Cưng Chiều 72 Biến Hóa: Ngựa Tre, Nhanh Tiếp Chiêu

Chương 109: Hội diễn tốt nghiệp, ai là nhân vật chính



Editor: Quỳnh Nguyễn

Người này như thế nào không biết xấu hổ đúng lý hợp tình như vậy, như vậy... Đẹp a!

Cô gái nhỏ nghiến răng hướng tới xương quai xanh thon dài trắng nõn anh cắn xuống, ý niệm này trong đầu biến mất.

Sau lại giơ cánh tay mập mạp lên, làm cho anh giúp đỡ thay quần áo, làm cho Tiểu Quỷ Đạm giật mình nghĩ đến một cái vấn đề nghiêm trọng hơn.

Cúi đầu nhìn kỹ một trận, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên suy sụp xuống, tiếp theo thò người ra vừa thô lỗ víu áo của anh vừa ủy ủy khuất khuất.

" Vì sao em nhìn không thấy xương quai xanh chính mình? Có phải anh trộm của em đến trên người hay không.... Cho nên xương quai xanh của anh mới xinh đẹp như vậy.... Toan Toan anh trả lại cho em! Anh anh anh..."

"Phốc xuy!"

Tiểu Chấp Mặc đang đứng chính diện cởi áo cho cô, gần như theo bản năng nâng thân thể thình lình xảy ra, sau đó cực kỳ nể tình cười lên tiếng.

Một tay bắt móng vuốt nhỏ người nào đó lộn xộn, anh thuận thế nhéo đôi má mượt mà kia, ho nhẹ hai tiếng, bộ dáng nghiêm trang.

" Chờ khi nào em học được hạn chế ăn đồ ngọt uống đồ uống lạnh gặm thịt nướng, mỗi ngày đi theo anh rèn luyện không kiếm cớ lười biếng, anh liền trả lại cho em."

Điều kiện hà khắc như vậy a... QAQ!

Cô gái nhỏ nổi giận lại cúi đầu, chăm chú nhìn bả vai mượt mà chính mình, lại nâng mắt nhìn chăm chú đường cong duyên dáng cần cổ anh một hồi lâu, lông mày xinh xắn nhíu lại xoắn xuýt: "Thật sự?"

"Uh`m..."

Khóe miệng chứa cười yếu ớt, anh gật đầu khẳng định.

.....

Ăn uống linh đình, quần áo thơm mát.

Trên tiệc rượu, nhân vật nổi tiếng đưa mắt chú ý di sản thừa kế, với cô gái nhỏ mà nói cũng không có lực hấp dẫn quá lớn.

Cô cắn kẹo que hồ đồ lờ mờ ký "Tiểu Quỷ Đạm", ở một ô người thừa kế kia, trái lại trở thành trò cười mọi người lúc rỗi rãi.

Lại dừng lại vài ngày ở sinh thái Sơn Trang, Tiểu Bá Vương cùng mấy nhà cùng nhau rời khỏi.

Bất quá Toan Toan Điềm Điềm là về nhà, anh lại bay đi đại dương Bỉ Ngạn cùng mẹ.

Tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.

Ông nội Hứa như là ấn ký không thể xóa nhòa trong đời.

Cũng như là thời gian sờ không được.

Không biết là vì Tiểu Chấp Mặc hứa hẹn trả lại xương quai xanh, hay là vì đeo đồng hồ thủ công lão nhân ngang ngược mua trước kia....

Dần dần Tiểu Quỷ Đạm thật sự bắt đầu kiềm chế ăn uống, thỉnh thoảng còn có thể đi theo Tiểu Chấp Mặc vận động.

Cha mẹ cùng người nào đó vui mừng cảm khái, hè năm lớp sáu cô rốt cục đem trọng lượng cơ thể giảm một bậc, còn bổ sung thêm chiều cao lên tới 1m4.

Hai má lớn cỡ bàn tay càng lúc càng tinh xảo, mắt mênh mông khổ sở động lòng người.

Cô gái nhỏ chân dài thẳng băng linh hoạt xoay tròn, khi thì ngửa mặt thanh thuần, khi thì mềm mại hạ eo, mặc quần áo bó luyện múa như là một cái bươm buớm nhẹ nhàng.

Ở một đám mặc quần áo giống nhau, cùng với âm nhạc cô gái nhỏ phối hơp làm động tác, chung quy có thể bị anh dễ dàng bắt giữ.

Một tiết vũ đạo cuối cùng tiểu học, là buổi chiều thứ bảy.

Tiểu Chấp Mặc đứng trước quầy bán quà vặt cùng dưa hấu, tầm mắt thỉnh thoảng rơi vào bóng dáng nhỏ kia, giữa lông mày ôn nhu gần như tan không được.

Trong khuỷu tay vẫn ôm lấy túi sách nhỏ hồng nhạt như cũ, anh giống như một ngọn gió, vừa đứng chính là hai ba năm.

Mỗi tuần cố định hai lần bốn giao dịch đồ uống, ông chủ sớm hiểu biết Toan Toan Điềm Điềm.

【 tiểu kịch trường 】

Đại Nhất hạ kỳ nào mạt, Đồ Thư Quán.

Tiểu Quỷ Đạm cùng Ninh Chấp Mặc song song mà ngồi, chuẩn bị cuộc thi toán học cao cấp ngày hôm sau.

Trùm học cùng học thần khác nhau chính là, cô ra sức làm đề, anh thảnh thơi xem kịch, khi thì thay cô kiểm tra bài thi làm sai một phen, mãi đến đêm khuya yên tĩnh.

Tiểu Quỷ Đạm đột nhiên từ trong đống sách ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Ninh nam thần phức tạp, khẩu khí u oán: "Chúng ta cuối cùng đánh không lại thời gian...."

Ninh nam thần nghiêng đầu, cúi người hôn cánh môi, ngồi thẳng, động tác trôi chảy.

Tiểu Quỷ Đạm hoàn hồn, anh đã khôi phục tư thế xem kịch, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt: "Thuốc mới vừa cho em uống, em nói."

Tiểu Quỷ Đạm hít hít cái mũi, ôm cánh tay người nào đó lã chã chực khóc: "Bảo Bảo ôn tập không xong rồi...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.