Cùng Chàng Trải Thế Sự Trầm Luân

Chương 10



Những kẻ mà chàng giết, chẳng có ai là người tốt. Tất cả đều là những ác quỷ chàng lôi ra ánh sáng. Những con quỷ ấy từng hại ta, cũng hại bao người khác. Nhưng chúng đều khoác lên mình chiếc áo đạo đức giả.

Đến cuối cùng, dù bị vạn người chỉ trích, chàng cũng chỉ cười lạnh, chẳng màng đến lời nói của thiên hạ. Dù sao từ nhỏ, chàng đã quen với sự khinh miệt. Dù sao, chàng vốn cũng chẳng phải người tốt.

Khi ta chạy đến để thành thân với chàng, đã quá muộn. Chàng nằm trên giường bệnh, đánh một giấc mộng không tỉnh, cho đến lúc trút hơi thở cuối cùng, cũng không thể nhìn thấy ta trong bộ hỷ phục gả cho chàng.

Ta hôn lên đôi môi lạnh ngắt của chàng, khóc mà nói hàng ngàn lần câu xin lỗi.

Khoảnh khắc ấy, ta chỉ mong rằng, thế gian thật sự có quỷ, để quỷ có thể đến gặp ta.

17

Trên đường về phủ, tâm trí ta mơ màng, lạc lối.

Tô Tự gọi ta về thực tại: "Tỷ tỷ, đứa con rơi của Tần gia không làm gì tỷ chứ?"

"Nghe đồn hắn ở kinh thành chẳng có chút danh tiếng tốt đẹp nào. Thái tử ca ca dường như không thích tỷ tiếp xúc với tên con rơi đó, tỷ nên cẩn thận một chút."

Ta nhìn Tô Tự, rất muốn nói với đệ ấy rằng.

Kiếp trước, đệ ấy đã c.h.ế.t dưới tay Thái tử mà mình tin tưởng nhất. Và người chạy ngàn dặm xa xôi để thu dọn t.h.i t.h.ể cho đệ, lại chính là tên con rơi mà đệ coi thường của Tần gia.

Có lẽ đệ ấy nhìn thấy sắc mặt không vui của ta, nên Tô Tự vội vàng thu lại lời nói, thận trọng hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ không vui sao?"

Ta dẫn dắt bằng câu hỏi ngược lại: "Nếu sau này, ta và Thái tử trở mặt thành thù, A Tự, đệ sẽ chọn ai?"

Tô Tự ngây ngẩn: "Tại sao tỷ lại có thể đối địch với Thái tử?"

Ta vén rèm, nhìn dòng người tấp nập ngoài cửa sổ xe ngựa: "Hoàng cung là nơi nguy hiểm, Đông Cung lại càng là nơi bất ổn. Đó là chốn nuốt chửng con người, Thái tử ca ca của đệ, đã bị nuốt mất rồi."



Tô Tự nhìn ta đầy thâm ý: "Tỷ tỷ chẳng lẽ biết được chuyện gì bên trong, nên không muốn gả cho Thái tử ca ca nữa sao? Phụ thân còn nói, đến tiệc Trung Thu tháng tới, Hoàng thượng sẽ ban ban."

Ta cười lạnh: "Yên tâm, đạo chỉ đó sẽ không rơi vào tay ta nữa."

Sự ám sát khi săn b.ắ.n diễn ra trước tiệc Trung Thu.

Kiếp trước, chính Tần Yến đã dùng trăm phương ngàn kế để phá hủy hôn sự giữa ta và Thái tử.

Lần này, chính ta tự mình ra tay.

18

Khi trở về phủ Thái phó, thị nữ báo cho ta biết rằng Tô Minh Nhan đã bị phụ thân phạt quỳ trong từ đường. Nghe nói còn bị đánh vào tay, ba ngày không được ăn cơm, chỉ được uống nước trà.

Tô Minh Nhan về phủ sớm, định giành lấy lợi thế, trước tiên chơi trò ác nhân trước tố cáo.

Thật tiếc, ta đã dám nán lại Tần phủ, tất nhiên đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Dù người ta chưa về đến phủ, nhưng qua sự giúp đỡ của tiểu hầu của Tô Tự, tin tức đã truyền đến tai phụ mẫu.

Thậm chí ngay cả những lời biện hộ để phản đòn, đổ tội cho ta của Tô Minh Nhan, ta cũng đã để tiểu hầu luyện tập trước cho họ nghe rồi.

Ta hiểu rõ tài năng của Tô Minh Nhan đến nhường nào. Vì vậy, sau khi nàng trở về, giả vờ khóc lóc, ra vẻ vô tội, phụ thân ta không những không tha thứ, mà còn trừng phạt nàng nặng hơn.

Mẫu thân ta nghe tin ta bị Tô Minh Nhan hạ dược, lo sợ ta bị tổn thương cơ thể. Bà tự tay giám sát ta uống hết chén canh bổ, rồi sau đó đuổi hết đám thị nữ, chỉ còn lại hai mẹ con ta. Bà ôm ta khóc, giận dữ mắng:

"Ta thật lòng đối đãi với con bé, ai ngờ lại nuôi ra một con sói trắng mắt!"

"Tần công tử có danh tiếng xấu thế kia, nó dám hạ dược con, còn muốn đẩy con vào giường hắn! Nếu lỡ như..."

Mẫu thân càng nói càng kích động, ta sợ bà sẽ buột miệng mắng Tần Yến, vội vàng trấn an bà, nói vài lời cảm ơn Tần Yến đã giúp đỡ.

Nhưng mẫu thân nghe xong, lại để ý đến chi tiết khác: "Tần Yến đó cũng lạ, người ngoài ai cũng bảo nó là kẻ lêu lổng, dơ bẩn. Sao nó lại giúp con?"



Ta khẽ cười: "Thế nên mới nói, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật."

Chỉ là...

Thuốc mà Tô Minh Nhan hạ cho ta không mạnh, nhưng lại có dư lực dai dẳng.

Kiếp trước, Tần Yến từng dạy ta cách khống chế loại thuốc kích thích mạnh này, nhưng rốt cuộc ta vẫn chưa học được thành thục.

Hôm ấy, tuy rằng ta không sao, nhưng ai ngờ từ ngày hôm sau, ta liền phát sốt liên miên suốt mấy trận liền. Trong cơn mê man, ta không rõ mình đang tỉnh hay đang mơ, không biết đó là kiếp trước hay hiện tại.

Lờ mờ, ta nghe thấy nhiều âm thanh.

19

Có đại phu đến bắt mạch cho ta.

Có tiếng thở dài của phụ thân.

Có tiếng nức nở của mẫu thân khi bà rơi lệ vì ta.

Và có một người, ở bên giường ta, nắm lấy tay ta, dịu dàng gọi tên ta.

Đó là Thái tử Dung Ngọc, hắn đến thăm ta.

Nghe thấy giọng nói của hắn, bao nhiêu ký ức ùa về trong ta.

Ta thấy thân thể thê thảm của A Tự sau khi chết.

Ta thấy mẫu thân, sau khi biết tin dữ về A Tự, trở nên điên loạn ngây dại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.