồi!” An Thành vội nhìn trời nói.
Mọi người đồng ý, hai người một nhóm phân biệt từng hướng khác nhau mà đi. Thẩm thị đi cùng Trần thị, An Trung đi cùng An Vũ. Riêng nhóm người của An Bình thì có tới ba người, gồm nàng và An Thành, An Du.
“Chúng ta đi thôi!”
An Thành nói xong liền chọn hướng bên phải thẳng tiến, mấy người khác cũng lục tục chia hướng mà đi. An Thành đi phía trước, ánh mắt xuyên qua đảo lại khắp hai bên đường đi. An Du đi theo phía sau, ánh mắt cũng không ngừng tìm kiếm. Trước giờ hắn chỉ biết cây thảo dược thông qua tranh vẽ của tiểu muội, hiện tại được đi tìm cây thật, hắn rất là háo hức, rất muốn nhìn thấy được những cây thảo dược thật sự ở bên ngoài.
Khu rừng rộng lớn, có rất nhiều cây lâu năm. Lá rừng chen chúc khắp nơi, cho nên dù lúc này ông mặt trời đã lên cao toả nắng nhưng khu rừng vẫn rất là mát mẻ.
Lại nói, thời này đường rừng vẫn còn rất nguyên thuỷ. Những con đường nào thông dụng có nhiều người qua lại thì may ra còn nhận dạng được một lối mòn, cái khác, toàn phải tự đạp cỏ mà đi.
Cũng may, bởi vì sợ người dân lạc được cho nên quan phủ đã cắm rất nhiều mũi tên phân chia khu vực và hướng dẫn đường đi trở ra, chứ nếu không, đi loạn một hồi liền không phân biệt được đông tây nam bắc.
An Bình cùng An Du đi theo An Thành, qua chừng nửa canh giờ cả ba người đã hái được kha khá dược thảo. Nào là Bồ Hoàng, Cẩu Tích, Bồ Công Anh… còn có rất nhiều cây thảo dược mà An Bình đã vẽ. Có điều vì thời kỳ khác mùa, cho nên có một số cây không tiện hái, An Bình cũng chỉ hái những cây có thể bào chế được, hoặc những cây có thể đem về làm giống. Còn những cây không tiện hái, nàng chỉ khoanh thành vùng rồi để đó, đợi đúng mùa sẽ đến hái sau.
Lại đi thêm một hồi, An Bình liền mừng rỡ phát hiện một đồi Mộc Nhĩ. Đúng vậy, chính là Mộc Nhĩ, chẳng phải lẽ tẻ một hai cái, mà là cả một vùng toàn là Mộc Nhĩ.
Nhìn một dãy đều mọc đầy Mộc Nhỉ, An Bình mừng rỡ bật thốt lên. Nàng vội vàng chạy nhanh tới ngồi xuống nhìn xem. Nàng vừa chạy, An Thành và An Vũ liền hết hồn hô hoảng.
“Bình Nhi, cẩn thận coi chừng té!”
Mộc Nhĩ này chính là loại mộc nhĩ cánh mỏng, không có lông, nó màu nâu sẫm. Mộc nhĩ còn có một cái tên khác là nấm mèo, bởi vì hình dạng lúc còn ướt của nó nhìn rất giống lỗ tai mèo cho nên được người ta gọi như vậy.
Mộc Nhĩ thường mọc ở những nơi ẩm ướt, có nhiệt độ cao khoảng 25 đến 32 độ C. Có vị ngọt, tính mát, đặc biệt tốt cho khí huyết, phổi, dạ dày, nhuận tràng. Mộc Nhĩ có thể dùng làm vị thuốc trị đại tiện ra máu do trĩ, kiết lỵ, tiểu ra máu, xuất huyết đáy mắt, rong kinh, táo bón, viêm dạ dày mạn tính thể vị âm bất túc, thiếu máu… Ngoài ra trong Mộc Nhĩ có chứa rất nhiều chất protid, chất khoáng và vitamin. Lượng sắt trong Mộc Nhĩ còn nhiều hơn so với rau cần, vừng, gan lợn… cho nên nó có khả năng ức chế quá trình ngưng tập tiểu cầu, phòng chống huyết khối gây tắc mạch, ngăn cản sự hình thành mảng xơ vữa. Vì thế, Mộc Nhĩ ngoài việc là một vị thuốc thông dụng, còn là một loại thực phẩm vô cùng lý tưởng.
An Bình hái một cái Mộc Nhĩ, cẩn thận đưa lên mũi ngửi. Nàng nghĩ, với số Mộc Nhĩ trước mắt này, cả nhà không cần đi tìm thảo dược gì nữa, trực tiếp đem Mộc Nhĩ này hái về đã có thể làm được thật nhiều vị thuốc rồi.
Nghĩ là làm, An Bình vội quay sang An Thành nói:
“Cha, cha đi tìm mấy người đại bá và mẹ đi, bảo mọi người không cần tìm hái thảo dược nữa, trước tiên chúng ta hái hết số Mộc Nhĩ này về đã, còn thảo dược mai mốt chúng ta hái tiếp.”
An Bình vừa nói xong đã nghe tiếng bước chân, quay đầu lại liền thấy An Trung và An Vũ đang đi tới.
“Đại Bá! Vũ ca” An Bình đứng lên vui vẻ gọi một tiếng.
Bởi vì khu rừng không có một đường đi cố định, cho nên đi một hồi lại giáp mặt nhau là chuyện bình thường.
“Các ngươi đang làm gì?” An Trung vừa thấy mấy người An Bình thì mỉm cười hỏi, ánh mắt vô tình nhìn thấy một rừng Mộc Nhĩ, An Trung bất ngờ “Ồ” thành tiếng. “Đây là Mộc Nhĩ?” An Trung không xác định hỏi.
An Bình cười híp mắt gật mạnh đầu. “Đúng ạ, đây chính là Mộc Nhĩ mà con đã nói đấy. Thật không ngờ ở đây lại có nhiều Mộc Nhĩ như vậy, con nghĩ chúng ta nên hái hết số Mộc Nhĩ này về, chứ để lâu Mộc Nhĩ hư rồi thì uổng lắm.” An Bình quơ quơ một nắm Mộc Nhĩ cười nói.
An Trung gật gù. “Tốt, vậy chúng ta tập trung hái Mộc Nhĩ thôi, thảo dược ngày mai sẽ hái vậy!” An Trung quay đầu nhìn An Vũ “Vũ Nhi, con đi tìm tam thẩm và mẹ con, bảo họ đến đây hái Mộc Nhĩ thôi, khoan hãy hái thảo dược.”
An Vũ gật đầu hô dạ một tiếng liền vác gùi quay trở lại đường cũ đi tìm người.